← Quay lại trang sách

Phần XIV

Thào Mỷ đẻ ra quái thai vào một đêm đông có sấm chớp. Người hầu chưa kịp đón mụ đỡ về thì đứa con Thào Mỷ đã quẫy đạp chui ra. Hình như tiếng sấm lớn đã làm đứa bé trong bụng giật mình vọt ra ngoài. Sự việc diễn ra nhanh đến mức Thào Mỷ chỉ kịp lột váy bọc lấy đứa con bê bết máu. Khi mụ đỡ và mọi người chạy đến nơi thì đã thấy đứa bé được gói kín trong chiếc váy hoa ngũ sắc do chính tay Thào Mỷ dệt thêu từ những sợi lanh. Mụ đỡ hét lên khi nhìn thấy đứa bé bọc trong tấm váy. Nó có hai cái đầu, mọc ra từ một cái cổ dài như cổ rắn. Cái thai nhi hai đầu ấy ngọ ngoạy một lúc thì nằm im. Thào Mỷ nhào đến nhìn đứa con và lập tức ngã dụi xuống bất tỉnh!

Nghe tin Thào Mỷ đẻ ra quái thai hai đầu, Chứ Đa từ bản doanh của Đại Thạch vội vã lên lưng ngựa chiến phi thẳng về khu dinh thự. Hắn xồng xộc lao vào nhà. Con ngựa chiến của hắn cứ hí lên ằng ặc ngoài cổng đá. Tiếng Chứ Đa hét to lẫn trong tiếng ngựa hí:

- Các người, các người đâu? Hãy mang con ta ra đây mau! Mụ đỡ, mụ đỡ đâu? Hãy cứu lấy đứa con hai đầu của ta! Mụ mà để nó chết ta sẽ cho mụ ôm cột đá!

- Thưa ông!... Đứa bé... - Tiếng ai đó nói trong sợ hãi.

- Đứa bé làm sao? Con ta làm sao? Nó mà chết là các người ôm cột đá hết!

Chứ Đa lồng lộn như một kẻ điên. Hắn định xộc vào nơi Thào Mỷ và đứa con đang nằm nhưng bị vướng mụ đỡ cùng những người phụ nữ đang cuống cuồng cứu chữa cho mẹ con Thào Mỷ, hắn đành quay ra. Chứ Đa cảm thấy bất lực. Trong cơn cuồng quẫn hắn rút kiếm thẳng tay chém những nhát chí mạng vào cửa đá rồi thình lình nhảy phốc lên lưng ngựa, phi thẳng về phía bản doanh Đại Thạch.

Qua bao lần ngất đi, tỉnh lại, cuối cùng Thào Mỷ cũng phải chấp nhận một sự thật nghiệt ngã, là mình đã mất con! Sau ba ngày nằm lịm như cái xác không hồn, hôm nay Thào Mỷ gắng sức gượng dậy, uống một hơi hết bát thuốc dành cho đàn bà đẻ, khiến người hầu gái ngạc nhiên. Mọi ngày người hầu gái khuyên nhủ thế nào Thào Mỷ cũng chỉ uống vài hớp rồi lắc đầu kêu đắng không uống được. Vậy mà hôm nay Thào Mỷ đã uống hết bát thuốc và ăn được một bát to cháo thịt. Ăn xong Thào Mỷ bảo người hầu gái:

- Hôm nay tôi muốn tắm lá thuốc. Nghe nói ở nhà thầy lang có nhiều lá thuốc làm nước tắm cho bà đẻ tốt lắm, chị sang bên ấy mua cho tôi nhá!

Khi người hầu gái khoác quẩy tấu sang nhà thầy lang mua lá thuốc cũng là lúc Thào Mỷ tìm cách ra khỏi nhà.

Những ngày qua Thào Mỷ sống không bằng chết. Lúc mê man bất tỉnh Thào Mỷ toàn gặp những cơn ác mộng hãi hùng, khi tỉnh dậy lại nghe thấy những người xung quanh thì thào bàn tán về đứa con quái thai của mình. Thào Mỷ không thể chịu nổi khi nghe mọi người nói rằng: Thào Mỷ đẻ ra quái thai là do Chứ Đa làm nhiều điều ác quá nên trời đất trừng phạt vào đứa con. Thào Mỷ nghĩ, đứa con của mình có biết gì đâu mà phải chịu tội thay cho cha nó? Chứ Đa ác sao ông trời không trừng phạt Chứ Đa mà lại nhằm vào đứa bé? Là một phụ nữ Mông, Thào Mỷ quá đỗi đau lòng và ê chề khi nhận thấy mình không biết làm một việc đơn giản là đẻ ra một đứa con bình thường như những phụ nữ Mông khác. Thào Mỷ cảm thấy chính mình là người có lỗi, vậy nên hôm nay...

Thào Mỷ mặc vội chiếc váy cũ của người hầu gái, bịt khăn kín mặt, lẻn lên phía rừng cây sau nhà. Nửa giờ sau Thào Mỷ đã yên vị trên chiếc phản gỗ, nơi mấy hôm trước Thào Mỷ đẻ ra đứa bé hai đầu. Đôi mắt đẹp của Thào Mỷ bỗng trở nên đờ dại, vô hồn, nhìn trâng trâng vào khoảng không vô định. Trong trạng thái hoàn toàn vô cảm, bàn tay Thào Mỷ nhẹ nhàng đưa nắm lá ngón vào miệng nhai chầm chậm. Đúng lúc ấy Mí Vư từ đâu lao tới, thọc ngón tay vào miệng Thào Mỷ móc lấy móc để, miệng hét to át cả tiếng nôn oẹ của Thào Mỷ:

- Tại sao thế chứ? Tại sao Thào Mỷ lại muốn chết?

Thào Mỷ thều thào nói với Mí Vư:

- Mí Vư à, cứ để cho Thào Mỷ chết. Thào Mỷ chết còn sướng hơn mà!

- Thào Mỷ đừng nói thế. Thào Mỷ mà chết thì Mí Vư sống làm sao?

Thào Mỷ lịm đi. Trong cơn mê sảng Thào Mỷ nghe thấy lời thầm thì của Mí Vư. Mí Vư bảo Thào Mỷ đừng có bao giờ làm cái việc dại dột như thế nữa. Mí Vư sẽ đưa Thào Mỷ đi thật xa, sẽ cùng nhau sống một cuộc đời bình dị như bao đôi vợ chồng người Mông khác, rồi sinh con, đẻ cái đầy nhà...

Những ngày sau đó bên tai Thào Mỷ lúc nào cũng nghe văng vẳng lời thầm thì ấy của Mí Vư. Những lời yêu thương chân thật toát ra từ gan ruột của Mí Vư luôn đi theo từng bữa ăn, giấc ngủ, giúp Thào Mỷ có thêm sinh lực, dần vượt qua được những ngày đau khổ tột cùng, sống không bằng chết!

Từ ngày Thào Mỷ đẻ ra đứa con quái thai hai đầu, lại bị trời đất bắt đi luôn, Chứ Đa vô cùng thất vọng, chán chường. Hắn bỏ bê tất cả mọi thứ, bỏ mặc cả Thào Mỷ, đến doanh trại Đại Thạch nằm bẹp tai ở đó, đắm chìm trong rượu và thuốc phiện "thượng hảo hạng" để quên đi nỗi đau mất con!... Chính những lúc ấy Mí Vư tranh thủ đến với Thào Mỷ nhiều hơn. Nhìn người yêu xanh xao, dặt dẹo như không còn sức sống, Mí Vư bảo:

- Thào Mỷ về nhà tôi nhá. Tôi sẽ chăm sóc choThào Mỷ!

- Không được đâu. Mí Vư về đi, đừng lo cho tôi. Tôi chẳng muốn sống nữa!

- Thào Mỷ đừng nghĩ quẩn. Đừng có làm điều gì dại dột mà hại vào thân! Khi Thào Mỷ lấy tôi nhất định chúng mình sẽ đẻ ra những đứa con khỏe mạnh!

- Mí Vư đừng nói thế. Chứ Đa mà nghe thấy là bị treo cột đá đấy!

- Tôi không sợ đâu. Vì Thào Mỷ, tôi chết cũng được.

- Mí Vư về đi. Đừng nói nhiều nữa!

- Nhưng Thào Mỷ phải hứa với tôi là không bao giờ ăn lá ngón!

Thào Mỷ nhìn Mí Vư, khẽ gật đầu:

- Được rồi, Mí Vư đừng lo, tôi không ăn lá ngón nữa đâu!

❖ ❖ ❖

Thào Mỷ sinh con quái thai đã làm cho tâm trí Chứ Đa có nhiều xáo trộn. Sau những ngày chìm đắm trong rượu và thuốc phiện vì nỗi đau mất con, hắn bỗng trở nên khác thường. Hắn lệnh cho phó tướng Mí Tủa và các tay chân thân cận thả gần hết tù binh, chỉ giữ lại những tên cầm đầu các băng nhóm và những kẻ ngoan cố; cho phép quân sĩ được rời doanh trại về nhà cùng vợ con, gia đình. Hắn sai Vàng Xúa đi tìm thầy mo đến cúng ma cho đứa con dị dạng, làm lễ cúng giải hạn cho Thào Mỷ. Nhìn Chứ Đa quỳ gối trước đàn tế, cúi đầu dâng hương bái lậy các thần linh, miệng lẩm nhẩm đọc những lời cầu khấn với vẻ thành tâm, bọn lâu la thấy rất lạ. Chúng cho rằng nỗi đau quá lớn đã làm cho chủ tướng thay đổi tính nết, bớt đi sự ác độc, hướng tâm vào những điều lương thiện. Có người lại bảo, chính đứa con quái dị kia đã giúp cho chủ tướng nhận ra hậu quả của những việc làm tàn ác từ trước đến nay của mình. Người già thì bảo, đó là cái sự nhân - quả ở đời. Người khác lại bảo, nếu là nhân - quả thì cái hậu quả phải vận vào cha đứa bé chứ sao lại vận vào nó, vì Chứ Đa mới là kẻ gây nên những chuyện tày đình, đứa bé kia còn chưa một ngày được làm người cơ mà! Dù lời bàn tán khác nhau nhưng ai cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm đôi chút khi nghĩ đến một điều tốt đẹp là Chứ Đa sẽ dừng tay làm điều ác sau cái chết của đứa con đầu lòng và cái “chết phần hồn” của Thào Mỷ.

Nhưng tất cả đều nhầm. Mộng bá vương đã nhanh chóng trỗi dậy trong con người Chứ Đa. Sau chưa đầy một tuần trăng sống như người lương thiện, Chứ Đa lại hiện nguyên hình là một kẻ khát máu, khát quyền lực, khát của cải. Cơn ngông cuồng của hắn lên đến đỉnh điểm khi hắn ra lệnh cho gọi tất cả quân sĩ đang vui sống yên ấm cùng gia đình, vợ con trở lại doanh trại. Hắn gọi phó tướng Mí Tủa và những tay chân thân cận đến bàn kế hoạch đánh chiếm Xá Lỳ - vùng đất giầu có mà hắn từng thèm khát chinh phục. Đã từ lâu Chứ Đa có ý định đem quân Đại Thạch đánh chiếm vùng đất này, nhưng vì Xá Lỳ là quê của Vàng Xúa, tộc trưởng Khái Chơ là anh trai của Xúa, nên hắn chưa vội ra tay. Nay Chứ Đa muốn lấy sự chinh phục, sự chém giết để giải tỏa nỗi buồn đau riêng của mình. Lần bàn thảo kế hoạch đánh chiếm Xá Lỳ được thực hiện khá bí mật, không có sự hiện diện của Vàng Xúa và những người mà Chứ Đa không tin tưởng.