← Quay lại trang sách

Chương 22

Lúc đầu, tôi không nhận ra hắn đã đi khỏi. Hắn lặng lẽ, thận trọng đến độ luôn giấu kín mọi thái độ của mình. Caley ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi, tay cầm một mảnh gỗ, hắn vừa huýt sáo vừa đi động con dao lui tới. Bên ngoài, thời tiết rét buốt, những đám mây lướt nhanh qua bầu trời chết lặng. Tôi cầm lấy chai rượu trên bàn và uống, ý thức được cái cách hắn không nhìn vào tôi. Chính lúc đó tôi nhận ra hắn không còn ở đó, rằng tôi không thấy hắn ở bất kỳ chỗ nào. Có một điều gì đó rất lạ lùng trong chuyện này.

— Walker đâu? - Tôi hỏi, nhưng Caley vẫn nhìn đăm đăm vào mảnh gỗ và con dao bận rộn của hắn. Ngực tôi quặn lại.

— Anh đã làm gì anh ta? - Tôi hỏi, nhưng hắn vẫn tiếp tục huýt sáo, con dao di động nhanh hơn. Tôi không thể rời mắt khỏi lưỡi dao.

— Sao anh không nói? - Tôi hỏi - Có chuyện gì mà anh không nói cho tôi biết?

Hắn vẫn ngồi ngậm miệng.

— Nói đi - Giọng tôi gay gắt hơn, run lên - Nói cho tôi biết anh ta đâu rồi - Tôi muốn tới gần hắn, đặt tay lên cánh tay hắn và quay mặt hắn sang nhìn tôi, nhưng tôi sợ ánh mắt chăm chú của hắn, chuyển động của con dao.

— Nói đi - Tôi lặp lại. Cuối cùng hắn đứng lên, quẳng mảnh gỗ vào góc phòng khiến nó lăn lộc cộc trên những phiến đá.

— Đã đi xa - Hắn nói, giọng vỡ ra, vẻ mặt hắn thách thức tôi phủ nhận lời nói đó. Đột nhiên trông hắn rất trẻ, lại trở thành một cậu bé, hầu như chỉ trạc tuổi tôi. Có gì đó giống như nỗi đau hơn là sự tức giận trên mặt hắn - nỗi đau và cảm xúc mãnh liệt đến mức tôi nghĩ hắn sẽ làm tổn thương chính mình.

Sau đó tôi thức giấc và thấy hắn cạnh giường tôi. Dù không có lý do gì, hắn chưa bao giờ vào phòng tôi trước đó, luôn nấn ná ở ngoài cửa, như thể hắn sợ những gì nó chứa đựng, hoặc sợ tôi. Lúc này hắn đang ngồi, lưng quay về phía tường, gối co lên. Có lẽ tôi nên sợ hắn, nhưng tôi không nghĩ hắn muốn làm hại tôi, vì dường như hắn quá lạc lõng tại đây. Hắn đang cầm vật gì đó trong tay. Lặng lẽ ngồi thẳng lên, tôi nhận ra đó là tấm mề đay của tôi. Hắn đưa một ngón tay rà theo gương mặt của mẹ tôi dưới lớp kính.

— Bà ta là mẹ cậu? - Hắn hỏi.

Tôi gật đầu không nói. Mắt hắn không rời khỏi nét mặt bà.

— Cậu có biết bà ta không?

Tôi lắc đầu, lặng lẽ đáp - Không. Còn mẹ anh?... Anh có nhớ bà ta không?

Mặt hắn nhăn lại - Đôi khi - Hắn nói. Lắng nghe giọng Ái Nhĩ Lan đều đều của hắn, tôi cố hình dung ra khu ổ chuột Dublin nơi hắn chào đời.

— Giá mà tôi có một tấm hình của bà ấy, có lẽ tôi sẽ nhớ nhiều hơn.

— Có lẽ - Tôi đồng ý. Hắn nhìn vào tấm mề đay của tôi một lúc lâu. Khi hắn lại cất tiếng, giọng hắn lặng lẽ hơn.

— Nó không như cậu nghĩ đâu.

— Cái gì?

— Tôi phải làm chuyện đó, anh ta không cho tôi chọn lựa. Anh ta không hiểu - Hắn quay sang nhìn tôi, mắt hắn tìm kiếm sự chú ý của tôi, đòi hỏi nhiều đến độ tôi không thể đáp ứng được. Cuối cùng tôi gật đầu và nhìn sang chỗ khác.

— Vâng - Tôi nói, dù có gì đó đang dâng lên trong tôi trái hẳn với lời tôi nói - Tôi hiểu.

Sau khi hắn đi khỏi, tôi mở nút chai và uống, mong ước rời xa khỏi nơi này. Thuốc phiện đắng ngắt, một vị chua trong cổ họng tôi. Hôm qua tôi đã đi bộ một mình qua những đường phố của Bloomsbury, nhìn vào những ô cửa sổ. Những người đàn ông và phụ nữ di động trong thế giới ánh sáng bé nhỏ của họ, nói cười, đọc sách và nghe nhạc. Tôi đã ước gì tôi có thể tới với họ, ngồi trong nhà, và một lần nữa trở thành một trong số họ. Nhưng tôi biết tôi không thể, rằng tôi đã di chuyển ra bên ngoài thế giới, xa xăm.

Với sự biến mất của Walker, một khác biệt khác đã xuất hiện giữa ba chúng tôi. Giờ đây chúng tôi ràng buộc vào nhau, cả bọn đều biết điều đó. Caley có vẻ hoang dại hơn, tâm trạng hắn gắt gỏng hơn, thế nhưng cũng lặng lẽ hơn. Dù chúng tôi ít khi nói, giờ đây giữa chúng tôi có một mối dây thân mật, một cảm giác rằng chúng tôi hiểu được tâm trí của người kia hơn mức chúng tôi quan tâm.

Cả Graves cũng suy đoán khi thấy Walker biến mất, nhưng kềm câu hỏi của hắn lại. Trong khi trước kia hắn bợ đỡ Caley, giờ đây dường như hắn gần như sợ Caley, thích lẩm bẩm một mình cạnh lò sưởi hơn. Có lần trong sảnh hắn tới gần tôi, đôi mắt lé nhìn tôi chòng chọc, đặt một tay lên ngực tôi và hỏi tôi có biết chuyện đó không, Walker đã làm gì. Nhưng sự mê hoặc ít oi của hắn đẩy lùi tôi lại, và tôi rời khỏi hắn, không nói lời nào, đi ào ngang qua hắn trở về phòng mình.

Đêm đó hắn xa lạ với chúng tôi, xa vắng và kỳ dị, và khi Caley đi vòng vòng quanh hắn, hắn lùi ra xa, giơ tay lên và cười khúc khích như thể rối trí trước khi bắt đầu khóc rưng rức. Trong một đêm khác tôi có thể nghĩ đây là những dấu hiệu của một sự ân hận nào đó, nhưng hắn thích thú với công việc mà chúng tôi làm.

Tôi nên quan tâm, tôi biết, nhưng tôi không màng. Với từng người bọn họ, có một cái gì đó âm ỉ bên trong tôi. Thậm chí khi nó lưu giữ tôi lại đây tôi vẫn cảm thấy tuyệt vọng, một cảm nhận không phải điều này là sai mà rằng tôi đã thất bại theo cách nào đó. Về một vật gì đó trước kia từng nằm trong tay tôi và đã thoát đi.

Ở cạnh nhà ga St Pancras, nơi dây thường xuân phủ khắp tường và dòng nước ri rỉ ngấm qua mặt đá, tôi nghe một tiếng động, một âm thanh của súng được lén lút lên cò. Từ bóng tối phía trước, ló ra hình dáng của Craven. Tôi biết đó là hắn ngay lập tức do cái cách hắn di chuyển, điệu bộ lom khom của thân hình hắn. Sau lưng hắn là Bridie, và một gã khác mà tôi không biết. Trong tay Craven là một khẩu súng ngắn, và hắn giơ tay lên chĩa về phía chúng tôi.

— Vậy chuyện là có thật - Hắn nói.

Cái xe cút kít trong tay tôi nặng trĩu, tôi cẩn thận hạ nó xuống, không chắc hắn định làm gì. Ở trước mặt tôi, Caley không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn chòng chọc vào họng súng.

— Các anh có việc gì ở đây? - Hắn hỏi.

— Tôi có thể hỏi cậu câu tương tự - Craven đáp. Bước tới gần hơn, hắn giơ tay về phía cái xe cút kít, khẩu súng vẫn giơ cao. Hắn kéo mấy que củi che bên trên mấy bóhàng của chúng tôi.

Có gì đó khiến hắn khó chịu, có gì đó mà hắn chưa hoàn toàn thấu hiểu. Caley tiến tới một bước, nhưng Craven chĩa súng vào hắn.

— Cái bóng của cậu đâu - Hắn hỏi - Cái con chó khốn khổ mà cậu gọi là bạn ấy?

Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ Caley sẽ lao vào hắn, nhưng Caley đứng im. Thế rồi Craven hạ mũi súng xuống và quay sang tôi.

— Trước kia tôi từng bảo rằng chúng tôi là lũ ngu ngốc khi cho phép cậu gần gũi - Hắn nói - Giờ tôi biết là tôi đúng.

Khi họ đã bỏ đi, Caley và tôi trùm chiếc xe lại và lên đường, không ai muốn nhìn vào mắt của người kia. Caley đẩy mạnh chiếc xe, bước một cách giận dữ. Tôi đi theo, dù không gần hắn, một cảm giác nào đó quặn thắt trong tôi. Tôi có thể nghe hơi thở của Caley, nặng nề và nóng bỏng, và mạch máu trong đầu tôi đập mạnh, như những lượn sóng nghe từ một quãng xa.

Tôi đang ngồi cạnh lò sưởi trong bếp với Graves thì Caley bước vào. Graves ngẩng lên nhìn qua bàn, và tôi nhận thấy vẻ sợ hãi trên mặt hắn. Suốt đêm hắn vẫn lặng im thin thít, nhưng cho tới lúc này tôi không nghĩ gì tới việc đó.

— Cô ta đâu? - Caley hỏi, tới gần ghế của Graves.

— Ai? - Graves giật mình và lùi lại.

— Đừng nói dối tôi - Caley tóm lấy cổ áo của Graves và đẩy hắn ngã ngửa ra. Dù Graves cao hơn cả nửa cái đầu, tôi nhìn thấy sức mạnh trong cánh tay của Caley.

— Chuyện gì vậy? - Tôi hỏi, nhổm lên.

— Hắn đã phản bội chúng ta - Caley nói - Nói với già Barker hắn có một cái xác để bán.

— Không - Graves rên rỉ - Tôi sẽ chia phần với các anh mà.

Caley lắc đầu - Cô ta đâu? Anh đã làm gì với cô ta?

Graves bắt đầu khóc, và ngay tức khắc Caley rút ra từ thắt lưng hắn một con dao, dí vào cổ Graves.

— Đừng coi thường tôi - Hắn nói, đè Graves quỳ xuống.

— Xin anh - Graves lắp bắp - Tôi không định làm chuyện đó. Nó là chuyện tình cờ.

Caley ấn mạnh con dao vào cổ hắn - Tôi sẽ không hỏi lại lần nữa.

— Xin thương tình - Graves kêu lên. Caley buông hắn ra và hắn loạng choạng đứng lên, một tay sờ vào cổ để kiểm tra xem nó có nguyên vẹn hay không. Vẫn còn khóc rưng rức, hắn nhìn từ Caley sang tôi rồi quay trở lại Caley. Caley bước tới trước, lại giơ con dao lên. Graves lùi lại.

— Đừng - Hắn nói - Tôi sẽ chỉ cho anh.

Hắn đưa chúng tôi xuống tầng hầm, nơi cô gái nằm trong cái giỏ đựng than, một cánh tay vắt chéo ra sau một cách không tự nhiên, bàn tay cô ta co quắp lại. Cô ta còn trẻ, và xinh xắn, dù đen nhẻm vì than. Mặt cô ta trầy xước, và mồm há hốc, nhưng không có dấu hiệu khác của cái chết. Thế nhưng khi Caley và tôi kéo cô ta ra, chúng tôi nhìn thấy gáy của cô ta đã bị đập bằng dùi cui, cái sọ là một khối xương vụn vỡ và máu vón thành cục. Cô ta đã cứng, và chúng tôi phải làm cho tứ chi của cô ta mềm lại, đưa nó trở về vẻ ngoài bình thường. Sau lưng chúng tôi, Graves đã ngưng khóc lóc, và dù hắn không tới gần, hắn nói khi chúng tôi đang làm việc.

— Anh sẽ trả tiền cho tôi chứ, phải không? - Hắn khụt khịt. Caley quay sang hắn rồi nhìn đi chỗ khác, mặt và đôi tay hắn dính đầy than.

— Tôi sẽ không cho anh gì cả để dạy cho anh sự trung thực - Hắn nói.

Graves chỉ tôi - Thế nhưng cậu ta sẽ có một nửa cho việc mang cô ta tới những tay phẫu thuật khốn kiếp?

— Phải - Caley nói, rồi mỉm cười, thò tay vào áo khoác.

— Đây - Hắn lặng lẽ nói, rút ra hai đồng xôvơren - Giờ cứ nhận số tiền này rồi quên vụ này đi.

Graves giận dỗi chìa tay ra, nhưng khi đó Caley tóm lấy cổ tay hắn và kéo hắn sát lại.

— Cứ phản bội chúng tôi lần nữa, và chúng tôi sẽ bán xác của anh - Hắn rít lên, mồm hắn áp sát vào tai Graves.

Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời như một con mắt nhợt nhạt. Da tôi rờn rợn, sống động với tiếng thì thầm xung quanh. Lại dùng quá nhiều thuốc phiện. Đêm lạnh buốt, nhưng tôi nấn ná trên những con đường. Tôi cảm thấy một sự gãy đổ trong bề mặt của trần gian, và sự di động của thứ nằm bên dưới.

Tôi chạm trán Graves trên đường, ở trước một quán rượu gần Clerkenwell Green.

Thoạt tiên hắn không nhìn thấy tôi, nhưng khi tôi tới gần hắn quay lại, và bắt đầu thu người lại, và tôi biết có gì đó không ổn.

Hắn đi cùng hai gã khác, có lẽ là thợ dệt, và họ quan sát tôi một cách ngờ vực.

— Không - Hắn rên rỉ - Đừng để hắn ta tới gần tôi.

Trong lúc Graves nói, một trong hai gã kia tới gần tôi, Graves co người lại sau lưng hắn.

— Graves - Tôi nói - Sao anh trốn tránh tôi?

— Vì cậu định giết tôi - Hắn đáp. Lời của hắn khiến tôi lo lắng, nhưng tôi nhìn hai gã kia và nhún vai.

— Anh ta là một người bạn - Tôi nói - Tôi không hề có ý định làm hại anh ta.

— Anh ta bảo anh ta biết nơi ở của những tên trộm xác người - Gã lớn con hơn nói, giọng hắn hàm ý rằng tôi phải là một trong số đó.

Tôi lắc đầu:

— Anh ta uống say quá nên trở thành ngốc nghếch.

Nhìn lướt qua họ, tôi mỉm cười với Graves.

— Tới đây nào, chúng ta không phải là bạn hay sao?

Graves nhìn tôi chòng chọc một hồi, rồi lảo đảo tới gần.

— Cậu ta không phải là người tôi sợ - Hắn nói, giọng hắn có vẻ phỉnh nịnh, nghe giống giọng của một đứa trẻ hơn bao giờ hết. Tôi nhìn lần lượt từng người bảo vệ của hắn.

— Tôi nghĩ nếu anh ta vào nhà sẽ tốt hơn. Đêm nay trời lạnh và anh ta có thể bị tổn hại.

Họ đứng trước mặt tôi giây lát, như thể không dứt khoát, rồi họ bước tránh sang bên, không nói lời nào, và tôi khoác tay Graves.

— Đi nào - Tôi nói, cố hết sức tỏ ra vui vẻ - Tôi sẽ giúp anh về nhà.

Dưới ánh trăng, tuyết dường như sáng lóng lánh, những dấu chân sẫm tối nằm trên nó như những vũng nước. Trong lúc chúng tôi bước đi, Graves níu tay áo của tôi:

— Tôi không kham nổi bản thân mình, tôi thật đáng nguyền rủa, tất cả chúng ta đều đáng nguyền rủa.

Tôi muốn tát hắn, vì lời nói ngu xuẩn này sẽ phản bội chúng tôi, nếu nó chưa gây ra điều đó. Thay vì thế, tôi đưa hắn đi xuôi theo một con hẻm hẹp tới cửa nhà chúng tôi. Tôi không chắc mình định làm gì, ngoài việc bỏ lại hắn ở đó và đi tìm Caley. Nhưng Caley đã ngồi sẵn trong nhà. Nhìn thấy hắn, Graves co người lùi lại, nhưng tôi không cho hắn chạy thoát, đẩy hắn qua cửa rồi khép nó lại sau lưng.

— Cậu tìm thấy anh ta ở đâu? - Caley hỏi.

— Trong một quán rượu, đang khẩn cầu cho linh hồn của anh ta.

— Một con chó cũng có linh hồn sao? - Caley hỏi, quan sát hắn, và đột nhiên tôi biết tôi đã không nhìn thấy toàn bộ chuyện này. Nhưng rồi Caley làm cho tôi ngạc nhiên bằng cách tới gần Graves, nắm lấy cánh tay hắn với vẻ quan tâm.

— Ngồi xuống đi - Caley nói. Graves phó mặc cho Caley dẫn hắn tới chỗ ngồi cạnh lò sưởi. Ở đó, Caley mời hắn một ly, và trong khoảnh khắc, dường như tất cả đã được phục hồi giữa họ.

— Anh nên cẩn thận - Caley nói - Nếu chúng ta bị phát hiện, tất cả sẽ bị treo cổ.

Graves khụt khịt nốc rượu, nhìn chúng tôi chòng chọc.

— Các cậu đã làm gì để đáng bị treo cổ?

— Cả anh cũng đã làm việc đó - Tôi nói.

Graves nhìn tôi - Có lẽ tôi đã làm, nhưng ít ra tôi không phải là một tên trộm xác người đáng nguyền rủa - Rồi hắn cười khúc khích, âm thanh ngốc nghếch đó nghe không thích hợp chút nào.

Sau lưng hắn, Caley đã rút ra vật gì đó. Có lẽ Graves nhìn thấy chuyển động của ánh mắt tôi, vì hắn bắt đầu quay lại, nhưng lúc đó Caley vung tay lên và cắm một cái đục vào đầu hắn. Mọi chuyện diễn ra không quá một giây, có lẽ ít hơn, nhưng dường như nó diễn ra một cách chậm chạp đến nỗi có thể tháo gỡ từng phần của nó: vẻ mặt của Caley, chuyển động giơ lên rồi hạ xuống của cái đục; sự nhận biết của Graves đối với sự việc sẽ tới; thế rồi, ngay khi họ tách rời nhau ra, dường như họ xáp lại gần nhau, quỵ vào nhau trong một chuyển động đột ngột, chỉ để gặp nhau trong một tiếng lạo xạo kinh tởm khi lưỡi đục cắm vào sọ của Graves.

Graves không té hoặc quỵ xuống, thay vì thế hắn nghèn nghẹn kêu lên rồi loạng choạng. Thoạt tiên tôi nghĩ vì lý do nào đó tôi đã hiểu nhầm, rằng cú đâm đã bị trượt, hay trúng vào một chỗ không quan trọng, nhưng rồi tôi nhìn thấy cái cán đục ló ra từ sau gáy hắn, lưỡi đục ngập sâu nhiều phân vào bên trong.

— Ôi, không - Graves kêu lên, đưa tay ra sau mò mẫm - Anh đã làm gì? - Hắn nắm lấy cán đục như thể hoàn toàn không thể tin nổi hắn đã tìm thấy cái gì.

— Tố cáo tôi - Caley rít lên - Anh sẽ tố cáo tôi phải không?

— Tôi không bao giờ cáo giác cậu - Garves đáp - Và giờ cậu giết tôi - Hắn nắm lấy cán đục, nhưng không thể cố rút nó ra. Máu bắt đầu phun ra từ vết thương và chảy xuống ướt đầm cổ áo của hắn.

Graves quay lại nhìn tôi, giơ một tay ra.

— Xin cậu - Hắn thì thào - Giúp tôi kéo nó ra - Hắn đột nhiên lảo đảo, mặt méo đi, nước mắt ứa ra từ đôi mắt lé lăn xuống má. Một lần nữa hắn nhìn Caley, rồi với một cử động đột ngột bước về phía cửa. Trong khoảng chừng một giây hắn sờ soạng cái then cửa, cố gắng mở nó ra một cách vô hiệu quả, thế rồi Caley bước tới phía sau hắn, tóm chặt cổ hắn. Dù di chuyển chậm hơn, loạng choạng và xoay mòng mòng như say rượu hoặc say thuốc phiện, Garves vẫn còn đủ sức để đẩy Caley lùi lại.

— Giúp tôi với - Hắn van nài một cách tuyệt vọng - Cứu tôi với - Nước mắt lăn dài trên mặt hắn. Tôi nhìn hắn, nhận ra tôi không còn quan tâm tới chuyện gì đang diễn ra tại đây, tất cả những gì quan trọng là nó đã được thực hiện, và di chuyển một cách điềm tĩnh, không chút vội vàng, tôi cầm lấy cái que cời lò cạnh lò sưởi. Khi nó giáng xuống cánh tay giơ lên của hắn, lực của cú đập dội lại qua cánh tay tôi, và tôi giơ tay lên quật thêm cú nữa, lần này mạnh hơn, vào ngang mặt hắn. Hắn vẫn chưa gục xuống vì thế tôi lại quật tiếp, tiếp nữa, và cuối cùng hắn quỵ xuống, tôi đi theo hắn, đập hắn như người ta có thể đập một con chó, liên tục nhiều lần, cho tới khi hắn nằm úp mặt xuống và bất động.