VÀO CHUYỆN
Xanh kia thăm thẳm tầng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?
Chinh Phụ Ngâm
Portland, ngày...
Anh Ng. thân mến,
Một lần ngồi chờ khám bệnh tại một phòng mạch, tôi đã tình cờ đọc được một truyện ngắn mang tựa đề V.H.M.X. trên một tạp chí. Thấy nội dung truyện này gần giống một chuyện đã xảy ra ở làng mình, tôi rất ngạc nhiên. Khi nhìn đến tên tác giả tôi mới vỡ lẽ, thì ra chính anh viết! Tôi mừng hết sức khi biết được một người bạn cũ quá lâu không gặp nay vẫn còn sống! Lại còn viết lách nữa, thật là thú vị! Nhưng hiện giờ anh ở đâu? Cuộc sống ra thế nào? Tôi lại phân vân không biết có nên tìm cách liên lạc với anh không? Vì dù sao hiện giờ tôi đang ở trong tình trạng gần đất xa trời, biết đâu liên lạc được với anh lại thành tạo ra nỗi phiền muộn cho anh?
Về nhà tôi cứ ngồi thẫn thờ cả giờ. Tôi hồi tưởng lại thuở còn đi học, tôi nhớ tới anh, nhớ tới những bạn đồng lứa khác... Có lẽ bây giờ nhiều người đã không còn nữa hoặc đã phiêu tán bốn phương trời! Lâu nay, vì chuyện mình không mấy vui, tôi vẫn cố tránh liên lạc với những người quen biết cũ. Chỉ có một người hiện cũng đang ở Mỹ tôi còn giữ số phôn, đó là D., nhưng cũng ít gọi nhau, không rõ giờ nó có thay đổi gì không?
Ngay tối hôm đó, tôi gọi D. để hỏi thăm về anh. May quá, không những D. đã cho tôi biết anh hiện đang ở đâu mà còn cho biết anh đã viết được ba bốn tác phẩm cả truyện ngắn lẫn truyện dài, tác phẩm nào cũng đọc được! D. còn kể sơ vài truyện của anh viết cho tôi nghe nữa! Như vậy là anh đã trở thành một nhà văn rồi!
Khi biết được điều này, phải nói là nỗi mừng của tôi đã tăng gấp bội! Tôi mừng không phải chỉ đơn giản ở chỗ biết tin một người bạn cũ còn sống hay thấy sự thành công trên văn nghiệp của anh đâu! Nỗi mừng của tôi còn lớn lao hơn những nỗi mừng ấy nhiều! Tôi tin chắc, với năng lực hiện có của anh, anh có thể giúp tôi giải tỏa được phần nào nỗi oan khuất tày trời mà tôi đã phải chịu đựng suốt mấy chục năm nay!
Hình như anh rời làng cũ lâu lắm rồi phải không? Sau ngày đất nước gom về một mối, tôi không hề gặp lại anh lần nào. Có thể những việc đã xảy ra cho tôi sau 1975 anh không biết. Sau đó một thời gian tôi cũng phải bỏ làng đi luôn. Gần như tôi đã quên hẳn anh nếu không tình cờ được đọc cái truyện V.H.M.X. của anh. Phải chăng đây là chút duyên may cuối đời của tôi?
Trong thời gian lưu lạc quê người, anh có hay gặp lại những người làng mình không? Những lần ấy, anh có nghe ai nói gì về tôi không? Nếu có nghe được gì, tôi đoán chắc anh sẽ thở dài: "Chuyện đời khó mà ngờ được! Một người như cô ấy sao lại hành động như thế được?". Tôi biết anh sẽ ngỡ ngàng như bị thả vào cung trăng! Nhưng tôi hi vọng anh sẽ có một lối suy nghĩ khác với mọi người. Anh là một trong những người hiểu rõ tánh tình của tôi trong thời niên thiếu. Ít nhất anh cũng tin tưởng tôi về một mặt nào đó. Anh cũng là một người thấu hiểu sâu xa về hoàn cảnh xã hội Việt Nam sau cuộc đổi đời 1975 như anh đã từng nêu ra trong những tác phẩm của anh. Nghĩ như vậy nên tôi không ngần ngại gởi đến anh mấy tập tạp ghi này để anh tùy nghi sử dụng.
Đây là những lời ghi chép tuy cẩu thả, sơ lược, nhưng rất trung thực về những sự việc đã xảy sau biến cố đổi đời 1975. Những sự việc đó đã làm tôi điêu đứng, thậm chí tôi phải gánh chịu một nỗi ô nhục to lớn. Bao nhiêu lần tôi đã định gột rửa nỗi ô nhục đó bằng cái chết. Nhưng rồi tôi phải cố sống để nuôi con.
Mọi chuyện bây giờ đã thành quá khứ. Những người liên hệ đến vụ việc của tôi, nay kẻ còn người mất, tôi thật sự chẳng cần tìm lại sự thông cảm ở họ nữa. Tôi chỉ ân hận vì tôi không cách nào giải tỏ được tình cảnh của mình với ông chồng khốn khổ của tôi thôi! Tôi biết anh ấy hận tôi lắm! Tôi biết anh ấy thất vọng và đau khổ vì tôi lắm! Anh ấy đã mang nỗi khổ về thân xác, về cuộc sống quá nhiều rồi! Tôi không muốn anh ấy ôm mãi nỗi khổ quá to lớn đó trong lòng cho đến khi xuống tuyền đài.
Tôi xin thề với trời đất, suốt đời tôi chưa bao giờ có ý nghĩ hay hành động nào phản bội anh ấy cả! Nếu có sự bất như ý đã xảy ra một lần thì đó là do cạm bẫy của đời, hoàn toàn ngoài ý muốn của tôi. Sự mất mát của tôi cũng giống như sự mất mát một phần thân thể của anh ấy, làm sao cưỡng lại được? Tôi nghĩ, nếu anh ấy biết được hoàn cảnh của tôi lúc ấy, chắc hẳn anh ấy thông cảm cho tôi! Tiếc rằng anh ấy nóng nảy, nông nổi và chủ quan quá! Tôi không có một cơ hội nào để giải thích với anh ấy cả. Bây giờ tôi cũng chẳng biết anh ấy còn sống trên cõi đời này hay không. Nhưng tôi biết chắc dù sống hay chết anh ấy vẫn mãi ôm mối hận đối với tôi!
Lẽ ra tôi phải tự tay hoàn chỉnh tập hồi ký này. Nhưng rủi thay, thình lình tôi được bác sĩ cho biết mình đã mắc phải chứng bệnh nan y hết hi vọng chạy chữa. Tinh thần đã rối loạn, ngày tháng đã cạn kiệt, tôi làm sao thực hiện được ý nguyện của mình? Đó là lý do khiến tôi phải nhờ đến ngòi bút của anh! Tôi hi vọng anh sẽ coi nó như một tài liệu sống, anh có thể phơi bày cho người đời cùng thấy.
Tôi cũng mong rằng, khi thông điệp này ra đời, nếu chồng tôi còn sống đâu đó, anh ấy sẽ hiểu cho tôi. Tôi chỉ cần anh ấy hiểu cho tôi để anh ấy giảm bớt được phần nào nỗi phẫn hận, uất ức khi nghĩ tôi là một kẻ phản bội, một kẻ phụ tình là đủ. Thảng hoặc khi thông điệp này ra đời mà anh ấy không còn nữa, tôi cũng sẽ toại nguyện phần nào cũng như khi mình ấm ức một chuyện gì mà đã la hét lên được, đã khóc ra tiếng được!
Tôi cũng tin chắc trong xã hội này còn rất nhiều người khác cũng đang gánh chịu những nỗi oan khuất tương tự như tôi. Biết đâu thông điệp này lại chẳng trở thành một nhịp cầu thông cảm, nối liền tình yêu thương giữa nhiều người đã bị cắt đứt bởi những ngộ nhận do thời thế, do hoàn cảnh đặc biệt gây nên!
Tôi mang chứng ung thư gan đã vào giai đoạn cuối, đời sống của tôi đã tới lúc chỉ còn tính từng ngày. Tôi mong anh vì tình làng nước, tình bạn cũ, thay tôi ghi chép lại sự việc này để người đời cùng cảm thông...
Cám ơn anh trước và chúc anh thành công!
Một người bạn cũ của anh.