- 3 -
Ngồi đối diện với Mẫn, nhìn gương mặt chàng trai ửng hồng, cử chỉ dịu dàng, chả hiểu sao bỗng trong lòng anh ngẫm nghĩ rằng, đây cứ như buổi lễ đính hôn vậy. Cũng thật lạ. Sau lần vô tình va chạm ấy, nghĩ rằng mình là người có lỗi nên Hiệp quan tâm bù đắp cho Minh Mẫn như một lời xin lỗi, chứ thật ra, thế giới của anh và cậu ta quá xa cách. Anh, một chiến sĩ cảnh sát đặc nhiệm hình sự, thế giới của anh là tội phạm, chém giết, săn đuổi, những đồng đội anh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, những con người khét lẹt nắng và gió, khác hẳn thế giới của Mẫn. Thế giới thời trang bóng bẩy đèn màu, những người đẹp trên sân khấu, phim ảnh, thế giới showbiz vốn đầy rẫy thị phi, nói gọn, là không hợp với anh chút nào hết.
Cứ tưởng sau khi Minh Mẫn khỏe mạnh, quan hệ giữa anh và cậu ta sẽ chấm dứt. Tuy nhiên lại không đơn giản như thế, tại sao anh không thể nói lời tạm biệt với cậu ta một cách nhẹ nhõm? Vũ Hiệp không hiểu nổi điều đó và điều đó đã làm anh bối rối bởi những mơ hồ lo lắng nào đó. Anh sợ mà không biết lý do vì sao. Trong khi Mẫn không hề có ý định chia tay với anh tí nào, đã thế cậu ta ngày càng dấn sâu thêm vào mối quan hệ. Minh Mẫn quan tâm đến anh thật chu đáo, tỉ mỉ. Nhưng lạ, sự quan tâm đó không làm cho anh thấy bối rối ngột ngạt mà nó luôn mang âm hưởng của những điệu nhạc ngọt ngào êm ái. Hiệp nhận ra rằng càng ngày anh càng khó dứt khỏi Mẫn mất rồi. Tại sao?
- Làm với em một ly nào.
Mẫn cầm ly, nũng nịu cụng ly với Hiệp, nụ cười chúm chím làm anh chưa uống nhưng có cảm giác bắt đầu say.
- Hãy nói về nghề thời trang của em đi.
Hơi bất ngờ vì đề nghị của Hiệp bởi xưa nay anh vốn ít quan tâm đến nghề thời trang của Mẫn, hay nói cách khác là anh còn có vẻ nghi kỵ nữa kìa.
- Thời trang là niềm đam mê của em từ nhỏ - Mẫn cười nhẹ - Lý do rất đơn giản bởi sức hấp dẫn và ánh hào quang của nghề này. Tuy vậy, nay em đã hiểu rằng con đường đi đến thành công không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng đâu anh à.
- Ừ, nghề nào cũng có cái khó của riêng nó mà.
- Nghề thiết kế thời trang luôn đòi hỏi nhà thiết kế phải có tài năng và óc sáng tạo không ngừng nghỉ. Các sáng tạo không chỉ đơn thuần là về kiểu dáng trang phục mà còn bao gồm các phụ kiện sao cho phù hợp với văn hóa, xã hội và thời đại nữa anh.
- Nghe nhức đầu quá - Hiệp cười hì hì ghẹo Mẫn.
- Với em thời trang chính là tự do sáng tạo với cảm hứng cá nhân của một tác phẩm nghệ thuật. Thật hạnh phúc khi cá tính của em được khẳng định và mọi người mến mộ đúng không anh?
Vũ Hiệp bối rối lắc lư đầu bởi anh có rành thời trang đâu mà trả lời Mẫn. Cậu ta nhìn anh, thở nhẹ vẻ ưu tư.
- Một điều cũng cần nói với anh đó là sự cạnh tranh khốc liệt cũng như những khó khăn để có thể thành công của nghề này anh à. Để em có thể đứng trên sân khấu, nhận lấy những tràng vỗ tay tán thưởng dành cho thành quả của mình, là phải nỗ lực rất nhiều. Thôi không nói nữa - Mẫn phẩy tay và nhìn Hiệp cười - Thế anh cũng phải nói chút gì về anh cho em nghe đi chớ?
- Nói gì? - Vũ Hiệp ngơ ngác - Em muốn nghe quá trình luyện tập của một võ sư karate chăng?
- Dạ, em muốn nghe một câu thật ngắn gọn về karate của anh thôi.
Nhìn đôi môi đỏ múm mím cười cười của Mẫn thật dễ ghét, Hiệp thầm nghĩ.
- Vẻ đẹp và sự lôi cuốn của karate, linh hồn của karate đó là tinh thần, là Đạo, là giá trị tư tưởng. Karate Do, dịch ra tiếng Việt là Không thủ đạo, Không nghĩa là nghệ thuật chiến đấu bằng chân tay không, Thủ chính là tinh thần tự vệ, không tấn công trước, thể hiện sự nhún nhường, yêu chuộng hòa bình, dĩ hòa vi quý, giải quyết mọi tranh chấp bằng lời nói trước. Người tập karate được rèn luyện ý chí kiên trì, tập trung, quyết tâm làm bất cứ một việc gì đều đến nơi đến chốn, theo đúng tinh thần quanlity mindset, làm việc gì cũng mong đến mức hoàn hảo nhất với toàn bộ tâm trí, tinh thần và sức lực của mình.
- Em muốn biết về một anh công an kia?
- Hii, Hiệp kéo dài giọng - Lòng trung thành...
Cốp... Mẫn cụng mạnh ly rượu với Hiệp, cười lớn.
- Hãy cho em biết lý do anh chọn nghề công an?
- Anh không chọn - Hiệp trả lời gọn gàng khiến Mẫn kinh ngạc, kéo dài giọng - Là sao?
Ngày ấy, năm 18 tuổi, anh đã được quý thầy nhận vô chùa tu với pháp danh Thiện Tài, rất tiếc ba anh không cho và bắt anh phải vô công an, thế nên công an vốn không phải là sự tự lựa chọn của anh.
Mẫn kinh ngạc nghe Hiệp thổ lộ về lý do anh vào công an, khác hẳn những mục đích ý nghĩa cao đẹp mỗi khi người ta nói đến lý do khoác bộ quân phục của ngành này.
- Tuy nhiên - Hiệp nói vẻ tư lự - Để có anh ngày hôm nay dù sao anh cũng cám ơn ngành công an rất nhiều. Từ một chú bé hiền lành, thậm chí là mềm yếu, nhút nhát nay ngành đã đào tạo cho anh trở nên cứng rắn lớn khôn lên rất nhiều.
- Và em cũng cám ơn ngành công an của anh nữa - Mẫn cười hích hích - Bởi nếu không làm sao em quen anh!
- Tình yêu của anh với ngành công an như thế nào anh không biết và cũng chưa bao giờ hỏi mình điều đó, anh chỉ khẳng định đây là một công việc đã và đang làm với những niềm vui lẫn nỗi buồn trong cuộc đời này. Ừ thì làm sao để lòng mình thanh thản là được, nhưng điều đó không dễ đâu em à, đôi lúc...
Hiệp chấm dứt đột ngột công việc về ngành mình như vậy và từ đó trở về sau anh không bao giờ nhắc đến nữa dù Mẫn có cạy răng anh cũng vậy.
Sau mấy ly rượu nặng, nhìn Mẫn nói cười khanh khách, khoe hàm răng trắng đều, duyên dáng như một cô gái, Hiệp cảnh giác.
- Em còn uống được không đó?
- Được, ai biểu anh là em uống không được. Cụng ly với em nè.
Và rồi cả hai cùng cụng ly liên tục. Mẫn một ly thì Hiệp vài ba ly. Những e ngại ban đầu trong Hiệp tan biết mất, giờ cả hai say sưa uống và ca hát karaoke ầm ĩ trong phòng kín.
Mẫn phát hiện hóa ra Hiệp hát khá hay, đặc biệt những bài nhạc đỏ hoành tráng anh có thế “rống” không mệt mỏi, còn Mẫn luôn dịu dàng với những bản tình ca.
- Sao em hát hoài mấy cái bài nhão quá vậy?
Nghe Hiệp cằn nhằn, Mẫn cười tỉnh bơ.
- Vậy anh nghe bài này nghe...
Em muốn ôm cả đất
Em muốn ôm cả trời
Mà sao anh ơi?
Mà sao anh ơi?
Không ôm nổi trái tim một con người?
Giọng hát thổn thức của Minh Mẫn như tiếng nức nở, nước mắt chàng trai trào ra ướt má, những lời gửi gắm đó bất giấc làm Hiệp ngây người ra ngẩn ngơ. Cuộc đời một người đàn ông chai sần như anh trải qua biết bao hiểm nguy gian khổ. Cứ ngỡ đến tuổi này sẽ chẳng còn điều gì làm cho anh ngạc nhiên nữa, thế mà không hiểu sao những câu hát thổn thức của chàng trai kia lại làm cho trái tim anh rung động theo rất nhiều. Bất giác anh cầm chiếc khăn chấm nhẹ lên má Mẫn trong khi cậu ta vừa say sưa hát vừa khóc thút thít.
Hiệp say, rất say, chai rượu cạn hết vèo. Mẫn cũng say nữa, đành gửi xe ô tô lại nhà hàng, cả hai loạng choạng đón taxi đi về. Hiệp lè nhè yêu cầu tài xế chạy về đội của mình, giọng nhừa nhựa của anh, nghe tiếng được, tiếng mất.
Sáng - Hiệp bàng hoàng ngơ ngác nhìn quanh, anh dụi mắt bởi ngỡ mình đang mơ. Bên cạnh anh, Mẫn nằm khuôn mặt đầy hạnh phúc với nụ cười hé nở trên môi như trẻ thơ.