← Quay lại trang sách

Phần X

Trước đây tộc trưởng Nỏ Pó là người mạnh mẽ, giỏi giang, có uy tín nhất ở Sủng Pả. Ông được dân bản đồng lòng giao cho chức tộc trưởng để quán xuyến mọi việc của bản. Bao nhiêu năm làm tộc trưởng, Nỏ Pó đã mang lại cuộc sống yên lành, vui tươi, đoàn kết cho người dân Sủng Pả. Mọi công to, việc lớn trong bản đều do một tay tộc trưởng sắp xếp. Việc khó đến mấy ông cũng làm được nhờ dân bản tin ông, nể ông. Nhưng gần đây Nỏ Pó già đi nhanh chóng, sức khoẻ giảm sút do ốm đau khiến cho thân thể cường tráng ngày nào giờ chỉ còn là cái dáng lòng khòng, cao lêu khêu. Duy chỉ có đôi mắt vẫn rất sáng, luôn toát ra những nét tinh anh.

Nhận thấy tộc trưởng Nỏ Pó là người được dân bản tin tưởng, Chứ Đa liền nghĩ đến việc chiếm đoạt chức tộc trưởng của ông. Hắn cho rằng, chừng nào Nỏ Pó còn làm tộc trưởng thì mọi kế hoạch của hắn sẽ khó thực hiện, vì Nỏ Pó là người nhân nghĩa, nhất định ông ấy sẽ ngăn cản những việc làm bất thường của quân sĩ Đại Thạch; muốn có sức mạnh đầy đủ và thâu tóm được mọi quyền hành trong cái thung lũng Sủng Pả này thì việc đầu tiên cần làm là phải giành được chức tộc trưởng. Khi mất chức tộc trưởng Nỏ Pó sẽ không thể ngăn cản được những việc làm của mình và Đại Thạch. Đến lúc ấy Đại Thạch sẽ mau chóng trở thành xương sống, đầu não của Sủng Pả, tạo nên uy lực lớn, đủ sức chống chọi lại các băng nhóm Sói Xám, Hổ Vằn, Gấu Đen ở Xá Chải, Pả Lý, Cao Mã và các vùng khác.

Thay vì dùng bạo lực để cướp chức tộc trưởng Sủng Pả, Chứ Đa chủ động tìm đến nhà Nỏ Pó để thỏa thuận về việc chuyển giao chức tộc trưởng cho hắn.

Uống xong chén rượu, Chứ Đa vào chuyện ngay:

- Nỏ Pó à, tôi thích làm tộc trưởng! Ông hãy bỏ lại chức tộc trưởng Sủng Pả cho tôi! Được không? - Đôi mắt Chứ Đa xoáy thẳng vào mặt Nỏ Pó với những tia nhìn đầy vẻ hăm doạ.

Nỏ Pó tròn mắt ngạc nhiên. Ông nhìn về phía Chứ Đa, thấy gương mặt hắn toát ra uy lực của một lãnh chúa, bèn nói nhỏ, vẻ thật thà:

- Người trẻ quá làm không nổi đâu!

- Vì sao? - Chứ Đa hỏi giật giọng, ánh mắt hắn vằn lên những tia mầu đỏ.

- Vì... khặc...khặc...ặc!

Nỏ Pó không nói nổi nữa. Ông thấy nghẹn tắc nơi cổ họng như có ai đang bóp rất mạnh. Ông cảm thấy vừa uất ức vừa bất lực. Uất ức vì từ xưa đến nay chưa có ai dám cả gan làm cái việc tranh chức tộc trưởng như Chứ Đa vừa làm, bởi đây là cái chức do dân bản tin tưởng giao cho ông; bất lực bởi ông không còn cách nào khác là phải chấp nhận cái yêu cầu hết sức vô lý và bất nhã kia của Chứ Đa! Nỏ Pó cảm thấy vô cùng đau khổ khi bản thân ông không có một sức mạnh nào để bảo vệ cái chức tộc trưởng của mình trong khi đội quân Đại Thạch do Chứ Đa cầm đầu đang ngày càng mạnh. Nỏ Pó đành lấy tờ giấy dó, tựa hồ như một bản sắc phong, viết lên đó những chữ nho với nội dung chuyển giao chức tộc trưởng cho Chứ Đa, rồi điểm chỉ. Ngón tay cái bôi mực tầu của ông run run khi ấn vào góc tờ giấy mầu vàng nâu, nhăn nhúm. Điểm chỉ xong, thay vì trao tờ giấy cho Chứ Đa, tộc trưởng Nỏ Pó cứ giữ nó khư khư như giữ một báu vật. Chứ Đa chìa tay, quát:

- Ông đưa đây!

Dứt lời, Chứ Đa giật luôn lấy tờ giấy nhét vào túi áo trước sự bàng hoàng, thẫn thờ của Nỏ Pó.

Có được chức tộc trưởng một cách khá dễ dàng, Chứ Đa thỏa mãn lắm. Hắn nghĩ, từ nay mình đã thâu tóm được mọi quyền hành trong địa phận Sủng Pả thì muốn làm gì mà chẳng được. Chứ Đa tổ chức một bữa tiệc khá linh đình, theo kiểu tháo khoán, để mừng cái chức tộc trưởng vừa cướp được. Trong bữa tiệc có đầy đủ quân sĩ của Đại Thạch và đông đảo dân bản (chỉ vắng Nỏ Pó cáo bệnh không tới), Chứ Đa cao giọng tuyên bố:

- Hỡi dân bản Sủng Pả! Mọi người hãy nghe đây: Từ nay ta làm tộc trưởng thay Nỏ Pó, là đầu lĩnh của vùng đất Sủng Pả, mọi người từ trẻ đến già nhất nhất đều phải nghe lời ta. Kẻ nào không nghe sẽ bị trừng phạt, kẻ nào chống lại sẽ phải chết! - Nói xong những lời hù dọa ấy, Chứ Đa cầm bầu rượu ngâm rắn cả con, ngửa cổ tu ừng ực, cười khênh khếch.

❖ ❖ ❖

Để phát huy thanh thế của tộc trưởng, của Đại Thạch và tạo thêm sức mạnh nhằm cạnh tranh với các băng nhóm buôn bán khác, Chứ Đa bàn với các chiến hữu tuyển mộ thêm quân sĩ cho đội quân Đại Thạch. Chứ Đa nghĩ, việc tuyển mộ thêm quân sĩ vào Đại Thạch là hết sức cần thiết nhằm tạo uy thế sức mạnh trong làm ăn và cái chính là để đề phòng Pủ Sá quay lại tìm mình. Mặc dù không nói ra song Chứ Đa biết trước sau gì Pủ Sá cũng sẽ quay lại Sủng Pả. Lúc ấy việc làm ăn sẽ rất khó khăn, nhưng phiền toái nhất là nếu Pủ Sá cứ bắt Chứ Đa về Mã Lỳ thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Đã có lúc Chứ Đa nghĩ đến việc đền bù bạc trắng cho Pủ Sá đã có công đưa hắn sang Mã Lỳ học chữ nho, học võ và học nghề buôn bán. Song hắn biết thừa rằng Pủ Sá sẽ không bao giờ đồng ý, vì lão đâu cần tiền, cần bạc mà làm việc ấy. Cái lão cần chính là con người Chứ Đa nhằm phục vụ cho mục đích làm ăn sau này của lão. Để ngăn chặn việc Pủ Sá đòi người, Chứ Đa đã nghĩ đến mưu mô hãm hại Pủ Sá nếu lão quay trở lại Sủng Pả. Chứ Đa vạch hẳn một kế hoạch đối phó với Pủ Sá. Hắn tiếp tục rèn rũa võ nghệ thật nhuần nhuyễn, đạt tới mức cao thủ cho Seo Lử, Mí Vư và một số thành viên trung thành của nhóm. Tiếp đó là mua thêm giáo mác, súng kíp trang bị cho các quân sĩ của Đại Thạch.

Chứ Đa bàn với các chiến hữu là phải dạy võ nâng cao cho tất cả các quân sĩ của Đại Thạch, giao việc này cho Seo Lử - người tiếp thu nhanh nhất các bài võ của Chứ Đa. Trong suốt một thời gian dài, ngoài việc tiếp tục chế biến và buôn bán thuốc phiện “thượng hảo hạng”, Chứ Đa còn bỏ nhiều bạc trắng ra mua thêm vũ khí, tổ chức rèn luyện quân sĩ rất kỹ lưỡng, biến họ thành những tay sát thủ có hạng. Chứ Đa làm những việc đó một cách vội vã, chạy đua với thời gian vì hắn sợ Pủ Sá quay lại Sủng Pả trước khi Đại Thạch chưa kịp chuẩn bị đối phó.

Từ khi có quân sĩ giỏi, mua được nhiều khí giới, Đại Thạch mạnh hẳn lên, uy thế ngày càng lan rộng. Chứ Đa nhận thấy một điều, muốn có uy thế thì phải dùng vũ lực. Vũ lực chính là biểu hiện rõ nhất của sức mạnh. Sức mạnh sẽ tạo ra uy thế. Uy thế sẽ tạo ra của cải. Với cách nghĩ như vậy, Chứ Đa luôn dùng vũ lực để chế áp các băng nhóm khác trong khi làm ăn, buôn bán.

❖ ❖ ❖

Thoạt đầu Chứ Đa tạo dựng một đội quân sĩ chỉ với mục đích nâng cao thanh thế cho Đại Thạch, để trả thù các băng nhóm đã từng gây sự với hắn trước đây và chế áp những băng nhóm khác có những biểu hiện tranh chấp khi làm ăn. Nhưng dần dà Chứ Đa nghĩ đến việc tạo dựng quân sĩ thành lực lượng mạnh để làm bá chủ cả một vùng đất đai rộng lớn, nhiều thuốc phiện. Chứ Đa cho rằng, chỉ có như vậy mới thực hiện được mộng bá vương đã và đang hình thành trong cái đầu còn tinh khôi nhưng chứa đựng nhiều tham vọng của hắn.

Mục tiêu của cuộc “khởi binh” đầu tiên mà quân sĩ Đại Thạch hướng tới là tiến đánh băng nhóm Sói Xám ở Xá Chải. Đây là băng nhóm có nhiều oán nợ với Chứ Đa. Trước lúc xuất binh, Chứ Đa đã tự xưng mình là chủ tướng. Nhìn dáng vẻ oai vệ, kiêu hùng của Chứ Đa trên lưng ngựa chiến, bên hông đeo thanh kiếm dài, gương mặt sắc lạnh, các quân sĩ Đại Thạch bị thu phục hoàn toàn. Họ ngước nhìn Chứ Đa bằng cặp mắt của kẻ tôi tớ trước vị thủ lĩnh. Những ánh mắt ấy toát lên một điều: Họ sẵn sàng nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào được phát ra từ cái miệng gang thép của chủ tướng!

Trước sự tiên phong của chủ tướng Chứ Đa, quân lính Đại Thạch rầm rập tiến quân về phía bản doanh của băng nhóm Sói Xám. Chứ Đa cưỡi trên lưng con ngựa nâu quen thuộc, phóng như bay về phía căn chòi của băng trưởng Sói Xám. Trong đầu Chứ Đa hiện lên rõ mồn một cái cảnh cách đây mấy mùa nương khi hắn một mình cưỡi ngựa đi bán thuốc phiện “thượng hảo hạng” ở thung lũng Xá Chải, bị tên Ay Co, băng trưởng của Sói Xám giơ kiếm hạch sách, bắt xuống ngựa rồi cho quân lục soát, cướp giật hết hàng hoá. Con ngựa nâu lặng lẽ đưa chủ nó về Sủng Pả. Phía sau lưng Chứ Đa là tiếng cười khả ố của bọn Ay Co. Nỗi uất hận dồn nén bao năm khi bị các băng nhóm hạ nhục bùng lên khiến Chứ Đa sôi máu. Lòng hận thù biến thành sức mạnh. Sức mạnh tụ vào cánh tay và lưỡi kiếm.

Ay Co, lũ lâu la và quân lính không hề biết có điều khủng khiếp sắp xảy ra đối với mình, vẫn nhởn nhơ nằm hút thuốc phiện, uống rượu, chơi bài tổ tôm. Ay Co chỉ thực sự giật mình khi nghe tiếng vó ngựa rầm rập xung quanh doanh trại cùng tiếng thét như sấm đầu mùa:

- Thằng Ay Co! Mày phải chết! - Chứ Đa gầm lên như hổ dữ khi con ngựa của hắn tiến đến trước căn chòi của băng trưởng Ay Co.

Ay Co hốt hoảng nhào ra khỏi chòi. Chưa kịp định thần thì gã đã bị lưỡi kiếm của Chứ Đa nhằm chiếc cổ đầy gân guốc phay tới. Một dòng máu đỏ từ đó phun lên! Ngồi trên lưng ngựa, Chứ Đa ngửa cổ cười man dại!

Thấy băng trưởng bị chặt đầu, quân lính và lũ lâu la của Ay Co bỏ chạy tán loạn, kêu khóc ầm ĩ, lạy van rối rít. Lưỡi kiếm phục thù của Chứ Đa cứ nhằm vào chúng mà bổ tới tấp. Lưỡi kiếm kinh hoàng đó chỉ thực sự dừng lại khi bị Seo Lử chắn trước mặt.

- Chứ Đa! Đừng chém nữa! Chúng nó cũng là người Mông mình thôi! - Seo Lử nói nửa như ra lệnh, nửa như cầu xin.

Mối thù được trả sòng phẳng, thậm chí quá mức cần thiết, khiến cơn giận dữ của Chứ Đa dường như giảm xuống. Cái nốt mầu trắng như vôi ở trán hắn nhạt dần rồi mất hẳn. Hắn hể hả tống thanh kiếm vào vỏ, ra lệnh cho các quân sĩ:

- Tất cả nghe đây: Tịch thu hết khí giới, của cải, đốt trụi doanh trại của chúng rồi rút quân! Đứa nào chống lại, giết!

Seo Lử khuyên chủ tướng:

- Chứ Đa à, người chết nhiều rồi, thôi không đốt phá nữa!

Chứ Đa không nói gì. Hắn phẩy tay vẻ bực dọc, thúc gót vào hông ngựa. Con ngựa nâu lao vút đi.

Sau trận đánh phục thù băng nhóm Sói Xám, giành chiến thắng một cách khá dễ dàng, Chứ Đa rút ra một điều: muốn chiến thắng trong các cuộc giao chiến thì điều cần nhất là phải bí mật, bất ngờ. Với kinh nghiệm này, Chứ Đa và quân sĩ của Đại Thạch đã bất ngờ tập kích các băng nhóm Hổ Vằn, Gấu Đen và đều giành thắng lợi. Các chiến lợi phẩm thu về được khá nhiều từ những cuộc chinh phạt đó càng làm Chứ Đa hả hê, hăng máu giết chóc. Cái mộng bá vương càng ngày càng hằn sâu trong đầu óc Chứ Đa, biến thành những hành động man rợ! Chứ Đa trở nên kẻ khát máu lúc nào chẳng biết. Hắn kéo quân đi đến đâu là máu chảy, đầu rơi đến đó!

Chiến thắng dồn dập khiến Chứ Đa thấy sức mạnh của Đại Thạch là vô địch. Sự độc đoán của Chứ Đa bắt đầu xuất hiện khi hắn nhất quyết thâu tóm mọi quyền hành trong tay mình nhằm khống chế những người thân cận mà hắn cho là nhu nhược, trong đó có Seo Lử. Tuy Seo Lử là bạn thân tín, là cộng sự đắc lực nhất, song Chứ Đa vẫn chưa thật sự hài lòng vì Seo Lử rất hay can ngăn các hành động mạnh tay của hắn. Chứ Đa nghĩ, muốn làm nên nghiệp lớn thì phải biết bất chấp tất cả, từ mưu mô thủ đoạn cho đến những việc làm cứng rắn, bất lương, kể cả chuyện giết chóc. Sự mềm lòng, nhu nhược là biểu hiện của người thiếu ý chí, khó làm nên đại nghiệp. Vì thế, mặc dù được rất nhiều binh sĩ đề nghị phong Seo Lử làm phó tướng nhưng Chứ Đa vẫn lắc đầu. Có việc gì cần thì hắn gọi Seo Lử, Mí Vư đến bàn bạc chứ dứt khoát không san sẻ quyền lực cho hai người bạn thân cận nhất.

❖ ❖ ❖

Trong một lần bàn thảo công việc với Mí Vư và Seo Lử, Chứ Đa nói:

- Theo ý tôi, muốn cho Đại Thạch ngày càng mạnh thì ta phải tiến hành các cuộc đánh chiếm những vùng lân cận, biến các vùng đó thành lãnh địa của ta. Tiếp đó phải dồn ép các băng nhóm khác vào đường cùng, buộc chúng phải phục vụ cho lợi ích của Đại Thạch.

Seo Lử cắt ngang lời Chứ Đa:

- Đem quân đi đánh chiếm các vùng khác sẽ chết cả dân lành. Việc ấy ác quá!

- Đã đánh nhau là phải có chết chóc, đổ máu. Muốn làm nên nghiệp lớn thì phải mạnh tay! - Chứ Đa nói dứt khoát như ra lệnh.

Mí Vư ngán ngẩm bàn lùi:

- Tôi nghĩ, ta chỉ nên dùng sức mạnh để đe nẹt các băng nhóm khác và bảo vệ việc làm ăn của mình thôi. Không nên đem quân đi đánh chiếm, đốt phá làm hại dân lành, trời sẽ phạt đấy!

Chứ Đa trừng mắt nhìn Mí Vư. Hắn nói rít giọng:

- Các ngươi đừng quên ta là chủ tướng. Nhớ đấy. Đừng có dại mà trái lệnh của ta! Còn ngươi nữa, ngươi có biết mình mắc tội gì không?

Mí Vư lạnh buốt sống lưng. Trong thâm tâm, Mí Vư luôn sợ việc vụng trộm với Thào Mỷ sẽ bị phát giác, giờ nghe Chứ Đa nói thế nó bỗng giật thót tim. Mí Vư lấm lét nhìn Chứ Đa vẻ thăm dò. Thấy Chứ Đa không nói gì, nó tạm yên tâm.

Biết không dễ gì lay chuyển được suy nghĩ hiểm độc của Chứ Đa, Seo Lử nhìn sang Mí Vư, ý bảo: “Phải tìm cách khác thôi, không can ngăn được chủ tướng bây giờ đâu!”

Thấy Seo Lử, Mí Vư im lặng, nghĩ rằng hai phụ tá thân cận nhất đã đồng ý, Chứ Đa nói rõ kế hoạch đánh chiếm một số vùng lân cận. Theo kế hoạch của hắn, việc đầu tiên là đem quân đi đánh Pả Lý. Đây là vùng đất có nhiều thuốc phiện, lại xa Cao Mã và Xá Lỳ, dân cư ít, quân sĩ hầu như không có. Nếu giành được vùng đất Pả Lý sẽ tạo thế vững chắc để tiến đánh Cao Mã, Xá Lỳ sau này. Khi chiếm được Pả Lý, Cao Mã và Xá Lỳ sẽ tạo ra thế chân kiềng vững chắc bao quanh Sủng Pả. Đến lúc ấy Đại Thạch sẽ thống lĩnh cả vùng.

Nghe kế hoạch của Chứ Đa, Seo Lử thấy gai hết cả người. Seo Lử liếc mắt sang phía Mí Vư có ý thăm dò nhưng thấy nó ngồi yên. Lát sau Seo Lử bảo:

- Thế ai đem quân đi đánh Pả Lý?

Chứ Đa nói:

- Tôi sẽ đích thân cầm quân đi đánh. Seo Lử đem quân theo sau, nếu cần thì hỗ trợ. Mí Vư lo tiếp tế lương thực, khí giới. Sau khi ta chiếm được Pả Lý sẽ giao cho Seo Lử cai quản vùng đất này.

- Nếu đánh không được thì sao? - Mí Vư hỏi.

- Tôi tính kỹ rồi, lần này đi đánh nhất định được. Các quân sĩ được cử đi thám thính báo về là người ở Pả Lý không có đội quân lính, không có khí giới. Nghĩa là không đề phòng gì cả. - Chứ Đa nói một cách tự tin.

- Nếu thế ta đánh vào người dân à? Họ có tội gì mà bị chém giết? - Seo Lử hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ thảng thốt.

Chứ Đa nổi nóng:

- Hầy dà!... Muốn làm bá chủ mà không chém giết thì sao đây? Thôi, tôi quyết định thế này: Nếu ta kéo quân đến đánh mà họ không chống cự thì ta chỉ bắt tộc trưởng đồng ý dâng Pả Lý cho ta, còn nếu kẻ nào chống cự thì sẽ giết! Như thế có được không? - Chứ Đa hỏi mà như hét lên, đôi mắt hắn long sòng sọc.

Seo Lử nói như đoán trước được mọi việc:

- Nhất định là người ở Pả Lý sẽ chống lại thôi. Gà mái mẹ còn biết đánh lại quạ để bảo vệ đàn con của mình cơ mà.

Chứ Đa quát to:

- Thôi không bàn lùi nữa! Ngày mai ta sẽ đem quân đi đánh Pả Lý. Cứ thế mà làm. Ai trái lệnh chủ tướng sẽ bị trừng phạt!

Trên đường về, Seo Lử nói với Mí Vư:

- Tôi lo quá Mí Vư à. Tự nhiên đem quân đi đánh người vô tội thì sẽ sao đây? Có khi phải bỏ Đại Thạch, bỏ Chứ Đa thôi!

Mí Vư nói:

- Bỏ Đại Thạch bây giờ đâu có dễ. Chứ Đa mà biết là nó sẽ bắt phạt đấy. Có khi nó còn giết chết cả những người không nghe lời nó. Chúng mình chưa đủ sức chống lại Chứ Đa đâu! Thôi, cứ đánh một trận ở Pả Lý xem thế nào đã.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Seo Lử nói với Mí Vư:

- Mí Vư nói cũng phải. Bây giờ cả cái thung lũng Sủng Pả này ai cũng sợ Đại Thạch và phải nghe theo lời Chứ Đa, mình chống lại ngay chắc không được. Nhưng đi đánh nhau, đi giết người thì mình cũng thành kẻ ác mất thôi!

- Biết làm sao được. Chúng ta bị Chứ Đa bắt mất hồn rồi! Có chăng hai chúng mình chỉ đi theo nó chứ không ra tay chém giết ai cả.

- Thì từ trước đến nay Mí Vư và Seo Lử đã tự tay giết ai đâu. Nhưng chúng ta đi theo Chứ Đa, lại không can ngăn được nó và quân lính Đại Thạch giết người, thì tức là chúng ta cũng đã góp tay vào việc làm ác!

Mí Vư thở dài bất lực:

- Hầy dà!... Chúng ta thua Chứ Đa thật rồi! Phải làm sao đây hả Seo Lử?

- Tôi cũng chưa biết phải làm thế nào. Để từ từ rồi tính!

❖ ❖ ❖

Người dân Pả Lý đang yên ổn làm ăn thì gặp họa lớn. Quân sĩ của Chứ Đa kéo đến đốt phá, bắt người, cướp của. Tộc trưởng Cò Diu bị bắt trói tay lặt cánh khuỷu, máu chảy đầy trên gương mặt xạm đen, hốc hác. Hai tên lính Đại Thạch áp giải tộc trưởng Cò Diu về chỗ Chứ Đa hạ trại. Chứ Đa tay cầm bầu rượu ngâm rắn cả con, hông đeo thanh kiếm dài quét đất, mặt đỏ phừng phừng, đi đi lại lại vẻ sốt ruột. Khi thấy hai tên lính áp tải tộc trưởng Cò Diu vào, hắn ngửa cổ cười man dại, đoạn đưa bầu rượu lên miệng tu ừng ực, rồi rút kiếm kề vào cổ Cò Diu:

- Thế nào tộc trưởng? Tưởng ông trốn thoát chứ? Trốn làm sao được, đúng không? Bây giờ ông muốn chết hay muốn sống? Chọn đi!

Tộc trưởng Cò Diu nhìn Chứ Đa đầy căm hận. Ông nói:

- Pả Lý là láng giềng với Sủng Pả, tại sao các ông lại đem quân đến chém giết dân lành? Chúng tôi có làm gì đắc tội với các ông đâu!

- Ở đây chỉ có ta được hỏi. Nhưng ông đã hỏi thì ta cũng nói cho ông biết, tại vì ta muốn làm bá chủ vùng đất này, muốn Pả Lý là chư hầu của ta. Ông rõ chưa? - Chứ Đa cười khênh khếch. Hắn đút thanh kiếm vào vỏ, nói giọng của kẻ thắng trận:

- Tộc trưởng à, ông muốn dân lành không phải đổ máu nữa thì cũng dễ thôi. Ông hãy nhận làm chư hầu của Đại Thạch, hãy nói với dân chúng đừng có chống lại ta, có bao nhiêu thuốc phiện phải nộp hết cho ta! Khếch... khếch... khếch...

Thấy Cò Diu vẫn im lặng, Chứ Đa hất đầu hỏi:

- Thế nào, ông có chịu không?

Cò Diu nghiến răng quát to:

- Chứ Đa! Mày là con quỉ đội lốt người. Mày thích uống máu người thì cứ giết tao đi. Hãy để người dân Pả Lý được sống yên lành!

Bàn tay Chứ Đa nắm chặt chuôi kiếm. Gương mặt hắn đỏ lên. Giữa trán hắn nổi rõ một nốt tròn mầu trắng. Hắn đang tức giận tột độ.

Khi thanh kiếm được Chứ Đa rút ra khỏi vỏ, vung trên đầu Cò Diu, Seo Lử bất ngờ xuất hiện cùng tiếng hét lớn:

- Chứ Đa, dừng tay!

Chứ Đa quay ra, nhìn Seo Lử bằng cặp mắt của dã thú. Hắn tống thanh kiếm vào vỏ, nói với Seo Lử như ra lệnh:

- Mày muốn tên tộc trưởng này sống thì hãy bảo nó nhận làm chư hầu và dâng Pả Lý cho Đại Thạch!

Seo Lử cúi xuống cạnh Cò Diu nói nhỏ điều gì đó. Lát sau Cò Diu bảo:

- Thôi được, tôi đồng ý làm chư hầu và dâng Pả Lý cho Đại Thạch, nhưng xin ông hãy tha cho dân lành!

- Tốt lắm! Phải thế chứ! - Chứ Đa khoái trá cười khênh khếch. Đoạn hắn ra lệnh cởi trói cho tộc trưởng Cò Diu; lệnh cho Seo Lử thu quân và dừng cuộc tàn sát. Hắn gọi quân hầu đem vào lều trại của hắn mấy cô gái đẹp vừa cướp được. Khi các cô gái được dẫn vào, Chứ Đa giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn khắp lượt. Đôi mắt hắn dừng lại ở một cô trẻ nhất, đẹp nhất. Hắn quát quân hầu:

- Tao chọn con này. Chúng mày dẫn hết những đứa khác ra!

Trong lều chỉ còn Chứ Đa và cô gái trẻ. Lát sau mọi người nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô gái lẫn với tiếng thở hồng hộc của Chứ Đa.

❖ ❖ ❖

Sau cuộc đem quân đi đánh chiếm vùng đất Pả Lý, quân sĩ Đại Thạch thu được khá nhiều của cải, cướp được nhiều phụ nữ. Chứ Đa quyết định phân phát các “chiến lợi phẩm” ấy theo cái kiểu của kẻ ăn cướp: Của cải hắn chiếm phần nhiều, phần còn lại chia cho quân sĩ; những phụ nữ cướp được, Chứ Đa chọn đứa trẻ đẹp nhất làm vợ lẽ, số còn lại hắn tặng cho những quân sĩ hăng máu chém giết để thưởng công, khích lệ họ sẵn sàng đổ máu vì tham vọng của hắn!

Ngoài số của cải cướp được trong cuộc đánh chiếm Pả Lý, Chứ Đa còn được tộc trưởng Cò Diu cống nạp một lượng khá lớn vàng bạc, thuốc phiện do người dân Pả Lý đóng góp. Của cải có một sức hút thật kỳ lạ, khi càng có nhiều thì con người ta càng ra sức vơ vét. Kho của cải nhà Chứ Đa ngày càng đầy lên thì hắn lại càng say sưa thu lượm, tích trữ. Quân sĩ của hắn cũng thế, chỉ cần cho một ít bạc trắng thì sai chúng làm điều gì cũng được, kể cả những việc nguy hiểm, ác độc, thậm chí có khi phải đổi bằng cả mạng sống!

Ngồi ngắm kho của cải ngày càng đầy lên, Chứ Đa chợt nghĩ: Liệu có kẻ nào dám vào đây vơ trộm không nhỉ? Có thể lắm chứ. Nhìn của cải nhiều như thế này thì ai mà chả thích, chả thèm. Đôi mắt Chứ Đa bất chợt nhìn thấy con thạch sùng trên vách. Con vật bé bỏng ấy cũng đang nhìn về phía kho của. Chứ Đa rủa thầm: Đến con vật bé tí kia cũng nhìn của cải bằng đôi mắt thèm khát huống chi là bọn đạo chích. Tổ cha mày, có ăn được đâu mà nhìn như thế, rồi lại còn tặc lưỡi nữa chứ!

Để bảo vệ số của cải ấy, Chứ Đa đã cho người sang tận Quảng Sơn tìm thợ đá giỏi nhất về xây dinh thự cho mình. Hắn cho xây một toà dinh thự to, có tường đá bao bọc xung quanh như thành luỹ. Dưới gầm toà dinh thự Chứ Đa cho xây một hệ thống hầm ngầm có chiếc cửa đá chỉ hắn mới biết cách mở. Hầm ngầm này vừa để ẩn nấp khi gặp nguy hiểm, vừa để cất giấu của cải. Khi xây xong khu dinh thự, Chứ Đa rất ưng ý. Hắn ra lệnh cho người hầu làm một bữa tiệc thật lớn để đáp đãi những người thợ xây giỏi giang đã giúp hắn xây cất khu dinh thự kiên cố.

Mở đầu bữa tiệc, Chứ Đa nâng bát rượu đầy, nói với những người thợ xây:

- Hỡi những người anh em! Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau uống rượu thật say, ăn thật no để mừng cho Chứ Đa này có ngôi nhà mới! Nào, chúng ta cạn bát!

Nửa chừng bữa tiệc, Chứ Đa giơ trước mặt những người thợ xây một túi vải to đựng bạc trắng, nói lớn:

- Đây là số bạc trắng tôi trả công và thưởng cho anh em vì những vất vả của mọi người trong nửa năm qua để làm nên dinh cơ này. Ngày mai các anh em đem số bạc này về giúp đỡ gia đình, vợ con để bớt phần khó nhọc...

Nghe những lời nói tốt đẹp của Chứ Đa, nhìn những mâm cỗ thịnh soạn với la liệt thức ăn ngon, rượu quí, những người thợ xây cảm động ra mặt. Nhưng họ đâu có ngờ những lời nói kia chỉ là giả dối, trong các món ăn ngon đặt trước mặt mình đã được bỏ thuốc mê! Họ say sưa ăn uống cho đến khi ngấm thuốc lả đi, bị quân sĩ của Chứ Đa vác từng người một ném xuống Giếng Đá - một cái hố không có đáy ở gần khu vực Miệng Hổ. Họ chết mà chẳng biết vì sao mình lại bị giết! Họ vĩnh viễn mang đi những bí mật về khu dinh thự của Chứ Đa - khu dinh thự có một không hai, do chính khối óc, bàn tay tài hoa cùng kinh nghiệm của những người thợ tạo nên!

❖ ❖ ❖

Nghe tin Pủ Sá chết, Chứ Đa vô cùng sung sướng. Hắn nghĩ, từ nay không còn phải lo tới chuyện Pủ Sá gây khó dễ nữa, việc làm ăn của Đại Thạch sẽ ngày càng thuận lợi hơn. Sau thắng lợi của cuộc đánh chiếm Pả Lý, tuy trong lòng Chứ Đa có chút day dứt vì “con người tốt” trong hắn lên tiếng, nhưng đêm nằm nghĩ hắn lại thấy đó là điều cần thiết để thực hiện giấc mộng bá chủ vùng đất nhiều nguồn lợi thuốc phiện này. Cái máu tham lam, say quyền lực, đam mê chém giết chẳng hiểu đã nhập vào con người Chứ Đa từ lúc nào, khiến hắn trở thành kẻ lạnh lùng, độc ác, nham hiểm.

Chứ Đa lại lập một kế hoạch mới cho việc đánh chiếm Cao Mã. Lần này Seo Lử không tham dự. Seo Lử lấy lý do có việc phải đi khỏi Sủng Pả một thời gian, nhưng thực ra là muốn trốn tránh các cuộc bàn bạc đem quân đi chém giết của băng nhóm Đại Thạch do Chứ Đa cầm đầu. Mặc dù cuộc đánh chiếm Pả Lý lần trước không gây ra quá nhiều cảnh chết chóc, nhưng nhìn những nhà dân lành bị đốt cháy, nhìn những phụ nữ bị bắt về làm người hầu, nhìn cảnh cánh đàn ông bị đánh đập dã man, của cải bị cướp bóc... Seo Lử thấy đau lòng như thể chính mình bị hại. Niềm tin vào Chứ Đa, vào Đại Thạch mất dần, thay vào đó là sự lo lắng về mối hiểm họa do Chứ Đa và Đại Thạch gây ra. Seo Lử linh cảm điều chẳng lành sẽ đến với mình nếu rời bỏ Chứ Đa, rời bỏ Đại Thạch. Đã từ lâu Seo Lử nghĩ đến việc ngăn cản bằng được Chứ Đa làm việc ác, nhưng chưa biết làm như thế nào. Là một người trọng nhân nghĩa, Seo Lử luôn cảm thấy mình có lỗi trong những việc làm ác của Chứ Đa và Đại Thạch. Seo Lử luôn ăn không ngon, ngủ không yên khi chưa nghĩ được cách hóa giải tham vọng của Chứ Đa.

Seo Lử quyết định tìm đến nhà Nỏ Pó - người được dân bản Sủng Pả rất kính trọng, tôn làm tộc trưởng - để bàn cách khuyên can Chứ Đa dừng việc đánh chiếm các vùng lân cận. Nỏ Pó nhăn nhó nói:

- Hầy dà!... Thằng Chứ Đa ác quá rồi, trời sẽ phạt nó thôi!

- Trời phạt đâu chẳng thấy, chỉ thấy dân lành bị làm hại, chỉ thấy máu chảy, đầu rơi thôi! - Seo Lử ngao ngán nói.

- Ta khuyên rồi mà nó chẳng nghe thì biết làm sao đây? Nó còn cướp cả chức tộc trưởng của ta cơ mà!

- Hay là ta tìm cách chống lại Chứ Đa? - Seo Lử hỏi vẻ thăm dò.

- Chống lại bằng cách nào? Chứ Đa giỏi võ, giỏi sai khiến mọi người, lại có nhiều bạc trắng, nhiều quân sĩ và khí giới, chống lại nó đâu có dễ!

- Chẳng lẽ chịu thua à?

- Cứ đợi một thời gian nữa xem thế nào rồi tính tiếp!

Từ nhà Nỏ Pó, Seo Lử đến thẳng dinh thự của Chứ Đa, định bụng can ngăn nó một lần nữa. Thào Mỷ đón Seo Lử từ cổng, vẻ mặt buồn rười rượi.

- Seo Lử đấy à? Chứ Đa đi vắng rồi! - Thào Mỷ ngao ngán nói.

- Chứ Đa đi đâu?

- Tôi không biết. Chứ Đa đi chẳng nói!

Seo Lử ái ngại nhìn người bạn gái bụng to vượt mặt đang từng ngày héo hắt vì phải sống trong sự cô độc, sợ hãi, xen lẫn nỗi khổ đau bởi có một người chồng ác độc, khát máu. Seo Lử nhìn chăm chăm vào gương mặt héo hon của Thào Mỷ mà thấy nhói buốt trong lòng. Còn đâu nữa nét đẹp hồn nhiên, căng mọng, thơm tho toát ra từ một người con gái mới lớn. Còn đâu nữa những ngày bạn bè vui đùa trong các hốc đá lạnh lẽo khi đi kiếm củi, chăn bò? Tất cả đã thuộc về dĩ vãng! Seo Lử bỗng thấy tiếc cho những ngày đã qua, tiếc cho Chứ Đa, tiếc cho Thào Mỷ. Có ai ngờ được rằng, một chàng trai tuấn tú, khoẻ mạnh, giỏi giang như Chứ Đa lại bỗng chốc trở thành một tên bạo chúa!

- Bao giờ thì Thào Mỷ đẻ con? - Seo Lử hỏi.

- Chắc còn vài tháng nữa. Nhưng tôi không muốn đẻ con!

- Vì sao Thào Mỷ lại không muốn đẻ con?

- Tôi chỉ sợ đứa con lớn lên lại giống cha nó làm những điều ác!

- Không phải đứa con nào cũng giống cha đâu.

- Nhưng nếu nó giống tính Chứ Đa thì biết làm sao. Một mình cha nó làm ác đã khổ lắm rồi Seo Lử ạ. Tôi phải làm sao đây?

Chưa biết trả lời Thào Mỷ thế nào cho phải, Seo Lử đành chuyển câu chuyện chệch sang hướng khác:

- Mí Vư có hay đến đây chơi không?

Nghe Seo Lử hỏi, Thào Mỷ giật thót mình, vội cúi xuống nhìn bàn chân, không dám nhìn vào mắt Seo Lử. Đôi mắt hõm sâu của Thào Mỷ rơi ra những giọt nước. Lát sau Thào Mỷ bảo:

- Thỉnh thoảng Mí Vư cũng đến đây. Nó buồn lắm!

- Tôi biết chứ! - Seo Lử nói. - Từ lâu Mí Vư đã yêu Thào Mỷ rồi, nhưng nó chậm hơn Chứ Đa nên không lấy được Thào Mỷ. Số kiếp mà!

Thào Mỷ nói:

- Có khi tại số kiếp thật. Thào Mỷ cứ tưởng lấy được Chứ Đa là sướng, nào ngờ khổ quá Seo Lử ơi! Thào Mỷ khổ không phải vì thiếu ăn, thiếu mặc, không phải vì lam lũ mà là khổ vì lấy phải người chồng ác như cọp đói.

- Có bao giờ Thào Mỷ khuyên Chứ Đa dừng làm điều ác chưa?

- Khuyên nhiều rồi, nhưng Chứ Đa không nghe. Chứ Đa quát Thào Mỷ bằng cái giọng sợ lắm: “Tao sinh ra là để làm lãnh chúa. Muốn vững mạnh và giầu có thì không được mềm lòng! Mày là đàn bà biết gì mà nói. Việc của mày là đẻ con, chăn lợn, xay ngô đồ mèn mén. Biết không?”. Chứ Đa hỏng thật rồi Seo Lử ạ. Không ai ngăn nổi cái ác của Chứ Đa đâu. Tình yêu của Chứ Đa với Thào Mỷ cũng cạn rồi. Bây giờ Chứ Đa chỉ thích ôm người vợ mới cướp được từ Pả Lý thôi. Nó trẻ đẹp hơn Thào Mỷ mà. Con vợ mới này cũng chẳng phải đứa vừa đâu, nó giỏi nịnh Chứ Đa lắm. Trông cái mặt nó đẹp nhưng cái bụng nó xấu. Trời ơi, con Sáy! Nó là một con cọp cái! - Thào Mỷ hét lên hoảng loạn.

- Kìa Thào Mỷ, sao thế? - Seo Lử lo lắng hỏi.

- Tôi không sao đâu. Cứ nghĩ đến con vợ mới của Chứ Đa là tôi lại sởn da gà. Bụng nó ác như cọp cái mà cái mặt nó lại tươi như hoa rừng. Sợ quá Seo Lử ơi!

- Tôi nghĩ thế này Thào Mỷ ạ. - Seo Lử nói. - Có lẽ phải bỏ Đại Thạch, bỏ Chứ Đa thôi. Nhưng tôi chưa biết nên làm thế nào. Nếu tôi chống lại Chứ Đa thì Thào Mỷ có ghét tôi không?

- Nếu Chứ Đa vẫn cứ ác thì cũng phải chống lại thôi. Nhưng không dễ đâu!

- Thào Mỷ nói thế là tôi yên tâm rồi!

Seo Lử ngồi nói chuyện thêm với Thào Mỷ một lúc nữa rồi ra về. Trên đường về Seo Lử nhìn thấy Mí Vư thập thò ngoài cổng dinh thự Chứ Đa. Mí Vư cũng nhìn thấy Seo Lử nhưng nó không muốn lộ diện, bèn lẻn vào một bụi cây gần đó. Lúc đầu Seo Lử định gọi Mí Vư để nói một điều gì đó nhưng nghĩ sao lại thôi. Seo Lử thừa biết Mí Vư và Thào Mỷ vụng trộm, đã mấy lần can ngăn Mí Vư, vì sợ nếu lộ ra chuyện này thì sẽ nguy hiểm cho cả hai người, nhưng Mí Vư vẫn chứng nào tật ấy. Nó còn to gan bảo, nếu Chứ Đa bắt được thì Mí Vư sẽ đánh nhau với hắn để giành lấy Thào Mỷ, người mà lẽ ra phải là vợ của Mí Vư mới đúng. Biết không thể can ngăn được những kẻ nhân ngãi đang si mê đến lú lẫn, Seo Lử chỉ còn biết lắc đầu.

Đi đã khá xa nhưng linh tính mách bảo có điều gì đó không ổn, Seo Lử bèn quay trở lại phía dinh thự và giật nảy mình khi nhìn thấy Chứ Đa đang khật khưỡng kéo cánh cổng, miệng thổi phì phì. Nhìn lên phòng Thào Mỷ thấy ánh đèn vẫn sáng, Seo Lử vội nói thật to:

- Chứ Đa à, sao bây giờ mới về?

Chứ Đa giọng rượu lè nhè, chỉ tay về phía Seo Lử:

- Seo Lử hả? Mày tìm tao có việc gì? Vào nhà đi!

Nghe thấy tiếng Seo Lử và tiếng Chứ Đa ngoài cổng, Mí Vư vội lẻn qua cửa sau, khom người luổn ra bên ngoài, khuất vào màn đêm mênh mông.

Vừa đi Chứ Đa vừa nói với Seo Lử những câu lộn xộn không đầu không cuối. Đúng ra là rượu nói chứ không phải hắn nói. Thấy thế, Seo Lử bảo:

- Chứ Đa say quá rồi, ngủ đi thôi! Tôi về đây!

- Về à? Ừ, về nhá!

Chứ Đa loạng choạng nằm vật xuống chiếc phản gỗ kê ngay phía đầu sảnh.

Ra tới cổng, Seo Lử nghe thấy tiếng choe choé của Sáy (vợ ba Chứ Đa):

- Chứ Đa lên phòng chị Thào Mỷ mà xem, có chuyện hay lắm đấy!

Seo Lử lạnh toát sống lưng khi nghĩ tới chuyện Mí Vư chưa ra khỏi đó. Tiếng choe choé của Sáy làm Seo Lử rùng mình nghĩ: Vậy là chuyện vụng trộm của Mí Vư với Thào Mỷ đã có người biết. Phải mau chóng tìm xem Mí Vư đã về chưa để còn định liệu.

Seo Lử đi như chạy đến thẳng nhà Mí Vư.

Thật may là Mí Vư đã về. Nó đang nằm trên chiếc phản gỗ đen nhẻm. Seo Lử xông vào túm áo Mí Vư kéo dậy, nghiến răng nói:

- Mí Vư! Mày có biết lúc nãy suýt nữa thì Chứ Đa bắt được quả tang không? Tao biết mày thích Thào Mỷ, mày không sợ Chứ Đa, nhưng mày thử nghĩ xem, nếu Chứ Đa bắt được hai đứa mày đang vụng trộm thì cái Thào Mỷ sẽ như thế nào? Nếu mày thật lòng yêu Thào Mỷ thì phải để yên cho nó sống!

- Thào Mỷ sống với Chứ Đa còn khổ hơn cả chết. Tôi phải tìm cách cứu Thào Mỷ ra khỏi vòng tay của tên bạo chúa ấy! - Mí Vư nói cứng.

- Ai chả biết như vậy, nhưng mày cứ vụng trộm thì có ngày mang họa đấy. Tao biết từ ngày lấy thêm vợ, Chứ Đa chẳng nhìn ngó gì đến Thào Mỷ, còn hành tội nó đủ kiểu. Nhưng mày phải nhớ rằng, dù sao Chứ Đa vẫn là chồng của Thào Mỷ, mày chưa thể giải thoát được cho Thào Mỷ đâu!

- Thế phải làm sao bây giờ?

- Tao chưa biết. Phải tính từ từ. Nghĩ mãi sẽ có cách thôi. Nhưng mày không được vụng trộm với Thào Mỷ nữa, nghe không?

- Cái đó tao chưa dám chắc. Để xem thế nào đã! - Mí Vư vò đầu gãi tai vẻ khó nghĩ. Đôi mắt nó ánh lên những tia tinh quái, dữ dằn.

Trong lúc Seo Lử khuyên can Mí Vư, cũng là lúc Chứ Đa truy xét Thào Mỷ về câu nói đầy hàm ý của Sáy. Giọng hắn hoàn toàn tỉnh táo chứ không còn lè nhè vì rượu như lúc trước. Thào Mỷ không nói gì, cứ nhìn chăm chăm vào cái bụng kềnh càng đang động đậy vì sự quẫy đạp của đứa bé. Sáy cứ lượn qua lượn lại nghe ngóng. Trong lòng thị luôn mong muốn Chứ Đa trừng phạt Thào Mỷ để giành hết tình cảm của chồng. Thị biết mình trẻ đẹp hơn Thào Mỷ, được Chứ Đa ưu ái hơn, nhưng thói đời khi sống kiếp chồng chung, lại là vợ lẽ khiến Sáy suốt ngày hậm hực. Thị căm ghét tất cả mọi phụ nữ được Chứ Đa sủng ái. Điều Sáy lo nhất là khi Thào Mỷ sinh con, nhất là con trai, thì Chứ Đa sẽ dành cho Thào Mỷ sự quan tâm nhiều hơn. Đã không ít lần Sáy nghĩ đến việc làm hại Thào Mỷ nhưng chưa có cơ hội, nay thị bắt gặp Mí Vư lẻn vào với Thào Mỷ liền mách với chồng để bắt quả tang. Thật may cho Thào Mỷ và Mí Vư vì hôm nay Seo Lử đã kịp thời đánh động nên thoát được. Sáy nhìn cái bụng chửa của Thào Mỷ rồi liếc nhanh xuống cái bụng còn lép kẹp của mình. Trong thâm tâm thị cũng rất muốn được làm mẹ, nhưng không hiểu sao đến lúc này bụng thị vẫn chưa có gì!

Hỏi mãi chẳng thấy Thào Mỷ trả lời, Chứ Đa bực dọc bỏ sang phòng của Sáy. Lát sau Thào Mỷ nghe rõ tiếng thở hồng hộc của Chứ Đa và tiếng rên hưng hức của Sáy lẫn trong những âm thanh rục rịch, phình phịch phát ra từ chiếc phản gỗ...

Suốt đêm nằm nghĩ mà Thào Mỷ không biết phải làm gì trước hai người đàn ông. Từ ngày chứng kiến Chứ Đa làm những điều tai ngược, lại bị Chứ Đa đối xử tẻ nhạt, nhiều lúc còn hành sự thô bạo khiến tình yêu của Thào Mỷ dành cho Chứ Đa phai nhạt dần. Trái lại, sau những lần vụng trộm với Mí Vư, được sự vuốt ve, âu yếm nồng nàn và chân thành của kẻ trộm tình, càng ngày Thào Mỷ càng thấy mình có tình cảm với con người tội nghiệp này. Thào Mỷ không biết phải xử sự như thế nào cho hợp lẽ. Cùng một lúc cái bụng và cái đầu của Thào Mỷ lại nghĩ ngược nhau. Cái đầu thì bảo không được làm trái bổn phận của người vợ. Cái bụng lại xui phải nghiêng về phía người đàn ông thực lòng yêu thương mình. Trong lúc phân vân, giùng giằng ấy những lời nói độc địa, ám chỉ của Sáy cứ vang lên bên tai, lại thêm những câu cật vấn của Chứ Đa giống như lưỡi dao nhọn chọc vào ngực khiến Thào Mỷ lo lắng đến nhức nhối. Như kẻ bị lạc vào hang sâu, tối om không lối thoát, Thào Mỷ chợt nghĩ đến những dây lá ngón. Phải rồi, chỉ có những chiếc lá xanh mỡ màng ấy mới có thể giải thoát được cho mình. Mình sẽ ăn những chiếc lá ấy để được lên trời gặp cha mẹ, ông bà, kể cho mọi người nghe về những việc làm ác của Chứ Đa, rồi rủ các hồn ma xuống trần tìm bắt hắn đem lên trời xử tội.

Thào Mỷ thức dậy từ lúc con gà còn chưa gáy sáng, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ nằm, đến mở hòm đựng trang phục lấy chiếc váy thổ cẩm đẹp nhất mặc vào người, quấn lên đầu chiếc khăn ngũ sắc. Thào Mỷ sửa sang khăn áo kỹ càng như thể sắp xuống chợ hay đi xem hội. Xong xuôi đâu đấy, Thào Mỷ lách khỏi cánh cổng, bước thẳng về hướng đỉnh núi Tả Chô. Đi được một lúc cái bụng của Thào Mỷ bỗng nảy lên. Đứa bé trong bụng đạp mạnh làm cho Thào Mỷ loạng choạng, vội ngồi thụp xuống đưa đôi tay ôm lấy cái bụng to như cái thúng dưới làn váy thổ cẩm. Hình ảnh đứa bé đẹp như thiên thần hiện lên trước mắt cùng lúc với tiếng ai đó nói nhỏ bên tai Thào Mỷ: “Thào Mỷ à! Mày ăn lá ngón để chết thì đứa bé trong bụng cũng chết theo mày đấy! Mà nó có tội gì chứ? Mày không thương con mày sao?”.

Thào Mỷ ngồi thẫn thờ như hoá đá bên bờ cỏ…