← Quay lại trang sách

Chương 30 VÌ LỢI ÍCH CHUNG

Lúc Ryan tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ trong phòng họp các sỹ quan, cơn bão đã đi qua thời điểm tệ nhất. Con tàu tuần tra đi về phía đông với vận tốc ổn định 10 hải lý/giờ, vào luc 15.00, bão di chuyển theo hướng tây bắc, sóng trên biển cũng yếu dần đi. Con tàu đi về hướng tây bắc và tăng tốc độ lên 20 hải lý/giờ

Những người lính được sắp xếp trong các cabin dành cho thủy thủ của tàu tuần tra, họ được đối xử như những vị khách VIP. Bằng cách kỳ diệu nào đó, có vài chai rượu được khui ra – có lẽ là từ cabin của chief, nhưng không ai muốn hỏi kỹ hơn – và nhanh chóng bị uống cạn. Mấy bộ quân phục rách nát được htay thế bằng những bộ quần áo mới lấy ra từ kho trên tàu. Những người chết được sắp xếp trong kho lạnh và mọi người hiểu đó là cách duy nhất. Có tất cả 5 người hy sinh: 2 trong số đó, bao gồm Zimmer, hy sinh trong quá trình giải cứu. 8 người bị thương, một trong số đó bị thương nặng nhưng có 2 y sỹ quân y thêm một bác sỹ đang phụ trách trên tàu đã giúp ổn định vết thương. Trong chuyến hải trình ngắn ngủi này, phần lớn binh sỹ hết ngủ lại ăn, rồi lại ngủ.

Cortez bị thương ở tay thì bị biệt giam dưới sự giám sát của Murray. Sau khi Ryan tỉnh dậy, Murray cùng anh đi xuống phòng giam với một chiếc máy quay. Sau khi gắn máy ảnh lên giá ba chân, viên sỹ quan cao cấp FBI bắt đầu đặt câu hỏi. Câu chuyện nhanh chóng trở nên rõ ràng, Cortez không liên quan gì đến vụ giết Emil Jacobs, điều khiến Murray ngạc nhiên nhưng cũng có lý khi xác nhận thông tin đó. Không ai trong số họ nghĩ rằng chuyện phức tạp như thế nhưng Ryan nghĩ rằng nó có thể có lợi cho họ. Anh là người bắt đầu hỏi những câu hỏi về kinh nghiệm của Cortez tại DGI. Cortez đã hợp tác từ đầu đến cuối. Trước đây hắn từng phản bội một lần nên thêm lần nữa cũng khó khăn gì đâu, đặc biệt khi Jack hứa sẽ không buộc tội hắn nếu chịu hợp tác. Hóa ra đây là lời hứa dễ thực hiện

Cutter ở lại Panama thêm 1 ngày nữa. Chiến dịch tìm-kiếm-và-cứu-nạn chiếc trực thăng bị rơi đã bị trì hoãn vì lý do thời tiết và không ngạc nhiên khi không tìm thấy gì. Cơn bão tiếp tục đi theo hướng tây bắc và tràn đến bán đảo Yucatan Peninsula, rồi suy yếu dần thành vài cơn lốc xoáy ở Texas vài ngày sau đó. Cutter không ở đó lâu. Ngay khi thời tiết cho phép, ông ta bay thẳng về D.C vài giờ sau khi đại úy Montaigne quay trở lại Căn cứ không quân Eglin, đội phi hành đoàn của cô đã thề giữ bí mật vì chỉ huy của họ có lý do để yêu cầu họ làm thế

36 giờ sau khi chiếc trực thăng đáp lên tàu, tàu Panache đã cập bên ở căn cứ hải quân Guantanamo. Thuyền trưởng Wegener đã gọi radio yêu cầu căn cứ cho chấp thuận tàu vào vì tàu có vấn đề về máy móc và muốn tránh đường đi của cơn bão Adele. Khi cách căn cứ hải quân vài dặm, đại tá Johns bắt đầu khởi động chiếc trực thăng và bay về căn cứ, nơi ngay lập tức nó được đưa vào nhà chứa. Chiếc tàu tuần tra tiến vào bờ 1 giờ sau, cho thấy thiệt hại nghiêm trọng trong cơn bão, vài chỗ ở thân tàu cần sửa.

Clark và Larson đã đợi ở bến tàu. Máy bay của họ cũng đã được dấu kín. Ryan và Murray gia nhập cùng họ và một đội thủy quân lục chiến lên tàu tuần tra để bắt giam Felix Cortez. Vài cuộc điện thoại gọi đi để quyết định phải làm gì tiếp theo. Không có giải pháp nào dễ dàng vì chẳng có gì hoàn toàn hợp pháp. Những người lính được trị liệu tại bệnh viên trong căn cứ và vài ngày sau được bay về Fort MacDill tại Florida. Cùng ngày, Clark và Larson lái máy bay quay về Washington, dừng tiếp nhiên liệu tại Bahamas. Tại Washington, họ bàn giao chiếc máy bay cho một công ty nhỏ thuộc CIA. Larson đi nghỉ và xem xét liệu có nên cưới một cô gái và gây dựng một gia đình. Có một điều anh rõ ràng nhất: Anh sẽ rời CIA

Rồi sau đó, một trong những điều xảy ra ảnh hưởng tới hầu hết mọi người, trừ một người và luôn là điều bí ẩn

Tướng Cutter đã về hai ngày trước và quay trở lại công việc bình thường. Tổng Thống đi thực hiện một cuộc vận động chính trị, cố gắng thiết lập lại hình ảnh trong các cuộc thăm dò trước khi đại hội đảng bắt đầu trong 2 tuần tới. Vị Cố vấn an ninh quốc gia của tổng thống cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi tình hình hỗn loạn mấy ngày qua kết thúc. Ông ta cảm thấy rằng về mọi mặt, sự kiên nhẫn mình đã lên đến đỉnh điểm. Ông ta trung thành với Tổng thống và làm hết sức mình, và không đòi hỏi. Ông ta nghĩ chức đô đốc hạm đội sẽ xứng đáng với mình, có lẽ là Đô đốc hạm đội Đại Tây Dương. Trung tướng Painter, hiện là Phó tham mưu trưởng hải quân Hoa kỳ (Tác chiến trên không), đã được thông báo có thể đảm nhận vị trí này, nhưng rốt cuộc đó chỉ là một đề cử của tổng thống. Dù sao thì Cutter thấy rằng không có gì ông ta không thể có nếu nhất định muốn. Nếu Tổng Thống được tái cử thì có lẽ ông ta sẽ là Chủ tịch hội đồng tham mưu trưởng liên quân…Đã đến lúc nghĩ đến bữa sáng, dành 1 tiếng để thay đồ. Ông ta thậm chí có thời gian chạy bộ sau khi nghe báo cáo ngắn của CIA. Chuông cửa vang lên lúc 7.15 và Cutter tự mình mở cửa

“Anh là ai?”

“Sỹ quan thường báo cáo cho ngài bị ốm, sir và tôi phụ trách ngày hôm nay” người đàn ông nói. Anh ta khoảng 40 tuổi, trông giống như một sỹ quan hiện trường già dặn

“Được rồi, vào đi” Cutter ra hiệu cho anh ta vào phòng làm việc. Người đàn ông ngồi xuống, vui mừng thấy viên tướng có 1 chiếc TV và đầu VCR ở đây

“Được rồi, hôm nay chúng ta bắt đầu từ đâu?” Cutter hỏi sau khi đóng cửa lại

“Gitmo, sir” người đàn ông nói

“Chuyện gì xảy ra ở Cuba?”

“Thực ra, tôi có 1 cuốn băng video thay báo cáo, sir” viên sỹ quan hiện trường cho băng vào đầu và bấm nút “play”

“Cái gì….?” Chúa ơi! Cuộn băng phát trong vài phút rồi viên sỹ quan CIA bấm nút dừng

“Vậy đây là cái gì? Đò là lời của 1 tên phản bội đất nước mình” Cutter nói khi nhìn thấy nụ cười trên mặt khách

“Và cả cái này nữa” người đàn ông đưa ra bức ảnh chụp Cutter và Cortez “Về mặt cá nhân, tôi thích nhìn thấy ông phải vào nhà tù liên bang. Đó cũng là những gì FBI muốn. Họ sẽ bắt ông vào ngày hôm nay. Ông có thể tưởng tượng ra các cáo buộc. Phó giám đốc Murray đang phụ trách vụ án này. Ông ấy có lẽ bây giờ đang gặp một thẩm phán U.S – xử lý quy trình. Cá nhân tôi không quan tâm đến chuyện đó”

“Vậy tại sao….?”

“Tôi là một người hâm mộ điện ảnh, trước đã từng phục vụ trong hải quân. Trong những bộ phim kiểu thế này, họ luôn cho một gã cơ hội để tự mình xử lý… “vì lợi ích chung” họ thường nói thế. Tôi sẽ không cố gắng chạy trốn đâu. FBI có một đội đang theo dõi ông, trong trường hợp ông không để ý. Dựa trên cách xử lý mọi việc của thành phố này – thời gian cần thiết để hoàn thành công việc- tôi không nghĩ ông sẽ gặp họ trước 10 hoặc 11 giờ đâu. Nếu họ tìm thấy ông, tướng quân, vậy thì Chúa phù hộ ông. Ông sẽ sống. Tôi chỉ ước họ có thể làm điều gì đó tệ hơn, nhưng ông sẽ sống trong nhà từ liên bang, với vài nhân vật phản diện chăm sóc cho ông khi không có đám vệ sỹ không còn xung quanh. Dù sao, tôi cũng không ngại khi nhìn thấy cảnh đó đâu” Anh lấy cuộn băng video ra, cất vào cặp cùng với bức ảnh vì FBI thực sự không phải giao cho anh – và họ nói với Ryan rằng anh chỉ sử dụng nó để nhận dạng Cortez thôi “Chúc một ngày tốt lành, sir”

“Nhưng anh là…”

“Đã làm gì? Không anh buộc tôi thề phải giữ bí mật cái này. Tôi vừa tiết lộ bí mật gì vậy, tướng quân? Chẳng phải ông đã ở đó với tất cả bọn họ sao”

“Anh là Clark, phải không?”

“Xin lỗi? Ai cơ?” anh nói trên đường ra cửa. Rồi đi mất

Nửa giờ sau, Pat O’Day nhìn thấy Cutter đi bộ xuống đồi hướng tới đại lộ George Washington. Viên thanh tra nghĩ, điều tuyệt vời khi Tổng Thống ra khỏi thanh phố là không phải dậy lúc 4.30 để chờ gã khốn này. Ông mới chờ ở đây 40 phút, tập mãi bài tập kéo căng người rồi mới thấy lão đến. O’Day để lão chạy qua, rồi chạy theo sau, cũng không phải tốn quá nhiều sức khi chạy theo một người già hơn. Nhưng tất cả có vẻ….

O’Day theo ông ta 1 dặm, rồi hai dặm, hướng tới Lầu Năm Góc. Cutter chạy bộ dọc theo con đường bộ giữa đường chính và song. Có lẽ ông ta không khỏe, vừa chạy vưa đi bộ. Có lẽ ông ta đang cố gắng xem có ai theo dõi hay không, O’Day nghĩ, nhưng….rồi ông ta lại bắt đầu chạy

Cutter chạy ngang từ đầu phía bắc của bãi đậu xe, đột ngột rời khỏi con đường nhỏ và chạy qua con đường lớn như thể muốn băng qua. Viên thanh tra giờ chạy gần đối tượng khoảng 50 yard. Ông cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông không biết đó là gì, nhưng nó như là…cách ông ta nhìn vào giao thông trên đường. O’Day nhận ra chuyện đó quá muộn. 1 chiếc xe buýt đang đi về phía bắc, một chiếc buýt chuyển tải của B.C, nó vừa đến Số 14 đường Bridge Street và…

“Coi chừng!” Nhưng người đàn ông đó làm ngơ lời cảnh báo. Phanh kêu rít trên mặt đường. Chiếc xe buýt cố tránh người đàn ông, đâm vào 1 chiếc xe khác, rồi 5 phương tiện khác. Trung tướng James A. Cutter, Jr., USN, bị hất văng 50 feet, nằm trên đường

O’Day nghĩ, ông ta muốn làm nó như một vụ tai nạn, nhưng không phải. Viên đặc vụ không để ý đến một vị khách đi ngang qua đó bước xuống từ một chiếc xe hơi của chính phủ trông rất rẻ tiền khiêm tốn, đứng bên kia đại lộ quan sát vụ tai nạn như bao người khác, chỉ có điều khuôn mặt không tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ tỏ vẻ hài lòng

Ryan đang đợi ở Nhà Trắng. Tổng Thống đã bay về do cái chết của vị cố vấn an ninh quốc gia, nhưng ông ta vẫn là Tổng thống và vẫn có việc phải làm và nếu vị DDI nói cần gặp tổng thống thì hẳn phải có chuyện quan trọng. Vị tổng thống ngạc nhiên khi thấy đi cùng Ryan là Al Trent và Sam Fellows, đồng chủ tịch Ủy Bạn Chọn Lọc về Tình báo thuộc Thượng Viện Hoa Kỳ

“Mời vào” ông nói, nghiêm túc mời họ vào Phòng Bầu Dục “Có chuyện gì quan trọng vậy?”

“Thưa Tổng Thống, có việc phải giải quyết với vài hoạt động bí mật, đặc biệt là chiến dịch tên gọi SHOWBOAT”

“Đó là gì?” Tổng Thống hỏi, tỏ rõ tư thế phòng thủ. Ryan mất khoảng 1 phút giải thích

“Ồ, chuyện đó. Rất tốt. SHOWBOAT do đích thân Thẩm phán Moore giao cho 2 người theo quy tắc tổ chức hoạt động các chiến dịch nguy hiểm”

“Tiến sỹ Ryan nói với chúng rằng có vài điều khác chúng tôi cũng cần phải biết về nó. Những chiến dịch khác liên quan đến SHOWBOAT” thượng nghị sỹ Fellows nói

“tôi không biết gì về chuyện đó”

“Vâng, ngài không biết về chuyện đó, thưa tổng thống” Ryan lặng lẽ nói “Ngài đã chấp thuận nó. Theo luật, nhiệm vụ của tôi là báo cáo vấn đề này…tới Quốc Hội. Trước khi tôi làm điều đó, tôi cảm thấy cần thiết phải thông báo cho ngài trước. Tôi mời 2 vị nghị sỹ này tới làm nhân chứng cho tôi về việc đó”

“Ông Trent, Ông Fellows, có thể thứ lỗi cho chúng tôi riêng tư một lúc không? Có vài điều tôi không biết rõ. Cho phép tôi hỏi tiến sỹ Ryan riêng tư một lúc nhé?”

Hãy nói không đi! Ryan ước họ từ chối lời đề nghị, nhưng ai mà dám không cho tổng thống mặt mũi chứ và 1 lúc sau ông ta và Ryan ở riêng trong phòng

“Ryan, cậu đang dấu tôi điều gì?” tổng thống hỏi “Tôi biết cậu đang dấu điều gì đó”

“Vâng, sir, tôi đang dấu vài điều và sẽ vẫn sẽ dấu ông. Nhận dạng vài người của chúng tôi, CIA và quân đội, những người đều hành động vì nghĩ rằng đó là hành động của cấp trên” Ryan giải thích thêm, tự hỏi không biết Tổng Thống biết và không biết cái gì. Anh có cảm giác tổng thống chưa bao giờ biết đầy đủ câu chuyện. Hầu hết những bí mật thực sự Cutter đã mang xuống dưới mồ rồi. Ryan nghi ngờ dưới đó có khi cũng có bí mật, nhưng…nhưng quyết định cứ để những lời nói dối khốn khiếp đó ngủ yên. Anh tự nhủ, làm sao có thể kết nối mấy thứ này với nhau mà không để tình hình tệ hại hơn?

“Những gì Cutter đã làm, những gì anh nói rằng ông ấy đã làm- tôi không biết, xin lỗi. Tôi đặc biệt rất tiếc về những người lính đó”

“chúng tôi đã cứu được 1 nửa họ ra khỏi đó, sir. Tôi đã ở đó. Đó là phần tôi không thể tha thứ. Cutter đã cắt đứt hoàn toàn đường htoats của họ với mục đích đưa cho ngài một lợi thế chính trị….”

“tôi chưa bao giờ cho phép điều đó!” ông ta gần như gầm lên

“Ngài đá cho phép điều đó xảy ra, sir” Ryan cố gắng nhìn thẳng vào mắt ông ta, và trong một khoảnh khắc, Tổng Thống đã lảng tránh “Chúa ơi, sir, sao ngài có thể làm điều đó?”

“Người dân muốn chúng ta dừng dòng chảy ma túy vào Mỹ”

“Vậy hãy làm nó, ngài cứ làm hết sức, chỉ là phải theo luật”

“Cách đó không hiệu quả”

“Sao không?” Ryan hỏi “Người dân Mỹ đã bao giờ phản đối khi chúng ta vũ lực để bảo vệ lợi ích của mình đâu?”

“Nhưng những gì chúng ta phảo mà ở đâu có thể không bao giờ được công khai”

“Trong trường hợp đó, tất cả những gì ngài cần phải làm là thông báo chính thức cho quốc hội và làm nó thành điệp vụ ngầm. Ngài có thể nhận được chấp nhận một phần cho chiến dịch này, chính trị không nhất thiết phải cho nên bàn chơi, nhưng sir, ngài đã phá luật, ngài biến một vấn đề an ninh quốc gia thành một con bài chính trị”

“Ryan, cậu thông minh và khôn ngoan, giỏi trong ngành nhưng cậu quá ngây thơ”

Jack không ngây thơ đến thế “Sir, ngài đang yêu cầu tôi làm gì?”

“Quốc hội đã thực sự biết những gì?”

“Ngài đang yêu cầu tôi nói dối giúp ngài ư, sir? Ngài bảo tôi là ngây thơ, thưa tổng thống. Tôi vừa có 1 người đàn ông chết trên tay 2 ngày trước, 1 trung sỹ của lực lượng không quân đã ra đi, để lại 7 đứa trẻ côi cút. Nói tôi nghe, sir, liệu tôi có ngây thơ đến mức để chuyện này đè nặng lên tâm trí không?”

“Cậu không thể nói chuyện với tôi theo cách đó”

“Tôi không muốn điều đó, sir. Nhưng tôi sẽ không nói dối vì ngài”

“Nhưng cậu sẽ phải tiết lộ danh tính của nhưng người….”

“Những người đã trung thành thực hiện mệnh lệnh của ngài. Đúng vậy, thưa tổng thống, tôi sẽ làm thế”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với đất nước này, Jack?”

“Tôi đồng ý với ngài rằng chúng ta cần thêm một vụ bê bối khác, nhưng đó là vấn đề chính trị. Và chuyện đó, sir, ngài ngài nói với 2 người ngoài kia. Chức năng của tôi là cung cấp thông tin cho chính phủ và thực hiện những nhiệm vụ nhất định do chính phủ giao. Tôi là công cụ của chính trị. Những người đã chết về đất nước cũng vậy, sir, và họ có quyền được mong đợi chính phủ mà họ phục vụ xứng đáng với sự hy sinh của mình. Họ là những người, thưa tổng thống, những đứa trẻ đang thực hiện một sứ mệnh cho đất nước của họ- cho ngài, sir- họ nghĩ rằng đó là sứ mệnh rất quan trọng. Những gì họ không biết là kẻ thù lại ở Washington. Họ không bao giờ ngờ điều đó và đó là lý do vì sao hầu hết họ đã chết. Sir, khi người dân khoác lên mình bộ quân phục để tuyên thệ, trong lời thề có một điều khoản: phải trung thành với Tổ quốc. Không phải ở đâu đó đã viết rằng nhà nước cũng phải trung thành với họ? Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra, nhưng tôi chưa bao giờ tham dự vào chuyện đó trước đây và tôi sẽ không nói dối về nó, sir, không bao giờ nói dối để bảo vệ ngài hay bất kỳ ai khác”

“Tôi đã không biết chuyện đó, Jack. Thật lòng, tôi đã không biết”

“Tổng Thống, tôi chọn cách tin rằng ngài là một người trung thực. Những gì ngài vừa nói, sir, thực sự là một lý do không?” Jack ngừng lại và chờ đợi hoàn toàn trong yên lặng 1 lúc

“Ngài có muốn gặp 2 vị thượng nghị sỹ trước khi tôi báo cáo cho họ không, sir?”

“Có, sao cậu không đợi chúng tôi ở bên ngoài?”

“Cảm ơn, thưa tổng thống”

Jack đợi hơn 1 giờ trong tâm trạng không thoải mái, rồi Trent và Fellows bước ra. Họ đưa anh về Langley trong yên lặng và cả 3 bước vào phòng của giám đốc CIA

“Thẩm phán” Trent nói “đó có lẽ là thành quả tốt nhất ông đã đóng góp cho đất nước”

“Trong hoàn cảnh này..” Moore dừng lại “Tôi còn có thể làm được gì?”

“Ông có thể để mặc họ chết. Ông có thể cảnh báo cho phía bên kia rằng chúng ta đang đến” Jack nói “Trong trường hợp đó, giờ tôi đã không ở đây. Và vì chuyện đó, thẩm phán, tôi còn nợ ông 1 ân huệ. Ngài vẫn có thể kiên quyết nói dối”

“Và chịu đựng cả phần đời còn lại sao?” Moore mỉm cười với vẻ rất lạ và lắc đầu

“Và những chiến dịch đó?” Ryan hỏi. Anh không biết chính xác trong phòng bầu dục vừa bàn bạc những gì và anh tự nhủ đừng có phỏng đoán gì hết

“Chưa bao giờ xảy ra” Fellows nói “Theo quy tắc tiến hành những chiến dịch nguy hiểm, các cậu được phép làm những gì cần phải làm -được phép, hơi muộn, nhưng chúng tôi vừa được thông báo. Chúng tôi không cần một vụ bê bối khác kiểu thế này và với cách tình hình đang diễn ra thì tình thế này cũng đã được sửa chữa. Về mặt chính trị thì có thể không tốt nhưng về mặt luật thì các cậu không sai gì cả”

“Điều ngớ ngẩn nhất của chuyện này là nó gần như thành công” Trent nhận xét “chiến dịch CAPER của các cậu rất thông mình và tôi đoán nó sẽ tiếp tục được tiến hành”

“Nó sẽ tiếp tục. Toàn bộ chiến dịch đã thành công” Ritter lần đầu tiên lên tiếng “Nó thực sự thành công. Chúng tôi đã bắt đầu cuộc chiến nội bộ trong lòng Cartel và Escobedo vừa bị giết chỉ là cảnh gần đây nhất…hoặc có thể nó sẽ tiến xa hơn. Với việc nhiều trùm ma túy ngã xuống, có thể Colombia sẽ hành động dễ dàng hơn 1 chút. Chúng ta cần lợi thế này nhưng các anh không thể công bố thông tin rộng rãi theo cách đó được. Mẹ kiếp”

“Jack, nói tôi nghe xem chuyện gì đúng và sai?” Moore hỏi “cậu có vẻ là chuyên gia trong hôm nay đấy” ông nói thêm không chút mỉa mai

“Đây là điều được mong đợi trong nền dân chủ. Chúng ta để người dân biết vài thứ, hoặc ít nhất chúng ta cho phép họ biết” anh vẫy tay chào hai vị thượng nghị sỹ “Khi 1 chính phủ quyết định giết người đe dọa đến lợi ích hoặc công dân của mình, đó không phải là giết người. Không phải lúc nào cũng thế. Tôi chỉ không chắc giới hạn ở đâu. Nhưng tôi không nhất thiết phải biết chắc. Những người khác sẽ nói cho chúng ta biết”

“Chà, tháng giêng tới, sẽ không phải là chúng ta rồi” Moore nhận xét “Cậu có nghĩ vậy không? Nó luôn ở đây. Không có quả bóng chính trị nào sao?”

Trent và Fellows không phải lúc nào cũng hợp nhau về mặt chính trị, một người là người đồng tính đại diện New England, còn một người là Mormon với suy nghĩ cứng rắn đại diện Arizona. Nhưng họ đều gật đầu đồng ý

“Không chơi trò trong chuyện này được” Trent nói

“Nó sẽ chỉ có hại cho quốc gia thôi” Fellows đồng ý

“Và những gì chúng ta vừa làm…”Ryan thì thầm. Dù nó có là quái gì đi nữa….

“Các cậu không làm chuyện đó” Rent nói “Tất cả chúng ta đã làm”

“Phải” Jack khịt mũi “chà, tôi cũng sẽ sớm rời khỏi đây thôi”

“Cậu nghĩ vậy sao?” Fellows hỏi

“đừng nghĩ vậy, tiến sỹ Ryan. Chúng tôi khong biết Fowler sẽ bổ nhiệm ai, có lẽ là vài luật sư chính trị ông ta biết. Tôi biết vài cái tên trong danh sách” Trent nói

“Chắc chắn không phải là tôi. Ông ta không thích tôi” Ryan nói

“Ông ta không cần phải thích cậu và cậu sẽ không trở thành giám đốc, nhưng cậu sẽ ở lại đây” Trent nói với anh. Phó giám đóc, có lẽ thế, vị thượng nghị sỹ tự nhủ

“chúng ta sẽ chờ xem” Fellows nói “chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi thứ rối tung lên vào tháng 11? Fowler có thể làm rối tung lên”

“Cậu có lời hứa của tôi, Sam” Trent trả lời “Chuyện cần xảy ra sẽ phải xảy ra”

“Dù vậy cũng có thêm 1 con ái chủ bài nữa” Ritter nói thẳng

“Tôi đã bàn chuyện đó với Bill Shaw” Moore nói “Thật thú vị, Hắn chỉ có phạm tội nhập cảnh bất hợp pháp. Về mặt kỹ thuật, không có gì trong số những thông tin hắn nhận được từ cô ta là bí mật cả. Thật ngạc nhiên, phải không?”

Ryan lắc đầu và rời đi sớm. Anh có một cuộc hẹn với luật sư để thành lập 1 quỹ giáo dục cho 7 đứa trẻ sống ở Florida.

Những người lính bộ binh hạng nhẹ được bố trí tại trung tâm tác chiến các chiến dịch đặc biệt ở Fort MacDill. Họ nói chiến dịch đã thành công và những người lính tuyên thệ sẽ giữ bí mật, đều được đề bạt và giao chức vụ mới. Ngoại trừ một người

“Chavez?” một giọng gọi

“Vâng, Mr. Clark”

“Đãi cậu bữa trưa nhé?”

“Có một quán ăn Mexico ngon quanh đây không?”

“có lẽ tôi có thể tìm được 1 quán đấy”

“Nhân dịp gì đấy?”

“Nói về công việc” Clark nói “Có một vị trí trống nơi tôi làm việc, được trả lương tốt hơn những gì cậu làm bây giờ. Nhưng cậu sẽ phải quay lại trường trong 2 năm”

“Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện đó” Chavez trả lời. Anh đang nghĩ đến việc trở thành sỹ quan. Nếu anh là chỉ huy thay vì Ramirez, có lẽ…hoặc có lẽ không. Nhưng anh muốn thử

“Cậu rất giỏi, nhóc. Tôi muốn cậu lam việc cùng tôi” Chavez nghĩ về chuyện đó, ít nhất anh cũng vui khi được mời ăn trưa

Đại úy Bronco Winters chuyển sang phi đôi F-15 tại Đức, nơi anh thể hiện rất xuất sắc và nhanh chóng trở thành đội trưởng. Anh giờ đã trở thành người đàn ông trẻ trầm tín hơn, được giải thoát khỏi nỗi đau tích tụ trong tim do cái chết của mẹ mình. Winters sẽ không bao giờ nhìn lại chuyện đó nữa. Anh có một công việc và làm tốt

Sau một mùa hè oi ả, ẩm ướt, Washington phải đối mặt với một mùa thu lạnh lẽo đến kỳ lạ. Vào tháng 11, trung tâm chính trị của thành phố được dọn dẹp cho cậu bầu cử tổng thống, vận động cho tất cả các ghế trong Hạ viện và một phần ba Thượng viện, cũng như hàng trăm vị trí trống trong chính phủ. Vào đầu mùa thu, FBI đã phá một số vòng vây gián điệp do Cuba điều hành, nhưng kỳ lạ thay, nó không tạo ra sự khác biệt về mặt chính trị. Việc bắt giữ một băng đảng ma túy là thành công của cảnh sát nhưng bắt giữ một băng gián diedpj cho thấy sự thất bại vì vẫn tồn tại cả đường dây gián điệp ngay thủ đô. Không có lợi thế chính trị nào ngoại trừ ở khu tị nạn Cuba, nơi cuộc bỏ phiếu có thể đã kết thúc vì Fowler đã nói về “mở cửa đối thoại” với Cuba. Tổng thống dẫn đầu đại hội đề cử của đảng, nhưng chiến dịch tranh cử khá mờ nhạt, và ông đã sa thải hai cố vấn chính trị chủ chốt. Vấn đề chính là các cử tri cảm thấy đã đến lúc phải thay đổi khẩu vị. Robert Fowler đã dẫn đầu số phiếu phổ thông với hai phần trăm phiếu bầu. Một số người gọi nó là một nhiệm vụ; những người khác gọi đó là một chiến dịch cẩu thả của cả hai bên. Ryan nghĩ giả thiết sau gần với sự thật hơn

Ở Washington và các vùng ngoại ô, các quan chức không được bầu lại đang chuẩn bị chuyển nhà – bất kể ở đâu – hoặc chuyển đến một công ty luật để họ có thể ở lại thủ đô. Quốc hội không thay đổi nhiều nhưng quốc hội hiếm khi thay đổi. Ryan vẫn ở lại CIA, tự hỏi liệu mình có chắc chắn trở thành vị DDI chính thức tiếp theo hay không. Cũng sớm để biết thôi. Có một điều anh biết là Tổng Thống vẫn là Tổng thống và vẫn là người đàn ông trung thực bất kể sai lầm ông đã phạm phải. Trước khi ông rời đi, những người cần được ân xá đã được ân xá. Tên của họ sẽ được ghi trong hồ sơ, nhưng không ai để ý, và khi mọi chuyện đã được giải thích cho người của Fowler — và Trent chịu trách nhiệm làm việc đó – sẽ không ai phải chịu trách nhiệm.

Thứ Bảy sau cuộc bầu cử, Dan Murray lái xe đưa Moira Wolfe tới Căn Cứ Không Quân Andrews, nơi có một chiếc phản lực đang đợi họ ở đó. Mất khoảng 3 giờ bay tới Guantanamo. Gitmo là một tàn tích của chiến tranh Tây Ban Nha -Mỹ và là căn cứ quân sự duy nhất của Mỹ trên đất nước cộng sản. Đó là một cái gai đối với Castro, cũng giống như Castro là một cái gai đối với người hàng xóm to lớn của mình bên kia eo biển Florida.

Moira đang làm rất tốt trong Bộ Nông Nghiệp, với tư cách là thư ký điều hành cho một giám đốc điều hành cấp cao trong một bộ phận. Bây giờ cô gầy hơn một chút, nhưng Murray không quan tâm đến điều đó. Cô giờ thường đi bộ để tập thể dục và cũng đã đạt được một số thành công trong việc tư vấn tâm lý. Suy cho cùng, cô là nạn nhân và ông hy vọng chuyến đi này sẽ giúp ích cho cô

Cortez nghĩ, cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Hắn ngạc nhiên và thất vọng về số phận của mình, nhưng đành cam chịu. Hắn đã đánh bạc và đã thu to. Hắn lo lắng cho số phận của mình, nhưng không thể hiện nó ra mặt, không thể hiện nó trước mặt người Mỹ. Họ cho hắn lên ghế sau chiếc sedan và đưa lái thẳng ra cổng. Hắn nhìn thấy một chiếc xe khác ở phía trước, nhưng không để ý lắm

Trước mặt là những hàng dây thép gai cao vút, một bên là lính thủy đánh bộ Mỹ trong bộ đồ nhiều màu sắc – họ gọi nó là “ngụy trang”, Cortez đã học được từ đó – và bên kia là lính Cuba trong quân phục chiến đấu. Cortez nghĩ, có lẽ, chỉ có lẽ, anh ta có thể tìm ra được cách để thoát ra tình huống này. Chiếc ô tô dừng lại cách cổng 50m. Viên hạ sỹ kéo hắn ra khỏi ô tô và mở khóa còng, vì nếu anh để tay còng qua đó sẽ chỉ làm giàu cho cái đất nước cộng sản thêm 1 cái còng tay. Felix nghĩ, chuyện đó cũng chẳng thực sự cần thiết

“Cố lên, Pancho/anh bạn” viên hạ sỹ da đen nói “Đến lúc về nhà rồi”

Dù bị tháo còng tay, hai người lính thủy đánh bộ vẫn kèm chặt hai tay hắn và giúp hắn bước về phía đất mẹ. Tại cổng, hắn nhìn thấy 2 sỹ quan đang đợi mình, thản nhiên. Có thể họ sẽ ôm hắn khi ăn đi qua, nhưng chuyện đó chả có nghĩa gì cả. Trong trường hợp nào, Cortez nghĩ mình phải đối mặt với số phận như một người đàn ông. Hắn ưỡn thẳng lưng và mỉm cười với hai người đợi hắn cứ như thể họ là người thân đang đợi hắn ở cổng sân bay

“Cortez” một giọng đàn ông vang lên. Họ bước ra từ trạm gác, vẫn bên trong cổng. Hắn không nhận ra người đàn ông, nhưng người phụ nữ…

Felix dừng lại và suýt vấp vì 2 người lính thủy quân lục chiến vẫn tiếp tục tiến bước, gần như lôi hắn đi. Cô chỉ đứng đó, chăm chăm nhìn hắn. Cô không nói 1 lời và Cortez không biết nói gì, nụ cười trên khóe miệng biến mất. Ánh mắt của cô khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Hắn không muốn làm tổn thương cô, tất nhiên là hắn lợi dụng cô, nhưng thực sự thì chưa bao giờ …

“Đi nào, Pancho” viên hạ sỹ nói, gần như lôi hắn đi lên phía trước. Họ sắp bước qua cổng.

“Ồ, nhân thể, cái này cho anh, Pancho” viên hạ sỹ nói, nhét cuốn băng video vào lưng hắn “chào mừng về nhà, thằng khốn” anh đẩy hắn qua cổng

“Chào mừng về nhà, đại tá” viên sỹ quan Cuba nói. Anh ta ôm chầm lấy người đồng đội cũ và thì thầm: “Anh có rất nhiều điều để kể!”

Cortez quay đầu lại lần cuối trước khi họ kéo hắn đi. Hắn thấy Moira vẫn đứng bên cạnh người đàn ông mà hắn không hề quen biết. Suy nghĩ cuối cùng khi hắn quay đi là chắc chắn cô sẽ hiểu: : im lặng là tình yêu sâu sắc nhất..

END