← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 42 VÌ AI GÂY DỰNG CHO NÊN NỖI NÀY?

Trở lại Mỹ được khoảng một năm tôi bất ngờ nhận được tin Phương Liên qua đời vì một vụ tai nạn xe cộ. Cháu Lâm, con trai của Phương Liên báo tin cho tôi một lần đó rồi bặt luôn. Tôi đã cố liên lạc với Lâm nhiều lần nữa nhưng vô hiệu. Sự thể xảy ra như thế khiến ý định trở về Việt Nam để tìm anh Thành của tôi bị đình trệ.

Thấm thoát lại sáu bảy năm nữa trôi qua! Các con tôi bấy giờ đều đã nên danh nên phận. Cả ba đứa đều đã có gia thất, trong ấm ngoài êm. Tôi không còn phải lo lắng gì cho chúng nữa. Nhìn lại cái kết quả do mình gây dựng, tôi cảm thấy hãnh diện lắm.

Nhưng việc đời cứ biến cải không ngừng. Từ khi hưởng được cuộc sống độc lập, lũ con tôi lại dần xa cách tôi. Nhiều yếu tố khách quan mỗi ngày mỗi khơi rộng cái hố xa cách giữa tôi và chúng. Cuối cùng chẳng còn đứa nào muốn ở chung với tôi nữa. Ngay cả cái việc mà tôi cảm thấy hạnh phúc là được gần gũi để vui vẻ với các cháu nhỏ cũng xa dần tôi vì bất tiện với công việc của ba mẹ chúng.

Công việc của tôi lúc này quá ít, thì giờ nhàn rỗi không biết dùng để làm gì. Cuộc sống của tôi trở nên buồn tẻ lạ lùng. Tôi chỉ còn biết giải trí bằng cách xem các phim ảnh, nhất là phim ảnh tiểu thuyết Trung Hoa. Nhưng rồi cảnh thịnh suy, cảnh vật đổi sao dời trong phim truyện cũng hay gợi lại nỗi đau cũ của mình khiến có lúc tôi lại sinh sợ hãi.

Tôi dần thấy thèm khát có một người nào hiểu mình để chia sẻ vui buồn.

Càng lớn tuổi tôi lại càng khó ngủ. Hễ nhắm mắt lại là những chuyện bất tường trong quá khứ lại lần lượt diễn ra quấy động đầu óc tôi. Nổi bật nhất là vụ chính quyền xã Thiện Trường đã tùy hứng huy động hàng vạn công sức của dân chúng trong xã di dời một khu nghĩa địa trải qua mấy trăm năm, cố thực hiện cho được một cái hồ thủy lợi rộng lớn chứa nước dùng cho mùa nắng, công trình trải dài mất hết mấy năm. Kết quả tuy cũng thành hình được một cái hồ rộng lớn nhưng lại là cái hồ chết vì các mạch ngầm bỗng dưng biến mất hết. Có người giải thích sở dĩ có tình trạng ấy vì cây rừng đã bị khai thác bừa bãi quá. Vào cuối mùa nắng cái hồ này chỉ còn lại một vũng nước nhỏ đủ để vài chục con vịt tắm! Vụ thứ hai là xã Thiện Trường đã cho thôn 3 thử nghiệm sáng kiến làm "cầu tiêu nổi để tiết kiệm phân bắc". Kết quả là toàn bộ người dân trong cái thôn khốn khổ này phải sống trong một không gian tràn ngập ruồi và phải chịu đựng hít thở mùi phân người một thời gian! Ngoài ra, tôi làm sao quên được cái chết vì bị ong độc đốt của chị Hoành, người bạn cùng đi củi rừng lần đầu? Tôi làm sao quên được chuyến đi củi đò lần sau mà kết quả là ba người đàn ông bị chết vì bệnh sốt rét và một người đàn bà bị mất trí vĩnh viễn? Tôi quên sao được cái chết tức tưởi của cô bé Xuân Hương do nhiễm trùng khi đặt vòng xoắn ngừa thai? Còn nhiều nữa, những cái chết đau đớn của thím thợ Hào, của anh Sự, của cô Ánh v.v... và bao nhiêu chuyện ngang trái khác cứ lòng vòng hành hạ đầu óc tôi miết! Nó hành hạ tôi cả khi tỉnh thức lẫn trong những cơn ác mộng.

Họa hoằn lắm mới có những giấc ngủ điểm cho tôi vài kỷ niệm đẹp như khi Thành ngồi giảng toán cho tôi trong căn nhà xưa, khi Thành cùng anh em tôi ngồi ăn ổi trong ngôi vườn ở thôn Vỹ Dạ, khi Thành mặc đồ quân nhân cùng tôi sánh bước trên phố...

Thỉnh thoảng tôi lại lấy giấy bút ghi vài ba câu hồi ký. Nhưng với công việc này tự tôi lại vấp phải nhiều điểm mâu thuẫn đến phát sợ. Cứ cầm bút được một lát những phẫn hận, đau đớn trong tôi lại khởi lên khiến tôi phải ngừng. Biết bao lần tôi đã viết được vài trang rồi lại phải xé đi. Nhưng cuối cùng tôi quyết định dù thế nào đi nữa mình vẫn phải viết, viết để trang trải nỗi oan ức của mình... Điều đau đớn nhất của tôi vẫn là vấn đề Thành đã mất hẳn niềm tin nơi tôi. Chính nỗi ray rứt này khiến tôi càng hiểu rõ anh Thành mãi mãi vẫn là hình bóng duy nhất ngự trị trong tim tôi...

*

Một hôm, nhân ngày "mother's day", lũ con tôi, kể cả dâu lẫn rể, qui tụ về nhà tôi để chúc mừng mẹ. Sau khi chúng dâng quà cho tôi xong, tôi nói:

- Các con thân yêu! Hôm nay mẹ rất vui sướng và cảm động để nhận quà cùng những lời chúc tụng của các con. Mẹ rất mừng khi thấy tất cả các con đều đã có một gia đình hạnh phúc, đều đã có công việc làm ăn vững vàng. Nhìn chung, đại gia đình chúng ta như thế là có phước lắm. Tuy nhiên, mẹ vẫn còn một nguyện vọng chưa thực hiện được. Hôm nay mẹ muốn đưa ra đây để các con cùng bàn xem sao. Tuy nói là nguyện vọng của mẹ nhưng thật sự nguyện vọng này lại liên can tới các con không ít. Người Việt Nam chúng ta từ ngàn xưa vẫn có một truyền thống rất cao đẹp, đó là truyền thống uống nước nhớ nguồn, biết ơn cha nghĩa mẹ. Mẹ nghĩ các con đã nghĩ tới người mẹ tất các con cũng phải nghĩ tới người cha. Nhất là khi người cha ấy lại là một người rất xứng đáng để các con tôn kính. Người cha ấy đã hi sinh một phần thân thể khi làm bổn phận của người trai thời loạn: vệ quốc an dân! Bởi vận nước gặp lúc suy, cha các con phải mang thương tật, chịu sống cảnh tù đày, chịu đói rách, bị kẻ thù hành hạ, lăng nhục đủ điều. Hồi ấy các con đều còn nhỏ nhưng mẹ tin chắc các con khó mà quên một chuyện đã xảy ra. Đó là lần cha các con, lúc bấy giờ đã thành kẻ tàn phế, ông đã trở về ở nhà một đêm rồi lại đột ngột bỏ đi. Các con đã nhớ chưa? Ngoại trừ con Hoa lúc đó còn quá nhỏ có thể quên, còn thằng Tí thằng Sửu lẽ nào quên được?

Tôi ngừng lời. Hai đứa con dâu và đứa con rể của tôi có vẻ ngơ ngác chưa hiểu. Riêng ba đứa con tôi đứa nào cũng chỉ ngớ người đi một chút rồi đều gật gù tỏ ra nhớ cả. Thằng Tí lẫn thằng Sửu đều hỏi:

- Nhưng con chẳng hiểu vì sao ba đã về nhà rồi lại bỏ đi?

- Đó chính là nỗi đau tột cùng mà mẹ đã phải gánh chịu suốt bao nhiêu năm nay! Nó phát sinh từ những ngộ nhận do những kẻ vô lương tâm gây nên. Chuyện đã qua rồi, nhắc lại lúc này cũng không tiện. Nhưng các con sẽ có dịp hiểu rõ hơn qua những trang hồi ký của mẹ sau này. Sự ngộ nhận đã làm gia đình mình tan nát. Không phải chỉ một mình mẹ đau khổ, mẹ tin chắc ba các con cũng đau khổ không kém. Một số người cho biết, họ đã gặp ba các con đang bò lết giữa các chợ để ăn xin. Nghe như vậy mẹ đau xót lắm. Mẹ biết chắc hiện giờ ba vẫn chưa thoát khỏi cảnh đau khổ ấy. Mẹ mong các con sẽ bàn bạc cùng nhau làm cách nào để cứu vớt ba. Các con bây giờ đã đủ lông đủ cánh, các con sẽ thực hiện việc đó rất dễ dàng. Mẹ muốn các con cùng mẹ về Việt Nam một chuyến. Trước là để tìm ba của các con đưa ông sang Mỹ đoàn tụ cho trọn tình trọn nghĩa. Sau để thăm lại quê hương một lần, cũng như người ta đi du lịch vậy. Không biết ý các con thế nào?

Các con tôi liền bàn bạc với nhau một hồi. Rốt cuộc đứa nào cũng có cớ này cớ khác để từ chối. Lúc ra đi chúng còn nhỏ, ý niệm quê hương đối với chúng có lẽ còn mơ hồ quá. Đối với cha chúng cũng vậy, xa mặt cách lòng, thói đời vẫn thế. Chúng chưa thấy cha chúng làm được gì cho chúng, chúng chưa tận mắt thấy những sinh hoạt của cha chúng như thế nào, thật khó làm động lòng chúng được. Hơn nữa đất nước này con người phần nhiều vẫn quen sống vì bản thân của chính họ trước. Những lời chúc tụng mẹ chúng, những cái ôm hôn âu yếm đối với mẹ chúng, tôi nghĩ chẳng qua chỉ là hình thức suông trong một ngày lễ truyền thống. Những thao thức trong lòng người mẹ này chúng đâu cần biết đến! Đành vậy, tôi còn biết làm gì hơn được? Chỉ có chút an ủi, đứa nào cũng hứa sẽ đóng góp ít nhiều tài chánh giúp tôi thực hiện nguyện vọng.

Cầu ở con cái không được thì mình phải tự lo lấy vậy. Đứa nào cho được đồng nào cũng tốt, không cho cũng thôi. Tôi vẫn chuẩn bị cho mình một chuyến về thăm Việt Nam đầy ý nghĩa.

Trong khi công việc đang tiến hành tốt đẹp thì một cái tin sét đánh đến với tôi: Qua lần khám sức khỏe để về thăm Việt Nam, bác sĩ phát hiện tôi đã bị ung thư gan. Sau mấy đợt khám đi khám lại cẩn thận để kiểm tra, bác sĩ cho biết tôi chỉ còn sống trong vòng sáu tháng nữa! Thế là hết! Đúng là "mưu sự tại nhân thành sự tại thiên"!

Tuổi tác tôi bây giờ cũng đã lớn. Con cái tôi đều đã tự lập và đã có một cuộc sống riêng tư khá vững vàng. Những người quen biết đều nghĩ rằng tôi chẳng có điều gì để tiếc hận nữa. Ai cũng khuyên tôi cứ vui vẻ nghe theo số phận! Họ đâu có biết chính những ngày tháng cuối cùng này là thời gian tôi bị dằn vặt, bị ân hận nhất trong đời!

Trời xanh kia đâu có thấu? Thế là chồng tôi sẽ mãi mãi cho tôi là kẻ phản bội! Còn gì đau đớn hơn? Tôi không còn cơ hội nào để giải thích nữa! Tội nghiệp cho cả chàng nữa! Tôi nghĩ đến những giờ phút cuối đời của chàng, với bao nhiêu uất ức, phẫn hận cứ tàn nhẫn hành hạ tâm trí chàng mà rùng mình! Làm sao cứu vớt linh hồn chàng đây? Mối đau khổ, nỗi phẫn hận ấy chàng sẽ phải mang theo đến tận kiếp nào?

HẾT