Phần VII
Ngày mai Chứ Đa về Sủng Pả. Suốt đêm nay A Pẩu không ngủ. Nó ôm lấy Chứ Đa khóc thậm thụi. Khóc chán, nó lần xuống bếp thổi xôi gói cho Chứ Đa đi ăn đường. Vừa sắm sửa cho bạn, A Pẩu vừa dặn Chứ Đa sớm trở lại Mã Lỳ để cùng nó đi cắt cỏ ngựa, cùng học chữ, học võ, cùng chơi những trò của trẻ con. Chứ Đa nhìn A Pẩu ứa nước mắt. Trong lòng nó cứ thấy nao nao vì sắp phải xa đứa bạn tốt, xa người thầy nhân hậu, nghiêm khắc. Chứ Đa chợt nhận ra rằng, ở Mã Lỳ này có nhiều cái lạ, trong đó lạ nhất là chỉ thấy toàn người lớn, trẻ con có mỗi thằng A Pẩu, mà nó cũng đã ra dáng một chàng trai rồi. Mọi người ở đây đều rất bí ẩn. Họ chẳng làm nương rẫy, không săn bắn, nhưng cuộc sống khá sung túc. Họ rất ít nói chuyện với nhau, không tụ tập thành đám đông, người nào chỉ biết việc người ấy. Chứ Đa nhận thấy chỉ có cha con A Pẩu là đáng tin hơn cả, nhưng cũng có nhiều điều nó không biết hết. Chứ Đa có cảm giác Mã Lỳ là một xứ sở lạ, không thể là nơi yên lành. Tuy nghĩ vậy nhưng những ngày sống ở Mã Lỳ, nhất là sống với cha con A Pẩu, Chứ Đa cũng lưu giữ được nhiều kỷ niệm. Tình cảm mà cha con A Pẩu dành cho Chứ Đa là thật lòng và đó chính là niềm an ủi, động viên rất lớn đối với nó khi xa nhà, xa Sủng Pả. Chứ Đa cũng đáp lại tình cảm của cha con A Pẩu bằng tấm lòng chân thật của mình, trừ việc giết người ở hang đá và bỏ trốn về Sủng Pả thì nó phải nói dối. Thực lòng khi xa họ Chứ Đa cũng rất nhớ.
Chứ Đa ra tầu ngựa tháo cương con ngựa nâu. A Pa đưa cho nó túi bạc trắng:
- Đây là tiền người ta thuê ngựa trả cho con. Con mang về giúp đỡ cha mẹ!
- Con không nhận đâu. Cha cứ cầm lấy đi! - Chứ Đa từ chối.
- Không được. Đây là tiền của con! - A Pa nói như ra lệnh rồi ấn túi bạc vào tay Chứ Đa. Nó miễn cưỡng cầm lấy, quay ra đóng yên ngựa.
A Pẩu cứ quẩn quanh ở chỗ Chứ Đa đóng yên ngựa. Chợt nhớ ra, nó hỏi A Pa:
- Pủ Sá đi vắng, khi về hỏi Chứ Đa thì nói làm sao?
A Pa bảo:
- Việc đó để cha lo.
Chứ Đa ôm A Pa, ôm A Pẩu chào tạm biệt rồi trèo lên lưng ngựa. Nó thúc ngựa theo hướng Nam về phía Sủng Pả, nơi ấy cha mẹ nó và Thào Mỷ đang chờ.
A Pẩu như chợt nhớ ra điều gì vội phốc lên lưng ngựa trắng phóng theo con ngựa nâu của Chứ Đa. Thấy A Pẩu phi ngựa đến, Chứ Đa hỏi:
- Có chuyện gì đấy A Pẩu?
- Chẳng có chuyện gì đâu. A Pẩu đi tiễn Chứ Đa một đoạn thôi mà!
Chứ Đa và A Pẩu cưỡi ngựa sóng đôi một đoạn đường dài. Chứ Đa giục mãi A Pẩu mới chịu quay về. Hai đứa tạm biệt nhau kiểu con nhà võ. Từ trên yên ngựa, hai đứa cùng bật người xuống đất, tung ra những đường quyền rất đẹp. Rồi chúng ôm lấy nhau. Ôm thật lâu trước khi mỗi đứa cưỡi ngựa về mỗi ngả theo hai chiều ngược nhau.
Đợi A Pẩu cưỡi ngựa khuất thật xa, Chứ Đa thúc ngựa quay trở lại nơi giấu bọc thuốc phiện. Nó hồi hộp lật hòn đá trắng, moi bọc thuốc bỏ lên lưng ngựa, vội vã trở về Sủng Pả. Chứ Đa thúc ngựa chạy thật nhanh như sợ có ai đó đang đuổi theo mình từ phía sau lưng.
Chứ Đa cưỡi ngựa đi một ngày, hai ngày và nhiều ngày. Nỗi nhớ quê, nhớ cha mẹ, nhớ Thào Mỷ làm cho nó thấy quãng đường như ngắn lại. Chứ Đa gần như quên hết mệt nhọc khi nghĩ đến cảnh về tới nhà sẽ được gặp cha mẹ, gặp Thào Mỷ và các bạn. Nó cười một mình khi tưởng tượng ra cảnh chế biến thuốc phiện thô thành loại “thượng hảo hạng” rồi đem đi bán được nhiều bạc trắng. Chứ Đa nhìn bọc thuốc phiện lấy được của Pủ Sá, ước lượng ra số bạc trắng thu được sau này. Nó ngửa cổ cười khanh khách, rồi gào thật to: “Cha mẹ ơi! Thào Mỷ ơi! Chứ Đa giầu rồi!” Nhưng Chứ Đa chợt thấy lo khi nghĩ đến chuyện Pủ Sá quay lại Sủng Pả tìm mình. Nó nghĩ, tên quỉ đội lốt người ấy không dễ gì bỏ cuộc. Lão đã mất công đem Chứ Đa về Mã Lỳ để huấn luyện thành kẻ hầu cận thì không lẽ gì lão lại để Chứ Đa bỏ về dễ như vậy được. Chứ Đa đang toan tính cách đối phó với Pủ Sá thì con ngựa bỗng hí lên ằng ặc, gõ móng đành đạch bên ụ đất to như ngôi mộ kết.
Chứ Đa chẳng hiểu có chuyện gì, nhảy khỏi lưng ngựa xuống xem. Nó bỗng thấy đau đớn trong lồng ngực, mắt hoa lên, nước mắt trào ra rơi tong tong. Cả đôi mắt ngựa nâu cũng ầng ậng nước. Chứ Đa dụi mắt nhìn xung quanh. Chẳng nhận ra đây là đâu, nó cảm thấy lẻ loi, buồn vô tận.
Bầu trời bỗng tối sầm trước mặt. Mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến. Gió thổi thông thốc. Lá cây và cành khô bay tơi tả. Sau ánh chớp là tiếng sét inh tai. Từng đàn chim nháo nhác đập cánh, vội vã tìm nơi tránh gió. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn. Tiếng gió ù ù như xay ngô. Trời bắt đầu đổ mưa. Chứ Đa vội chạy đi tìm chỗ ẩn nấp. Nó ngã sóng soài khi vấp phải ụ đất, lịm đi. Con ngựa nâu đứng bên, ngửa cổ hí lên mấy hồi róng riết.
Chẳng biết mưa bao lâu. Khi Chứ Đa tỉnh dậy, nó nhận thấy toàn thân mình ướt đẫm nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Mưa đã tạnh và gió ngừng thổi. Bầu trời sáng dần ra. Con ngựa nâu vẫn đứng gõ móng chờ chủ.
Chứ Đa leo lên lưng ngựa tiếp tục cuộc hành trình. Con ngựa nâu cứ ngoái đầu về phía ụ đất có hình ngôi mộ kết dùng dằng chẳng muốn đi. Nhưng rồi nó nể chủ lại bước tiếp về hướng Sủng Pả.
❖ ❖ ❖
Người nhận ra Chứ Đa đầu tiên là Thào Mỷ. Sau hơn một năm Thào Mỷ lớn lên nhiều, trông đẹp rực rỡ như một đóa lan rừng. Lúc nhìn thấy Chứ Đa, Thào Mỷ không tin vào mắt mình. Nó phải dụi mắt mấy lần để nhìn rõ hơn. Nhận ra đúng Chứ Đa, Thào Mỷ vội chạy đến, reo to:
- Chứ Đa à? Chứ Đa ở đâu về đấy?
- Thào Mỷ phải không? Chứ Đa đây!
Chứ Đa nhảy khỏi lưng ngựa chạy lại phía Thào Mỷ. Nó dang tay định ôm lấy người bạn gái mà mình đã bao ngày mong nhớ. Thào Mỷ cũng nhao đến phía Chứ Đa nhưng nó bỗng lùi lại. Hai đứa nhìn nhau e thẹn. Sau phút sốt sắng, Chứ Đa ra vẻ người lớn, hỏi Thào Mỷ:
- Thào Mỷ đi đâu về?
Thào Mỷ chỉ tay vào bó củi, nói vẻ giận hờn:
- Chứ Đa không nhìn đây à? Mình đi kiếm củi.
- Đi một mình à?
- Đã lấy chồng đâu mà chẳng đi một mình. Thế Chứ Đa đi đâu từ bấy đến giờ?
- Mình sang Mã Lỳ. - Chứ Đa xưng “mình” với Thào Mỷ chứ không xưng “tao” hoặc xưng tên như trước đây.
- Đi xa thế làm gì? - Thào Mỷ hỏi.
- Sang đấy học chữ, học nghề buôn bán, chế biến thuốc phiện.
- Thế Chứ Đa có học được nhiều không?
- Được ít thôi, nhưng cũng đủ dùng.
Im lặng một lúc, Thào Mỷ nói nhỏ:
- Chứ Đa đi vắng cả bản nhớ và lo lắm đấy!
- Thế Thào Mỷ có nhớ mình không?
- Không biết đâu! - Thào Mỷ ngượng ngùng, đỏ mặt quay đi - Khuôn ngực đầy đặn của Thào Mỷ phồng lên, hơi thở bỗng trở nên thổn thức, gấp gáp. Nó đưa ngón tay lên miệng cắn cắn như để hãm cái điều mà mình muốn nói ra bấy lâu nay - đó là lời của tình yêu với Chứ Đa.
- Cha mẹ mình có khoẻ không? - Chứ Đa bất ngờ hỏi.
Thào Mỷ bỗng giật mình khi nghe Chứ Đa hỏi về cha mẹ. Sau một thoáng bối rối, Thào Mỷ nhìn Chứ Đa từ đầu đến chân rồi bất ngờ bỏ chạy. Nó vừa chạy vừa khóc, nói với Chứ Đa trong nước mắt nhạt nhoà:
- Chứ Đa về bản đi, khắc biết thôi!
Nhìn Thào Mỷ chạy, Chứ Đa không hiểu có chuyện gì, nhưng linh cảm khiến nó thấy lo. Chứ Đa nhảy phốc lên lưng ngựa thúc thật nhanh về bản.
❖ ❖ ❖
Chứ Đa nằm vật ra khi nghe Seo Lử báo tin cha mẹ mình đã mất tích sau khi nó bỏ nhà đi ít lâu. Seo Lử nói:
- Theo kinh nghiệm của người già thì hình như cha Chứ Đa đã bị hổ vồ. Khi thấy cha mẹ Chứ Đa mất tích, tộc trưởng Nỏ Pó đã hô dân bản đi tìm. Mọi người gặp ụ đất hình ngôi mộ mới đắp, bới ra xem, tìm thấy mấy khúc xương chân tay, xương sườn, cùng chiếc đầu lâu của người mới chết. Mọi người nhận ra mấy cái răng bọc vàng ở cái đầu lâu ấy là của cha Chứ Đa; họ nhận ra cả chiếc khăn vuông thổ cẩm của mẹ Chứ Đa trong ụ đất ấy. Dân bản tin rằng cha mẹ Chứ Đa đã bị hổ dữ ăn thịt. Mọi người cùng nhau đắp lại ngôi mộ cho chắc chắn rồi về bản đón thầy cúng đến làm ma khô cho cha mẹ Chứ Đa rồi!
Chứ Đa nằm giữa nhà, mắt mở trừng trừng. Bất ngờ nó vùng dậy chạy, miệng hét lên như thú dữ bị thương. Chứ Đa chạy thục mạng, nhưng đôi chân lại đưa nó đến ụ đất có hình ngôi mộ kết. Chứ Đa ngã ra đó, lịm đi. Trong cơn mê sảng, nó mơ thấy cha đang ôm mình vào lòng vỗ về, an ủi nó hãy cố vượt lên mà sống, mà đi tìm mẹ. Một con hổ dữ ở trong bụi rậm bất ngờ lao ra cướp mất cha. Chứ Đa vùng dậy đuổi theo hổ ác, vừa chạy nó vừa gọi: “Cha ơi! Cha!... Mẹ ơi! Mẹ!...”
Chứ Đa thấy có bàn tay ai đang đắp một thứ gì đó lành lạnh lên trán mình. Nó từ từ mở mắt. Trước mặt nó là Thào Mỷ, Seo Lử, Mí Vư cùng một số dân bản.
Tộc trưởng Nỏ Pó nói với mọi người:
- Chứ Đa tỉnh rồi. Cõng nó về cho nó ăn cái gì đó. Đừng ai hỏi gì nữa!
Seo Lử ghé lưng cõng Chứ Đa về bản. Nó đi xiêu vẹo như thể đang cõng một con bò rừng vừa bị phường săn bắn hạ. Thào Mỷ lẽo đẽo theo sau, nét mặt đầy âu lo.
Đêm ấy Thào Mỷ đốt một đống lửa thật to giữa nhà Chứ Đa. Trong lúc Chứ Đa nằm nghỉ, Thào Mỷ tranh thủ dọn dẹp lại ngôi nhà hoang tàn, lạnh lẽo vì đã lâu không có người ở. Nhìn Thào Mỷ quét dọn, Mí Vư sầm mặt tức tối. Seo Lử nhìn thấy điều ấy. Nó đến bên Mí Vư, nói nhỏ:
- Mí Vư à, phải thương Chứ Đa, đừng tức nữa!
Mí Vư không nói gì, lặng lẽ đứng dậy bỏ ra ngoài ngồi một mình.
Có các bạn ở bên động viên, an ủi, Chứ Đa thấy nỗi nhớ thương cha mẹ có phần nguôi ngoai. Nhưng đêm nào Chứ Đa cũng ngồi nhìn đống lửa giữa nhà bằng cặp mắt vô hồn. Bên cạnh Chứ Đa luôn là Thào Mỷ, Mí Vư và Seo Lử. Trong thâm tâm Chứ Đa không tin mẹ mình đã chết, nhưng dân bản nói đã tìm thấy cả chiếc khăn vuông của mẹ bên cạnh đầu lâu cha thì không thể không tin!
Qua những ngày đau khổ tột cùng, thời gian và bạn bè đã giúp Chứ Đa dần dần bình tâm trở lại. Chứ Đa kể cho các bạn nghe về quãng thời gian ở Mã Lỳ, kể về A Pẩu và A Pa. Các bạn ngồi nghe mà cứ tưởng như đang được đến một miền đất lạ trong chuyện cổ xưa của người Mông. Thào Mỷ nhìn Chứ Đa bằng cặp mắt long lanh của một thiếu nữ đang yêu say đắm. Đôi má bầu bĩnh của Thào Mỷ lúc nào cũng hồng tươi mơn mởn. Mùi thơm da thịt non tơ của Thào Mỷ tỏa ra làm Chứ Đa ngây ngất, đê mê. Mí Vư thỉnh thoảng lại nhìn trộm Thào Mỷ, thở dài!
Một đêm thanh vắng, khi tiếng tác gọi bạn của con nai rừng thưa dần rồi tắt hẳn, Chứ Đa nói với Thào Mỷ và các bạn:
- Tôi theo Pủ Sá về Mã Lỳ học được nhiều cái hay lắm. Tôi nghĩ kỹ rồi, muốn có nhiều của cải và sức mạnh thì chúng ta phải có cách làm ăn khác, không thể chỉ nuôi súc vật và trồng ngô, trồng cây anh túc để lấy nhựa quả làm thuốc phiện mà giàu được đâu.
Mí Vư nói:
- Từ bao đời nay người Mông mình đều làm ăn thế cả. Có muốn làm cách khác cũng chẳng được, vì nơi ở của người Mông ta trên núi cao toàn đá lạnh thôi. Không trồng ngô, trồng cây thuốc phiện và nuôi súc vật thì biết làm gì?
Seo Lử đăm chiêu suy nghĩ. Đoạn nó bảo:
- Mình biết Chứ Đa đã có cách làm khác rồi. Nhưng là cách gì thì nói ra đi!
Thào Mỷ hưởng ứng:
- Đúng đấy, Chứ Đa phải nói ra thì chúng mình mới biết được chứ!
Chứ Đa chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ bọn mình cần thành lập một nhóm làm ăn, toàn những người trẻ thôi, để buôn bán và chế biến thuốc phiện thô thành thuốc “thượng hảo hạng” theo cách thức mà tôi đã học được từ Pủ Sá.
Trong đêm đen lạnh lẽo, yên tĩnh đến lạ thường, Chứ Đa ngồi bên bếp lửa say sưa vạch cái kế hoạch làm ăn của mình một cách rất chi tiết, mở ra viễn cảnh hết sức tốt đẹp trước mắt mọi người. Uy lực và tài thuyết giáo của Chứ Đa đã hoàn toàn thuyết phục được các bạn đồng lòng theo mình. Cuối cùng, Chứ Đa nói:
- Tôi nghĩ nhóm chúng ta nên lấy tên là Đại Thạch. Đại là to lớn, Thạch là đá. Tức là "Đá lớn". Bước đầu nhóm chúng ta làm ăn nhỏ để thử sức, nếu thấy được thì sẽ làm ăn lớn dần lên. Ngay sáng ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào việc.
Seo Lử nói với Chứ Đa:
- Chứ Đa cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã. Việc làm ăn lâu dài, cần gì phải vội chứ?
- Không được! Tôi nghĩ việc này phải làm ngay, để lâu biết đâu có người nản chí bàn lùi. Thêm nữa, tôi muốn làm việc này để quên đi nỗi đau mất cha mẹ. Nếu mọi người thương tôi thì hãy cùng tôi thực hiện việc ấy càng sớm càng tốt.
Trong lúc Seo Lử và Mí Vư đang nhìn nhau thì Thào Mỷ cất tiếng:
- Vậy thì mai chúng mình làm luôn đi!
Chứ Đa nhìn sang hai người bạn trai, hất đầu hỏi:
- Mí Vư, Seo Lử thấy sao?
- Cũng được mà!
Sự đồng thanh tương ứng của Mí Vư, Seo Lử khiến Chứ Đa rất vui. Nó nhìn Thào Mỷ đăm đắm, rồi tự tin nói với các bạn:
- Tôi phân công thế này: Sáng mai Mí Vư cùng Thào Mỷ đi chợ mua dụng cụ; tôi và Seo Lử đi tìm địa điểm làm nơi chưng cất thuốc phiện.
Trời sáng.
Chim chóc chuyền cành ríu rít, líu lo chào ngày mới. Tiếng gà báo thức râm ran khắp các nẻo bản làng, len vào từng vòm cây, thớ đá còn đẫm sương đêm. Con ngựa nâu của Chứ Đa gõ móng sốt ruột đòi ra khỏi tàu. Một ngày mới đang tràn về trên miền đá cũ kỹ ngàn năm xám lạnh.
Vậy là đêm qua Chứ Đa cùng bạn bè thức trắng.
Cả nhóm ăn qua quýt bữa sáng bằng những bát mèn mén Thào Mỷ vừa hấp lại. Ăn xong Chứ Đa đưa cho Thào Mỷ số bạc trắng thu được từ tiền cho thuê ngựa hồi còn ở Mã Lỳ, hướng dẫn Thào Mỷ và Mí Vư cách thức chọn mua dụng cụ để chế biến thuốc phiện “thượng hảo hạng”, dặn Mí Vư mang theo ngựa để thồ dụng cụ về.
- Tốt nhất đừng cho ai biết mình mua nhiều dụng cụ. Nếu có ai biết hỏi, chỉ bảo mua hộ thôi nhá! - Chứ Đa dặn với theo Thào Mỷ và Mí Vư.
Trong lúc Thào Mỷ, Mí Vư đi chợ mua dụng cụ, Chứ Đa cùng Seo Lử leo trèo khắp các hang động tìm nơi thích hợp. Cuối cùng Chứ Đa và Seo Lử quyết định chọn Hang Dơi, vì hang này vừa rộng rãi, vừa tương đối kín, có ít lối vào ra nhưng lại nhiều ngóc ngách và khá xa các bản có người ở.
Ngồi nghỉ trên tảng đá bằng phẳng, mát lạnh, Seo Lử hỏi bạn:
- Chứ Đa thích Thào Mỷ phải không?
- Phải! Tôi yêu Thào Mỷ quá rồi. Mới xa nhau từ sáng đến giờ mà tôi đã thấy nhớ Thào Mỷ phát điên lên được! Khi nào việc làm ăn của nhóm Đại Thạch đi vào nền nếp và trôi chảy tôi sẽ cưới Thào Mỷ về làm vợ. Seo Lử thấy có được không?
- Được chứ. - Seo Lử nói vẻ dứt khoát, nhưng gương mặt nó không giấu nổi nét buồn lo. Trong sâu thẳm cõi lòng, Seo Lử thấy thương Mí Vư và chỉ lo Mí Vư vì quá yêu Thào Mỷ mà có thể làm điều gì đó dại dột!
Mí Vư rất sung sướng khi được đi cùng với Thào Mỷ xuống chợ. Từ trước đến nay chưa bao giờ Mí Vư rủ được Thào Mỷ đi cùng mình như vậy, kể cả hồi Chứ Đa còn đang ở Mã Lỳ. Mọi lần khác đều có các bạn cùng lứa tuổi trong bản, ít nhất thì cũng có thêm Seo Lử. Lần nào Mí Vư rủ xuống chợ, Thào Mỷ đều hỏi: “Đi cùng Seo Lử chứ?”. Mí Vư lắc đầu, Thào Mỷ cũng lắc đầu! Hôm nay được đi riêng với Thào Mỷ, Mí Vư định nói nhiều điều mà không biết bắt đầu từ đâu. Thỉnh thoảng Mí Vư lại liếc mắt sang phía Thào Mỷ thăm dò, nín thở lấy đà mà vẫn không sao mở miệng được. Thào Mỷ nhận ra điều đó, liền bảo Mí Vư:
- Mí Vư định nói gì với Thào Mỷ à?
Mắt Mí Vư loé sáng. Nó hấp hổi nói với Thào Mỷ:
- Phải. Tôi định nói với Thào Mỷ, là tôi... thích...
Tuy là một chàng trai khá mạnh mẽ và lỳ lợm nhưng đứng trước người con gái đẹp như Thào Mỷ, Mí Vư bỗng trở nên luống cuống. Chỉ có mỗi một câu "tôi thích Thào Mỷ" mà nó không thể nào nói ra được.
Trước sự ấp úng đến tội nghiệp của Mí Vư, Thào Mỷ phá lên cười, khiến cho con ngựa Mí Vư đang dắt bỗng giật mình hí lên thảng thốt. Con ngựa hướng về phía Thào Mỷ giậm chân bực dọc.
- Mí Vư thích tôi phải không? - Thào Mỷ hỏi thẳng. - Không được đâu Mí Vư ạ. Thào Mỷ đã bị người ta bắt rồi!
- Đã có ai bắt Thào Mỷ đâu?
- Họ chưa bắt người nhưng họ đã bắt mất cái hồn, bắt mất quả tim của Thào Mỷ. Mí Vư chậm chân mất rồi! - Thào Mỷ nhìn Mí Vư bằng cái nhìn ái ngại. Thực tâm trong lòng Thào Mỷ cũng quý mến Mí Vư nhưng đó chỉ là tình cảm bạn bè, vì vậy, dù thương bạn song Thào Mỷ vẫn không thể nói khác được. Trong trái tim Thào Mỷ chỉ có hình bóng của Chứ Đa mà thôi.
Nghe thế Mí Vư cúi gằm mặt nhìn bàn chân mình. Những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống, bỏng rát! Đoạn Mí Vư nói nhỏ:
- Tôi biết ai bắt hồn Thào Mỷ rồi!
❖ ❖ ❖
Chọn được địa điểm, mua đủ dụng cụ, nhóm Đại Thạch bắt tay vào chế biến thuốc phiện. Chứ Đa đem số thuốc phiện mà nó nẫng được của Pủ Sá vào Hang Dơi chưng cất. Chứ Đa nói với các bạn, đó là số thuốc buôn bán với lão Pủ Sá kiếm được. Xem Chứ Đa làm, bọn Seo Lử, Mí Vư phục sát đất. Chúng thấy Chứ Đa thật tài giỏi. Chỉ đi xa bản một thời gian mà nó biết làm nhiều thứ quá. Đến lúc pha chế thuốc theo kiểu bí truyền Chứ Đa chỉ làm một mình. Khi ấy nó thường sai Seo Lử, Mí Vư đi làm những việc khác. Pha chế xong nó gọi các bạn về đun nấu. Bản thân Chứ Đa cũng thấy lạ về trí nhớ của mình. Tuy chỉ đọc sách bí truyền của Pủ Sá có hai lượt, lại đọc vội vàng trong tâm trạng lo sợ, bất an, vậy mà Chứ Đa vẫn nhớ rất rõcông thức pha chế và cách đun nấu thuốc phiện “thượng hảo hạng”.
Mỗi khi chế biến xong, Chứ Đa dặn Seo Lử, Mí Vư thu dọn đồ nghề, xoá mọi dấu vết, rồi đem ngựa chở hàng đi bán. Chứ Đa bảo các bạn:
- Chuyến đầu tiên này mình đi một mình bán thử xem thế nào đã. Những chuyến sau chúng ta sẽ chia nhóm ra để đi bán ở các vùng khác nhau.
Chứ Đa nói vậy chứ thực ra trong thâm tâm nó không muốn ai, ngoài nó, có được trong tay thứ thuốc phiện “thượng hảo hạng” này. Chứ Đa muốn giữ độc quyền, bởi nó nghĩ, muốn làm nên cơ nghiệp thì phải có những mẹo mực, bí quyết và thế mạnh riêng. Thuốc phiện “thượng hảo hạng” chính là bí quyết và thế mạnh riêng của Chứ Đa. Mặt khác, Chứ Đa nghĩ, việc một mình nó nắm trong tay và đi bán thứ thuốc phiện “thượng hảo hạng” chính là biểu hiện trước tiên cái quyền lực của một đầu lĩnh, thậm chí là một chủ tướng trong nay mai.
Trước khi đi bán hàng, Chứ Đa dặn Seo Lử:
- Seo Lử ở nhà cùng Mí Vư, Thào Mỷ đi tìm mua thuốc phiện thô ở các bản lân cận. Mua được càng nhiều càng tốt. Giá cả thì cứ trả theo người ta hoặc đắt hơn một chút cũng được. Cứ mua chịu hoặc ứng trước một số bạc, Chứ Đa về sẽ trả đủ.
Nhìn Chứ Đa một thân một mình cưỡi ngựa đem thứ thuốc phiện “thượng hảo hạng” đi bán ở nơi xa, Seo Lử và Mí Vư có cùng một ý nghĩ. Cả hai đều thấy có chút gì đó hơi lạ lùng trong cách hành xử của Chứ Đa. Chúng nghĩ, lẽ ra Chứ Đa phải cho ai đó, ít nhất là một người, đi cùng với mình để bán hàng, để còn hỗ trợ cho nhau và cùng bàn bạc nhiều thứ cho việc làm ăn lâu dài. Nhưng chẳng hiểu sao Chứ Đa lại đi có một mình? Vốn tin tưởng Chứ Đa, và đoán rằng chắc có lý do gì đó nên Chứ Đa mới phải làm như vậy, Seo Lử và Mí Vư nhanh chóng quên đi những băn khoăn ấy. Hai đứa nhìn theo hướng con ngựa nâu của Chứ Đa đang đi, tin tưởng về một tương lai tốt đẹp của nhóm Đại Thạch với một niềm tin chắc như đá núi!
Chứ Đa tìm tới những nơi Pủ Sá chưa đến để bán loại hàng quý. Chẳng biết do gặp may hay có duyên buôn bán mà Chứ Đa bán hàng rất nhanh, giá đắt. Chuyến đầu tiên này Chứ Đa thu được khá nhiều bạc trắng, đổi được nhiều sản vật quý. Nhìn túi bạc to cùng nhiều vật quí đổi được từ thuốc “thượng hảo hạng”: cao hổ cốt, mật gấu, nhung hươu, dạ dầy nhím... Chứ Đa sung sướng ngửa cổ lên trời hét to: “Cha mẹ ơi! Thào Mỷ ơi! Chứ Đa giầu rồi!” Đoạn Chứ Đa thúc ngựa phi nước đại về Sủng Pả.
Mí Vư, Seo Lử và Thào Mỷ đang ngồi trong ngôi nhà cũ của Chứ Đa, thấy nó về vội vã ra đón. Cả nhóm hết sức phấn khởi vì chuyến đi đầu tiên của Chứ Đa đã thành công mĩ mãn. Chứ Đa lấy trong túi vải ra một chiếc vòng ngọc bằng đá xanh nạm bạc đeo vào cổ tay tròn lẳn, trắng nõn của Thào Mỷ khiến Thào Mỷ đỏ mặt sung sướng. Mí Vư liếc nhìn vẻ buồn rầu. Tiếp đó, Chứ Đa mở túi đựng cao, đưa cho các bạn mỗi người một miếng:
- Đây là cao hổ cốt, quí lắm. Mọi người mang về ngâm rượu hoặc hầm gà giò cho người già, người ốm tẩm bổ!
Đêm ấy cả nhóm Đại Thạch không ngủ. Bên bếp lửa đỏ, Chứ Đa ngồi vạch kế hoạch làm ăn và củng cố lực lượng cho một kế sách lâu dài. Thào Mỷ mổ một con gà luộc lên cho cả nhóm uống rượu. Thào Mỷ làm mọi việc một cách tự nhiên như thể mình đã là người nhà của Chứ Đa. Gương mặt ba chàng trai hừng hực đỏ. Trong cơn chuếnh choáng men say, họ nhìn Thào Mỷ bằng cái nhìn rực lửa.