CHƯƠNG 36 TRÊN BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Sau vụ buôn trầm hương gặp tai nạn trở về, tôi nằm lì trong nhà suốt mấy ngày liền. Lũ con tôi hình như chẳng để ý đến hiện tượng đó. Ngay cả việc tôi bị công an giữ mất một ngày một đêm cũng chẳng đứa nào hỏi tới. Lúc bình thường tôi có thể bực bội, tủi thân vì điều ấy nhưng trong trường hợp này tôi lại mừng. Chúng không biết đến nỗi tủi nhục của tôi là một điều may! Cả hàng xóm cũng vậy. Có lẽ bận rộn công việc nên cũng chẳng ai để ý đến chuyện nhà tôi. Khi có mặt lũ con tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình thường nhưng vắng mặt chúng tôi lại khóc thầm. Thân tôi đã vướng đầy dấu vết tủi nhục thật khó mong được tẩy xóa. Họa chăng lấy cái chết để đền bù! Chỉ có thằng Tâm, học trò cũ của tôi là biết nỗi oan khuất này. Nó cũng là người có phần trách nhiệm trong việc đẩy tôi tới bờ vực tủi nhục ấy. Nhưng từng biết rõ tâm tính của Tâm, tôi tin nó vẫn là người lương thiện. Nó chỉ là kẻ vô tình, vô tội... Chỉ ngặt trong trường hợp này Tâm không thể nào minh oan cho tôi trước dư luận được!
Nghĩ tới cái hợp tác xã nông nghiệp Thiện Trường tôi càng sợ hãi. Ở đó có nhiều kẻ sẵn lòng đố kỵ, ganh ghét tôi, nhân cơ hội này họ sẽ chà đạp tôi không thương tiếc! Ở đó cũng có những người từng thương mến, kính nể tôi, coi tôi như mực thước về nhân cách, họ sẽ nghĩ thế nào khi biết được chuyện lỡ làng của tôi? Làm sao tôi dám vác mặt trở lại nơi đó nữa? Mà không trở lại với hợp tác xã thì làm gì để sống lây lất qua ngày? Suy đi nghĩ lại, tôi chỉ còn hai con đường:
*Bán nhà để đi đến một vùng kinh tế mới thật xa ít ai biết mình để kiếm sống nuôi con. Nhưng bán nhà tức là phản bội ý nguyện của gia đình chồng! Dù sao tôi cũng đã có lỗi với chồng tôi, giờ phản lại cả ý nguyện của gia đình chồng nữa sao?
*Phải tự tìm cái chết để chuộc lỗi lầm. Phải, đằng nào cũng chết, vấn đề chỉ có sớm hay muộn! Thử hỏi, bây giờ sức lực tôi đã cạn kiệt, công việc cũng không, làm sao nuôi đực ba đứa nhỏ? Nhất là tâm trí lại luôn bị dằn vặt thế này thì làm sao sống được? Tôi chết là đáng đời rồi, nhưng các con tôi sẽ ra sao? Chúng sẽ bị người ta lợi dụng, hành hạ, người ta sẽ nghiền chúng ra da ra xương! Muốn chết cũng phải tìm cho được một cái chết trọn vẹn: cả bốn mẹ con sẽ cùng chết với nhau!
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định chọn con đường thứ hai. Tôi đã nghĩ cách sắp xếp để một hôm nào đó, bốn mẹ con quần áo đàng hoàng, có một bữa ăn ngon lành, vui vẻ rồi đồng loạt lăn quay ra ngủ giấc ngủ sau cùng...
Khi đã quyết định tìm cái chết cho cả bốn mẹ con, tôi chẳng còn thiết tha chi chuyện gặp gỡ ai nữa. Ngay cả chị Hiền và chị Lâm ở cạnh nhà tôi cũng không hé một lời. Có lẽ hai chị ấy tưởng tôi vẫn đi buôn bán bình thường nên qua mấy ngày vẫn chẳng ai hỏi han gì.
Hôm ấy tôi lang thang ở chợ trời tìm mua một số thuốc cần thiết cho cuộc tự sát, bất ngờ lại gặp thằng Tâm. Nó mặc đồ dân sự, có vẻ xấu hổ khi gặp tôi. Thật tình lúc ấy tôi cũng chẳng còn giận hờn gì nó. Tâm chỉ là một anh lính mới tò te còn khờ khạo, thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Lần tôi gặp nạn, vì quá uất ức trong lòng tôi đã hơi nặng lời với nó. Giờ nghĩ lại tôi cũng hối hận. Thấy thái độ e dè sợ sệt của Tâm, tôi dịu dàng hỏi:
- Tâm đi đâu đó?
- Thưa cô, em định đi mua một ít thuốc sốt rét.
- Trong nhà có ai bệnh hả?
- Thưa không. Vài ngày nữa em sẽ đi Campuchea.
Tôi ngạc nhiên:
- Công an mà cũng đi Campuchea à? Đi để làm gì?
- Thưa cô, em xin ra khỏi ngành công an rồi. Nay em đã tình nguyện đi bộ đội.
- Trời đất ơi, tại sao vậy?
- Thưa cô, em thấy xấu hổ vì chuyện đã làm cô lỡ làng, em ân hận lắm. Nói thật, em kính trọng cô như mẹ em, thế mà em đã tiếp tay kẻ xấu trong việc làm hại cô. Em rất đáng để cô nguyền rủa. Sau khi cô về em đã khóc nhiều rồi quyết định rời khỏi ngành.
- Chỉ vì việc đó mà em quyết định thay đổi cả vận mệnh mình? Em không sợ đi Campuchea như thế là nguy hiểm à? Gia đình em có bằng lòng không?
Tâm cười khinh bạc:
- Em nhận ra được ác đạo kịp thời là điều may lắm rồi. Không rút lui còn đợi khi nào nữa? Để sa lầy thêm nữa em sẽ ôm hận cả đời. Em phải đi bộ đội vì em biết nếu ở nhà người ta sẽ không để em yên. Chết sống đều có số cả, em không sợ. Em lại càng vui khi cha em và mấy người bạn đồng lứa với em đều tán thành quyết định của em.
Xúc động trước thái độ khí khái, ngay thẳng của người học trò cũ, tôi nói:
- Cám ơn Tâm, cô rất hãnh diện có một người học trò khí khái như em. Nhưng em quyết định như vậy lỡ có bề gì cô cũng ân hận đấy!
Chợt nhận ra mình đã thốt ra một lời hơi thừa, tôi hỏi khỏa lấp:
- Em cũng tin số mạng à?
- Tin chứ cô. Em đã gặp vài chuyện sau khi suy ngẫm lại em phải tin số mạng có thật. Em cũng từng đọc vài quyển sách nói về tướng số. Em thấy người ta giải thích nhiều điều có lý lắm. Sông có khúc người có lúc cô ơi...
- Như vậy Tâm có biết gì về tướng số không?
Tâm cười:
- Có chút ít thôi cô. Như khi mới gặp viên thủ trưởng của em, em đã đoán ngay ông ta là một người không tốt. Quả thật sau đó lão đã hành động rất hắc ám đối với cô. Thấy cô bị lừa, em tức giận cành hông, liều tới định hỏi lão cho ra lẽ. Nhưng lão đã dùng quyền lực để áp đảo em. Trong một phút điên tiết, em muốn bắn bỏ lão quá, may mà em dằn được. Trong tương lai lão không thể nào tránh khỏi tai họa do cái tâm địa xấu xa của chính lão gây ra đâu!
- Thế Tâm thử đoán tướng của cô ra thế nào?
- Cô là người có đức, hiện giờ tuy lâm cảnh khốn cùng nhưng tương lai sẽ rất huy hoàng, con cháu sẽ làm nên. Bỉ cực thái lai mà cô!
Tôi không khỏi tức cười vì lối đoán chừng của cậu học trò cũ. Nó nói vuốt cho vừa lòng tôi thôi. Hoàn toàn trái ngược với thực tế. Nó đâu biết tôi đang cố tìm mua một mớ độc dược để kết liễu đời mình? Thấy nói chuyện như vậy cũng tạm đủ, tôi bèn chào giã từ Tâm:
- Cám ơn Tâm đã hiểu và vẫn giữ được những cảm tình cao quí nhất đối với cô. Cô chúc Tâm trên bước đường sắp tới luôn được chân cứng đá mềm.
Tâm rưng rưng nước mắt:
- Cô tha lỗi cho em vì chuyện em đã vô tình giúp kẻ ác hại cô. Chúc cô ở lại bình an. Em tin trong tương lai cô sẽ khá.
Rồi Tâm trở giọng hài hước:
- Biết đâu khi em gặp lại cô, cô đã thành một bà triệu phú!
Tôi không khỏi tức cười:
- Còn em đã mang cấp bậc đại tá!
Hai thầy trò cùng cười khi giã biệt nhau. Cuộc gặp gỡ người học trò cũ vừa rồi đã làm tôi phải suy nghĩ. Tâm dám bỏ cái nơi sung sướng để lao vào chốn hiểm nghèo chỉ vì không muốn lòng mình bị ô nhiễm thói dối trá, tàn ác, thật đáng nể. Những lời nói của nó đều chan chứa niềm tin. "Em càng vui khi cha em và mấy người bạn đồng lứa với em đều tán thành quyết định của em!". "Bỉ cực thái lai mà cô!". Mấy người bạn đồng lứa với Tâm đều tán thành quyết định của Tâm? Xã hội này cũng còn một lớp trẻ đầy thiện tâm như vậy sao? Chúng đã nhìn ra được sự ung thối của xã hội này rồi ư? Chúng cũng tin sự vận hành của cuộc đời "bỉ cực thái lai" ư? Sao tôi vội tuyệt vọng thế? Mươi năm nữa những đứa con tôi cũng sẽ lớn lên như Tâm. Chúng cũng có thể mang tính khí khảng khái như Tâm, suy nghĩ như Tâm và những bạn đồng lứa với Tâm, những người có tâm chí bất khuất, có khả năng làm thay đổi bộ mặt xã hội sau này? Hủy diệt chúng có khác gì tiếp tay cho những kẻ đang kềm giữ không cho cái xã hội lỗi thời này có cơ thay đổi? Chúng nó mắc tội tình gì mà nỡ hủy diệt chúng? Đành tâm dứt tuyệt dòng dõi của chồng mình sao? Một mai kia anh ấy trở về, vợ con không còn nữa, anh ấy sẽ đau khổ đến mức nào? Vô tình tôi càng mắc thêm tội lỗi với chồng! Phút chốc những sự hi sinh vì chồng con của tôi bao lâu nay đều trở thành vô nghĩa! Trời ơi, chút nữa tôi đã thực hiện một việc điên rồ! Không, tôi không có quyền đầu hàng hoàn cảnh một cách dễ dàng như thế! Tôi phải phấn đấu để bảo vệ lũ con tôi, phải kiên nhẫn dạy dỗ cho chúng nên người - những mẫu người bất khuất như Tâm. Đó là cách chuộc lỗi hay nhất đối với chồng tôi!
Nhưng không muốn chết nữa tôi phải làm sao để sống qua ngày? Làm ruộng với hợp tác xã không nổi nữa, tiền bạc cũng sạch rồi! Cầu cứu "người bạn" trưởng công an hay cầu cứu lão Phước để kiếm một chức vụ trong hợp tác xã để nhàn thân hưởng lộc ư? Thế thì còn mặt mũi nào để nhìn mặt thằng Tâm? Hơn nữa, đối với bọn người này đâu có tình nghĩa? Với họ chỉ có sự trao đổi có lợi cho họ thôi! Dây vào họ tôi làm sao khỏi chuốc thêm tủi nhục? Làm sao tôi có thể sống tự lập trong hoàn cảnh này? Trong khi cố nặn óc để tìm một lối thoát, bỗng nhiên tôi sực nhớ tới câu chuyện nghe được hồi còn ở Đà Lạt: Cả một trung đoàn bộ đội giải phóng sống được nhờ biết khai thác mấy đống phân xác cá của những người dân trồng rau cải. Ở xã Thiện Trường hiện tại cũng có mấy gia đình sống khá thoải mái nhờ sử dụng loại phân xác cá hôi hám ấy, sao tôi không lao mình vào?
Với tâm chí đã quyết, tôi hăng hái trở về nhà cố gắng xây dựng lại cuộc đời.