- 2 -
Minh Mẫn biết anh là một võ sư karate nhưng chưa bao giờ đến võ đường nơi anh dạy. Nhân gia đình gửi tiền về để mua chiếc xe ô tô mới, Mẫn quyết định lái xe đến thăm bởi biết Hiệp thỉnh thoảng vẫn đến dạy học. Đến, Mẫn mới biết rằng Vũ Hiệp là một võ sư có đẳng cấp và rất được người trong giới karate kính trọng. Một môn sinh trẻ đến trễ, đang xăm xăm đi vào thấy Mẫn lóng ngóng trước cửa võ đường, tưởng cậu đến xin học, giới thiệu vào phòng ghi danh, tuy nhiên khi nghe Mẫn nói đến gặp võ sư Vũ Hiệp, anh ta vui vẻ dẫn cậu vào bên trong võ đường. Mẫn liếc môn sinh này, chàng trai cũng chừng tuổi cậu thôi, nhưng sao nhìn anh ta cứng cáp quá. Mẫn hơi ngượng với bộ đồ thời trang sặc sỡ của mình, nó có vẻ lạc lõng với bầu không khí nơi đây.
Dẫn Mẫn đến bên một khung ảnh mạ vàng, treo trang trọng trong phòng khách võ đường, môn sinh trẻ này chỉ lên nói.
- Đây là bằng xác nhận của Chưởng môn Choji Suzuki bên Nhật phong cho thầy Vũ Hiệp là Huyền đai đệ Tứ đẳng.
- A... - Mẫn reo nho nhỏ, không ngờ Hiệp lại “dữ dội” vậy và ngớ ngẩn hỏi - Thế nào là Huyền đai đệ tứ đẳng?
Người môn sinh tủm tỉm cười nhìn Mẫn, giải thích.
- Trước hết anh phải hiểu, đai vốn được thắt ngang vùng thắt lưng để bó phần bụng, đan điền của môn sinh như tôi đây nè. Chế độ đẳng cấp và màu đai của karate chúng tôi vốn học từ Judo và bắt đầu có từ năm 1924.
Anh ta chỉ vào chiếc đai đang đeo trên bụng mình, giải thích tiếp cho Mẫn hiểu.
- Ban đầu chỉ có đai đen huyền đai và đai trắng như của tôi đây. Đai đen dành cho những người đã có quá trình luyện tập như thầy Hiệp, còn đai trắng dành cho người mới bắt đầu. Giữa đai trắng và đai đen có từ 1 đến 3 đai nữa tùy theo từng lưu phái. Trong đai đen lại có khoảng 10 đẳng, thấp nhất là nhất đẳng huyền đai. Những người đạt đến trình độ ngũ đẳng huyền đai đến lục đẳng huyền đai được gọi là renshi cho đến cửu đẳng huyền đai trở lên gọi là hanshi. Thầy Vũ Hiệp đạt đến Tứ đẳng huyền đai là vậy.
Mẫn gật gù ra vẻ hiểu biết nhưng thật ra cậu ta chẳng hiểu gì hết.
- Thế anh là...?
Hiểu anh ta muốn hỏi gì, Mẫn mau mắn trả lời.
- Anh Hiệp là anh trai tôi.
Môn sinh trẻ này không nén khỏi tò mò khi nhìn Mẫn. Quả thật cậu ta chưa bao giờ nghe thầy Hiệp nói mình có người em trai nào cả, có lẽ là em họ, cậu ta thầm đoán vậy, có điều họ khác nhau quá. Thầy lúc nào cũng nghiêm nghị, cứng rắn, đâu dè lại có một cậu em bóng bẩy như vầy.
Có lẽ thầm đoán cậu ta nghĩ gì, Mẫn thấy hai tai nóng lên, tảng lờ quay đi.
Môn sinh này biến mất sau cánh cửa và khi cậu ta bước ra đã trong bộ đồ màu trắng đặc trưng của karate, nhìn Mẫn hỏi.
- Thế tôi có cần cho thầy biết có anh đến không?
Mẫn xua tay lia lịa.
- Anh cứ vô tập đi, tôi ngồi chờ được mà.
Môn sinh này gật đầu và lỉnh nhanh ra ngoài sân. Mẫn rón rén kiếm ghế ngồi phía sau lưng Hiệp, không muốn anh bị phân tâm vì thấy mình.
Giữa sân rộng, một màu trắng phủ kín, bởi tất cả môn sinh karate đều mặc màu trắng, nét mặt mọi người đều chăm chú hướng về phía trước.
Võ sư Vũ Hiệp tướng người vững chãi, đứng giữa sàn tập, vẻ mặt nghiêm nghị, thong thả nói.
- Ba yếu tố quan trọng cần phải nhớ trong khi luyện karate là biết sử dụng sức mạnh đúng lúc, kiểm soát vận tốc và sự nhịp nhàng khi diễn tập cũng như khi biểu diễn từ động tác này chuyển qua một động tác khác. Người tập luyện đúng những điều đã chỉ dạy sẽ đạt đến những kết quả tốt đẹp: mạnh, nhịp nhàng và phản ứng mau lẹ trong mọi trường hợp, đòn tung ra rất đẹp mắt.
Vũ Hiệp chậm rãi di chuyển ra sàn tập làm vài động tác căn bản của môn karate gồm tsuki tức đấm, geri tức đá và uke tức đỡ.
- Đây là những kỹ thuật căn bản của môn karate mà bất kỳ môn sinh nhập môn đều phải biết. Mục đích đầu tiên và cuối cùng cũng ở chỗ đó - Anh nói - Các bạn có thể học dễ dàng và thực hành những động tác này không đầy hai tháng. Nhưng thực hành một cách hoàn hảo thì không thể nào được. Do đó phải chuyên chú và cố gắng trong mỗi động tác lẫn thực hành thường xuyên.
Tung người nhảy lên đá một cú đá xoay người rất đẹp trong tiếng trầm trồ tán thưởng. Vũ Hiệp nói lớn.
- Tổ sư Gichin từng nói: “Nếu không có những cú đá xoay hông, không còn là karate”.
Cả đám môn sinh ồ lên và những tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên rào rào. Ngồi đằng xa, Mẫn cũng khoái quá vỗ tay lia lịa. Làm vài người thấy, ngạc nhiên, bật cười.
Vũ Hiệp dậm nhẹ chân trên nền nhà để cho các môn sinh karate hiểu rằng phải luôn luôn đứng vững trên đôi chân khi tấn công hay thủ thế. Anh nói:
- Sự cân bằng là điểm quan trọng căn bản đối với chúng ta. Nếu bàn chân các bạn đặt xa vị trí một chút với điểm trọng tâm cú đá hay quả đấm sẽ mạnh hơn. Tuy nhiên chúng ta sẽ dễ dàng di chuyển hơn nếu trọng tâm thân mình hơi cao một chút và hai bàn chân gần nhau hơn là giạng ra xa. Do đó, dù sự vững chắc là cần thiết, nhưng không vì thế mà các bạn quên điều khác cũng có giá trị. Nếu các bạn chỉ chú trọng đến sự vững chãi sẽ quên mất sự co giãn tùy lúc. Nếu đầu gối tọa thấp xuống quá để lấy cân bằng, cú đá sẽ mất hiệu quả. Vì vậy cho nên vị trí của thân thể và trọng tâm tùy thuộc vào từng trường hợp.
Vừa nói Vũ Hiệp vừa uyển chuyển di chuyển những bước chân lẫn thao tác tay mềm mại như một con mèo.
Nhìn những gương mặt háo hức của những môn sinh trẻ, Vũ Hiệp tiếp tục truyền đạt cho họ những kinh nghiệm, khẩu quyết để rút ra và tập luyện nhanh đạt hiệu quả, như muốn tung ra cú đấm thật nhanh thì cánh tay rút về phải thật nhanh, thân pháp muốn nhanh nhẹn thì đôi chân phải thật nhanh, cú đá muốn tốt thì phần lưng phải được thả lỏng...
Những ánh mắt say mê nhìn Hiệp như bị hút hồn vào lời nói lẫn những động tác đẹp của anh đang biểu diễn, đến như Mẫn, người vốn chẳng hiểu gì cả cũng thấy bị cuốn hút theo. Quen anh kha khá lâu, cậu đâu ngờ anh lại là một võ sư đẳng cấp như vậy. Trong cậu bỗng dấy nên niềm tự hào nho nhỏ, anh là “của cậu” đấy, hai gò má Minh Mẫn bỗng đỏ ửng thẹn thùng như có hàng trăm ánh mắt đang nhìn chế giễu vậy.
Tung một cú đấm thẳng rất mạnh, Vũ Hiệp đang thị phạm cho môn sinh hiểu rằng kỹ thuật của cú đá, đấm trong karate sẽ hiệu quả về sức mạnh hơn nếu biết dồn tất cả sức mạnh thân thể tới khi cú đá tung ra.
Sự cô đọng sức mạnh tùy thuộc phần lớn vào vận tốc thực hành đúng kỹ thuật - Anh ngừng lại một chút rồi nhấn mạnh - Một cú đấm của karate, có vận tốc khoảng 13m10 một giây, có sức mạnh phá hủy tương đương với 683 kg.
Đám môn sinh đang ngồi dưới tròn mắt ồ lên khi nghe vậy. Còn Mẫn, cậu le lưỡi vì không tưởng tượng nổi cú đấm của anh sẽ kinh khủng như vậy.
- Ai mà chịu nổi một cú đấm của anh?
Mẫn lẩm bẩm. Nhưng sao mỗi khi gần cậu, anh rất dịu dàng nhỏ nhẹ mà.
Vũ Hiệp nói lớn:
- Vận tốc là một yếu tố quan trọng trong sự ứng dụng sức mạnh, nhưng vận tốc không hữu hiệu nếu chúng ta không kiểm soát đúng.
Cả lớp học im phăng phắc, có cảm giác, con ruồi bay qua, đập cánh cũng nghe thấy.
Mẫn quan sát, những gương mặt đam mê xen lẫn thành kính nhìn về vị thầy của mình đang nói làm cho bất giác cậu ta cũng nhìn anh vẻ thán phục. Ở người đàn ông này luôn toát ra một vẻ vững chãi, chắc chắn và rất đàn ông.
Võ sư Vũ Hiệp vào phòng thay quần áo, bước ra thì một môn sinh bước đến nói gì đó và anh ngẩng đầu lên ngạc nhiên thấy Mẫn đang đứng đằng xa nhìn anh, cười toe, giơ tay vẫy lia lịa.
Xem ra chàng trai rất phấn khích, Hiệp nheo mắt, nghĩ vậy.
- Ủa sao em biết võ đường này mà đến?
Mẫn ôm cái túi, lách cách chạy lại, vài môn sinh đi ra, nhìn, che miệng cười. Dân thời trang có khác, cách ăn mặc của Mẫn khá cầu kỳ.
Minh Mẫn hớn hở cười khoe cái răng khểnh thật dễ thương.
- Thì anh kể cho em nghe rồi đó.
- Ừ heng - Hiệp gật đầu.
- Trời, hôm nay em nhìn anh Hiệp “ngầu” quá trời luôn.
Hiệp phì cười vì cách nói trẻ con của Mẫn.
- Anh nói hay ghê, lại còn làm vầy nè...
Minh Mẫn hứng chí vung tay, múa chân theo mấy đòn karate mà Hiệp thị phạm cho môn sinh lúc nãy. Có điều, anh chàng có phải dân võ thuật đâu nên vừa đưa chân lên là loạng choạng té, may thay Hiệp đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ, thế là Mẫn ngã gọn vào lòng anh.
Hơi thở ấm áp làm cho Mẫn có những cảm giác ấm áp vô cùng, cậu chỉ ước ao giá nằm mãi trong vòng tay của anh thì hay biết mấy, có điều Hiệp đã đẩy cậu đứng dậy. Mặt đỏ bừng, Minh Mẫn cười bẽn lẽn, nhìn đáng yêu như một cô gái.
Vũ Hiệp cũng cười cười, không nói gì, xốc chiếc ba lô khoác vai, nói.
- Mình về đi.
Hôm nay không có phiên trực tại đơn vị nên Hiệp tranh thủ ghé qua võ đường, nhất là có lớp dạy mới.
Nhìn Mẫn, Hiệp làu bàu.
- Xe gắn máy của anh bị xẹp lốp rồi, anh phải để lại nhờ vá, sợ trễ nên đón xe ôm đến, giờ cũng tính về bằng xe ôm. May quá có em đến.
Mẫn tủm tỉm cười.
- Hên ghê.
- Ủa... - hên cái gì?
Mẫn cười hích hích.
- Thì hên là xe anh xẹp lốp mà bất ngờ có em đến đó.
Hiệp gật đầu đồng ý, cả hai song song đi ra ngoài.
- Nè anh, chút nữa mình đi ăn gì nghe.
Nghe Mẫn nói, Hiệp ngần ngại.
- Ăn hoài tốn tiền lắm.
- Em mời anh mà.
- Nhưng...
- Hổng có nhưng gì hết, em mời, anh không đi là em giận đó.
Nghe Mẫn tuyên bố xanh rờn, Hiệp phì cười. Trời, sao trẻ con quá đi mất. Xưa nay Mẫn mời anh ăn hoài, chứ anh mời lại cậu ta bao nhiêu đâu. Mẫn là nhà thiết kế thời trang trẻ có tiếng, công việc nhiều nên thu nhập khá, chưa kể gia đình vẫn hay gửi tiền về cho Mẫn nữa, nên so với anh, cậu ta rất là rủng rẻng về tiền bạc.
Ra đến ngoài đường, Hiệp ngẩn người khi thấy ngay trên lề đường trước võ quán là một chiếc xe Toyota Camry 2.4G màu mận chín, tuyệt đẹp.
Mẫn hí hửng chạy lại, cười, khoe.
- Xe mới của em nè.
Hiệp ngẩn ngơ nhìn chiếc xe, tặc lưỡi.
- Bao nhiêu vậy?
- Đâu khoảng hơn hơn 1 tỷ gì đó anh à.
- Trời...
Hiệp ngẩn ngơ, một số tiền quá lớn so với đồng lương của một đại úy công an như anh.
- Sinh nhật, ba má hỏi về muốn quà gì, em nói muốn có cái xe hơi chạy đi chạy lại cho tiện.
Xe mới thiệt êm, ấp áp, thơm tho. Hiệp nhún thử người trên chiếc ghế trong xe vẻ thích thú, Mẫn liếc nhìn anh ánh mắt sáng ngời. Chiếc xe lướt êm trên đường.
Nhìn Mẫn dừng xe lại trước một nhà hàng, Hiệp ngạc nhiên nhìn cậu, Mẫn giải thích.
- Hôm nay là mừng xe mới, em mời anh.
Hiệp lắc đầu, tính nói em bày nhiều trò quá, nhưng lại thôi, bởi nói thế là Mẫn sẽ giận ngay. Tánh cậu ta trẻ con lắm, anh biết. Đụng tí là hờn dỗi ngay, nhưng được cái mau quên, giận hôm trước hôm sau gặp anh là lại toét miệng cười ngay. Nhiều lúc thiệt nhức cái đầu với cậu ta. Hiệp nén tiếng thở dài, anh sợ lại làm Mẫn mất vui.
Bước vào nhà hàng sang trọng, lung linh ánh đèn, tiếng nhạc êm dịu, những người khách vẻ quý phái, Hiệp lúng túng bởi bộ quần áo xuề xòa của mình không hợp với khung cảnh sang trọng nơi này chút nào.
Nhìn vẻ ngượng nghịu của anh, Mẫn tỉnh bơ, nói.
- Đi theo em.
Mẫn tự tin lách qua đám đông đang ngồi nghe nhạc, ăn uống, dẫn Hiệp vào trong một phòng lạnh sang trọng, xem ra cậu ta đã xắp sếp trước hết rồi.
Căn phòng thật đẹp, một chiếc bàn nhỏ xinh xinh, ngọn nến lung linh. Liếc nhìn, Hiệp nhận ra chỉ dành cho hai người. Một phục vụ nam trẻ, mặc đồng phục, đứng chờ sẵn, nghiêng người chào. Cử chỉ chào của anh ta cực quý phái làm Hiệp liên tưởng đến vẻ cung kính của quần thần khi đón nhà vua xuất hiện, chắc cũng chỉ cỡ này mà thôi.
Mẫn vẫy tay gọi phục vụ lại, ghé tai thì thầm, anh ta vâng dạ liên tục và lùi ra ngoài cửa.
- Gì vậy em?
Nghe Hiệp hỏi, Mẫn cười nhẹ, hàm răng sáng trắng.
- Em nói cậu ta chờ em ngoài cửa, cần gì em kêu, còn trong này, hôm nay em tự tay phục vụ anh.
Trời, tí nữa Hiệp kêu trời, em làm gì kỳ vậy, nhưng lại thôi. Quen chưa lâu nhưng anh biết tánh Mẫn mà, cố chấp, một khi cậu ta đã quyết định là không thay đổi.
Mẫn lăng xăng rót rượu.