Chương 29 THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nó bắt đầu với một cảnh báo từ Tổng Thống. Tướng Cutter không thường phải xác minh xem lệnh của mình có được thực hiện hay không. Trong suốt sự nghiệp tại hải quân, lệnh là thứ là ông ta đưa ra và người khác thực hiện hoặc ông ta thực hiện mệnh lệnh được người khác giao. Ông ta gọi đến CIA, kết nối với Ritter và đặt câu hỏi vốn là một sư xúc phạm không cần thiết. Cutter biết ông ta đã làm bẽ mặt người đàn ông đó, không phải là hành động khôn ngoan nếu tiếp tục – nhưng sẽ thế nào nếu Tổng Thống đúng? Vì rủi ro đó mà ông ta phải hành động thêm. Phản ứng của Ritter thật đang lo ngại. Đáng nhẽ phải có sự tức giận trong giọng nói của Ritter nhưng lại không hề có. Thay vào đó, Ritter nói theo phong cách chính thức thường được các quan chức chính phủ dùng, rằng vâng, tất cả các mệnh lệnh đều được thực hiện, tất nhiên rồi. Ritter rất lạnh lùng nhưng là thằng khốn hiệu quả, nhưng ngay cả vậy ông ta cũng có giới hạn của mình, vượt qua đó thì cảm xúc sẽ điều khiển. Cutter biết ông ta đã chạm đến và vượt qua điểm giới hạn của vị DDO này. Nhưng sự tức giận đáng nhẽ phải có thì lại không hề xuất hiện trong lần này
Có gì đó đang sai lầm ở đây. Vị cố vấn an ninh quốc gia tự nhủ mình cần phải thư giãn. Có gì đó có thể sai lầm ở đây. Có lẽ Ritter đang chơi vài trò chơi nhỏ. Có lẽ ngay cả ông ta cũng thấy hướng hành động này là duy nhất, Cutter phỏng đoán, và cam chịu trước điều không thể tránh khỏi. Dù sao thì Ritter vẫn thích được là Giám đốc CIA (Phụ trách các chiến dịch và hiện trường). Như mấy người trong chính phủ thường nói, đó là bát kiếm cơm của ông ta. Thậm chí ngay cả các quan chức chính phủ cấp cao nhất cũng phải chấp nhận chuyện đó. Ngay cả họ cũng không thoải mái với ý tưởng rời bỏ văn phòng, rời bỏ các thư ký và tài xế và quan trọng nhất là rời bỏ chức danh cho thấy mình là Người Quan Trọng bất chấp mức lương bèo bọt. Giống như một câu thoại trong bộ phim nào đó, rời bỏ chính phủ có nghĩa là bước vào thế giới thực, và trong thế giới thực, mọi người mong đợi kết quả chứng thực bằng các vị trí thay thế các ước tính tình báo quốc gia khô cằn. Có bao nhiêu người ở lại cơ quan chính phủ vì sự an toàn đó, lợi ích đó và tách khỏi thế giới “thực” đó? Cutter chắc chắn số người như vậy nhiều hơn số người tự cho mình là đầy tớ trung thành của nhân dân
Nhưng ngay cả như thế thì Cutter vẫn không chắc chắn và vẫn phải kiểm tra thêm. Và ông ta tự mình gọi đến Sân bay Hurlburt và hỏi Đơn vị Đặc Nhiệm Không Quân
“Tôi cần nói chuyện với đại tá Johns”
“Đại tá Johns không có ở đây, sir và không thể liên lạc”
“Tôi cần biết ông ta đang ở đâu”
“tôi không có thông tin đó, sir”
“ý anh là sao, anh không có thông tin đó ư, đại úy?”
Viên sỹ quan đặc nhiệm không quân thực sự hiện giờ đang nghỉ và một trong những phi công trực thăng trực đêm nay
“Ý tôi là tôi không biết,sir” viên đại úy trả lời. Anh ta muốn mình thô lỗ hơn để trả lời một câu hỏi ngu xuẩn như thế, nhưng cuộc gọi lại đang trong đường dây an ninh và anh không biết người đầu dây bên kia là ai
“Có ai biết không?”
“Tôi không biết, sir, nhưng tôi có thể cố gắng tìm xem”
Phải chăng đây chính là chỉ huy có gì đó sai lầm? Cutter tự hỏi. Nhưng nếu không phải thế thì sao?
“Tất cả chiêc MC-130 đều có mặt ở đấy không, đại úy?” Cutter hỏi
“3 chiếc đang TDY (thực hiện nhiệm vụ tạm thời) đâu đó, sir. Chúng ở đâu là tối mật – ý tôi là, sir, chuyện máy bay chúng tôi ở đâu hầu hết là tối mật. Bên cạnh đó, với việc cơn bão đang tiến vào phía nam, chúng tôi được lệnh chuyển rất nhiều máy bay hướng tới nơi này”
Cutter có thể ra lệnh cho bên kia đưa thông tin cho mình ngay và luôn, nhưng điều đó khiến ông ta phải tiết lộ danh tính, mà ngay cả khi đó thì ông ta cũng đang nói chuyện với một sỹ quan nào đó tầm 20 tuổi hoàn toàn có thể nói không vì không ai buộc anh ta phải linh hoạt và một sỹ quan cấp thấp như vậy hoàn toàn biết mình cũng chẳng bị phạt nặng gì vì không nói hay chủ động làm những điều mà anh ta không được lệnh phải làm – ít nhất là không phải qua đường dây điện thoại, bất kể đó là đường dây an ninh hay không. Một yêu cầu như vậy cũng sẽ gây sự chú ý theo cách ông ta không mong muốn….
“Rất tốt”, Cutter cuối cùng cũng nói và cúp máy. Rồi ông ta gọi đến sân bay Andrews
Larson đang bay chiếc Beech vòng quanh khu vực LZ của đội FEATURE và là người đầu tiên phát hiện ra những dấu hiệu bất thường. Juardo, vẫn đang chịu đựng vết thương ở chân, đang nhìn ra ngoài quan sát hiện trường bằng kính nhìn đêm độ sáng thấp
“Này, anh bạn, tôi thấy vài chiếc xe tải đậu trên mặt đất ở kia hướng 3 giờ. Khoảng 15 cái đấy”
“Ồ, tuyệt thật” viên phi công nhận xét và nhấn vào microphone “CLAW, đây là LITTLE EYES, over”
“LITTLE EYES, đây là CLAW” phi công chiếc Combat Talon trả lời
“Chú ý, chúng tôi tìm thấy thứ gì đó đáng ngờ trên mặt đất cách đội hình FEATURE 6km phía đông nam. Nhắc lại, chúng tôi thấy có những xe tải đỗ trên mặt đất. Không nhìn thấy người. Đề nghị cô nên cảnh báo FEATURE và CAESAR về khả năng bị tấn công”
“Đã rõ. Ghi nhận thông tin”
“Chúa ơi, tôi hy vọng đêm nay họ đến châm thôi” Larson nói qua hệ thống liên lạc nội bộ “Chúng ta cần hạ thấp để quan sát kỹ hơn”
“Tuân lệnh, người anh em”
Larson mở hai cánh và giảm động cơ càng nhiều càng tốt. Xung quanh gần như tối đen như mực và bay thấp trên núi vào đêm không phải trò đùa. Juardo dùng kính nhìn đêm quan sát bên dưới, nhưng tán cây quá dầy
“Tôi không nhìn thấy gì cả”
“Tôi tự hỏi mấy cái xe tải đó đã ở đây bao lâu…”
Trên mặt đất xuất hiện một tia chớp sáng, cách đỉnh núi khoảng năm trăm mét có lẽ cách 500m. Rồi xuaags hiện những ánh sáng chớp nhoáng nhỏ hơn, giống như những tia lửa đang rơi dưới mặt đất. Larson gọi một cuộc gọi khác
“CLAW, đây là LITTLE EYES. Có thể có cuộc giao tranh dưới LZ của FEATURE”
“Đã rõ”
“Đã rõ. Ghi nhận thông tin” PJ nói với chiếc MC-130 “Chi huy máy bay gọi phi đội: Chúng ta có thể đang có 1 cuộc giao tranh tại LZ (Khu vực đáp máy bay) tiếp theo. Chúng ta có thể gặp điểm đón ‘nóng’” Ngay khi đó xuất hiện tình huống bất thường. Máy bay hơi chìm và tốc độ bị chậm lại “Buck, chuyện gì thế?”
“À, Ồ” viên kỹ sư phi công nói “Tôi nghĩ có 1 P3 bị rò rỉ. Có thể rò rỉ ở bộ phận xả áp suất, có thể van ở động cơ số hai bị hỏng. Nf đang giảm tốc độ và có vài NG (not good / bị hỏng hóc), sir. T5 đang tăng lên chút”. Trên đầu viên kỹ sư 10 feet, một lò xo bị gãy làm hở van quá mức, làm rò rỉ một lượng lớn khí được cho là đang lưu thông trong động cơ tuabin. Điều này ảnh hưởng đến quá trình đốt cháy của động cơ và được thể hiện dưới dạng Nf – tốc độ tuabin công suất tự do – chậm lại, cũng khiến lực NG từ turbine máy phát khí giảm xuống và T5 do giảm lưu lượng khí – nghĩa là nhiệt độ vòi phun đuôi – tăng lên. Johns và Willis có thể đang nhìn thấy tất cả những điều này từ các đồng hồ trước mặt, nhưng vẫn phụ thuộc vào trung sỹ Zimmer để biết chuyện thực sự gì đang xảy ra. Động cơ là trách nhiệm của anh ta
“Buck, báo cáo đi” Johns ra lệnh
“Động cơ số 2 giảm 26%, sir. Không thể sửa. Nhưng van bị hỏng và không thể tệ hơn. Nhiệt độ ống xả cần ổn định trong thời gian ngắn ở mức tối đa…có thể. Vẫn chưa phải tình huống khẩn cấp, PJ. Tôi sẽ chú ý đến nó”
“Được ồi” viên phi công nhăn mặt. buồn về chuyện ống xả, không phải Zimmer. Đây không phải tin tốt. Mọi thứ đêm nay đang diễn ra tốt đẹp, quá tốt. Paul Johns, giống như hầu hết các cựu chiến binh dày dạn, bản chất vốn hay nghi ngờ. Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến lúc này là động cơ và trọng lượng của chiếc máy bay. Ông phải bay qua những ngọn núi cao chết tiệt kia để tiếp nhiên liệu và bay trở lại Panama…nhưng trước hết ông phải đi đón người đã
“Cho tôi thời gian”
“4 phút” đại úy Willis trả lời “Chúng ta có thể thấy nó sau khi bay qua sườn núi tiếp theo. Sir, bắt đầu gây sức ép nặng lên chúng ta rồi”
“Phải, tôi có thể thấy được” Johns nhìn vào các bảng điều khiển. Động cơ số 1 đang ở 104% công xuất. Động cơ số 2 chỉ 73% công suất. Bất chấp sự cố, họ vẫn có thể hoàn thành giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ, với việc máy bay tạm thời sử dụng các đốt phía sau. Paul Johns đặt chế độ lái tự động với dữ liệu về độ cao sẽ được leo lên. Việc bay qua các sườn núi sẽ ngày càng khó khăn do sự sụt giảm động cơ hiện tại do trọng lượng khung máy bay tăng lên”
“Đây là cuộc chiến thực sự đây” Johns nói sau 1 phút. Hệ thống nhìn đêm của ông cho thấy đang có rất nhiều hành động trên mặt đất. Johns bấm nút radio “FEATURE, đây là CAESAR, over” Không có câu trả lời
“FEATURE, đây là CAESAR, over” Ông cố gắng gọi thêm 2 lần nữa
“CAESAR đây là FEATURE, chúng tôi đang bị tấn công”
“Đã rõ, FEATURE, tôi có thể thấy điều đó, con trai. Tôi sẽ tạo vị trí cho các cậu ở khoảng 300m dưới LZ. Lên đồi đi, chúng tôi sẽ bọc lót. Lặp lại, chúng tôi có thể bọc lót”
“Chúng tôi đang bị tấn công tầm gần, CAESAR”
“Chạy đi, tôi lặp lại, hãy chạy đi, chúng tôi có thể yểm trợ” PJ bình tĩnh nói. Di chuyển đi, nhóc. Tôi đã từng trong tình huống này trước đây, Tôi biết cuộc tấn công kiểu này…”
“Cắt liên lạc bây giờ!”
“Đã rõ. FEATURE, đây là số 6, hãy hướng tới LZ. Tôi lặp lại, hướng đến LZ ngay!” Họ nghe thấy ông nói. PJ nhấn nút liên lạc nội bộ
“Buck, tình hình trở nên ‘nóng’. Các tay súng vào vị trí, chúng ta đang có điểm LZ nguy hiểm ở đây. Những người bạn đang ở trên mặt đất. Tôi lặp lại: Những người bạn đang ở trên mặt đất, mọi người, vì vậy hãy cẩn cmn thận với những mấy khẩu súng máy!”
Johns ước cả trăm lần rằng lúc ở Lào ông cũng có con máy bay này. Lớp giáp titan nặng hơn 1.000 pound bảo vệ động cơ, thùng nhiên liệu và hệ thống truyền động trên trực thăng Pave Low này. Phi hành đoàn đều được mặc áo chống đạn Kevlar. Những người còn lại trên máy bay ít được bảo vệ hơn – 1 đứa trẻ cũng có thể dùng tuốc nơ vít đâm xuyên qua lớp nhôm của thân máy bay – nhưng đó là chỗ hỏng thôi. Hiện ông đang ở độ cao 1000 feet trên bãi đáp và bay vòng 2000 yard theo chiều kim đồng hồ để tìm hiểu mọi thứ. Mọi thứ có vẻ không tốt lắm
“Tôi không thích chuyện này,PJ” Zimmer nói với ông qua hệ thống liên lạc nội bộ. Trung sỹ Bean đang bên cạnh khẩu súng máy cũng có cảm giác tương tự nhưng không nói gì. Ryan thì chẳng thấy gì theo hướng của anh nhìn xuống nên vẫn câm miệng
“Họ đang tiến đến, Buck”
“Có vẻ thế”
“Được rồi tôi đang bay vào để coi sao. AC tới phi hành đoàn, chúng ta đang tiến tới gần hơn. Cậu có thể bắn trả nếu chúng ta bị tấn công, nhưng không có tôi ra lệnh thì không được bắn theo ý muốn. Tôi muốn nghe thấy lời xác nhận”
“Zimmer xác nhận”
“Bean xác nhận”
“Ryan đồng ý” dù sao tôi có nhìn thấy gì để bắn đâu.
Thực tế còn tệ hơn vẻ ngoài. Những kẻ tấn công của Cartel đã chọn cách tiếp cận với LZ từ một hướng không ngờ tới và lái xe thẳng tới chính xá khu vực FEATURE lựa chọn. Điều này khiến toàn đội bị bất ngờ và không thể tổ chức một hệ thống phòng ngự toàn diện. ệ hơn hết, một số kẻ tấn công là những người sống sót sau trận chiến khốc liệt với KNIFE và học được vài điều, như là đôi khi đẩy nhanh tốc độ tấn công thay vì phòng thủ. Bọn chúng cũng biết về chiếc trực thăng, nhưng không đủ. Nếu chúng biết về hỏa lực của trực thăng thì trận chiến này đã có thể kết thúc ngay lập tức, nhưng thay vào đó chúng lại tưởng trực thăng không được trang bị vũ khí vì chúng chưa bao giờ thực sự tính toán đến chuyện đó. Giống như bao trận chiến bình thường khác, trận chiến tuyệt vọng này được quyết định bởi động cơ và sai lầm, kiến thức và tự mãn. FEATURE vội vàng lui lại, để lại bẫy mìn và claymore, nhưng, cũng như trước đó, con số sát thương không khiến những kẻ tấn công trùn bước và mấy tên Cartel còn sống trên Đồi Ninja đã học được bài học từ sai lầm. Giờ chúng chi thành 3 nhóm và bắt đầu đổ bộ lên đỉnh đồi LZ
“Tôi thấy có tín hiệu nhấp nháy” Willis nói “FEATURE, đây là CAESAR, xác nhận LZ của anh”
“CAESAR, FEATURE đây, các anh có nhìn thấy tín hiệu của chúng tôi?”
“Xác nhận, đến đi, tập hợp mọi người của anh ở nơi chúng tôi có thể nhìn thấy”
“Chúng tôi có 3 người bị thương đang cùng đi vao. Chúng tôi đang làm tất cả những gì tốt nhất”
“30 giây, out” PJ nói với anh ta “chúng ta đã sẵn sàng” Như mọi khi các tay súng chỉ nghe được nửa cuộc nói chuyện, tuân theo sự hướng dẫn “AC gọi phi hành đoàn, tôi đã lệnh cho tất cả những người bạn tiến vào khu vực mở. Ngay khi nhìn thấy họ, tôi muốn các anh kiểm soát chặt chẽ khu vực này. Bất cứ thứ gì các anh nhìn thấy có thể là bạn. Tôi muốn mọi thứ khấc sẽ bị nghiền nát. Ryan, điều đó có nghĩa là bắn nó cho tan xác ra”
“Đã rõ” Jack trả lời
’15 giây. Hãy mở mắt to ra, mọi người”
Nó xuất hiện mà không hề báo trước. không ai biết nó đến từ đâu. Chiếc Pave Low xuất hiện hoàn toàn bất ngờ, bay một vòng góc rộng nhưng không thể tránh hoàn toàn bay trên đầu kẻ thù. 6 trong số chúng gnhe thấy tiếng động và lập tức nhìn thấy một khối lớn màu đen xuất hiện trên bầu trời đêm đầy mây. Chúng bắn lên bầu trời cùng một lúc. Đạn 7.62mm chạm vào boong trực thăng, tiếng súng nổ giống như tiếng mưa đá lộp độp trên mái tôn. Bất cứ ai nghe thấy tiếng động này đều hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một tiếng hét xác nhận có người bị bắn.
“PJ, chúng ta đang bị bắn” Zimmer hét vào hệ thống liên lạc nội bộ. Khi hét lên, anh hạ họng súng và bắn một phát ngắn. Giá đỡ súng rung lên. Viên đạn đó tương đương thông báo cho thế giới biết danh tính và vị trí của chiếc trực thăng Pave Low, dẫn đến những cuộc tấn công dữ dội hơn từ kẻ thù.
“chúa ơi!” Vài viên đạn găm vào kính chắn gió chống đạn. Chúng không xuyên qua kính chắn gió, nhưng chúng để lại nhiều vết đạn trên kính, bắn ra những tia lửa giống như đom đóm khi va chạm. Theo bản năng, Johns vội cho máy bay sang phải để tránh hỏa lực của đối phương. Lần này bên trái của chiếc máy bay đã bị hỏa lực của địch.
Ryan cảm thấy kinh hãi. Anh dường như nhìn thấy một trăm, hai trăm, một nghìn khẩu súng trên mặt đất đang phun lửa, và những viên đạn đang lao thẳng vào mình. Anh muốn né tránh, nhưng anh biết nơi an toàn nhất lúc này là đằng sau bệ súng máy nặng hàng nghìn pound. Khẩu súng máy không thực sự có tầm nhìn rộng. Anh nhìn xuống nòng súng đang quay, nhắm vào một cụm đèn flash đặc biệt dày đặc, và bấm nút bắn.
Anh cảm thấy như thể mình đang cầm một chiếc búa khoan, và dường như nghe thấy âm thanh của một người khổng lồ đang xé toạc cánh buồm bằng vải bạt. Một ngọn lửa dài 6 feet và ngang 3 mét bùng lên trước mắt anh, chói lóa đến nỗi anh gần như không thể nhìn thấy gì, nhưng trụ chặt chẽ của máy đánh dấu không thể bắn trượt, và nó đi thẳng vào những tia chớp vẫn còn lấp lánh trên mặt đất. Nhưng không lâu.. Anh vẫy súng xung quanh, được hỗ trợ trong nỗ lực bởi sự chuyển động của trực thăng và độ rung đáng kinh ngạc của khẩu súng. Máy đánh dấu lắc lư qua mục tiêu trong vài giây. Khi anh thả tay ra, mấy cái họng bắn ánh sáng lấp lánh đã ngừng lại
“Khốn khiếp” anh tự nhủ, ngạc nhiên khi thấy mình quên đi mối nguy hiểm trong giây lát. Những viên đạn không còn đến từ hướng đó. Ryan lại bắt đầu bắn vào một mục tiêu khác, lần này là từng loạt ngắn chỉ một hoặc hai trăm viên mỗi loạt. Sau đó, chiếc trực thăng đã hoàn toàn bay đi, và anh không còn mục tiêu để săn lùng
Trên buồng lái, Willis và Johns kiểm tra các đồng hồ đo. Họ không khỏi ngạc nhiên. Không có thiệt hại nghiêm trọng nào được tìm thấy trên máy bay. Hệ thống điều hành bay cũng có giáp bảo vệ, động cơ, hộp số và thùng nhiên liệu cũng được chống đạn. Hoặc it nhất đó là ý định thiết kế.
“có người bị thương ở phía sau” Zimmer báo cáo “Chúng ta phải tiết kiệm thời gian, PJ”
“Được rồi, Buck, cậu nói đúng” PJ quay mũi lại và vòng từ bên trái.
“FEATURE, đây là CAESAR, chúng tôi đang cố gắng lại lần nữa” Ngay cả giọng nói của ông giờ cũng mất đi sự bình tĩnh băng giá. Thực chiến đâu có thay đổi nhiều nhưng ông đã trở nên già đi
“Bọn chúng ta đang tiến gần, Nhanh lên, mister! Chúng tôi đang ở đây, tất cả đang ở đây”
“20 giây, con trai. AC gọi phi hành đoàn, chúng ta đang quay lại. 20 giây”
Chiếc trực thăng đột ngột dừng lại và lơ lửng trên không. Johns muốn kẻ thù trên mặt đất bất ngờ. Ông nhấn hết sức mạnh cần ga, hạ mũi và lao mạnh về phía bãi đáp. Sau khi hạ xuống được 200 m, ông tấp vào mũi và giật mạnh cần ga để giảm tốc độ. Đó là động tác hoàn hảo thường thấy. Pave Low bị mất tốc độ bay về phía trước chính xác ở đúng nơi – và rơi mạnh trên mặt đất vì động cơ số 2 bị giảm. Johns rùng mình khi cảm thấy cú sốc của cú hạ cánh, không muốn máy bay kích hoạt bẫy booby. May mắn thay, không có điều đáng tiếc như vậy xảy ra, và ông đã giữ máy bay tại chỗ.
Thời gian dường như đứng yên. Sau khi adrenaline xâm nhập vào não và cơ thể, con người có cảm giác khác về thời gian, thậm chí cảm thấy thời gian đứng yên. Ryan cảm thấy rằng từ khóe mắt của mình, anh có thể thấy cánh quạt đang quay chậm lại. Anh muốn nhìn về phía sau máy bay để xem đội hình có trên máy bay hay không, nhưng anh phụ trách khu vực bên ngoài cửa sập bên trái khẩu súng máy. Anh ngay lâp tức nhận ra mình không được trả lương để mang đạn dược về nhà. Ngay khi chắc chắn trước mặt mình không phải bạn, anh nhấn mạnh công tắc súng máy và nã liên tục vào rừng, quét một vòng cung rộng cách mặt đất khoảng 1 foot. Ở phía bên kia, Zimmer cũng đang làm tương tự.
Ở phía đuôi, Clark đang nhìn ra ngoài cửa hậu. Bean đang ở bên cạnh khẩu súng máy nhưng không thể bắn. Đây là nơi có những những người bạn và họ đang di chuyển về phía chiếc máy bay. Qua bước chân thì họ đang chạy nước rút nhưng có vẻ quá chậm. Ngay sau đó là tiếng súng phát ra từ rừng cây
Ở phía trước, Ryan vô cùng ngạc nhiên khi có người vẫn còn sống trong kh vực anh kiểm soát nhưng đúng là thế. Anh nhìn thấy tia lửa trên khung cửa và biết viên đạn đang lao vào mình. Jack không hề nao núng. Không có nơi nào để trốn, và anh biết đó là một vụ bắn vào thành máy bay nghiêm trọng hơn. Anh nhanh chóng kiểm tra vị trí bắn từ đâu rồi nhắm họng súng vào đó và bắn tiếp. Độ giật của súng máy có khả năng đẩy máy bay sang một bên. Lưỡi lửa của nó xuyên qua lớp bụi do cánh quạt nâng lên, nhưng vẫn có ngọn lửa bắn ra từ bụi cây.
Giữa tiếng gầm nghẹt thở của những khẩu súng máy thu nhỏ này, Clark nghe thấy tiếng la hét từ bên trong và bên ngoài máy bay. Anh có thể cảm thấy những viên đạn chạm vào thành máy bay, và sau đó anh nhìn thấy hai người bị bắn rơi dưới cánh quạt ở phía sau trực thăng, và những người khác nhanh chóng lên máy bay.
“Cứt thật!” anh nhảy xuống và chạy ra khỏi cửa, theo sau là Chavez và Vega. Clark vác 1 người lính và đưa anh ta lên đoạn đường dốc. Chavez và Vega giúp người kia. Đạn đáp xuống trước và sau chân, bụi tung tóe. Chỉ cách đoan dốc 5 feet, Vega bị thương, và người bị anh vác cũng ngã cùng xuống. Clark giao những người bị thương mà anh ta đã cứu cho những người đang chờ và quay lại. Đầu tiên anh giải cứu người bị ngã. Khi quay lại, anh thấy Chavez đang vật lộn để kéo Vega về phía cửa sập. Clark nắm lấy vai Vega và đẩy mạnh về phía sau, đẩy cậu ta qua mép của đoạn đường. Ding nắm lấy chân của Oso và đẩy cậu ta xoay vòng lên trên và nhảy lên nắm lấy bệ súng máy, lúc đó chiếc trực thăng đã cất cánh. Đạn bắn trực tiếp từ cửa sập, nhưng Bean cuối cùng đã đã có chiến trường thoải mái bắn và anh dùng súng máy bắn vào kẻ thù.
Quá trình cất cánh diễn ra chậm vì chiếc trực thăng giờ phải tải thêm vài tấn mới, trên độ cao 5000 feet và cố gắng bay với động cơ đang giảm. Ở phía trước, PJ liên tục chửi rủa động cơ chết tiệt. Chiếc Pave Low cố gắng leo lên feet nhưng vẫn bị trúng đạn.
Trên mặt đất xung quanh máy bay, những kẻ tấn công tuyệt vọng nhìn con mồi của chúng chạy thoát, cố gắng ngăn máy bay chạy thoát một cách tuyệt vọng. Trong mắt chúng, chiếc trực thăng là chiến tích, nhưng đồng thời cũng là bóng ma, nó đã cướp đi chiến công và tính mạng của đồng đội, nên bọn chúng đều giương súng bắn mạnh, không bao giờ để nó chạy thoát. Hơn một trăm khẩu súng trường bắn dữ dội vào chiếc trực thăng vừa cất cánh chưa kịp bay về phía trước.
Ryan cảm thấy một vài viên đạn bay qua. Chúng xuyên qua cửa sập bên hông và hạ cánh ở đâu đó, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chúng nhắm vào anh và súng máy của anh. Lúc này, cảm giác sợ hãi không còn nữa. Ánh sáng của khẩu súng trường là mục tiêu của anh và anh nhắm thẳng vào chúng. Anh nhắm từng mục tiêu một, lần lượt bắn trúng mục tiêu. Chỉ bằng cách loại bỏ mối nguy hiểm mới có thể có được sự an toàn. Không còn chỗ trốn trên trực thăng và anh biết mọi người trên máy bay đều muốn đích thân đánh trả, nhưng tiếc là chỉ có ba người có thể bắn. Anh không được để người khác thất vọng. Anh xoay khẩu súng máy qua lại, lặp đi lặp lại vài giây một lần, và thời gian như trôi chậm lại, dường như hàng giờ đồng hồ, khi cảm thấy rõ ràng âm thanh của từng viên đạn được bắn ra từ khẩu súng máy. Một thứ gì đó đập vào mũ bảo hiểm của anh và đầu anh ta giật lên, nhưng anh ngẩng đầu thật mạnh, bóp cò và xả một loạt đạn vào khu vực mục tiêu cho đến khi thấy mục tiêu đang rút lui và anh phải nhấc tay lên và hạ mũi súng xuống vì mục tiêu đã bỏ đi. Trong khoảnh khắc tuyệt vời đó cứ như thể bọn chúng, chứ không phải anh, đang bỏ chạy. Rồi mọi chuyện kết thúc. Trong khoảnh khắc, tay anh không rời khỏi khẩu súng. Anh cố gắng bước lùi lại, nhưng tay anh không buông cho đến khi anh muốn. Rồi hai cánh tay hạ xuống hai bên. Ryan lăc đầu để tỉnh táo lại. Anh bị chói tai bởi tiếng ồn từ khẩu súng ngắn, và phải mất vài giây trước khi anh bắt đầu nghe thấy những tiếng la hét tần số cao hơn của những người đàn ông bị thương. Anh nhìn xung quanh và thấy khói của súng máy đang bay đầy cabin, nhưng làn khói đang dần bị xua tan bởi luồng không khí nhanh và liên tục từ cabin phía trước. Đôi mắt anh vẫn còn nhức nhối vì ánh sáng của súng máy, và đôi chân anh không vững vì bất ngờ mệt mỏi sau một trận chiến vất vả. Anh thực sự muốn ngồi xuống, đánh một giấc thật ngon và thức dậy ở một nơi khác
Có một tiếng hét ngay bên cạnh. Đó là Zimmer, chỉ cách vài feet, nằm ngửa, lăn qua lăn lại với hai tay ôm ngực. Ryan bước tới để xem vết thương của anh ấy.
Zimmer bị bắn ba phát vào ngực. Máu chảy vào phổi và phun ra từ miệng và lỗ mũi như một màn sương màu hồng. Một viên đạn làm gãy xương bả vai phải của anh ta, nhưng hai viên đạn vào phổi đều gây chết người. Nhìn thoáng qua Ryan cũng có thể nhận ra rằng người đàn ông này đã mất quá nhiều máu và đang chết dần chết mòn trước mắt anh. Có bác sĩ ở đây không? Anh có thể làm gì?
“Ryan đây” anh nói qua hệ thống liên lạc nội bộ “Trung sỹ Zimmer bị hạ, anh ấy bị bắn rất tệ”
“Buck!” PJ trả lời tức thì “Buck, cậu có sao không?”
Zimmer cố gắng trả lời nhưng không thể. những viên đạn đã làm nổ máy liên lạc của anh. Anh hét gì đó nhưng Ryan không thể hiểu, vì vậy anh quay lại và hét vào mặt những người còn lại, những người dường như không quan tâm, hoặc không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
“Ý tế! Bác sỹ!” anh thêm, không biết bên lục quân gọi là gì. Clark nghe thấy và bắt đầu chạy đến
“cố lên Zimmer, anh sẽ ổn thôi” Jack nói. Anh nhớ lại những gì anh đã học được trong vài tháng ngắn ngủi ở Thủy quân lục chiến. Khuyến khích họ sống “chúng tôi sẽ băng bó cái này và anh sẽ ổn thôi. Cố gắng lên, tủng sỹ- nó đau nhưng anh sẽ ổn thôi”
Clark đến ngay sau đó. Anh cởi bỏ áo chống đạn của viên kỹ sư máy bay. Zimmer đột nhiên cảm thấy cơn đau ở vai bị đập, và anh rú lên, nhưng Clark phớt lờ điều đó. Đối với Clark, tình huống này gợi lại nhiều ký ức, mặc dù một số anh không nhớ rõ lắm. Bằng cách nào đó anh đã quên một điều kinh khủng và đáng sợ như thế nào. Mặc dù anh lấy lại được sự tỉnh táo sớm hơn hầu hết mọi người, nhưng anh cảm thấy bất lực khi bị tấn công và trong một khoảng thời gian. Lúc này anh bất lực. Anh ta hiểu vị trí của vết thương do đạn bắn ngay khi nhìn thấy nó. Anh ta ngước nhìn Ryan và lắc đầu.
“Các con tôi!” Zimmer gào lên. Viên trung sỹ này có lý do để sống, nhưng lý do này không đủ
“Hãy nói với tôi về các con anh” Ryan nói “Nói với tôi về các con anh”
“7 …tôi có 7 đứa con…tôi sẽ, tôi không thể chết! Các con tôi….các con tôi cần tôi”
“cố gắng lên, trung sỹ, chúng tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây. Anh sẽ làm được” Ryan nói, nước mắt vòng quanh vì xấu hổ khi nói dối người đàn ông sắp chết
“Chúng cần tôi!” giọng anh yếu dần khi máu tràn đầy cổ và phổi
Ryan ngước nhìn Clark, hy vọng anh nói gì đó. Cái gì đó có hy vọng, cái gì đó. Clark chỉ chăm chăm nhìn vào mặt Jack. Anh lại nhìn xuống Zimmer và nắm lấy tay anh, bàn tay không bị thương
“7 đứa con?” Jack hỏi
“Chúng cần tôi” Zimmer thì thầm, biết rằng giờ mình sẽ không có mặt ở đó, không nhìn thấy chúng lớn, lập gia đình và có con, không có mặt ở đó để hướng dẫn, dạy dỗ, bảo vệ chúng. Anh đã không làm được điều mà một người cha nên làm
“Tôi sẽ nói với anh vài điều về những đứa con mà anh không biết, Zimmer” Ryan nói với người đàn ông đang hấp hối
“Hả? Cái gì?” anh bối rối, nhìn Ryan muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi lớn trong đời. Ryan không có câu trả lời cho điều đó, nhưng nói với anh điều anh có thể làm
“Tất cả chúng sẽ đi học đại học, người an hem” Ryan siết chặt tay anh “Tôi hứa với anh, Zimmer, tất cả con anh sẽ học đại học. Tôi sẽ chăm sóc chúng tay anh. Thề với Chúa, anh bạn, tôi sẽ làm điều đó”
Khuôn mặt viên trung sỹ thay đổi khi nghe thấy điều đó nhưng trước khi Ryan biết đó là cảm xúc gì thì khuôn mặt lại thay đổi và lần này không còn cảm xúc gì. Ryan nhấn vào công tắc liên lạc nội bộ “Zimmer chết rồi, đại tá”
“Đã rõ” Ryan cảm thấy khó chịu trước câu trả lời lạnh lùng của đại tá. Anh không nghe được suy nghĩ của viên đại tá: Chúa ơi, ôi Chúa ơi, mình sẽ nói gì với Carol và bọn trẻ đây?
Ryan đã ôm đầu Zimmer vào lòng. Anh từ từ thả người ra, gục đầu xuống sàn kim loại của trực thăng. Clark siết chặt lấy người đàn ông trẻ hơn bằng cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của mình.
“Tôi sẽ làm điều đó” Jack nức nở nói với anh “Đó không phải là lời nói dối chết tiệt. Tôi sẽ làm điều đó”
“Tôi biết. Anh ta cũng biết điều đó. Anh ta thực sự biết”
“Anh chắc chứ?” Nước mắt anh trào ra, như thể đây là câu hỏi quan trọng nhất cuộc đời anh đã lặp đi lặp lại “Anh thực sự chắc chứ?”
“Anh ấy biết cậu nói gì, Jack và anh ấy tin cậu. Những gì cậu làm, tiến sỹ, thật sự rất tốt” Clark ôm Ryan, và một người đàn ông chẳng có gì ngoài vợ con và những người cùng sinh ra và chết đi với nhau. sẽ áp dụng cái ôm này. Đại tá Johns ngồi vào ghế bên phải của cabin phía trước, chôn chặt nỗi đau vào sâu thẳm trái tim mình một lúc, cho đến khi ông có thời gian để khóc một lần nữa, vì ông có một nhiệm vụ phải hoàn thành ngay bây giờ. Linh hồn Buck trên thiên đường sẽ hiểu.
Màn đêm vừa buông xuống thì chiếc phản lực chở Cutter đỗ xuống sân bay Hurlburt. Có 1 chiếc xe chờ sẵn và đưa ông ta đến thẳng Đơn vị đặc nhiệm không quân. Ông ta bước thẳng tới phòng trực chiến mà không hề báo trước mình đến, với tinh thần của một con quỷ
“Ai đang phụ trách cmn ở đây?”
Viên trung sỹ trực nhận ra viên cố vấn an ninh quốc gia của Tổng Thống ngay lập tức dựa trên tin tức thường xem trên truyền hình “Qua cánh cửa đó, sir”
Cutter tìm thấy 1 viên đại úy trẻ đang ngủ gật trên ghế xoay. Viên đại úy hai mươi chín tuổi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, lập tức mở mắt ra, loạng choạng đứng lên.
“tôi muốn biết đại tá Johns đang ở đâu” trung tướng Cutter bình tĩnh nói với anh ta
“Sir, đó là thông tin tôi không thể….”
“Anh biết tôi là ai không?”
“Có sir”
“Anh đang cố gắng nói không với tôi à, đại úy?”
“Sir, tôi có lệnh”
“Đại úy tôi hủy bỏ tất cả các lệnh của anh. Giờ, anh hãy trả lời câu hỏi của tôi và làm ngay lập tức” iọng của Carter tăng lên vài decibel.
“Sir, tôi không biết đại tá Johns ở đâu…”
“Vậy anh đi tìm xem ai đó biết và đưa anh ta tới đây” viên đại úy sợ đến mức không dám nói gì phản đối. Anh gọi cho một thiếu tá hiện vẫn đang trong trại và người này xuất hiện trong văn phòng trong chưa đầy 8 phút
“có chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?” viên thiếu tá nói trên đường đi qua cửa
“Thiếu tá, tôi là người đang làm việc đó ở đây” Cutter nói với anh ta “Tôi muốn biết đại tá Johns đang ở đâu. Ông ta là CO chết tiệt cho nhiệm vu này, phải không?”
“Vâng, sir!” Chuyện quái gì…
“Anh định nói với tôi rằng những người trong đơn vị này không biết CO ở đâu?” Cutter thực sự ngạc nhiên khi thấy quyền lực của ông ta không khiến mệnh lệnh được tuân thủ ngay lập tức
“Sir, trong Hoạt động Đặc biệt, chúng tôi…”
“Đây là trại Hướng đạo sinh hay một tổ chức quân sự?” viên tướng gầm lên
“Sir, đây là một tổ chức quân sự” viên thiếu tá trả lời “Đại tá Johns đang nghỉ TDY. Tôi có lệnh, sir, không được nói chuyện về nhiệm vụ và địa điểm của ông ấy với bất kỳ ai nếu không được phép và ông không có trong danh sách đó, sir. Tôi đang chấp hành theo lệnh, thưa tướng quân”
Cutter ngạc nhiên và tức giận hơn “Anh có biết công việc của tôi là gì và tôi đang làm việc cho ai không?” Ông ta chưa gặp một sỹ quan cấp dưới nào nói với mình kiểu này trong suốt hơn 1 thập kỷ qua. Và ông ta có thể phá vỡ sự nghiệp của người đó như bẻ một que diêm
“Sir, tôi có lệnh bằng văn bản bằng vấn đề này. Tổng thống cũng không có trong danh sách đó, sir” vị thiếu tá nói vẫn trong tình trạng bực mình. Con mực chết tiệt này, dám gọi lực lượng không quân hoa kỳ là trại hướng đạo sinh! Chà, kệ mẹ ông với con ngựa ông đang cưỡi…tướng quân, sir, khuôn mặt anh ta thể hiện rõ cảm xúc
Cutter phải dịu giọng và kìm nén cảm xúc bốc đồng của mình. Ông ta có thể đợi cho đến khi có thời gian để dọn dẹp thằng nhóc kiêu ngạo này. Nhưng gây giờ ông ta cần thông tin đó. Vì vậy, ông ta bắt đầu với một lời xin lỗi, như đàn ông với đàn ông, thành khẩn “Thiếu tá, anh phải thứ lỗi cho tôi. Đây là một vấn đề rất quan trọng và tôi không thể giải thích cho anh biết lý do vì sao nó quan trọng hay nó có liên quan đến chuyện gì. Tôi có thể nói đây là một tình huống sinh tử thật sự. Đại tá Johns của các anh có thể đang ở nơi mà đang cần hỗ trợ. Chiến dịch này có thể đang bị đổ nát xung quanh và tôi thực sự cần phải biết. Sự trung thành của anh với chỉ huy rất đáng khen ngợi và sự tận tâm với nhiệm vụ của anh rất đáng biểu dương nhưng các sỹ quan cần phải có phán đoán riêng và cậu hãy có phán đoán của riêng mình ngay bây giờ, thiếu tá. Tôi đang nhắc lại với anh rằng tôi cần thông tin đó- và tôi cần nó ngay bây giờ”
Những lời lớn tiếng không hiệu quả thì lời nhỏ nhẹ có tác dụng “Tướng quân, đại tá đã quay lại Panama cùng với một trong những chiếc MC-130 của chúng tôi. Tôi biết rõ tại sao và tôi không biết họ đang làm gì. Đây là chuyện bình thường ở đơn vị đặc nhiệm, sir. Hầu hết mọi thứ chúng tôi làm đều bí mật và hoạt động lần này thuộc loại bí mật hơn thông thường. Đó là tất cả những gì tôi biết, sir”
“Chính xác là ở đâu?”
“Howard, sir”
“Rất tốt. Tôi có thể liên lạc với họ bằng cách nào?”
“Sir, họ không sử dụng mạng điện thoại. Tôi không có thông tin đó. Họ có thể liên lạc với chung tôi nhưng chúng tôi không thể liên lạc với họ”
“Thật điên rồ” Cutter phẫn nộ
“Không hẳn, thưa tướng quân. Đó là điều chúng tôi luôn làm. Với những chiếc MC-130 đi theo, chúng là đơn vị độc lập. Con chim Herky này chịu trách nhiệm bảo trì và hỗ trợ nhân sự cho chiến dịch và trừ khi chúng gọi goi cho chúng tôi khi cần thì chúng hoàn toàn độc lập với căn cứ này. Trong trường hợp ai đó gặp trường hợp khẩn cấp hoặc tương tự, chúng tôi có thể liên lạc với họ thông qua phòng tác chiến tại Căn cứ Howard, nhưng chúng tôi chưa phải làm vậy trong trường hợp này. Tôi có thể mở kênh này cho ông, nếu ông muốn, sir, nhưng nó sẽ mất vài giờ”
“Cảm ơn, nhưng tôi có thể đến đó trong vài giờ nữa”
“Thời tiết ở khu vực đó đang trở nên rất xấu, sir” viên thiếu tá cảnh báo
“Không thành vấn đề” Cutter rời phòng và quay trở lại xe. Máy bay của ông ta đã được tiếp nhiên liệu xong và 10 phút sau nó cất cánh bay tới Panama
Johns hiện đang thoải mái hơn bay trực thăng hướng về phía đông bắc dọc theo hẻm núi Andean lớn vốn tạo thành xương sống của Colombia. Chuyến bay suôn sẻ suốt chặng đường nhưng ông vẫn còn 3 mối quan tâm. Thứ nhất, vì trọng tai hiện tại, máy bay không đủ sức leo qua ngọn núi phía tây. Thứ hai, chưa đầy 1 giờ nữa ông phải tiếp nhiên liệu. Thứ ba, thời tiết đang tệ hơn từng phút
“CAESAR, đây là CLAW, over”
“Đã nghe, CLAW”
“Khi nào chúng ta sẽ tiếp nhiên liệu sir” đại úy Montaigne hỏi
“Đầu tiên tôi muốn đến gần bờ biển hơn, và có lẽ chúng tôi có thể đốt thêm ít nhiên liệu để bay xa hơn về phía tây”
“Đã rõ, nhưng lưu ý là chúng tôi đang bắt đầu vào vùng radar và có ai đó có thể vừa phát hiện ra chúng tôi. Họ có radar không lưu nhưng con chim Herky này đủ lớn để gây phản xạ, sir”
Mẹ kiếp! Johns tự trách mình đã quên mất điều đó “Chúng ta có một vấn đề ở đây” PJ nói với Willis “Vâng, có 1 con đèo phía trước bay khoảng 20 phút, chúng ta có thể bay qua”
“Cao bao nhiêu?”
“Biểu đồ cho thấy là 8100m. Có thể giảm xuống 1 chút, nhưng nếu vậy sẽ bị phát hiện…và thời tiết. Tôi không biết, đại tá”
“Hãy xem xét khả năng leo dốc của máy bay” Johns nói, trong nửa giờ, ông đã không tạo thêm áp lực cho những động cơ đó. Không phải là bây giờ. Ông phải tìm ra xem mình có thể làm gì. PJ đẩy cần ga trên thanh điều khiển tổng độ lên hết công suất trong khi vẫn theo dõi chặt chẽ đồng hồ đo động cơ số 2. Lần này con trỏ thậm chí không đạt được 70% công suất
“P3 bị rò rỉ đang trở nên tệ hơn, Sếp” Willis nói với ông
“Tôi thấy rồi” Họ đang cố gắng nâng cánh quạt ra nhiều nhất, thứ mà không ai biết vào thời điểm đó đã bị hư hỏng và không thể tạo ra lực nâng mà nó nên có. Chiếc Pave Low lên lên rất khó khăn và ở độ cao 7.700 feet, nó không thể leo lên được nữa, và sau đó nó bắt đầu hạ xuống. Dù đang vùng vẫy nhưng chiều cao của nó ngày càng giảm dần.
“Hãy đốt thêm khí…” Willis nói đầy hy vọng
“Đừng tin vào điều đó” PJ bật radio “CLAW, CAESAR đây, chúng tôi không thể bay qua đèo”
“Vậy chúng tôi sẽ đến chỗ ông”
“Không cần, quá sớm. Chúng tôi phải tiếp nhiên liệu ở phía gần bờ biển”
“CAESAR, đây là LITTLE EYES, tôi biết vấn đề của anh. Loại nhiên liệu ông cần cho con quái vật đó là gì?” Larson hỏi. Anh đang bay phía trên chiếc trực thăng từ lúc đón người theo đúng kế hoạch
“Con trai, giờ tôi sẽ tăng ga hết cỡ nếu có đủ nhiên liệu”
“Ông có thể bay đến bờ biển không?”
“Điều đó xác nhận được. Gần thôi, nhưng chúng tôi có thể làm được”
“Tôi có thể giúp ông chọn một sân bay, trong vòng 100 dặm từ bờ biển, nơi có bất cứ loại nhiên liệu máy bay nào bạn cần. Tôi cũng có một người đàn ông bị thương trên máy bay đang chảy máu và cần trợ giúp y tế”
Johns và Willis nhìn nhau “Nó ở đâu?”
“Với tốc độ hiện tại, 40 phút. El Pindo. Một sân bay nhỏ cho máy bay tư nhân cất cánh và hạ cánh. Thời điểm này trong đêm sẽ trống. Họ có 10k gallon lưu trữ dưới lòng đất, đó là công ty nhượng quyền của Shell và tôi đã đến và đi chỗ đó vài lần”
“Độ cao?”
“Dưới 500 feet. Không khí khá đặc trưng đối với máy bay cánh quạt, đại tá”
“Làm đi” Willis nói
“CLAW, cậu nghe thấy không?” Johns hỏi “Xác nhận”
“Đó là những gì chúng ta sẽ cố. Hãy đi về phía tây, vẫn nằm gần phạm vi vô tuyến, nhưng ông có thể tự do chọn một tuyến đường tránh vùng phủ sóng của radar”
“Đã rõ, hướng về phía tây” Montaingne trả lời. Phía sau, Ryan vẫn ngồi bên cạnh khẩu súng.. 8 người bị thương trên trực thăng, nhưng 2 nhân viên y tế đang làm việc và Ryan không thể giúp được gì nhiều. Clark cũng gia nhập giúp đỡ
“Được rồi, chúng ta sẽ làm gì với Cortez và Escobedo?”
“Cortez là người chúng ta muốn, còn người kia, chúa ơi, tôi không biết. Làm thế nào chúng ta có thể giải thích vụ bắt cóc hắn ta?”
“Vậy thì cậu nghĩ chúng ta nên làm gì, đưa hắn ta ra tòa à?” Giọng nói của Clark át đi tiếng gầm rú của động cơ và tiếng gió rít trong máy bay.
“Bất cứ điều gì khác sẽ là giết người tàn bạo. Hắn ta bây giờ là một tù nhân, và giết một tù nhân vẫn là giết người, nhớ không?”
Clark nghĩ, cậu đang dạy luật cho tôi đấy à, nhưng anh biết Ryan đúng. Giết tù nhân là trái với nguyên tắc đạo đức “Vậy chúng ta đưa hắn trở lại?”
“Điều đó sẽ thổi bay chiến dịch này mất” Ryan nói. Anh biết mình đang làm ồn ào về đề tài này, đáng nhẽ anh cần bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo, nhưng bầu không khí và hoàn cảnh đêm nay đã khiến anh không giữ nổi điều đó “Chúa ơi, tôi không biết nên làm thế nào”
“Chúng ta sẽ đi đâu- ý tôi là chiếc trực thăng này sẽ đi đâu?”
“tôi không biết” Ryan nhấn nút liên lạc nội bộ để hỏi. Anh ngạc nhiên trước câu trả lời và chuyển thông tin cho Clark
“Coi này, để đôi xử lý. Tôi có 1 ý tưởng. Tôi sẽ đưa hắn ra khỏi đây khi chúng ta hạ cánh. Larson và tôi sẽ xử lý việc này. Tôi nghĩ mình biết cần phải làm gì”
“Nhưng…”
“Cậu không thực sự muốn biết, phải không?”
“Anh không được giết hắn đâu đấy!” Jack khăng khăng
“tôi sẽ không” Clark nói. Ryan thực sự khong biết làm sao để hiểu câu trả lời đó, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, anh đồng ý
Larson đến đó trước. Ánh sáng ở sân bay này rất kém, chỉ có thể nhìn thấy vài ánh sáng lấp lánh dưới bức màn mây thấp, nhưng anh vẫn tìm được cách hạ cánh bằng cách bật đèn chống va chạm và dẫn đường tới điểm phục vụ cấp nhiên liệu. Anh vừa dừng lại thì chiếc trực thăng cũng hạ cánh cách đó 50 yard
Larson sửng sốt. Trong ánh sáng xanh lờ mờ, anh nhìn thấy thân máy bay bị thủng nhiều lỗ. Một người đàn ông mặc đồ bay chạy về phía anh khi xuống máy bay. Larson bước tới và dẫn anh ta đến chỗ vòi xăng. Các đường dẫn nhiên liệu dài, đường kính khoảng một inch và được sử dụng riêng cho việc cung cấp nhiên liệu máy bay tư nhân. Bơm nhiên liệu vẫn chưa được bật, nhưng Larson biết công tắc ở đâu, và anh bắn vài phát vào ổ khóa cửa. Anh chưa bao giờ làm thế trước đây, nhưng giống như trong phim, năm viên đạn đã đánh bật chiếc khóa thép khỏi khung cửa gỗ. 1 phút sau, trung sỹ Bean lắp vòi phun nhiên liệu vào một trong các thùng chứa dưới cánh. Ngay sau đó, Clark và Escobedo xuất hiện. Một người lính giương súng vào đầu trùm ma túy khi hai sỹ quan CIA nói chuyện
“Chúng ta sẽ quay lại” Clark nói với viên phi công
“Cái gì?” Larson nhìn lại, thấy hai người lính đã nhấc Juardo khỏi chiếc máy bay Beech và tiến về phía trực thăng
“chúng ta sẽ đưa người bạn của chúng ta đây quay về nhà ở Medellin. Nhưng có vài điều chúng ta phải làm trước….”
“Ồ, tuyệt thật.” Larson quay trở lại máy bay của mình, leo lên cánh và mở nắp nhiên liệu. Anh phải đợi mười lăm phút. Chiếc máy bay trực thăng uống săng nhiều hơn nhiều. Khi phi đội kéo ông dẫn nhiên liệu trả lại thì cánh quay trực thăng bắt đầu quay trở lại. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở lại bầu trời đêm. Có một vài tia chớp trên bầu trời phía bắc, và Larson rất biết ơn vì mình không phải bay theo hướng đó. Anh để Clark tiếp nhiên liệu, còn mình thì lên máy bay và gọi điện thoại. Điều buồn cười là anh vẫn kiếm được tiền từ vụ này. Ngoài ra, không có gì vui về những chuyển xảy ra trong suốt tháng qua.
“Được rồi” PJ nói vào hệ thống liên lạc nội bộ “Đó là điểm dừng tiếp nhiên liệu và bảo dưỡng cuối và chúng ta sẽ về nhà”
“Nhiệt độ của ống xả động cơ không quá lớn” Willis nói. Theo thiết kế, động cơ T-64-GE-7 phải chạy bằng dầu hỏa hàng không, không phải xăng có chỉ số octan cao dễ bay hơi và nguy hiểm được sử dụng trong máy bay phản lực tư nhân. Bảo hành của nhà sản xuất nói rằng bạn có thể sử dụng nhiên liệu đó, nhưng sau 30 giờ sử dụng, buồng đốt sẽ bị đánh tan thành bột. Tuy nhiên, chính sách không nói gì về sự cố lò xo van và việc sửa chữa van 3 (P3) nếu nó bị hỏng.
“Có vẻ như chỉ cần chúng ta có thể giữ cho chúng mát mẻ là được” đại tá nói, nhìn thoáng qua về tình hình thời tiết phía trước.
“Lại nhìn theo hướng tích cực, phải không đại tá?” Willis cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh như thường khi. Nó không phải chỉ là một cơn bão ở phía trước, mà là một cơn bão đứng giữa họ và Panama. Nói chung, vượt qua một trận cuồng phong khó hơn vượt qua một trận mưa đá. Thật là thót tim, bởi vì không thể chống trả một cơn bão.
“CLAW, đây là CAESAR, over” Johns gọi radio
“Tôi nghe được ông rồi, CAESAR”
“Thời tiết phía trước thế nào?”
“Rất xấu, sir. Tôi đề nghị ông bay về phía tây và tìm một nơi để băng qua sườn núi. Sau đó quay trở lại từ phía Thái Bình Dương. “
Willis liếc nhìn màn hình điều hướng. “Ừ, ừ”
“CLAW, chúng tôi vừa thêm khoảng năm nghìn pound tải trọng. Chúng tôi, ừm, có vẻ như chúng tôi phải tìm một con đường khác”
“Thưa ông, cơn bão đang di chuyển về phía tây với vận tốc 15 hải lý / giờ và ông đang bay về phía Panama chỉ để đặt mình vào góc phần tư phía dưới bên phải.”
Tất cả những con đường ngược gió, Johns tự nhủ. “Hãy cho tôi các con số.”
“Dự đoán đỉnh gió theo hướng về nhà là 70 hải lý/giờ”
“Tuyệt!” Willis nói, “chúng ta sẽ không kịp về Panama, sir. Thật cmn tệ quá”
Johns gật đầu. Gió mạnh đã đủ tệ rồi, mưa to sẽ khiến cho động cơ bị giảm đáng kể nữa. Khoảng cách bay có thể phải giảm 1 nửa so với bình thường…không cách nào có thể tiếp nhiên liệu trong cơn bão này được….hành động khôn ngoan bây giờ là tìm một nơi để hạ cánh và ở lại đó, nhưng ông cũng không thể làm điều đó….Johns lại bấm nút radio
“CLAW, đây là CAESAR. Chúng tôi sẽ hướng tới Điểm Cơ Động số 1”
“Ông mất trí sao?” Francie Montaigne trả lời
“Tôi không thích chuyện này, sir” Willis nói
“Được, ngày nào đó anh có thể kiểm tra xem có phương án hiệu quả nào không. Nó chỉ cách bờ biển 100 dặm và nếu không hiệu quả, chúng ta có thể đi vòng quanh Panama với hiệu ứng của gió. CLAW, tôi cần một vị trí xác định Điểm Cơ Động Số 1”
“Ông bị điên rồi” Montaigne thì thầm, rồi nói với đội liên lạc trên máy bay mình “gọi Điểm Cơ Động Số 1. Tôi cần 1 vị trí và cần ngay bây giờ”.
Murray hoàn toàn không vui. Mặc dù Wegener nói rằng Adele thực sự không phải là một cơn bão lớn, nhưng ông chưa bao giờ trải nghiệm qua cơn bão nào to như thế. Những con sóng cao bốn mươi feet, và mặc dù Panache được neo trên cầu tàu như một vách đá thép trắng, nhưng nó giờ yếu ớt như một chiếc thuyền đồ chơi của một đứa trẻ đang trôi trong bồn tắm. Viên đặc vụ FBI đã dán một miếng dán scopolamine vào đầu bên dưới và sau tai để chống say sóng, nhưng không hiệu quả lắm lúc này. Wegener thì chỉ ngồi trên ghế trên cầu, hút ống tẩu giống như hình ảnh của “Ông Già và Biển Cả”, trong khi Murray nắm chặt tay nắm ở trên đầu giống như trong chiếc thang bay
Họ không ở nơi đã lên chương trình trước. Wegener đã giải thích với vị khách của ông rằng chỉ có 1 nơi duy nhất có thể đậu. Nó thay đổi, nhưng đó là nơi họ phải tới và Murray mừng thầm vì sóng biển không còn dữ dội như trước. Ông cố gắng đi đến cửa sập và nhìn lên đám mây hình trụ trên trời
“Panache, đây là CLAW, over” loa phát thanh vang lên. Wegener đứng dậy lấy micro
“CLAW, đây là Panache. Tín hiệu bên anh yếu nhưng có thể nghe được, over”
“Kiểm tra vị trí, over” Wegener đưa vị trí cho viên phi công, ông nghĩ, nghe âm thanh có vẻ như là một cô gái. Chúa ơi, giờ thì họ có mặt ở mọi nơi
“CAESAR đang bay về phía ông”
“Đã rõ. Hãy thông báo cho CAESAR rằng điều kiện thời tiết nơi đây đang ở dưới mức nguy cấp. Tôi lặp lại, lúc này không thuận lợi hạ cánh nơi đây”
“Đã rõ. Ghi nhận thông tin. Đừng tắt máy”
Hai phút sau, một giọng nói lại vang lên “Panache, đây là CLAW. CAESAR nói ông ấy muốn thử. Nếu ông ấy không thể thực hiện được, ông ấy sẽ lập kế hoạch HIFR (tiếp nhiên liệu trên không). Ông có thể xử lý nó, over”
“Xác nhận, chúng tôi có thể làm hết sức. Cho tôi thời gian đến dự kiến (ETA), over”
“Dự kiến 60 phút”
“Đã rõ, chúng tôi sẽ sẵn sàng. Giữ liên lạc. Out”
Wegener nhìn về phía cầu “Cô Walters, Tôi sẽ lái tàu. Tôi muốn chief Oreza và Riley lên cầu, ngay bây giờ”
“Thuyền trưởng lái tàu” Ensign Walters nói. Cô rất thất vọng. Bây giờ đang ở giữa cơn bão nhiệt đới chết tiệt và nắm bắt cơ hội trải nghiệm đỉnh cao trong cuộc đời trẻ trung của mình. Cô thậm chí còn chẳng cảm thấy mệt dù có rất nhiều thủy thủ bị sóng biển tra tấn đủ kiểu. Vậy tại sao thuyền trưởng lại không thể để cô tiếp tục lái tàu?
“Rẽ bánh lái sang trái” Wegener ra lệnh “Hướng mới 3-3-5. Chạy 2/3 công suất”
“Rẽ bánh lái sang trái, vâng, hướng mới 3-3-5” viên sỹ quan phụ trách bánh lái quay bánh lái tàu, rồi đưa tay nhấn cần ga “2/3 công suất, sir”
“Rất tốt. Cậu thấy sao, Obrecki?” thuyền trưởng hỏi
“Gần cmn bờ, nhưng tôi đang tự hỏi khi nào thì chuyến đi này sẽ kết thúc, sir” viên sỹ quan trẻ cười toe toét, nhưng mắt vẫn không rời la bàn
“Cậu đang làm rất tốt. Dù vậy, cho tôi biết liệu có mệt không nhé”
“vâng, vâng, sir”
Oreza và Riley xuất hiện sau 1 phút
“có chuyện gì vậy?” Oreza hỏi
“Chúng ta sẽ lên boong sàn đáp trực thăng trong 30 phút nữa” viên thuyền trưởng nói
“Ôi, con mẹ nó!” Riley nhận xét “Xin lỗi, Red, nhưng…cứt thật!”
“Được rồi, Master chief, giờ chúng ta có nhiệm vụ và tôi trông chờ vào các anh hoàn thành” Wegener nghiêm nghị nói. Riley chấp nhận lời buộc tội với tinh thần rất chuyên nghiệp như thường khi
“Xin lỗi, thuyền trưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức. Yê cầu XO lên tháp điều hành chứ?”
Wegener gật đầu. XO (executive officer) là người tốt nhất chỉ huy việc hạ cánh từ tháp điều hành bay “Đi gọi anh ta đi”
Riley rời đi và Wegener quay sang vị sỹ quan hậu cần “Portagee, tôi muốn cậu cầm bánh lái khi vào khu vực H. Tôi sẽ chỉ huy”
“Sir, không có khu vực H”
“Đó là lý do tại sao cậu sẽ cầm lái. Hãy thay thế Obrecki trong nửa giờ và làm tốt như cô ấy. Chúng ta phải cố gắng hết sức để ông ấy mục tiêu rõ ràng nhất có thể”
“chúa ơi” Oreza nhìn ra ngoài cửa sổ “Red, sẽ được thôi”
Johns hạ máy bay, giữ nó ở độ cao 500 feet so với mặt biển. Vào những lúc như thế này, ông không còn sử dụng chế độ lái tự động nữa vì ông tin tưởng vào kỹ thuật và trực giác của mình hơn, để Willis nắm cần ga và tập trung vào các đồng hồ đo trước mặt. Chuyện xảy ra đột ngột. Vừa rồi máy bay đang bay dưới bầu trời quang đãng, trong nháy mắt trời đổ mưa như trút nước.
“Cũng không tệ lắm” Johns nói dối trên hệ thống liên lạc nội bộ
“Họ thậm chí trả lương cho chúng ta để làm điều này” Willis đồng ý với nụ cười không chút mỉa mai. PJ nhìn vào màn hình điều hướng,gió giờ đang chuyển sang hướng tây bắc, khiến tốc độ của máy bay giảm đôi chút, nhưng hướng gió sẽ thay đổi. Đôi mắt của ông chuyển từ màn hình quét tốc độ bay sang một đồng hồ tốc độ khác độc lập với radar Doppler hướng mặt đất. Hệ thống định vị vệ tinh và quán tính sử dụng màn hình máy tính để chỉ ra nơi ông đang ở và nơi ông muốn đến — được đánh dấu bằng một chấm đỏ. Một màn hình máy tính khác hiển thị hệ thống radar về cơn bão phía