← Quay lại trang sách

Chương 23

Chúng tôi mang Graves tới nhà của Brookes. Thật dại dột khi mang tới một cái xác bị tổn thương như vậy, nhưng Caley cứ dứt khoát làm chuyện đó. Nét mặt hắn rất xanh xao và giận dữ, tôi thấy sợ hắn hơn hẳn nhiều tuần qua. Chúng tôi vội vã đi qua những đường phố khuất, mùi của dòng sông nồng nồng, ẩm ướt và thoảng mùi lưu huỳnh, Caley đẩy cái xe cút kít một cách không thương xót.

Brookes đang ngủ khi chúng tôi tới, thế nên người học việc của ông ta dẫn chúng tôi vào. Khi Brookes xuất hiện, ông ta vẫn còn mặc áo ngủ như thường lệ, những nếp gấp bẩn thỉu của nó gợn lên quanh thân hình ông ta. Khi nhìn thấy chúng tôi, ông ta gật đầu và chà xát hai tay vào nhau, và tôi nhớ lại những điều tốt đẹp mà ông ta dành cho tôi. Đêm nay thời gian dường như bị tách thành từng đoạn, mùi máu của Graves thấm đẫm trên làn da của tôi.

— Các cậu đã biết là tôi đang thiếu hả? - Ông ta hỏi, đôi mắt nhỏ của ông ta chăm chú quan sát chúng tôi.

— Hãy mua cái xác này, và cắt anh ta thành từng mảnh - Caley nói.

Brookes nhìn hắn với vẻ tò mò - Để tôi nhìn anh ta trước đã - Ông ta nói. Đột nhiên tôi ước gì có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi ngôi nhà này, và tôi ngước mắt lên nhìn cái mái bằng kính trên đầu.

— Cậu có đôi chút học vấn - Brookes nói, nhìn tôi - Cậu có từng nghe nói về niềm tin của đạo Ấn rằng cuộc sống không phải là một vật sống từ đầu này tới đầu kia mà là một chu trình, trong đó chúng ta chết chỉ để tái sinh, hết lần này sang lần khác hay chưa?

Tôi lắc đầu - Một niềm tin kỳ lạ - Tôi nói, và Brookes gật đầu.

— Có lẽ - Ông ta nói - Có lẽ. Ông ta giơ tay kéo tấm vải ra để lộ gương mặt của Graves. Mồm hắn há hốc, đôi mắt lé nhắm nghiền. Tôi bị chấn động bởi cảnh đau buồn của cái xác của Graves nằm đó, bởi tiếng cười ngốc nghếch của hắn đã im bặt. Graves tội nghiệp, tôi nghĩ, nước mắt trào ra không kềm được. Brookes dừng lại, tay đỡ cằm của Graves, Ông ta chậm rãi hạ tay xuống, lưng bàn tay quét qua lồng ngực chỗ dưới cánh tay. Vẫn còn ấm, tôi nhận thấy, và phải kềm lại để không bật cười. Brookes đưa tay kia sờ vào gương mặt sứt sẹo của Graves, rồi lật lên mảng da đầu chỗ bị cái đục đâm vào. Ông ta nhìn chòng chọc vào nó hồi lâu, rồi chậm rãi, cẩn thận rụt tay về, chùi nó vào vạt áo ngủ.

— Đi đi - Ông ta nói - Mang theo cái xác này cùng các cậu - Dù giọng ông ta bình thản, tôi nhận ra ông ta phải cố để duy trì nó như vậy.

— Vì sao không? - Caley hỏi, bước tới gần hơn như để đe dọa ông ta. Brookes quay lại nhìn hắn.

— Tôi sẽ vờ như cậu chưa hỏi tôi câu đó - Ông ta nói, kéo cái bao phủ lên cái đầu vỡ nát.

Chỉ khi chúng tôi ra tới cửa ông ta mới lên tiếng trở lại.

— Đừng tới đây nữa, tôi sẽ không cho phép các cậu vào nhà tôi.

Tôi nghe thấy tiếng va chạm như rơi đánh thịch, và quay lại. Thoạt tiên tôi không thể nói cái gì đã tạo nên tiếng động. Có hai người đàn ông đứng sau lưng tôi, và một cỗ xe chất đầy đồ đạc. Cả họ cũng nghe thấy nó, và chúng tôi đứng im lặng nhìn quanh một lúc.

Thế rồi tôi nhìn thấy nó. Cái xác nhỏ thẫm màu trên mặt đường vừa mới quét. Hai người đàn ông đưa mắt nhìn theo khi tôi khom xuống sờ vào nó. Tôi biết ngay tức khắc nó đã bay vào tấm gương, va phải ảnh phản chiếu của chính nó trong một đường vòng cung vội vã, chỉ để chạm mạnh hơn vào lớp kính. Tôi nhấc thân hình mềm nhũn của nó lên, nhỏ tới mức có thể bỏ gọn trong lòng bàn tay. Vẫn còn ấm, trái tim nhỏ bé mới vừa ngưng đập. Sự sống của một sinh vật bé nhỏ quá dễ bị vỡ tan. Đột nhiên tôi khóc, trong lúc bên trên tôi hai người đàn ông đặt tấm gương lên xe, rồi một người lôi ra từ trong túi một mảnh giẻ, lau cái dấu vết nhỏ xíu mà con chim để lại trên tấm gương.

Tôi không nhớ tôi tới đây như thế nào. Như thể tôi đã trượt khỏi bản thân, như một mảnh thấu kính tuột khỏi tiêu điểm. Tôi không thể quay lại ngôi nhà, vì Caley ở đó, và tôi biết hắn sẽ nhìn thấy điều đó trong mắt tôi. Tôi đứng cạnh dòng sông, nơi tôi thường tản bộ với Robert. Tôi không nghe thấy tin tức gì của anh, và thấy nhớ anh. Tôi đi lang thang suốt ngày. Tôi phải có một quyết định, dù thật ra tôi biết nó đã được quyết định rồi. Vấn đề duy nhất bây giờ là thực hiện nó ra sao.

Tìm hắn không khó. Sương đã dày lên, vì thế hắn chỉ có thể nghe thấy tôi khi tôi va mạnh vào hắn, bước lùi ra từ phía sau để gọi tên hắn. Hắn quay người lại, một tay kéo sợi thắt lưng, đôi mắt trắng dã của hắn nhìn một cách mù quáng.

— Tôi đây mà - Tôi nói. Hắn nhìn như thể hắn nghĩ sẽ giết tôi tại đó.

— Chạy trốn đi, cậu bé - Hắn nói - Cậu chẳng có công việc gì ở đây cả.

Khi tôi không nhúc nhích, hắn bước tới gần hơn.

— Cậu không nghe tôi nói gì sao?

— Tôi muốn nói chuyện với ông.

— Cậu có thể nói chuyện gì mà tôi muốn nghe?

— Tin mật, về vụ giết Lucan.

Khi tôi nhắc tới cái tên Lucan, hắn cứng người lại.

— Cậu bảo là ông ta đã bị giết?

— Và bị mổ xác.

Với một cử động đột ngột, Craven lao tới trước, tóm lấy cổ áo tôi và đè tôi quỳ xuống. Dù gầy gò, hắn nhanh và khỏe, và trước khi tôi có thể chống cự lại, hắn rút ra một con dao và chĩa nó vào mắt tôi.

— Ai đã làm chuyện đó?

— Caley - Tôi thở dốc, và nắm tay của hắn ở cổ tôi xiết chặt hơn.

— Còn cậu - Hắn hỏi - Cậu có vai trò gì trong chuyện này?

— Tôi là một nhân chứng - Tôi nói - Chứ không phải đồng lõa.

Craven giữ tôi ở đó, lưỡi dao run run cách mắt tôi chỉ khoảng một phân. Với màn sương sau lưng, dường như hắn được che phủ trong một làn ánh sáng vàng vọt.

— Vì sao cậu tới nói với tôi chuyện này?

— Vì tôi muốn nhìn thấy một công lý nào đó.

Craven gật đầu, và hạ con dao xuống.

— Sao tôi phải tin một tên phản bội?

— Tôi chẳng nợ gì Caley cả.

Craven để tôi đứng lên.

— Vậy nói đi - Hắn nói - Nói xem cậu dự định thế nào.

Nàng đang ngủ khi tôi gõ lên cánh cửa.

Dù bản năng của Mary là tống cổ tôi đi, cô ta vẫn cho tôi vào. Tôi không biết tôi định làm gì: có lẽ đánh thức nàng, cầu xin một sự tha thứ nào đó. Thế nhưng khi đã đứng trong phòng nàng, tôi không thể chạm vào nàng. Phòng tối mờ, ánh sáng dịu của buổi tối nổi lên trên những tấm rèm. Bên ngoài, không khí tĩnh lặng và lạnh, nhưng ở đây thì ấm. Nàng nằm nghiêng sang bên, như thường lệ, một cánh tay duỗi ra, mặt úp xuống, khuất một phần sau gối. Chúng ta đi đâu trong giấc ngủ, tôi tự hỏi. Bản ngã quay vào bên trong, chỉ để nhận ra sự vắng mặt của chính nó, bị lạc mất giữa những hình dáng nội tâm của giấc mơ. Tôi đầy sai lầm trong chuyện đó, với ý thức về vai trò đóng góp của tôi. Thế nhưng khi nhìn nàng, tôi ước gì có thể nói với nàng rằng bằng cách nào đó tôi sẽ chấn chỉnh lại nó, rằng tất cả những gì đã thực hiện có thể cứu vãn. Tôi thấy mệt, và muốn nằm xuống cạnh nàng. Giây lát sau, khoảng một phút hoặc hơn, nàng lẩm bẩm và cựa quậy, xoay người nằm ngửa lại, quay mặt khỏi tôi, và tôi lặng lẽ bước ra cửa, bỏ đi.

Tin nhắn được gửi đi, nói cho hắn biết tôi là người tìm kiếm sự bầu bạn của hắn. Hắn chỉ có một mình trong hai ngày qua, và tôi e sợ điều hắn đã làm, khi ở một mình trong ngôi nhà.

Trong lúc bước đi, dường như tôi đang trôi bềnh bồng. Hôm nay tôi không ngủ, và đêm lạnh, một cơn gió rét buốt thổi mạnh qua bầu trời. Không thuốc phiện, sáng nay khi thức giấc tôi đã tự nhủ - đêm nay tôi phải tỉnh táo và điềm tĩnh - nhưng rồi lúc nào đó tôi đã uống, và rồi, chiều sâu áp lực của nó lại trĩu nặng lên mắt tôi.

Tôi tới muộn, tôi nghĩ khi tới nơi, hoặc sớm, hoặc có lẽ cả hai. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở nghĩa trang nhà thờ Thánh John, một mảnh đất hẹp có tường bao. Tôi từng tới đó, tôi biết, nhưng tôi không thể tìm ra ký ức. Thời gian trôi giạt quanh tôi.

Thế rồi giọng hắn vang lên.

— Cậu học viên - Hắn nói. Tôi giật mình quay lại và thấy hắn đứng đó.

— Sao? Cậu không nghĩ là tôi sẽ tới à?

Tôi lắc đầu.

— Cậu đã đi đâu?

— Không đâu cả - Tôi đáp - Không đâu cả - Hắn bước tới một bước gần hơn, và tôi lùi ra. Hắn đứng yên.

— Sao phải lùi lại - Hắn hỏi - Cậu sợ tôi à.

Tôi nghe thấy sự rạn nứt trong giọng hắn, sắc lạnh như một khẩu súng. Trong tay hắn cầm thứ gì đó, rất nặng.

— Không, không sợ.

Hắn giơ một tay ra cho tới khi hầu như chạm vào tôi.

— Vậy thì vì cái gì? - Giọng hắn run lên.

Nhưng tôi nghe một tiếng động và quay lại mà không cần suy nghĩ. Cả hắn cũng giật mình, đưa một tay tóm lấy cổ áo tôi và đè tôi sát vào tường.

— Không có ai - Tôi nói. Nhưng khi hắn đè tôi vào tường tôi nhìn thấy mắt hắn ướt nhòa vì lệ.

— Cậu có định tố giác tôi không? - Hắn hỏi, đẩy mạnh tôi, thân hình hắn đè sát vào tôi.

— Không, tôi sẽ không tố giác anh.

Mặt hắn chứa đầy điều nằm trong cả hai chúng tôi. Tôi thấy cái cách nó phình to lên, đâm chồi nảy lộc, như sự dịu dàng, hoặc tình yêu.

— Xin anh - Tôi nói - Và hắn lùi ra ngay, Đầu tiên tôi nghĩ sẽ bỏ chạy, vì giờ tôi hiểu. Tôi đã bị phản bội bởi tất cả.

Thế rồi tôi nhìn thấy mắt hắn, giờ không phải hướng vào tôi mà vào một cái thuổng bị bỏ đi cạnh cái huyệt kế bên. Hắn tiến một bước về phía nó và giơ tay ra, khép chặt bàn tay quanh khúc giữa của nó.

— Anh làm gì thế? - Tôi hỏi, và hắn cười to.

— Cậu không nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu giết tôi, phải không?

— Để tôi đi và anh sẽ không bao giờ gặp tôi nữa - Tôi van nài, và Caley gật đầu. Được động viên tinh thần, tôi bước lùi ra xa, nhưng rồi hắn giật mạnh cái thuổng lên, hai tay nắm lấy nó và vung nó thành một cung tròn. Nó rít lên trong không khí chỉ cách đầu tôi vài phân trong lúc tôi trượt chân lùi lại. Gần hàng rào có một thân cây chĩa lên, và tôi lao vào bóng tối của nó, con đường nhanh nhất để băng qua bức tường, và gần như đã tới đó, thì đột nhiên tôi bị lôi ra khỏi bóng cây, và xô té xuống vũng bùn hôi thối. Một bàn tay bấu lấy mặt tôi, tôi cố vùng đứng lên, nhưng vật gì đó đập vào gáy tôi, một đòn mạnh khiến tôi quỵ xuống. Tôi cố đứng lên, nhưng nó tiếp tục đập vào tôi, đẩy tôi ngã xuống lần nữa, rồi lần nữa. Đầu óc mụ mị, tôi biết nó phải là cái thuổng.

Rồi một bàn tay tóm lấy tôi, thân hình tôi cong lại, sức nặng của một cái đầu gối đè lên ngực tôi.

— Cậu muốn phản bội tôi, phải không? - Hắn hỏi, và tôi nghe giọng hắn vỡ ra. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là ánh sáng đỏ nhòe. Thế rồi hắn nắm chặt cổ họng tôi, đập đầu tôi vào đá, ý thức chìm xuống, và tất cả tối đen.

Tôi thức mà không tỉnh, chỉ đơn giản ngoi lên, từ một trạng thái choáng váng này bước vào một bóng tối khác. Tôi không biết mình đang ở đâu. Trên đầu tôi là bầu trời, dù thoạt tiên tôi không nhận ra nó. Một vầng mây nhẹ, thẫm màu đang trôi nhanh. Tôi nằm hồi lâu, nhìn chòng chọc lên trên. Tôi nghĩ tôi có thể cảm thấy mặt đất bên dưới người tôi đang di động trong khoảng hư không. Tôi lạnh, và mọi vật đều trôi giạt lên phía trên, như sức nóng lạc mất vào màn đêm. Vầng trăng khuyết. Tôi cố cử động, nhưng không thể, cả hai cánh tay của tôi không thể, và vì thế tôi ngửa đầu ra sau, và rồi tôi nhìn thấy cái đèn lồng, cái huyệt mở. Tôi đang trôi giạt, êm ái như một tảng đá nằm trong huyệt mộ.

Rồi tôi ở bên trên, cái huyệt mở ra bên dưới tôi. Một cái huyệt của lũ người cùng khổ, những thân hình được bó lại và chất chồng lên nhau, vô danh trong lòng đất. Với một sự tỉnh táo lạ lùng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, điều Caley định làm. Hắn lần lượt lôi từng cái xác lên, xếp chúng quanh cái huyệt. Rồi tôi thấy hắn kéo lên cái xác mà tôi nhận ra là của chính mình. Hắn áp mặt sát vào nó để thì thầm gì đó mà tôi không nghe được, rồi đẩy nó vào cái hố sâu đang chờ đợi

Tôi đang ở bên trên và đang ở bên dưới.

Rồi lần lượt, những cái xác rơi lên tôi, thân hình bó chặt của chúng lăn bên trên tôi. Đột nhiên tôi thấy sợ, và tôi cố giẫy giụa vùng vẫy, nhưng thân thể tôi không phải của tôi, nó không nhúc nhích, vì thế tôi cố hét lên, nhưng giọng tôi lịm tắt, như thể đây là một giấc mơ mà từ đó tôi không thể tỉnh thức. Từ trên đầu, đất tiếp tục rơi, tỏa mùi nồng nồng, trong lúc thân thể tôi dường như rơi vào một bóng tối lờ mờ, vào sức nặng của nó, như thể tôi không chết mà chưa từng được sinh ra, chưa được tạo thành, quay trở lại lòng mẹ mà từ đó tôi đã chào đời. Và ngay tức khắc tôi nghĩ tôi hiểu. Thời gian không phải là một dòng sông, mà là một lăng kính, trong đó chúng ta vụn vỡ và bị phân tách như ánh sáng. Rồi mớ đất cuối cùng được hất xuống từ bên trên, và tất cả đi vào thinh lặng.