Phần VIII
Từ ngày Chứ Đa về Sủng Pả, A Pẩu như người mất hồn. Nó cứ im lìm như một cái bóng. Hàng ngày nó vẫn học, nhưng chẳng biết thêm một chữ nào. A Pa chán chẳng muốn dạy nó nữa. Những lúc đi cắt cỏ ngựa, đến chỗ hai đứa từng ngồi trò chuyện, A Pẩu cứ thấy hiện lên trước mắt mình gương mặt sáng sủa, rắn rỏi của Chứ Đa. Đêm nào nó cũng mơ được cùng Chứ Đa học chữ, học võ và chơi những trò chơi quen thuộc. A Pa nhìn A Pẩu buồn mà chẳng biết làm thế nào, ông chỉ còn biết nén tiếng thở dài. Ông là người hiểu nhất tình cảm của hai đứa trẻ. Bản thân A Pa cũng thẫn thờ như người mất hồn. Ông nhớ, ông tiếc đứa học trò thông minh, nhanh nhẹn nhất mà ông từng dạy chữ, dạy võ. Điều ông buồn hơn cả, là từ khi vắng Chứ Đa, thằng A Pẩu bỗng trở lại cái vẻ ngù ngờ đáng thương. Trước đây hai đứa còn bên nhau chúng nó luôn quấn quýt, vui vẻ như anh em một nhà.
A Pa ốm. Người ông cứ hết sốt nóng lại sốt rét. Những cơn đau trong lồng ngực liên tục hành hạ khiến ông thấy tức thở. Các khớp xương ở chân tay ông như bị ai đó đang vặn mạnh để tháo rời ra. Ông đau đớn vật vã đến mất ăn, mất ngủ.
A Pẩu vội tìm thầy lang về bắt mạch, cắt thuốc cho cha nhưng không thấy đỡ. Nó lo lắm. Càng lo, A Pẩu càng nghĩ nhiều tới Chứ Đa. Nó tin rằng nếu Chứ Đa còn ở đây, gặp những lúc khó khăn như thế này thì nhất định Chứ Đa sẽ biết cách lo liệu ổn thoả. A Pẩu bỗng ứa nước mắt vì nhớ bạn. Nó gọi trong tâm tưởng: “Chứ Đa ơi! Bây giờ mày ở đâu? Mày có biết A Pa đang ốm nặng lắm không?”
A Pa là người biết rõ nhất bệnh tình của mình. Thời trẻ ông đã quá phung phí sức lực cho những cuộc đánh đấm, chém giết, những cuộc ăn chơi trác táng của giới giang hồ. Ngày ấy, sau mỗi cuộc cướp bóc, nhóm giang hồ của ông thường uống rượu, hút thuốc phiện, chơi gái thâu đêm suốt sáng. Có những trận chiến gặp cao thủ ông đã phải liều thân tả xung hữu đột để cứu đồng bọn, bị đối phương nện cho những đòn hiểm độc, chí mạng. Trước đây nhờ sức trai trẻ đã lấn át được những đòn đánh ấy. Nhưng bây giờ khi ông đã có tuổi chúng bắt đầu phát tác. Cơn đau trong lồng ngực thúc lên khiến ông khó thở.
Sau tiếng ho khùng khục, A Pa gọi:
- A Pẩu đâu, lấy cho cha cái gậy!
- Cha đi đâu? - A Pẩu hỏi.
- Cha ra ngoài trời một tý. Nằm trong nhà mãi chẳng khoẻ đâu.
Nhận chiếc gậy từ tay A Pẩu, A Pa kéo nó đi theo. Đến một gốc cây to, gần đường lên đỉnh Mã Lỳ, A Pa ngồi xuống thở. Ông bẻ đôi chiếc gậy, lôi ra từ trong lõi gậy một tờ giấy dó. Trên đó viết những chữ nho bằng mực Tầu, loại không thấm nước. Ông đưa cho A Pẩu đọc, rồi bảo nó:
- Đây là những lời cha để sẵn cho con. Đọc xong con khắc biết trong đó viết gì. Nhưng cha dặn con điều này: Nếu gặp lại Chứ Đa thì hai đứa nên kết nghĩa với nhau, coi nhau như anh em, dựa vào nhau mà sống.
A Pa ôm ngực ho một hồi dài, lát sau ông nói tiếp:
- Ở phiến đá thứ ba, đếm từ hướng Đông về hướng Tây, có giấu phía dưới một vật. Nhưng con phải đọc xong tờ giấy này mới được lật phiến đá đó lên. Nếu làm không đúng như cha dặn thì... hụ... hụ... hụ...
A Pa bỗng lên cơn ho, mặt tái nhợt, mắt ông trợn lên như ngựa trúng gió; đôi tay A Pa huơ lên không trung tìm sự bấu víu. A Pẩu sợ quá gọi:
- Cha à, cha có sao không? Mình về nhà thôi, ngoài này gió lắm!
A Pa gượng nói:
- Cha dặn con nhớ chưa? Hụ... hụ... hụ...
- Con nhớ rồi. Nhớ rồi mà!
A Pẩu nói vậy nhưng thật ra nó chẳng nhớ gì hết. Lời cha dặn như nước đổ lá khoai, tuột sạch ngay khỏi chiếc đầu trống trơn vì đang quá lo lắng của nó. Nó cõng cha về nhà. Đến bậc cửa A Pa giật người lên, ngã vật xuống đất. Bọt mép ông sùi ra, đôi tay co quắp, lẩy bẩy.
Dìu được cha vào nhà, A Pẩu vừa khóc vừa chạy đi tìm Pủ Sá.
❖ ❖ ❖
Pủ Sá từ Ai La trở về, không tìm thấy tên hầu cận, thấy mất luôn cả bao thuốc phiện mà lão sai hắn đem về hang giấu, Pủ Sá tức điên lên. Lão nghĩ tên hầu cận kia đã phản trắc. Lão đâu biết tên hầu cận xấu số đó đã bị Chứ Đa giết chết. Pủ Sá vội vào trong hang kiểm tra đồ nghề, mở cánh cửa đá bí mật tìm cuốn sách bí truyền. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Lão yên tâm hơn, nhưng vẫn thấy cay cú vì thằng hầu cận thuộc loại tin cẩn bậc nhất của lão đã phản chủ. Trong đầu Pủ Sá loé lên ý định đi tìm kẻ hầu cận bội nghĩa kia để trừng phạt. Đối với Pủ Sá, việc mất bọc thuốc phiện dù thiệt hại về vật chất nhưng vẫn có thể làm lại được, riêng sự phản trắc thì không thể tha thứ!
Vừa bước ra khỏi hang Pủ Sá đã thấy A Pẩu đứng lù lù trước mặt. Lão quát:
- Mày đến đây làm gì?
A Pẩu thở hổn hển, hốt hoảng nói:
- Pủ Sá à, A Pa sắp chết rồi!
- Sao lại sắp chết? A Pa bị làm sao?
Chẳng đợi A Pẩu trả lời, Pủ Sá vội vàng chạy thẳng về phía nhà A Pẩu - nơi ấy có A Pa, người thầy và ân nhân của lão đang gặp nguy hiểm. Chạy đến nơi, Pủ Sá thấy A Pa nằm trên nền đất thở thoi thóp. Lão vội dựng A Pa vào vách nhà, dùng công lực truyền năng lượng vào vùng ngực A Pa. Pủ Sá ngồi xếp bằng bằng, đôi bàn tay hướng về phía A Pa phóng những luồng sinh khí rất mạnh khiến A Pa giật nảy người lên. Trên trán, trên mặt Pủ Sá đẫm mồ hôi vì dùng công lực quá nhiều. Nhờ nguồn sinh khí được truyền từ Pủ Sá sang, chỉ nửa giờ sau A Pa đã hồi tỉnh.
A Pẩu ngồi xem Pủ Sá vận khí công. Mặt nó giãn ra và tươi dần lên khi thấy A Pa đang tỉnh lại. Thấy cha mở mắt, A Pẩu gọi to:
- Cha ơi, Pủ Sá đến rồi. Pủ Sá đang giúp cha đấy!
Khi A Pa đã qua cơn hiểm nghèo, Pủ Sá vực ông dậy, đặt nằm lên phản gỗ, kéo tấm chăn bằng lông thú đắp lên người A Pa, đoạn lão nói với A Pẩu:
- Để yên A Pa nằm nghỉ. Mày đi nấu cho cha bát cháo!
A Pẩu nhanh nhẹn vâng lời. Nó xuống bếp hí húi nổi lửa đặt nồi cháo. Chợt nhớ ra, Pủ Sá hỏi A Pẩu:
- Thằng Chứ Đa đâu?
- Nó về Sủng Pả rồi! - A Pẩu đáp.
- Sao nó lại về?
- Nó nhớ nhà quá, cha cho nó về.
- Bao giờ nó sang?
- Không biết đâu mà.
Pủ Sá bực. Thông thường nếu có ai làm trái ý là Pủ Sá nổi xung ngay, nhưng trong trường hợp này lão không làm thế, phần vì A Pa đang ốm, phần vì hắn nể A Pa, bởi chính A Pa là người cho Chứ Đa về. Pủ Sá phẩy tay nói vẻ thất vọng, tiếc của:
- Hầy dà, vậy là mất một món hàng quí rồi! Thằng ấy mà còn thì sẽ giúp được ta nhiều việc đấy! - Đôi lông mày sâu róm của Pủ Sá nhíu lại, nhìn về phía xa xăm.
- Cháu nhớ nó lắm! Cả A Pa nữa, cũng nhớ. A Pa ốm một phần cũng là do nghĩ nhiều về thằng Chứ Đa đấy. - A Pẩu nói như người lớn.
❖ ❖ ❖
A Pa từng cứu mạng Pủ Sá. Chuyện đó cách đây cả chục năm rồi. Hôm ấy Pủ Sá bị bọn cướp tấn công khi đi buôn thuốc phiện. Mặc dù lão tả xung, hữu đột rất quyết liệt để chống lại bọn cướp nhưng vì chúng quá đông nên Pủ Sá bị chém một nhát rìu vào mảng đầu bên phải. Lão gục xuống. Chính lúc đó A Pa xuất hiện. Bằng những ngón võ bí truyền, được luyện tập nhiều năm công phu, A Pa đã quật ngã vài tên cướp làm cho chúng sợ hãi bỏ chạy. A Pa cởi áo băng bó vết thương cho Pủ Sá, cõng lão về nhà mình chữa chạy vết thương. May mà lưỡi rìu chỉ chém vào phần da chứ chưa vào xương nên chỉ nửa tháng sau Pủ Sá đã lành. Lão ra vũng nước soi bóng, thấy một vết sẹo to hình lưỡi rìu ở mảng đầu, lão gầm lên đòi tìm bọn cướp trả thù. Thấy vậy, A Pa bảo: “Muốn thắng bọn cướp thì phải dùng mưu, nếu chỉ bằng sức mạnh thì không lại được chúng đâu!”
Lời khuyên của A Pa làm nguôi đi cơn hận thù của Pủ Sá. Nghĩ kỹ lão thấy A Pa nói rất phải, đối với bọn cướp không thể coi thường vì chúng thoắt ẩn, thoắt hiện và thường đi với số đông. Từ đó, dưới con mắt Pủ Sá, A Pa luôn là một “đại ca” cả về võ nghệ lẫn mưu kế. Lão xin được làm đệ tử của A Pa. Ngoài học thêm những bài võ gia truyền, lão còn xin A Pa cho học chữ Nho. Lúc đầu A Pa thấy lạ, vì con người như Pủ Sá thuộc loại “hữu dũng, vô mưu”, thích chém giết hơn là suy nghĩ, sẽ khó mà học được chữ. Nhưng Pủ Sá bảo: “Con người ta thiếu cái gì thì phải học cái đó. Học mãi sẽ biết”. Cuối cùng A Pa đồng ý dạy, Pủ Sá học chữ cũng không đến nỗi nào. Duy chỉ có một điều A Pa khuyên mà Pủ Sá chưa nghe, đó là bớt chém giết và phải từ bỏ kiếp sống giang hồ. Mỗi lần nghe A Pa khuyên như vậy lão cứ cười hềnh hệch mà rằng: “Tôi chém giết quen rồi, không bỏ được”. Dù Pủ Sá không bỏ được giới giang hồ nhưng hình như lão cũng đỡ ác hơn trước. Nhưng sự bí ẩn của con người lão thì chưa bớt chút nào.
❖ ❖ ❖
Thấy A Pa đã phục hồi sức khoẻ, Pủ Sá yên tâm chuẩn bị đi chuyến hàng mới sang Ai La. Chuyến vừa qua lão thu được khá nhiều lãi và tìm được nhiều khách hẹn mua, nhất là loại thuốc phiện “thượng hảo hạng” ở vùng đất mới mẻ này. Vừa rồi lão đi vắng, bị tên hầu cận ở nhà giở trò phản trắc làm thiệt hại mấy chục cân thuốc phiện thô, nhưng lão nghĩ chỉ cần vài chuyến hàng sang Ai La là bù đắp được. Lão tính sau chuyến đi này nếu chưa thấy Chứ Đa quay trở lại lão sẽ về Sủng Pả để tìm.
Trước khi đi, Pủ Sá đưa cho A Pẩu miếng cao, rồi dặn:
- Mày ở nhà lo cơm nước, chăm sóc cha cho cẩn thận. Chia miếng cao hổ cốt này ra bảy phần, hầm với bảy con gà giò, cách ba ngày cho cha ăn một lần để chóng lại sức. Cỏ ngựa đi thuê người cắt, hết bao nhiêu bạc trắng lúc về tao sẽ trả đủ!
Sau khi dặn A Pẩu, Pủ Sá đến nói chuyện gì đó với A Pa. Xong việc, lão nhảy phắt lên lưng ngựa, ra roi.
A Pẩu nhìn theo Pủ Sá cưỡi ngựa phóng đi, nó bỗng thấy đôi mắt cay cay. Nó nghĩ, dù Pủ Sá có ác, có gian giảo nhưng lại là người trọng nghĩa. Tự nhiên nó thấy bớt đi những ác cảm trước đây đối với Pủ Sá.
Pủ Sá đi rồi, A Pẩu buồn não nề. Nó thấy trong lòng vô cùng trống trải. Nó bỗng thấy nhớ Chứ Đa da diết, nhớ đến cồn cào. Nước mắt A Pẩu tuôn chảy ướt đẫm gương mặt hiền từ và ngây ngô của nó.
Nghe lời Pủ Sá dặn, ngày ngày A Pẩu luôn quanh quẩn bên cha, bón cho cha những bát thịt gà hầm cao hổ cốt. Nó vui ra mặt khi nhìn thấy cha khoẻ lên từng ngày. A Pẩu bỗng nhớ tới lời cha dặn hôm dẫn nó ra gốc cây to có những phiến đá. Tính tò mò làm cho nó nghĩ đến việc phải sớm khám phá bí mật này. Sau khi cho cha ăn xong bát cháo, lo cho cha chỗ nằm ấm êm, A Pẩu lặng lẽ ra khỏi nhà, tìm cây gậy của cha đem lên gốc cây to phía đỉnh dốc Mã Lỳ. Nó bẻ đôi cây gậy, rút trong lõi gậy ra tờ giấy dó có viết chữ Nho bằng mực Tầu. Lúc đầu nó định đọc xem trong mảnh giấy ấy viết những gì, nhưng do nhận mặt chữ kém, đọc mãi mới được một chữ nên nó ngại quá lại thôi. A Pẩu cuộn mảnh giấy, đút vào lõi gậy, bẻ lại như cũ rồi bước đến bên những phiến đá. Nó cậy phiến đá thứ ba lên xem. Dưới đó là một chiếc hũ sành, nắp được gắn chặt bằng nhựa cây rừng. A Pẩu bật nắp hũ ra, ngó mặt nhìn vào. Mắt nó bỗng tối sầm. A Pẩu đổ vật ra cạnh gốc cây to, nằm đè lên phiến đá mà nó vừa móc lên. Bọt dãi nó sùi ra đầy miệng, mắt trợn ngược trừng trừng như mắt lợn lòi. Nó ôm bụng quằn quại.
Tỉnh dậy chẳng thấy A Pẩu đâu, A Pa chợt thấy lo lắng. Ông gọi con, nhưng cứ hễ mở miệng lại ho hụ hụ. Linh cảm điều chẳng lành, A Pa gượng dậy tìm cây gậy. Tìm mãi chẳng thấy, A Pa lại càng lo lắng hơn. Ông lần từng bước về phía cây to, nơi có những phiến đá. A Pa không thể tin vào mắt mình khi thấy A Pẩu nằm thẳng cẳng ở đó. Biết tai họa đã đến, A Pa ngửa cổ lên trời kêu lớn:
- Trời ơi! Tôi mất con rồi!
Sau cơn hoảng hốt, A Pa dùng hết sức bình sinh bế thốc A Pẩu lên, đặt nó ngồi vào gốc cây to, vội vàng vận khí công. Thật lạ, một người già đang ốm ngặt nghẽo, đi còn không vững mà chẳng hiểu sức lực ở đâu lại tạo cho ông có thể khỏe một cách đột ngột như vậy. Có lẽ tình cha con đã sinh ra cái sức mạnh kỳ lạ đó. A Pa ngồi xếp bằng tròn, đưa tay vận khí vào lòng và phóng ra những luồng sinh lực cực mạnh về phía A Pẩu. Mỗi lần như vậy người A Pẩu lại giật lên. Máu từ miệng nó ứa ra chảy thành dòng trên ngực. Chừng nửa giờ, A Pẩu tỉnh lại. Nó mở mắt nhìn cha đầy hối hận. A Pẩu bò đến chỗ cha ngồi, mếu máo gọi:
- Cha ơi, hãy tha lỗi cho con! - Nói xong nó lại lịm đi.
A Pa lần đến cạnh con trai, bấm vào huyệt nhân trung của nó. Vài phút sau A Pẩu tỉnh hẳn. A Pa nhìn chằm chằm vào mắt nó, miệng thều thào:
- Sao con lại làm trái lời cha? Cha dặn con phải đọc xong tờ giấy ấy cơ mà!
- Vâng, con sẽ đọc. Con sẽ nhớ lời cha dặn. - A Pẩu nói vẻ biết lỗi. Giọng nó nghẹn lại, nước mắt trào ra.
A Pa nở một nụ cười méo mó. Ông từ từ gục xuống, bất động.
❖ ❖ ❖
Pủ Sá từ Ai La về, nghe tin A Pa chết vội chạy đến ngay. Lão ôm lấy ngôi mộ A Pa gào lên như thú dữ bị thương. Đoạn lão quay về phía A Pẩu, thét lớn:
- Tao đã dặn mày ở nhà chăm sóc cha, sao lại để xảy ra nông nỗi này?
Tuy quát vậy, nhưng khi thấy A Pẩu rũ rượi bên mộ cha, Pủ Sá vội bước đến xốc nách nó vác về nhà.
A Pẩu thất thần như kẻ không hồn. Nỗi đau quá lớn đã làm cho nó suy sụp. Suốt mấy ngày liền nó chẳng nói gì, cũng chẳng ăn uống. Nó cứ ngồi giữa nhà lặng ngắt như một hòn đá. Lo nó chết theo cha, Pủ Sá quát:
- Mày phải gượng dậy mà sống! Lần trước A Pa dặn tao phải để mắt đến mày. Cha ở trên trời nhìn thấy mày thế này thì liệu cha có yên cái bụng không?
A Pẩu giật mình khi nghe thấy những lời Pủ Sá vừa nói. Những lời này nó đã được nghe một người trong băng nhóm trước đây của cha nói với nó lúc họ đắp mộ cho cha. Hôm cha mất, Pủ Sá đi vắng, Chứ Đa thì đã về Sủng Pả từ trước khiến cho A Pẩu thật sự hoang mang và chẳng biết phải làm gì. Nó cứ ôm lấy xác cha mà khóc, rồi lịm đi. Khi tỉnh dậy nó thấy những người đàn ông trạc tuổi cha mình đang đứng quanh hai cha con nó. Đến bây giờ A Pẩu vẫn không hiểu nổi tại sao khi cha chết những người bạn của cha trong giới giang hồ trước đây lại biết tin, kéo đến giúp nó chôn cất cha. Thực ra hồi mẹ mất nó cũng đã nhìn thấy mấy người này ở đám tang mẹ, nhưng sau đó nó không bao giờ nhìn thấy họ nữa. Chẳng biết họ đã đi đâu, làm gì? Vậy mà bây giờ lại thấy họ kéo đến. Người già nhất trong bọn họ nói với Chứ Đa: “Chúng ta là bạn cùng băng nhóm, là thuộc cấp trước đây của đầu lĩnh A Pa, cha cháu. Chính cha cháu đã khuyên nhủ chúng ta bỏ kiếp giang hồ, về nhà làm ăn, sống đời lương thiện. Nhờ thế mà chúng ta mới thực là những con người. Chúng ta biết ơn cha cháu về điều đó!” Lúc đắp mộ cho cha họ khóc rất nhiều. Khi mộ cha được đắp xong, vẫn là người già nhất trong bọn họ ôm lấy vai nó, nói một câu gần giống với những lời Pủ Sá nói lúc nãy: “Cháu phải gượng dậy mà sống. Chỉ có vậy cha cháu ở trên trời mới thấy yên cái bụng!”
Trong đầu A Pẩu nảy ra câu hỏi: Pủ Sá không hề gặp những người kia, vậy tại sao lão lại nghe được câu nói ấy để nói lại với mình? Hay đó chính là những lời của cha nói qua miệng họ? Có lẽ thế thật! Đúng là cha đã mượn miệng của họ để nói với mình những điều cha muốn căn dặn. Cha muốn mình phải gắng lên mà sống, phải sống cho tốt để cha yên lòng. Ngộ ra điều ấy, A Pẩu nói với Pủ Sá:
- Pủ Sá à. Có cái gì ăn không? A Pẩu thấy đói cái bụng!
Pủ Sá gật đầu vẻ hài lòng. Lão nói với A Pẩu:
- Có xôi gà cúng cha. Lát nữa tàn hương ta sẽ lấy cho!
A Pẩu ăn một lèo hết cái đùi gà và đĩa xôi. Nhìn nó ăn vội vàng, Pủ Sá nhắc:
- Ăn từ từ, ít một thôi. Lúc nữa lại ăn tiếp. Ăn nhiều một lúc là bục ruột đấy!
Ăn uống xong, A Pẩu ngửa cổ lên trời, nói với cha:
- Cha ơi! Con ăn nhiều rồi, cha có vui không?
Thấy A Pẩu đã chịu ăn uống và bớt sầu não, Pủ Sá mừng lắm. Vậy là lão có thể yên tâm đi chuyến hàng nữa được rồi. Mấy hôm trước thấy A Pẩu lả lướt như sắp chết theo cha, lão rất lo lắng. Lão chỉ lo mình không làm tròn được lời hứa trước đây với A Pa là sẽ chăm sóc cho A Pẩu khi cha nó theo tổ tiên về trời.
Dặn dò A Pẩu xong, Pủ Sá lên ngựa trở về nhà chuẩn bị hàng sang Ai La.
❖ ❖ ❖
Lần này sang Ai La, Pủ Sá mang rất nhiều hàng. Toàn bộ số thuốc phiện thu gom được lão mang đi hết. Lúc đầu Pủ Sá định đem theo mấy tên hầu cận, nhưng sau khi bị mất bao thuốc phiện mấy chục cân (mà lão cho là tên hầu cận phản trắc kia đã lấy đi) lão không còn tin vào bọn hầu cận nữa. Pủ Sá nghĩ, sang Ai La buôn bán một mình sẽ thuận lợi hơn, vừa dễ mua bán, vừa không phải chia lợi nhuận cho bọn hầu cận. Lão định bụng đi nốt chuyến hàng này về sẽ bỏ nghề để nghỉ ngơi, vì số bạc trắng tích cóp được trong nhiều năm buôn bán thuốc phiện, da lông thú đã đủ cho lão có thể sống cả đời. Từ ngày A Pa mất, Chứ Đa bỏ về Sủng Pả không thấy trở lại, Pủ Sá bỗng nhiên thấy chán chường tất cả, kể cả việc làm giầu. Lão cũng nhận thấy việc buôn bán bây giờ càng ngày càng khó khăn và đầy bất trắc. Các băng nhóm tranh giành nhau rất khốc liệt nguồn thuốc phiện đang ngày một khan hiếm, cạn kiệt. Nạn cướp bóc xảy ra liên tục, lan đến nhiều nơi khiến Pủ Sá nản lòng. Lão nghĩ, nếu Chứ Đa không về Sủng Pả thì việc làm ăn của lão sẽ rất thuận lợi, vì Chứ Đa là thằng trai lanh lợi, giỏi võ, đáng tin cậy. Pủ Sá thấy tiếc tên đệ tử mà lão đã mất nhiều công sức dạy bảo. Đã mấy lần Pủ Sá có ý định sang Sủng Pả tìm Chứ Đa, bắt nó về làm hầu cận cho mình, nhưng vì mải sang Ai La buôn bán nên lão chưa đi được.
Trước khi đi, Pủ Sá dặn A Pẩu:
- Tao đi nốt chuyến hàng này rồi về hẳn. Mày ở nhà trông chừng nhà cửa và lũ ngựa. Đừng để cho chúng đói. Ai cần thì cho họ thuê. Nếu trong lúc tao đi vắng mà thằng Chứ Đa trở lại Mã Lỳ thì mày bảo nó chờ tao về. Tao có nhiều chuyện cần nói với nó. Nhớ là đừng có bỏ đi đâu xa!
A Pẩu nhìn theo Pủ Sá. Nó thấy sống mũi cay cay, mắt nhoà đi. Một màn sương đục ở đâu kéo về nuốt chìm Pủ Sá và những con ngựa của lão. Trong lòng A Pẩu chợt thấy có điều gì bất an. Nó có linh cảm chuyến đi này Pủ Sá sẽ mãi mãi không về. A Pẩu định chạy theo Pủ Sá nói điều gì đó, song nó không thể nhấc nổi đôi chân.
Pủ Sá cưỡi ngựa trắng đi trước, dắt ngựa xám thồ hàng đi sau. Cơn gió lạnh bất chợt tràn về kéo theo những màn sương trắng đục phủ kín lão cùng những con ngựa, khiến Pủ Sá rùng mình. Bàn tay Pủ Sá bất giác nắm chặt lấy cái chuôi kiếm lão đang đeo bên hông. Đôi mắt ti hí, giảo hoạt của lão liếc nhanh về phía trước và hai bên đường. Con ngựa trắng vẫn nhẫn nại bước đi trên lối mòn đầy đá gồ ghề. Tiếng quạ kêu từ ngọn núi cao văng vẳng vọng về làm cho Pủ Sá thấy nổi da gà. Lão nhếch mép cười để tự trấn an mình:
- Hầy dà!... Sợ gì chứ. Con đường này mình đi mãi rồi mà.
Miệng Pủ Sá nói thế nhưng linh tính vẫn mách cho lão biết có điều gì đó khác thường. Lão đang toan dừng ngựa để nghe ngóng thì bất chợt con ngựa xám thồ hàng bỗng hí lên ằng ặc. Nó bị một mũi lao từ sau vách đá bên đường phóng thẳng vào cổ. Bốn chân nó loạng choạng muốn ngã. Con ngựa xám cố sức đứng lên, nhưng những bao hàng nặng trên lưng đã vật nó xuống đất. Sau một hồi giãy giụa, nó nằm thẳng cẳng. Pủ Sá giật mình nhận ra bọn cướp. Lão rút kiếm, thúc ngựa trắng lao về phía những tên cướp đang tháo hàng trên lưng con ngựa thồ xấu số. Pủ Sá nhảy khỏi yên ngựa, tả xung hữu đột bằng những đường kiếm hiểm hóc, những đường quyền đầy uy lực, song lão không thể địch lại được với bọn cướp vì chúng quá đông! Thoáng nhìn thấy tên hầu cận của mình phía trước, mắt Pủ Sá sáng lên. Một tia hi vọng loé lên trong đầu lão “Có hầu cận đến tiếp ứng rồi! May quá!”. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tên hầu cận quen thuộc vằn đỏ, tay cầm kiếm phăm phăm lao thẳng về phía mình, thì Pủ Sá hiểu ra sự thể. Trước tình thế nguy nan, lão nhảy vội lên lưng ngựa trắng, thúc ngựa chạy tháo thân. Một mũi lao từ phía sau phóng thẳng vào lưng lão. Pủ Sá ngã khỏi lưng ngựa, quằn quại trong vũng máu. Loáng một cái, tất cả số thuốc phiện của lão bị bọn cướp mang đi hết. Con ngựa trắng của lão hí lên điên loạn gọi chủ giữa rừng đá xám mênh mông...