← Quay lại trang sách

Phần XV

Seo Lử ngồi trong hang Khẳm Luồng im lìm một bức tượng đá. Trước khi quyết định từ bỏ Đại Thạch, Seo Lử đã nhiều lần đến nơi đây tìm sự yên tĩnh để suy nghĩ. Ngày trước Seo Lử được sinh ra trong cái hang này. Mẹ Seo Lử kể, trong một buổi làm nương trời bất ngờ nổi cơn giông gió, mây đen quây kín thung lũng Sủng Pả. Cha vội kéo tay mẹ, lúc ấy đang bụng to vượt mặt, từ nương ngô chạy vào hang Khẳm Luồng. Khi mưa sầm sập đổ xuống cũng là lúc bà Dính trở dạ. Cha Seo Lử chỉ kịp lột chiếc áo tà pủ đang mặc rải lên phiến đá phẳng làm ổ cho vợ. Seo Lử chui ra khỏi bụng mẹ rất nhanh, tiếng khóc của nó vang khắp vòm hang khiến lũ dơi giật mình bay tán loạn.

Sau này, mỗi khi có chuyện gì buồn Seo Lử thường ra hang Khẳm Luồng, ngồi lên phiến đá mà ngày trước cha nó lót áo làm ổ cho mẹ, để nghĩ ngợi. Những lúc ấy trông Seo Lử chẳng khác nào một ông cụ non. Ngày anh trai cả của Seo Lử bị ngã núi chết, sau khi cùng mọi người xếp xong ngôi mộ đá cho anh, Seo Lử tìm đến hang, ngồi lên phiến đá mọi khi, gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc xót thương anh của Seo Lử vang vọng khắp lòng hang suốt mấy ngày liền. Cái hôm chị dâu cả treo chiếc áo tà pủ của Seo Lử lên mắc áo của chị, Seo Lử cũng đến hang này ngồi suy nghĩ. Seo Lử ngồi đó suốt cả ngày để nghĩ xem có nên lấy Thào Chở - chị dâu cả - làm vợ mình hay không. Tục lệ "nối dây" của người Mông là thế, khi người anh chẳng may mất đi thì người em trai kế đó phải lấy chị dâu làm vợ. Seo Lử thấy cái tục lệ này có nhiều điều phiền phức, thậm chí vô lý, nhưng người già và cha mẹ Seo Lử bảo phải làm như thế. Vốn là một thằng trai biết vâng lời bề trên, Seo Lử đã làm theo sự chỉ dẫn, xui khiến của mọi người. Seo Lử cầm cái áo tà pủ của mình ném vào buồng Thào Chở. Ngay tối hôm ấy Thào Chở đã không ngần ngại treo cái áo của Seo Lử lên mắc áo của vợ chồng chị. Vậy là chị dâu cả đã đồng ý lấy Seo Lử làm chồng. Seo Lử chẳng vui, chẳng buồn trước việc đó. Seo Lử ra hang Khẳm Luồng ngồi nghĩ ngợi mông lung. Ngồi hết một ngày thì Seo Lử trở về nhà làm chồng chị dâu.

Thung lũng Sủng Pả mùa này ngô đang lên xanh mướt. Lác đác có những cây đã trổ bông cờ. Chưa lúc nào Seo Lử thấy nương ngô xanh và đẹp đến vậy. Cả thung lũng rộng dài ngập tràn một mầu xanh hút mắt. Gió núi thổi nhẹ, những lá ngô mềm mại lấp lảy như bàn tay con gái vẫy gọi bạn tình. Seo Lử nghĩ, chỉ vài tháng nữa cả thung lũng này sẽ tràn ngập mầu vàng no ấm khi lá ngô bắt đầu khô, thân cây oằn mình đeo quả bắp to tròn, mẩy căng đầy hạt lộ ra. Chỉ nghĩ đến đấy thôi mà hai cánh mũi Seo Lử đã phập phồng, cái miệng tóp tép. Anh cảm nhận được mùi vị thơm ngọt, bùi ngậy của bánh ngô, của mèn mén đầu mùa, của mùi rượu ngô nấu từ men lá. Anh nghe thấy trong gió có cả tiếng nô đùa của bầy trẻ nhỏ, tiếng nói cười khoẻ khoắn của người già, tiếng trêu đùa của các chàng trai cùng tiếng hát vui của những cô gái trong mùa thu hái ngô nhọc nhằn mà phấn khởi bởi được mùa, bắp ngô khô chất đầy sàn gác. Anh ước mong sao cái no ấm, thanh bình ấy mãi mãi hiện hình trên thung lũng Sủng Pả quê mình. Vậy mà cái họa do Chứ Đa và Đại Thạch gây ra đã tước đi cái điều đơn giản ấy. Sự yên ấm, no đủ bị thay thế bằng những cuộc chém giết, cướp bóc, đốt phá. Mọi người luôn sống trong sự nơm nớp lo lắng. Hình ảnh cái cột đá treo người luôn ám ảnh họ cả trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Từ mấy năm nay thung lũng Sủng Pả gần như tắt lịm tiếng cười!

Vốn là một người luôn thận trọng trong mọi việc, làm gì Seo Lử cũng tính toán thật kỹ. Anh cảm thấy rất đau lòng và hổ thẹn khi không thể nào ngăn chặn được Chứ Đa - thằng bạn nối khố từ nhỏ của mình - dừng tay làm điều ác. Seo Lử không thể nào hiểu nổi tại sao một thằng trai khỏe đẹp, giỏi giang như Chứ Đa lại trở nên ác độc như vậy. Seo Lử nghĩ, nếu mình và Mí Vư không tìm cách chặn bàn tay man rợ của Chứ Đa lại thì cuộc sống của người Mông ở Sủng Pả và các vùng lân cận sẽ ra sao? Nhưng Chứ Đa là bạn của mình, lẽ nào mình nỡ tay giết nó. Mà đã chắc gì mình và Mí Vư làm được điều ấy. Vậy phải làm sao đây? Seo Lử lùa hai bàn tay gân guốc của mình vào mái tóc rễ tre giật liên hồi để tìm câu trả lời. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Phải rồi, đánh thuốc mê. Muốn chống được kẻ ác độc, có sức mạnh như Chứ Đa và binh lính Đại Thạch thì phải dùng cách đầu độc. So với giao tranh vũ lực thì việc đầu độc bằng thuốc mê sẽ tránh được đổ máu cho cả hai bên. Nhưng đánh thuốc mê bằng cách nào thì Seo Lử phải nghĩ tiếp. Anh chợt nhớ đến Mí Vư và Thào Mỷ. Giá có bọn chúng ở đây cùng bàn thì tốt quá. Chắc chắn cả bọn sẽ nghĩ ra được một cách gì đó hay nhất. Hồi bé, hễ lúc nào có việc gì khó là Seo Lử thường gọi các bạn đến để cùng bàn. Và lần nào cũng có đứa đưa ra được những ý kiến hay. Thằng Chứ Đa là đứa có nhiều ý kiến hay nhất. Nghĩ đến đó Seo Lử thật sự thấy đau lòng khi chính lúc này đây mình lại phải nghĩ cách để chống lại Chứ Đa, một trong mấy đứa bạn thân nhất của mình! Seo Lử bỗng thấy cô đơn, trống trải đến vô cùng. Những giọt nước mắt đớn đau trào ra, nhỏ xuống đá mặn chát!

Màn đêm buông xuống từ lâu, bóng tối đã trùm kín thung lũng Sủng Pả như người ta bịt tấm vải đen lên miệng hũ sành mà Seo Lử vẫn ngồi đó. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa do chính mình nhóm lên đang cháy âm ỉ giữa lòng hang. Trước mắt anh hiện lên hình ảnh Chứ Đa và binh lính của hắn dính thuốc mê nằm lăn lóc dưới đất, bị anh và Mí Vư cùng dân bản bắt trói gọn từng đứa giao cho tộc trưởng Nỏ Pó và dân bản Sủng Pả xử tội. Riêng tên bạo chúa Chứ Đa bị dân bản treo lên cột đá y như hắn đã từng treo biết bao dân lành.

Cuối cùng Seo Lử đã nghĩ ra một cách chống lại Chứ Đa và quân sĩ Đại Thạch mà theo anh là nhất định sẽ làm được. Tin tưởng vào điều mình nghĩ, hôm sau Seo Lử bí mật tìm gặp Mí Vư. Gặp Seo Lử, Mí Vư mừng lắm, vội hỏi:

- Mấy hôm nay Seo Lử đi đâu?

- Tôi vẫn ở Sủng Pả thôi, nhưng ở trong hang đá chứ không ở nhà.

- Sao lại ở hang đá?

- Ở đấy để nghĩ việc lớn.

- Nghĩ xong chưa?

- Xong rồi. Hôm nay tôi tìm gặp Mí Vư cũng là để bàn về việc lớn ấy.

- Thế thì Sẻo Lử nói ngay đi!

- Không nói ở đây được đâu. Mai Mí Vư đến hang Khẳm Luồng cùng tôi bàn bạc thật kỹ nhá!

Nói xong Seo Lử vội luổn đi ngay. Anh không muốn ai nhìn thấy mình nói chuyện với Mí Vư.

Nhìn theo bóng Seo Lử, Mí Vư thấy lòng mình chộn rộn. Anh linh cảm có điều gì đó lớn lao sắp xảy ra, được bắt đầu từ con người Seo Lử. Mặc dù không phục tài Seo Lử như phục tài Chứ Đa nhưng Mí Vư luôn nhận thấy Seo Lử là người chín chắn và nhân đức, trong con người Seo Lử luôn chứa đựng một sức mạnh vô hình của lòng nhân nghĩa, thiện tâm. Đêm ấy Mí Vư không ngủ, anh chỉ mong trời mau sáng để bí mật đến hang Khẳm Luồng nói chuyện với Seo Lử.

❖ ❖ ❖

- Mí Vư à, tôi nghĩ kỹ rồi, phải chống lại Chứ Đa thôi, không thể chậm chễ được nữa! Mí Vư có cùng tôi làm việc đó không?

- Có chứ. Tôi rất muốn, nhưng phải chống lại nó bằng cách nào đây?

- Tôi nghĩ, muốn chống lại Chứ Đa và Đại Thạch thì chúng ta phải bí mật thực hiện một công việc đặc biệt. Tôi đã nghĩ ra rồi, nhưng vẫn phải bàn thêm với Mí Vư.

Nghe Seo Lử nói thế, Mí Vư mừng ra mặt, vội hỏi:

- Cách ấy như thế nào? Seo Lử nói cho tôi nghe đi!

Seo Lử chậm rãi nói:

- Có lẽ chúng ta phải tìm cách đánh thuốc mê Chứ Đa và binh lính của Đại Thạch. Chỉ có cách ấy chúng ta mới đủ sức để làm. Khi Chứ Đa và quân sĩ của hắn bị say thuốc chúng ta sẽ trói chúng lại, giao cho tộc trưởng Nỏ Pó và dân bản xử tội.

- Đại Thạch đông quân thế làm cách nào mà đầu độc hết được? Chúng ta lại có ít người quá thì làm sao đây? - Mí Vư tỏ ra chưa yên tâm.

- Tôi nghĩ, trước khi đầu độc Chứ Đa và quân lính Đại Thạch có lẽ chúng ta phải tập hợp một số người ở Sủng Pả và bí mật lôi kéo những binh lính Đại Thạch đang chán ghét Chứ Đa để cùng làm việc này.

Mí Vư nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Cách ấy cũng được nhưng không dễ đâu, vì người dân ở Sủng Pả ai cũng sợ Chứ Đa, sợ Đại Thạch. Nếu họ không theo chúng ta mà để lộ ra thì hỏng hết việc.

Nghe Mí Vư nói thế, Seo Lử chột dạ. Anh lại đưa hai bàn tay gân guốc xộc vào mái tóc rễ tre nghĩ cách. Bất chợt Mí Vư nói:

- Tôi có cách này Seo Lử nghe xem có được không nhá.

- Cách gì, Mí Vư nói ngay đi! - Seo Lử tỏ ra sốt ruột.

- Theo tôi, ta nên đến Xá Lỳ gặp tộc trưởng Khái Chơ, bàn với ông ấy hợp sức lại để cùng chống Chứ Đa.

Seo Lử nghĩ ngợi một lúc, rồi nói vẻ băn khoăn:

- Liệu Khái Chơ có nghe theo chúng ta chống lại Chứ Đa không? Ông ấy là anh vợ của Chứ Đa mà. Vả lại, từ trước đến nay quân Đại Thạch của Chứ Đa cũng chưa làm điều gì có hại cho Xá Lỳ thì chẳng có cớ gì để tộc trưởng Khái Chơ chống lại Chứ Đa cả.

- Có đấy! - Mí Vư nói quả quyết - Mới đây tôi nghe tin Chứ Đa đang chuẩn bị đưa quân Đại Thạch đi đánh chiếm Xá Lỳ.

Seo Lử thật sự bất ngờ trước tin này, vội giật giọng hỏi lại Mí Vư:

- Có đúng thế không? Ai nói cho Mí Vư biết?

- Đúng chứ. Seo Phù vừa nói với tôi hôm qua. Nó bảo mấy hôm trước nó đi tìm Seo Lử để nói chuyện này nhưng không gặp nên đã nói với tôi điều bí mật ấy.

Seo Lử bàng hoàng nói:

- Nếu Seo Phù nói thì đúng rồi, vì nó là người tốt, không bao giờ nói dối.

- Vì vậy tôi nghĩ, - Mí Vư nói tiếp - nếu chúng ta hợp sức với Khái Chơ thì sẽ thuận lợi hơn trong việc chống lại Chứ Đa và Đại Thạch. Theo tôi, mấy ngày tới Seo Lử nên sang bên Xá Lỳ tìm gặp tộc trưởng Khái Chơ để bàn với ông ấy việc này.

Seo Lử ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:

- Có lẽ tôi phải sang Xá Lỳ sớm để bàn với Khái Chơ hợp sức. Tôi tin rằng nếu biết tin Chứ Đa sắp đem quân đánh chiếm Xá Lỳ thì nhất định tộc trưởng Khái Chơ sẽ đồng ý hợp sức với chúng ta để cùng chống lại Chứ Đa.

Mí Vư nói:

- Seo Lử đi nhanh rồi về nhá, vì Chứ Đa sắp đem quân đánh chiếm Xá Lỳ rồi, tôi sợ để lâu sẽ không kịp. Nhưng tôi lại lo chúng ta không đủ thời gian để chiêu mộ và luyện tập quân sĩ. Tôi thấy khó và nguy hiểm lắm Seo Lử à!

- Kể cũng khó thật. Nhưng Mí Vư không phải lo đâu. Bên Xá Lỳ cũng có khá đông binh sĩ rồi, họ lại được Khái Chơ huấn luyện rất kỹ. Nay ta chỉ cần thêm một số binh sĩ nữa là sẽ thành đội quân khá đông. Vả lại, theo ý tôi chúng ta cũng không cần nhiều quân quá, vì ta chống lại Chứ Đa không phải bằng đánh nhau. Các quân sĩ của chúng ta chỉ dùng cho việc bao vây quân Đại Thạch và bảo vệ dân lành, trừ khử những tên ngoan cố thôi.

Mí Vư góp lời:

- Tôi nghĩ, nếu chúng ta đầu độc để giết Chứ Đa và quân lính của hắn thì cũng không cần phải tập hợp quân sĩ nữa. Ta chỉ cho người lén bỏ thuốc độc vào rượu của Chứ Đa và binh lính của hắn là được.

- Mí Vư nghĩ trước mà không nghĩ sau. Tôi không có ý định giết quân lính của Đại Thạch, vì làm thế thì ác quá! Những binh lính ấy đều là người Mông ta cả. Mặc dù họ có chém giết gây nên tội ác nhưng đa phần là họ làm theo lệnh của Chứ Đa, chỉ có một số tên thực sự độc ác thôi.

- Vậy thì ta chỉ cần giết Chứ Đa. Khi mất chủ tướng quân lính của Đại Thạch sẽ như rắn mất đầu, sẽ phải hàng phục ta.

- Không dễ thế đâu Mí Vư à. Mí Vư cứ nghĩ kỹ mà xem, nếu ta giết được Chứ Đa mà hai phó tướng thân cận của hắn là Mí Tủa và Vàng Xúa không chết thì sẽ như thế nào? Lúc ấy quân lính Đại Thạch sẽ theo Mí Tủa, theo Vàng Xúa chống lại chúng ta thì sao? Mí Tủa là đứa có nhiều mưu mô nham hiểm lắm. Mí Vư thấy đấy, có mấy khi nó ăn cơm, uống rượu cùng chủ tướng đâu. Nếu có thì nó cũng rất cảnh giác không dễ gì mà đầu độc được. Đó là chưa kể Vàng Xúa cũng là con mụ chẳng phải vừa. Hai đứa nó luôn trung thành với Chứ Đa, sống chết vì chủ tướng. Vì thế chúng ta phải có một đội quân đủ mạnh để bao vây, khống chế quân Đại Thạch khi chủ tướng của chúng đã bị đầu độc.

Mí Vư thấy Seo Lử nói có lý, gật đầu thừa nhận:

- Seo Lử nói đúng. Có lẽ phải làm như vậy. Thế bao giờ Seo Lử sang Xá Lỳ?

- Tôi định ngày mai đi luôn.

- Seo Lử đi với ai?

- Có lẽ tôi sẽ bảo Seo Phù đi cùng.

- Có tin được nó không?

- Tin được chứ. Nó là cháu họ của Seo Lử mà. Nó chán ghét Đại Thạch và chủ tướng Chứ Đa lắm rồi. Tôi đã nhiều lần thấy nó khóc trộm khi nhìn thấy cảnh treo người trên cột đá. Tôi đã nói chuyện với nó để xem ý tứ. Seo Phù bảo, ngoài nó ra còn khá nhiều bạn lính của nó cũng chán ghét Đại Thạch và chủ tướng Chứ Đa. Những người lính này có thể làm nội ứng cho chúng ta sau này.

- Vậy thì tôi cũng yên tâm!

❖ ❖ ❖

Mặc dù mọi chuyện được giấu kín nhưng rồi tin tức về việc Đại Thạch sắp đánh chiếm Xá Lỳ vẫn lộ ra, đến tai Vàng Xúa. Nghe tin Chứ Đa chuẩn bị đem quân đánh chiếm quê mình, Vàng Xúa không thể ngờ được. Dù thị biết tính khí của Chứ Đa đã nói là làm nhưng thị vẫn nghĩ rằng, dẫu thèm khát thế nào thì phu quân của mình cũng phải tránh không đụng đến Xá Lỳ, vì đó là quê của Vàng Xúa và còn vì nhiều lẽ khác nữa. Xúa nghĩ, chả lẽ Chứ Đa đã bất chấp tất cả chỉ vì tham vọng bá vương? Lẽ nào việc Chứ Đa cưới mình làm vợ hai chỉ là để phục vụ cho kế sách lâu dài trong việc chinh phục Xá Lỳ? Tại sao gần đây có một số việc quân cơ quan trọng của Đại Thạch mà Chứ Đa lại không bàn bạc với mình?... Những câu hỏi ấy cứ hiện lên trong đầu Vàng Xúa khiến thị không tài nào lý giải được. Lòng tin của thị với chủ tướng phu quân bắt đầu rạn nứt. Lòng tin của Vàng Xúa đối với phó tướng Mí Tủa cũng không còn kể từ sau cái vụ Mí Tủa bí mật sai quân đến giết bà Mùa ở ngôi nhà cũ của Chứ Đa, rồi sau đó ra tay giết người diệt khẩu! Sự bất an ngày càng tăng khiến Vàng Xúa phải tính đến chuyện tìm cách bí mật trở về Xá Lỳ gặp anh trai mình là tộc trưởng Khái Chơ để nói về chuyện này, giúp anh trai mình biết trước mà phòng tránh.

Gần sáng, viện cớ đến nhà thầy lang lấy thuốc cho Thào Mỷ, Vàng Xúa lên ngựa phi thẳng về phía Xá Lỳ. Trong chốc lát, cả người và ngựa chìm nghỉm vào bóng đêm đặc sương.

Ngồi trên lưng ngựa, Vàng Xúa thấy lòng mình quặn đau khi nhớ lại quãng thời gian làm vợ Chứ Đa, làm phó tướng của Đại Thạch. Ngày ấy, thị bị Chứ Đa hút hồn vì cái vẻ tuấn tú, rất đàn ông của hắn. Sau một thời gian hợp tác làm ăn thị bị mê hoặc bởi cái tài ăn nói, thuyết phục mọi người của Chứ Đa. Thị nhận thấy bất kỳ ai khi mua bán, trao đổi hàng hóa với Chứ Đa cũng đều tin tưởng hắn, luôn chấp nhận mọi yêu cầu do hắn đặt ra mặc dù thị biết có lúc Chứ Đa đã dùng cả những thủ đoạn tinh vi để đạt được mục đích, mang lại lợi ích nhiều nhất cho mình. Hồi ấy Vàng Xúa đã lờ mờ nhận ra điều gì đó bất thường ở con người Chứ Đa nhưng vì quá ngưỡng mộ hắn mà thị đã bỏ qua những điều bất thường ấy. Vốn là một cô gái có tính cách mạnh mẽ, thích võ nghệ nên khi bất chợt nhìn thấy Chứ Đa luyện võ thị đã mê luôn. Thị nhận lời lấy Chứ Đa một phần từ cái ý thích khác người của mình, phần khác là do sự sắp đặt của Khái Chơ, anh trai cả của thị. Tộc trưởng Khái Chơ sau mấy lần gặp Chứ Đa, nhận thấy ở hắn có những nét khác thường, đoán định sau này hắn sẽ làm nên chuyện lớn; đặc biệt, từ khi biết tin Chứ Đa đang ra sức luyện tập võ nghệ cho quân sĩ Đại Thạch, ông đã đoán biết được ý đồ của Chứ Đa là dùng sức mạnh để tạo dựng thanh thế. Để lường trước hậu họa có thể xảy ra với Xá Lỳ, Khái Chơ đã dàn xếp cho em gái mình lấy Chứ Đa nhằm tạo dựng mối quan hệ thân tình, phòng tránh sự đối đầu sau này.

Vậy mà bây giờ Chứ Đa chẳng nể tình anh em, tình thân hữu, đang chuẩn bị đem quân đến đánh chiếm Xá Lỳ, miền quê yêu dấu của thị.

Vàng Xúa bỗng thấy ân hận vì đã làm vợ Chứ Đa, đã cùng hắn làm nhiều điều quái ác. Thị tự trách mình đã không thực hiện được ý nguyện của anh cả Khái Chơ. Để cứu Xá Lỳ, thị nghĩ chỉ còn cách duy nhất là báo tin thật nhanh cho Khái Chơ biết Chứ Đa sắp đem quân đánh chiếm để sớm có cách chống lại. Thị vội thúc ngựa phi thật nhanh trên con đường đá gập ghềnh.

❖ ❖ ❖

Theo kế hoạch đã bàn, nửa đêm về sáng Seo Lử và Seo Phù mỗi người một ngựa đóng giả kẻ đi mua da lông thú, lặng lẽ đến vùng đất Xá Lỳ. Cặp ngựa của hai bác cháu đang nhẫn nại bước đi trên con đường đá lạo xạo, Seo Phù chợt giật mình khi nhận ra phía sau lưng mình là Vàng Xúa. Tuy ở khoảng cách khá xa nhưng Seo Phù vẫn nhận ra cái dáng vẻ của thị. Vàng Xúa đang thúc ngựa lao về hướng Xá Lỳ.

Seo Phù nói với Seo Lử:

- Chết rồi bác ơi! Hình như chúng ta đã bị lộ! Vàng Xúa đang đuổi theo hai bác cháu mình kia kìa.

Seo Lử bảo Seo Phù:

- Chắc Vàng Xúa về Xá Lỳ có việc gì thôi. Bác nghĩ, nếu Vàng Xúa đuổi theo chúng ta thì thị không thể đi một mình như thế được. Nhưng để đề phòng bất trắc ta cứ tạm tránh mặt thị cái đã!

Seo Lử cùng Seo Phù cho ngựa rẽ ngoặt vào một hẻm đá bên kia vệ đường để tạm lánh. Đợi con ngựa của Vàng Xúa đi trước một đoạn khá xa hai bác cháu Seo Lử mới thúc ngựa đi tiếp.

Vàng Xúa thúc ngựa đi thẳng vào cổng đá nhà Khái Chơ. Seo Lử và Seo Phù rẽ ngựa về phía quả đồi gần nhà Khái Chơ chờ đợi. Seo Lử sai Seo Phù giả làm người mua da lông thú đến hỏi mua hàng để thám thính. Trong khi xem da lông thú, Seo Phù dỏng tai nghe cuộc trò chuyện giữa Vàng Xúa và tộc trưởng Khái Chơ. Tuy không nghe rõ được tường tận nhưng Seo Phù cũng lõm bõm nghe được một phần nội dung của cuộc nói chuyện.

- Xúa mới về à? Sao cô gầy thế? - Tộc trưởng Khái Chơ hỏi em gái.

- Em không ăn ngủ được vì lo nghĩ quá!

- Cô lo nghĩ gì chứ?

- Em nghe tin Đại Thạch chuẩn bị đánh chiếm Xá Lỳ.

- Hả? Chứ Đa sắp đem quân Đại Thạch đánh chiếm Xá Lỳ thật sao? Nó là em rể ta cơ mà? Làm gì có chuyện đó! Ta không tin!

- Đây là chuyện có thật, anh phải tin em! Mộng bá vương đã khiến Chứ Đa bất chấp tất cả. Anh và đội quân Xá Lỳ phải chú ý đề phòng kẻo trở tay không kịp. Chứ Đa và Mí Tủa đã bàn việc đánh chiếm Xá Lỳ sau lưng em, nhưng một người lính tin cẩn đã báo cho em biết. Thôi, bây giờ em phải quay về Sủng Pả kẻo Chứ Đa nghi ngờ.

Nghe Vàng Xúa báo tin dữ, Khái Chơ thật sự bị bất ngờ và choáng váng. Trong thâm tâm vị tộc trưởng tài năng và đức độ này luôn tin tưởng một điều rằng, dẫu có tham vọng đến mấy thì Chứ Đa cũng không nỡ đem quân đánh chiếm Xá Lỳ, vì đó là quê của vợ hắn và vì mối bang giao giữa Xá Lỳ với Sủng Pả từ trước đến nay rất thân thiện. Khái Chơ ngồi trầm tư suy nghĩ, im lìm như một tảng đá.

Đợi Vàng Xúa đi khuất, Seo Phù tìm gặp Seo Lử để nói lại những điều nghe được từ cuộc trò chuyện giữa hai anh em Vàng Xúa. Seo Lử nghĩ, tin tức mà Vàng Xúa báo cho Khái Chơ càng thuận lợi cho mục đích của mình trong chuyến đi này. Seo Lử quyết định sẽ nói thẳng chuyện hợp sức chống lại Chứ Đa cho Khái Chơ biết. Sau khi bàn bạc một lát, Seo Lử cùng Seo Phù đi thẳng vào nhà Khái Chơ. Vị tộc trưởng đang mải suy nghĩ bỗng giật nảy mình khi nhìn thấy Seo Lử. Sau chút bối rối, Khái Chơ hỏi Seo Lử:

- Chứ Đa sai ông đến đây à?

- Không phải đâu. Tôi tự đến thôi.

- Cái Xúa vừa ở đây về, ông có gặp nó không?

- Tôi có nhìn thấy. Cô ấy về thăm nhà à?

- Không! Nó đến báo tin cho tôi biết Chứ Đa sắp đánh chiếm Xá Lỳ.

- Hôm nay tôi đến gặp tộc trưởng cũng là muốn nói về chuyện này và bàn với tộc trưởng cách thức chống lại Chứ Đa, chống lại Đại Thạch. Tôi và Mí Vư đã quyết định rời bỏ Đại Thạch vì nó ngày càng ác độc. Tôi nghĩ, nếu ông hợp lực với chúng tôi thì mới đủ sức mạnh để chống lại Chứ Đa và quân sĩ Đại Thạch. Ông nghĩ sao?

- Tôi đang nghĩ đây. Nhưng chống lại Chứ Đa bằng cách nào?

- Bằng cách mà nó không ngờ nhất, tức là đánh thuốc mê. Tôi đã bàn với Mí Vư tới đây sẽ tạo dựng một lực lượng ngầm trong quân sĩ Đại Thạch, gồm những binh sĩ chán ghét cảnh giết chóc của Chứ Đa. Họ sẽ là những người bí mật bỏ thuốc mê vào rượu của Chứ Đa và quân sĩ Đại Thạch. Khi chúng bị ngấm thuốc mê tôi sẽ cho người bắt trói Chứ Đa cùng những tên ác ôn. Ông cho binh lính của Xá Lỳ bao vây quân sĩ Đại Thạch đề phòng phó tướng Mí Tủa không dính độc, vì tên này rất nham hiểm,khôn ngoan; đồng thời đề phòng quân sĩ Đại Thạch tỉnh độc làm càn.

Khái Chơ nhìn Seo Lử bằng cặp mắt sáng quắc. Ông nhận thấy con người Seo Lử toát lên dáng vẻ của một thủ lĩnh trẻ đáng tin cậy. Ông đồng ý rất nhanh với kế hoạch đầu độc Chứ Đa và quân sĩ Đại Thạch mà Seo Lử nêu ra. Sau khi cùng Seo Lử bàn bạc và uống cạn sừng rượu, Khái Chơ gọi hầu cận mang ngựa tới rồi cùng Seo Lử về Mã Sồ - nơi giáp ranh giữa Sủng Pả và Xá Lỳ - để tìm chọn vị trí tập kết quân sĩ của hai bên trước khi thực hiện việc đầu độc. Nhìn đôi tuấn mã của Seo Lử và Khái Chơ đi song song bên nhau, Seo Phù thấy cái bụng mình thật vui, trong lòng người lính trẻ tràn đầy niềm tin vào hai con người đáng kính đang trên lưng ngựa.

❖ ❖ ❖

Vừa gỡ con gà rừng khỏi chiếc bẫy, Sè Páo chợt nhìn thấy ba người đàn ông, một người đứng tuổi, một người trung niên và một người còn trẻ, đang cưỡi ngựa tiến vào khu vực phòng thủ của mình. Sè Páo vội ra hiệu cho A Pẩu nấp vào khe đá, tiến sát về phía những người đàn ông lạ để theo dõi hành tung của họ.

Thấy hai người đàn ông lạ bước vào cửa hang có bẫy đá, Sè Páo vội hét lên:

- Hai người kia...ia... Không được vào đấy! Nguy hiểm lắm!

Nghe tiếng hét của Sè Páo, Seo Lử và Khái Chơ quay lại. Trước mặt họ là hai thanh niên xa lạ, nhưng trông có vẻ thật thà, lương thiện.

- Sao không vào được? - Khái Chơ hỏi.

- Vì trong hang có bẫy đá.

- Ai đặt bẫy?

- Tôi đặt.

- Đặt bẫy đá làm gì?

- Đề phòng Pủ Sá kéo quân đến.

Mắt Seo Lử sáng lên khi nghe Sè Páo nói đến Pủ Sá - một người mà Seo Lử đã biết. Seo Lử nhìn Sè Páo rất kỹ, rồi hỏi bằng một giọng thân tình:

- Sao lại phải đề phòng Pủ Sá?

- Vì tôi lấy Lả, vợ của nó.

- Cướp vợ à?

- Không cướp, mà là cứu.

- Nghĩa là sao?

- Hồi trước ở Mã Lỳ, Pủ Sá đá vào bụng chửa của Lả làm chết con. Tôi cứu Lả và lấy Lả làm vợ. Sợ Pủ Sá về đây trả thù, tôi đã làm bẫy đá, hầm chông để phòng bị.

- À, ra thế. Ta làm quen với nhau nhá! Anh tên là gì?

- Sè Páo.

- Còn người kia? - Seo Lử chỉ vào A Pẩu.

- Đấy là thằng A Pẩu, bạn cũ của Chứ Đa hồi ở Mã Lỳ, con nuôi của chị Mùa.

- Chị Mùa nào? - Seo Lử sửng sốt hỏi.

- Mẹ của Chứ Đa.

- Ô! Bà Mùa còn sống sao?

- Còn sống chứ. Đang ở Mã Sồ mà.

- Sao bà Mùa lại ở đây?

- Chuyện dài lắm, kể một lúc không hết đâu!

Seo Lử đưa mắt về phía Khái Chơ, nói với Sè Páo:

- Ta ngồi đây nói chuyện lâu lâu một chút nhá!

- Được thôi.

Nghe Sè Páo và A Pẩu kể chuyện về Mùa, về các mối quan hệ của họ, Seo Lử nhận thấy đây là những con người có thể tin tưởng được trong việc phối hợp chống lại Đại Thạch những ngày sắp tới. Sè Páo và A Pẩu cũng hết sức bất ngờ khi biết Seo Lử là bạn cùng lứa với Chứ Đa, đã từng là người của Đại Thạch, nay đang có ý định chống lại Chứ Đa. Khi đã trở nên thân thiết, Sè Páo dẫn Khái Chơ và Seo Lử về nhà mình gặp bà Mùa. Nhìn thấy Seo Lử, bà Mùa khóc nấc lên. Bà nói với Seo Lử giọng đầy vẻ trách móc:

- Cháu là bạn của Chứ Đa sao không ngăn nó làm điều ác?

Seo Lử lắc đầu bảo:

- Cháu có ngăn nó mà không được!

- Thế sao cháu không chống lại nó?

Seo Lử thật sự ngỡ ngàng khi nghe bà Mùa hỏi vậy. Nghĩ ngợi một lúc, Seo Lử thật thà nói:

- Chứ Đa giỏi hơn cháu. Nó là chủ tướng rồi, cháu không chống lại được đâu!

- Một mình không chống lại được thì cùng nhiều người hợp sức chống lại.

- Vâng, chúng cháu đang bàn nhau làm việc đó, nhưng thấy khó lắm!

- Khó cũng phải làm, vì Chứ Đa ác quá rồi, phải ngăn nó lại thôi!

Lời bà Mùa đã xoá đi mọi nỗi băn khoăn trong lòng Seo Lử. Vậy là mình và Mí Vư có thể yên tâm hợp lực với Khái Chơ chống lại Chứ Đa được rồi!

❖ ❖ ❖

Mí Vư nhận thấy trong số những người vợ của Chứ Đa chỉ duy nhất có Vàng Xúa là không ghét Thào Mỷ. Đối với Mí Vư, ai không ghét Thào Mỷ thì đó là người tốt. Từ hôm Thào Mỷ sinh quái thai, trong số những người vợ của Chứ Đa chỉ có Vàng Xúa là hay đến thăm Thào Mỷ và tỏ ra thương xót Thào Mỷ một cách thật lòng. Qua lời kể của Thào Mỷ về Xúa, Mí Vư đoán ra được phần nào thái độ không hài lòng của Vàng Xúa đối với Mí Tủa và Chứ Đa. Những lần gặp Vàng Xúa, Mí Vư đã lựa lời thăm dò ý tứ của người đàn bà thích gươm đao này. Mí Vư nhận thấy ở Vàng Xúa vẫn còn nhân tính. Mà người còn nhân tính thì nhất định sẽ biết nghe điều hơn, lẽ thiệt. Nghĩ thế, cứ lúc nào có cơ hội là Mí Vư lại tìm cách tiếp cận Vàng Xúa để lôi kéo thị về phía mình. Mí Vư thường bắt đầu câu chuyện bằng việc hỏi về Thào Mỷ, rồi dần chuyển sang những chuyện khác, cuối cùng là nói ra ý nghĩ của mình.

Khi nghe tin chắc chắn Chứ Đa sẽ đem quân đánh chiếm Xá Lỳ thì Vàng Xúa thật sự nghĩ đến chuyện phải chống lại Chứ Đa. Sau hôm về Xá Lỳ báo tin cho Khái Chơ, Vàng Xúa đến thăm Thào Mỷ, định bụng tâm sự với Thào Mỷ cái ý định chống lại Chứ Đa của mình. Khi Vàng Xúa đến chơi, Mí Vư cũng đang ở dinh thự của Chứ Đa. Gã nấp vội sau tấm rèm nơi Thào Mỷ làm chỗ thay áo váy để tránh mặt Xúa. Mí Vư nghe rất rõ lời Vàng Xúa nói với Thào Mỷ:

- Chị Cả à, tôi phải bỏ Chứ Đa thôi. Chị cũng nên như thế, vì Chứ Đa chẳng coi tôi và chị là vợ nữa rồi. Tôi nghe có người nói con Sáy đang xúi giục Chứ Đa đuổi chị đi, vì nó bảo chị là ác quỷ đẻ ra quái thai! Bây giờ Chứ Đa chỉ nghe lời con Sáy rắn độc. Sắp tới Chứ Đa còn đem quân đánh chiếm Xá Lỳ đấy.

- Thật thế sao? Chả lẽ Chứ Đa và Đại Thạch đánh chiếm cả Xá Lỳ sao?

- Họ đang chuẩn bị đánh chiếm Xá Lỳ thật đấy. Có khi tôi phải bỏ Chứ Đa để về Xá Lỳ với anh Khái Chơ thôi. Tôi phải cùng Khái Chơ chống lại quân Đại Thạch để bảo vệ Xá Lỳ. Nếu tôi chống lại Chứ Đa thì chị Cả có trách tôi không?

- Tôi không trách đâu. Bây giờ Chứ Đa chẳng còn yêu tôi nữa. Từ ngày tôi đẻ con hai đầu, Chứ Đa không coi tôi là người nữa rồi. Xúa có cần tôi giúp gì không?

- Chị thì giúp được gì chứ?

- Tôi sẽ tìm người giúp Xúa.

- Tìm ai được?

Thấy có thể tin ở Vàng Xúa, Thào Mỷ nói thật:

- Mí Vư giúp được đấy. Mí Vư và Seo Lử đang tìm cách hợp sức với Khái Chơ để chống lại Chứ Đa.

- Thật thế sao? Seo Lử và Mí Vư có biết nếu họ bỏ Đại Thạch và chống lại Chứ Đa sẽ khó khăn và nguy hiểm thế nào không?

- Họ có biết và đã lường trước việc đó.

- Sao chị Cả biết?

- Mí Vư nói với tôi.

Vàng Xúa nhìn vào mắt Thào Mỷ, hỏi một câuđường đột:

- Chị Thào Mỷ và anh Mí Vư yêu nhau phải không?

Thào Mỷ nói với Vàng Xúa bằng cái giọng thản nhiên, không hề giấu diếm:

- Xúa cũng biết à?

- Tôi đoán vậy thôi.

Thào Mỷ nói như tâm sự:

- Mí Vư thương tôi lắm. Nếu không có Mí Vư thì tôi đã chết vì ăn lá ngón rồi.

Khi Vàng Xúa đi khỏi, Thào Mỷ nói với Mí Vư:

- Vàng Xúa cũng chống lại Chứ Đa đấy. Mí Vư nên gặp ngay để bàn việc.

- Thào Mỷ nói cũng phải. Nhưng để cho chắc chắn tôi muốn Thào Mỷ sắp xếp cho tôi gặp Vàng Xúa ở đây nhá!

Ngay hôm sau Thào Mỷ sắp xếp cho Vàng Xúa gặp Mí Vư. Cuộc gặp diễn ra chóng vánh nhưng hai bên đã nhất trí được với nhau khá nhiều điều. Mí Vư bảo:

- Xúa đừng làm gì để Chứ Đa nghi ngờ. Tôi cũng thế. Khi nào cần trao đổi công việc tôi sẽ gặp riêng Xúa để bàn bạc cụ thể. Mọi cuộc gặp của tôi và Xúa sẽ do Thào Mỷ sắp xếp. Như vậy được không?

- Tôi nghĩ là được. - Xúa nói.

❖ ❖ ❖

Đợi mãi không thấy tin tức gì của Seo Lử, Mí Vư sốt ruột phi ngựa về Mã Sồ, hi vọng sẽ gặp được Seo Lử ở đó. Mí Vư nóng lòng là phải, vì nếu chuyến đi Xá Lỳ của Seo Lử mà thành công thì việc hợp sức với Khái Chơ chống lại Chứ Đa sẽ có nhiều thuận lợi. Ngược lại, nếu Khái Chơ vì nể tình anh em với Chứ Đa mà từ chối thì e sẽ rất nguy hiểm. Việc này mà lộ tẩy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trong thâm tâm Mí Vư vẫn rất kiềng nể Chứ Đa bởi sự khôn ngoan và tàn bạo của hắn. Mí Vư mong gặp Seo Lử còn vì lí do khác nữa, đó là muốn thông báo ngay cho đầu lĩnh biết chuyện Mí Vư đã cùng với Thào Mỷ lôi kéo được Vàng Xúa về phe mình để cùng chống lại Chứ Đa. Theo Mí Vư, có Vàng Xúa làm nội ứng thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Vừa bước chân vào vùng đất Mã Sồ, con ngựa của Mí Vư bỗng hí lên ằng ặc. Mí Vư thoáng giật mình khi nhìn thấy mấy người đàn ông đang cắm cúi xem cái gì đó trên một đám đất. Theo phản xạ tự nhiên, bàn tay của Mí Vư vội nắm chặt lấy chuôi kiếm. Đúng lúc ấy thì Seo Lử nhận ra Mí Vư. Anh vẫy tay gọi to:

- Mí Vư à! Lại đây!

Tới nơi Mí Vư mới biết, Seo Lử cùng Khái Chơ và mấy người lạ đang xem sơ đồ doanh trại Đại Thạch được vẽ trên mặt đất. Thấy Mí Vư nhìn Sè Páo và A Pẩu bằng cặp mắt dò hỏi, Seo Lử vui vẻ giới thiệu:

- Đây là Sè Páo, người mấy năm trước từ Mã Lỳ về sống ở Mã Sồ. Còn đây là A Pẩu, bạn của Chứ Đa hồi ở Mã Lỳ. Tất cả đều là anh em của chúng ta.

Mí Vư nói với Sè Páo và A Pẩu:

- Tôi là bạn của Seo Lử. Tôi từ Sủng Pả sang đây tìm đầu lĩnh để báo tin gấp.

Seo Lử nói với Mí Vư:

- Tin gấp gì thì cũng phải vào nhà Sè Páo uống nước đã. Vào đấy Mí Vư sẽ được gặp một người quen.

- Ai vậy? - Mí Vư sốt ruột hỏi.

- Vào rồi khắc biết.

Bà Mùa nhận ra Mí Vư ngay từ khi mọi người vừa bước chân qua ngưỡng cửa. Bà nhào đến vồ lấy đôi vai Mí Vư, hỏi tới tấp:

- Mí Vư à? Sao cùng là bạn với nhau mà cháu lại để cho thằng Chứ Đa thành ác quỷ? Sao cháu với thằng Seo Lử không ngăn bàn tay ác độc của nó lại?

Đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của Mí Vư bỗng ậng nước. Mí Vư ôm lấy bà Mùa, nghẹn ngào nói:

- Mẹ ở đâu về thế? Mọi người ai cũng tưởng mẹ đã chết rồi. Thằng Chứ Đa thành kẻ ác chúng con buồn lắm. Ngăn cản mãi mà nó có nghe đâu.

Bà Mùa nói một câu khiến Mí Vư giật mình:

- Thôi không nói chuyện ấy nữa. Bây giờ mấy đứa cùng tộc trưởng Khái Chơ họp nhau lại mà bàn chuyện đánh đổ Chứ Đa. Chẳng lẽ bằng này người mà lại không chống nổi một mình nó sao?

Bà Mùa mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, ôm ngực thở dốc. Sè Páo vội gọi Lả đưa bà vào buồng trong nằm nghỉ.

Seo Lử nói với mọi người:

- Thời gian gấp lắm rồi. Chúng ta tranh thủ ra chỗ sơ đồ bàn tiếp!

Mọi việc diễn ra một cách chóng vánh. Những dự liệu của Seo Lử đưa ra được mọi người nhất trí cao. Trước khi chia tay nhau, tộc trưởng Khái Chơ nêu ý kiến:

- Ta cần có một đầu lĩnh để chỉ huy chung. Tôi nghĩ Seo Lử phải nhận lấy việc khó này. Mọi người thấy sao?

Mí Vư nói:

- Khái Chơ nói đúng đấy. Từ khi Seo Lử nêu ý định chống lại Chứ Đa tôi đã nghĩ anh ấy là đầu lĩnh rồi! Mọi người có đồng ý không?

Tất cả lặng lẽ gật đầu. Khái Chơ và mọi người vây quanh Seo Lử, nắm chặt tay vị đầu lĩnh của họ, tỏ rõ sự quyết tâm!