← Quay lại trang sách

Phần XIII

Từ ngày nhận thấy Seo Lử và Mí Vư không ủng hộ mình trong việc đi đánh chiếm các vùng lân cận, Chứ Đa thay đổi hẳn thái độ với hai người bạn nối khố này. Rất nhiều lần hắn nổi xung định ra tay trừng phạt Seo Lử và Mí Vư nhằm loại bỏ những trở ngại, thậm chí hậu họa về sau. Nhưng Chứ Đa cũng ý thức được rằng việc ấy chưa nên làm ngay bây giờ vì uy tín của hai người này rất cao trong quân sĩ Đại Thạch; vả lại họ đều là những cộng sự đắc lực, là những người bạn chân thực, thân thiết từ thuở hàn vi. Để loại trừ dần ảnh hưởng của Seo Lử và Mí Vư, Chứ Đa thường tìm cách ly gián không cho họ được tham gia vào các công việc quan trọng của Đại Thạch. Thay vào đó Chứ Đa chọn Mí Tủa và Vàng Xúa làm phó tướng cho mình. Mí Tủa là kẻ rất giỏi toan tính mưu kế và hết sức đa nghi. Gã dự liệu mọi việc cứ như thần. Hầu hết những ý kiến gã nêu ra khi bàn thảo các kế hoạch đều sát với thực tế, vì vậy Chứ Đa đặc biệt tin tưởng vào con người này. Hắn giao cho Mí Tủa làm quân sư về mưu lược với rất nhiều quyền lực. Hầu hết những việc quân cơ hệ trọng hắn chỉ bàn bạc với Mí Tủa. Không ít cuộc đem quân đi đánh chiếm lân bang, Chứ Đa giao cho Mí Tủa cầm đầu, được toàn quyền quyết định. Mỗi khi đi đánh chiếm trở về Chứ Đa luôn thưởng công cho Mí Tủa nhiều nhất.

Trong số những người vợ của mình, Chứ Đa nhận thấy Vàng Xúa là cánh tay phải đắc lực, một cộng sự đáng tin cậy. Thị là người đàn bà thông minh, mạnh mẽ. Tuy là phụ nữ nhưng thị tài trí hơn người. Thị có vóc dáng to cao, trán nhô, mũi lân, đôi mắt to lúc nào cũng sáng quắc. Thị rất thích võ nghệ, đao kiếm - những thứ mà Vàng Xúa học được từ người anh trai cả Vàng Khái Chơ của mình. Khái Chơ là một tộc trưởng có tài của vùng đất Xá Lỳ. Hồi nhỏ Vàng Xúa thường đi theo Khái Chơ xem luyện tập võ nghệ. Thấy em gái thích võ Khái Chơ cho đi theo và dạy dỗ em đến nơi đến chốn, hy vọng sau này nó sẽ có cái để phòng thân. Vàng Xúa đặc biệt giỏi bắn nỏ và phóng lao. Riêng tài cưỡi ngựa của thị thì nhiều chàng trai cũng phải nể phục. Thị có thể lăn choài trên lưng ngựa đang phi nước đại, nhảy lên lưng ngựa không cần bàn đạp, nhảy xuống đất chẳng cần dừng ngựa. Kiểu ăn mặc của thị cũng rất giống đàn ông, thường là vận quần áo tà pủ, thắt lưng da rất chặt, nịt ngực gọn ghẽ. Ngoài võ nghệ, Vàng Xúa còn có khả năng chỉ huy rất giỏi. Những trận đi đánh chiếm các vùng đất mới thị luôn bên cạnh Chứ Đa chỉ huy binh lính. Nhiều khi chính Vàng Xúa là người giải vây cho chồng khi gặp tình thế bị đối phương áp đảo. Có lẽ chỉ vì Vàng Xúa giỏi võ nghệ nên Chứ Đa mới lấy thị làm vợ, bởi ngoài việc đao kiếm ra thì hầu như thị không biết làm bất cứ một việc gì mà mọi người phụ nữ Mông đều phải biết làm.

Mí Tủa là người cùng bản với Vàng Xúa. Trước đây hai người thường đi làm ăn, buôn bán với nhau. Họ mang thuốc phiện, da lông thú từ Xá Lỳ về các vùng giáp biên giới để bán cho người Tàu. Sau này khi gặp Chứ Đa đi bán thuốc phiện “thượng hảo hạng” họ đã hợp tác với nhau làm ăn, lập thành một nhóm, rồi thân quen nhau và nhận lời mời của Chứ Đa về đầu quân cho Đại Thạch. Qua nhiều cuộc thử thách khốc liệt, Mí Tủa đã giành trọn niềm tin của Chứ Đa, được hắn phong cho làm phó tướng, cai quản việc quân cơ cùng với Vàng Xúa. Mí Tủa không có được thân thể cường tráng nhưng bù lại gã rất nhanh nhẹn, tháo vát, gương mặt lúc nào cũng tươi tắn, không có vẻ gì đặc trưng của con nhà võ. Nhiều người rất sợ Mí Tủa, vì đằng sau vẻ mặt hiền từ ấy là một con người hoàn toàn khác, thậm chí là một kẻ dã tâm. Mặc dù lúc nào gã cũng tươi cười với mọi người và luôn lễ phép trước chủ tướng, nhưng ngay sau đó gã có thể làm mọi việc để hại người mà không hề áy náy hoặc giày vò lương tâm, kể cả việc giết người vô tội. Không ít lần Mí Tủa bí mật làm những việc trộm vụng sau lưng chủ tướng mà Chứ Đa không hề hay biết. Gã đang chạy đua với thời gian trong việc tạo dựng thế lực riêng cho mình để chờ thời.

❖ ❖ ❖

Nghe tin bà Mùa trở về, Mí Tủa liền cho người đi thám thính xem thực hư thế nào. Khi biết chắc bà Mùa đã về Sủng Pả, trong đầu Mí Tủa hiện lên những đám mây đen. Các ý nghĩ đen tối của gã cũng từ đó mà ra. Trong thâm tâm Mí Tủa không muốn bà Mùa trở về, vì gã sợ rằng, khi hai mẹ con Chứ Đa gặp lại nhau nhất định bà Mùa sẽ khuyên Chứ Đa dừng tay làm điều ác. Và nếu Chứ Đa nghe lời mẹ thì gã không còn cơ hội làm phó tướng của Đại Thạch, cái chức đã đem đến cho gã nhiều quyền lực, bạc trắng và đàn bà. Và điều quan trọng nhất là gã sẽ mất đi thời cơ dựng nghiệp bá vương khi Chứ Đa và Đại Thạch bị đánh đổ vì hiện tại gã đang phải dựa dẫm rất nhiều vào uy thế của Chứ Đa để ngấm ngầm làm việc đó. Mí Tủa là người đã đoán định trước được kết cục không lấy gì làm hay ho của Chứ Đa và Đại Thạch, bởi gã nhận thấy cái sự độc ác quá mức của Chứ Đa sẽ là nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đổ của hắn và Đại Thạch. Gã hiểu rõ điều đó và luôn biết cách tránh đi theo vết chân sai lầm của Chứ Đa. Mí Tủa đã xác lập con đường đi riêng của mình theo cái lối mà các bậc tiền bối xưa kia đã làm là “dùng nhu thắng cương”. Gã nhìn Vàng Xúa, hỏi vẻ thăm dò:

- Vàng Xúa à, bà Mùa về rồi đấy.

- Thật à? Bà ấy về lâu chưa? Thế thì Chứ Đa mừng lắm nhỉ! - Vàng Xúa thật sự bất ngờ trước cái tin này và tỏ ra vui mừng. - Bây giờ bà ấy đang ở đâu?

- Đang ở nhà cũ của chủ tướng Chứ Đa. Bà ấy đi cùng với một người nữa, ngang tuổi với chủ tướng. Nghe nói người này là bạn của chủ tướng hồi ở Mã Lỳ.

- Người ấy như thế nào?

- Tôi chưa biết, nhưng bà Mùa về lúc này là không hay đâu!

- Sao lại không hay? - Vàng Xúa ngạc nhiên hỏi.

- Xúa vào đây tôi bảo!

Mí Tủa nhìn quanh không thấy ai liền kéo Vàng Xúa vào một khe đá rộng hình hàm ếch để bàn một điều gì đó có vẻ hệ trọng. Nghe Mí Tủa nói, gương mặt Vàng Xúa lúc thì tái đi, lúc lại đỏ phừng lên; đầu thị khi thì lắc lắc, lúc lại gật gật. Sau nửa giờ bàn thảo, hai người chia tay nhau. Trước khi đi Mí Tủa nói với Vàng Xúa:

- Cứ thế nhá. Không được nghĩ lung tung. Lộ ra là cả hai phải ôm cột đá đấy!

Vàng Xúa thẫn thờ nhìn theo Mí Tủa. Thị không thể ngờ tên phó tướng này lại độc ác đến vậy. Tuy là kẻ võ biền nhưng Vàng Xúa vẫn nhận biết được rằng, trong sâu thẳm cõi lòng Chứ Đa hình ảnh cha mẹ luôn hiện hữu. Mặc dù nhiều người khẳng định bà Mùa đã chết trên đường đi tìm con nhưng Chứ Đa không tin, bởi trong tâm khảm Chứ Đa luôn có điều gì mách bảo rằng mẹ Mùa vẫn còn sống. Bây giờ hai mẹ con Chứ Đa sắp được gặp nhau sao lại nỡ để họ phải chia lìa, một sự chia lìa vĩnh viễn! Nghĩ đến đó Vàng Xúa toát hết mồ hôi. Thị nhận thấy nếu mình cùng với Mí Tủa giết chết bà Mùa cùng cái đứa đi với bà thì sẽ phạm vào một tội ác tày trời! Mặc dù chưa có con nhưng bản tính phụ nữ đã giúp cho Vàng Xúa có thể tưởng tượng ra sự vui sướng đến thế nào khi mẹ con Chứ Đa được gặp lại nhau sau bao năm xa cách. Nhưng thị cũng không lạ gì thú tính của tên phó tướng, bởi gã đã nói là làm, không ai có thể thay đổi được, kể cả Chứ Đa nhiều khi cũng phải nể gã.

Nằm hết canh hai vẫn không sao chợp mắt nổi, Vàng Xúa chui khỏi tấm chăn sui, khoác chiếc áo được làm bằng lông thú nhẹ bước ra ngoài...

Theo kế hoạch do Mí Tủa vạch ra, chừng nửa đêm một nhóm quân thiện chiến của Đại Thạch sẽ bí mật luồn vào ngôi nhà mà bà Mùa và A Pẩu đang ở, tìm giết hai người trong đó rồi đốt nhà để xoá dấu vết. Bọn lính sục sạo khắp các ngóc ngách trong nhà chẳng thấy ai liền bỏ ra ngoài phóng hoả. Lửa cháy sáng cả một vùng, soi rõ những đám sương dày đặc đang tan ra như khói trắng. Tiếng chó sủa, tiếng ngựa hí lẫn trong tiếng bò rống, tiếng người hò hét, tiếng chân chạy thình thịch vang vọng cả một góc trời. Chứ Đa giật mình thức dậy. Hắn hốt hoảng hỏi Sáy:

- Ngoài kia có chuyện gì thế?

- Chắc là nhà ai bị cháy thôi mà! - Sáy nói trong cơn ngái ngủ.

Chứ Đa vùng dậy, mặc quần áo chiến binh bước ra khỏi dinh thự. Hắn đứng trên đụn đất cao do mối đùn ngay cạnh lối cổng ra vào dinh thự, đưa mắt nhìn về đám cháy. Nơi ấy là ngôi nhà cũ của Chứ Đa - nơi mẹ Mùa đã sinh ra hắn trong một đêm đông có sấm chớp. Chứ Đa cứ đứng đó như hoá đá cho đến khi trời sáng hẳn.

Tin tưởng là bà Mùa đã bị giết, Mí Tủa vui ra mặt. Tối hôm ấy gã cho gọi những tên lính đêm qua được giao việc trọng đến doanh trại để uống rượu thưởng. Khi bọn lính đã no say đến độ không biết trời đất là gì liền bị Mí Tủa cho tay chân thân cận nhất vác từng đứa một thả xuống Giếng Đá, nơi trước kia gã và Chứ Đa đã từng thả những người thợ xây sau khi họ hoàn thành việc xây cất dinh thự cho Chứ Đa cũng bằng một lần uống “rượu thưởng”.

❖ ❖ ❖

Nhận được tin báo của Vàng Xúa, A Pẩu vội giục bà Mùa lên ngựa phi nước đại về Mã Sồ, nơi có ngôi nhà nhỏ của vợ chồng Sè Páo. Nước mắt Mùa ướt đầm lưng ngựa. Bà khóc vì tủi phận và thương cho số kiếp của mình, khóc thương cho những con người vô tội bị Chứ Đa cướp mất mạng sống, khóc thương cho Chư Pấu, khóc thương cho cả thằng con cốt nhục của mình nay đã trở thành quỉ dữ! Phía trước bà, thằng A Pẩu liên mồm nhắc: “Mẹ bám chắc vào con kẻo ngã đấy! Ngựa phi nhanh lắm!”. Ngồi sau lưng A Pẩu, nghe tiếng nó nói Mùa bỗng thấy A Pẩu thân thiết như đứa con do chính mình đẻ ra. Càng thấy A Pẩu gần gũi bao nhiêu Mùa lại càng thấy Chứ Đa xa cách bấy nhiêu. Trước mắt Mùa thằng Chứ Đa chỉ còn là một tên bạo chúa cần phải đánh đổ. Chính trong lúc chạy trốn là lúc mà quyết tâm trừ khử Chứ Đa trào lên mạnh mẽ nhất trong lòng bà.

Khi vợ chồng Sè Páo nhận ra con ngựa trắng của A Pẩu thì bà Mùa gần như không còn sức lực nữa. Chính lúc con ngựa trắng hí lên khi gặp lại người quen cũng là lúc Mùa ngã khỏi lưng ngựa. Rất may Sè Páo đã kịp lao đến đỡ lấy bà. Hai vợ chồng Sè Páo lại xúm vào cứu chữa, chăm sóc Mùa như những lần trước. Lúc tỉnh lại, Mùa đau đớn kể những điều tai nghe mắt thấy về Chứ Đa cho Lả và Sè Páo nghe. Cả người kể và người nghe đều cảm thấy đau đớn như chính mình đang bị hành hình. Nước mắt họ chảy tong tong, rơi lã chã trên những gương mặt lam lũ, phúc hậu. Sè Páo chém mạnh tay xuống chiếc phản gỗ đang ngồi, giọng phẫn uất:

- Thế thì không thể tha nó được. Chứ Đa trở thành mãnh thú rồi, không phải là người nữa!

Lả nhìn sang phía chồng, gương mặt chị toát lên vẻ sợ hãi thực sự. Đôi mắt đẹp của Lả đọng đầy những nỗi buồn. Chị nhìn về phía bà Mùa đang nằm thoi thóp, bất giác buông một tiếng thở dài đầy lo lắng.

Sè Páo dặn vợ chăm sóc bà Mùa rồi kéo A Pẩu ra sau nhà trao đổi điều gì đó. Lát sau hai người dẫn nhau vào hang, nơi Sè Páo có một hệ thống phòng thủ mà trước đây A Pẩu đã được xem một lần. Họ cùng nhau kiểm tra lại các bẫy đá, hầm chông, xem xét địa thế để xây dựng thêm các bẫy đá mới phòng khi Chứ Đa hoặc Pủ Sá đem quân tới.

Ngồi trên tảng đá lớn có hình thù giống con sư tử, Sè Páo hỏi:

- A Pẩu gặp được thằng Chứ Đa chưa?

- Đã kịp gặp nó đâu. Mẹ Mùa và bác Dính bảo để từ từ gặp sau. Chưa kịp gặp nó thì tôi và mẹ Mùa đã phải chạy sang đây lánh nạn. Đêm qua có người báo tin tên phó tướng của Chứ Đa cho quân đến giết chúng tôi, may mà biết trước nên chạy kịp!

- Sao chúng lại giết bà Mùa? Bà ấy là mẹ của Chứ Đa cơ mà?

- Tôi không biết. Mẹ Mùa cũng không biết là vì sao!

- Chẳng lẽ Chứ Đa lại để yên cho quân Đại Thạch giết mẹ mình à? Chắc là có uẩn khúc gì đây? Nhưng là cái gì mới được chứ? Khó hiểu thật!

Thấy Sè Páo thở dài, A Pẩu cũng thở dài. Lát sau nó nói:

- Lúc đầu nghe báo tin dữ mẹ Mùa không tin đâu. Tôi phải giục mãi mẹ mới chịu lên ngựa. Chạy được nửa đường ngoái lại thấy nhà mình bị cháy, lúc ấy mẹ mới tin. Suýt nữa mẹ còn rơi khỏi yên ngựa!

Sè Páo nhìn A Pẩu thật lâu. Đoạn anh hỏi nó một câu rất khó trả lời:

- Nếu có ai bảo A Pẩu cùng họ đi giết Chứ Đa thì A Pẩu có làm theo không?

A Pẩu lặng yên không nói gì. Nó hướng cặp mắt hiền lành nhìn lên trời cao, rồi nhìn xuống đất như thể tìm kiếm một ông Tiên hay ông Bụt nào đó có thể giúp nó nói ra được cái điều nó nghĩ. Mãi sau A Pẩu mới cất nổi lời:

- Việc này phải hỏi mẹ Mùa. Mẹ bảo thế nào thì làm thế ấy!

Nghe A Pẩu nói thế Sè Páo gật đầu. A Pẩu chẳng hiểu Sè Páo gật đầu vì cái gì, nhưng nó thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Sè Páo dẫn A Pẩu đi xem thung thổ. Đến một bãi đất rộng mọc toàn một thứ cỏ gianh, Sè Páo có vẻ ưng ý. Anh nói với A Pẩu:

- Chỗ này có thể làm được nhà đấy. Ít nữa anh em mình sẽ dựng một ngôi nhà nhỏ ở đây cho bác Mùa và A Pẩu ở. Bây giờ hơi nhiều cỏ gianh một chút nhưng không sao. Khi làm nhà chúng ta sẽ cắt hết cỏ gianh để lấy cái lợp. Đợi lúc có mưa rào ta cuốc đất lên là rễ cỏ gianh sẽ thối vãn. Còn sót lại cái rễ nào thì gơ dây khoai lang lên là sẽ tiệt nọc. Thổ đất mà Sè Páo đang ở trước đây cũng mọc đầy cỏ gianh như thế này.

Trên đường về Sè Páo vòng qua khu vực đặt bẫy chim thú. Một chú gà rừng mắc bẫy đang vỗ cánh bay lên nhưng đôi chân nó không thoát được sợi dây thòng lọng rất chắc. Sè Páo reo to:

- A, có một con gà rừng mắc bẫy!

Sè Páo cùng A Pẩu chạy đến chỗ chiếc bẫy có con gà rừng. Gỡ con gà ra khỏi sợi dây gai, Sè Páo phấn khởi nói:

- Thế là hôm nay có thịt gà rừng đãi mẹ con A Pẩu rồi!