← Quay lại trang sách

- 17 -

Về phòng làm việc, Bạch Vân ngồi thừ ra một lát rồi quyết định “tiên thủ hạ vị cường”, như vụ hai tên sát thủ trước, lần này cũng vậy, kẻ nào nhanh tay ắt sẽ thắng. Lão mím môi, đường cùng rồi, lúc này sợ sệt là tự sát. Bạch Vân bỗng cười gằn. Đời lão ta cũng giết quá nhiều kẻ rồi, cái chết đâu có gì xa lạ nữa. Suy cho cùng rồi cũng phải đến thôi. Sát thủ Bạch Hổ, tốt lắm, chuyến này ta và ngươi cũng chơi một ván cờ máu, há sợ ngươi sao? Bạch Vân nhấn cái nút đỏ trên bàn, trong nháy mắt tên lái xe kiêm vệ sĩ xuất hiện. Khuôn mặt hắn ta có một vết chém chéo ngang, nhìn rất dữ tợn, từ lâu mọi người đã quên gã tên gì, gọi là Sẹo cho tiện.

- Ông chủ.

Sẹo vốn ít nói đến nỗi nhiều người tưởng hắn ta câm. Gã đã theo Bạch Vân đến mấy chục năm nay, nhiều lần vào sinh ra tử, trên người gã có đến mấy vết đâm chém, trong đó có vài vết là do đỡ cho Bạch Vân trong những trận huyết chiến. Thế nên có thể nói, trong tất cả đám đàn em thân tín, gã là người mà Bạch Vân tin cậy nhất, tin còn hơn cả con cái mình. Dư luận đồn đại vậy. Nhưng đó là sự thật, lòng trung thành của gã cao đến mức nếu Bạch Vân nói gã nhảy vào lửa chết thế mình, gã ta cũng sẵn sàng vô điều kiện. Một sự trung thành đến khó hiểu, nhưng có lẽ là thế.

- Hắn đến rồi.

- A... - Sẹo ậm ừ trong họng nhưng tín hiệu ấy báo ra, Bạch Vân biết rằng hắn cũng hiểu tên sát thủ vô hình này đã xuất hiện.

Trong trò chơi sống chết này, kẻ nào nhanh tay kẻ ấy sẽ thắng, Bạch Vân thừa hiểu điều ấy. Xưa nay lão vẫn tự hào rằng mình là kẻ nhanh tay trong mọi cuộc chơi. Có điều tìm đâu ra tên sát thủ vô hình kia giữa cả chục triệu trong cái thành phố to lớn ồn ào này? Nguồn thông tin báo về chỉ xác định với lão rằng đúng là Trúc Liên Bang đã cử tên sát thủ vô hình vào thành phố này để giết lão. Nhưng đúng như biệt danh “vô hình”, hắn ta đã xuất hiện và tan loãng. Mình là mục tiêu chính của gã ta, như vậy gã ta đang luẩn quẩn đâu đó quanh mình thôi. Ớn lạnh nhưng Bạch Vân cũng hiểu rằng chỉ từ mình mới lần ra gã ta thôi. Nhưng lão cũng chả dại gì làm mục tiêu lộ liễu để hút tên sát thủ này, đấy là ngu xuẩn. Thật bất ngờ khi bọn đàn em báo cáo rằng đang có kẻ theo dõi lão, ai? Liệu đấy có phải là tên sát thủ vô hình, nếu hắn đã lộ diện như vậy thì quá dễ cho lão.

- Con hãy lấy mấy đứa theo dõi lại bọn đang theo dõi ta.

- Dạ con hiểu.

- Hãy cẩn thận, nếu đúng là tên đó thì chúng ta đang chơi với lửa đấy.

- Con hiểu! - Mắt Sẹo bỗng vằn lên như chó dại. Từ lâu gã đã nghe danh tên sát thủ này, một kẻ khủng bố gây sợ hãi với biết bao người. Trong cuộc đời Sẹo gã chưa biết sợ ai bao giờ. Cái chết, với gã là điều bình thường bởi gã từng trải qua vài lần nhưng thần chết từ chối, trả về. Thế nên gã thầm ước ao một ngày kia mặt đối mặt với tên sát thủ nổi tiếng gần như huyền thoại này để xem ai hơn ai. Có một nguyên tắc ngầm trong Trúc Liên Bang mỗi khi một trong sát thủ Tứ Tượng chết, thanh loại vì già hoặc thương tật, tù đày thì Bang sẽ tuyển người thay. Và sự thay thế ấy nghiễm nhiên được công nhận nếu sát thủ Bạch Hổ bị loại bởi chính người trong Bang theo nguyên tắc rừng rú, thú lớn ăn thú bé. Vậy tại sao gã không thể trở thành một sát thủ Tứ Tượng của Trúc Liên Bang?

Chẳng hiểu Bạch Vân có hiểu trong đầu gã nghĩ gì không? Lão ra lệnh tiếp.

- Ta cần trong thời gian ngắn nhất làm rõ mọi hành tung của hắn ta.

Bạch Vân tính toán, sau khi nắm được đường đi nước bước nơi ở cụ thể của tên sát thủ “vô hình” kia thì hắn sẽ sai hai tên sát thủ võ sĩ Kendo đến thanh toán. Chắc chắn tên sát thủ “vô hình” kia không ngờ rằng mình bị theo dõi ngược, Bạch Vân cười khoái trá. Ngươi sẽ không vô hình nữa mà là có hình, phơi xác với mấy tên sát thủ Kendo này.

Sẹo xuống nhà gọi mấy tên đàn em lại, cả bọn chụm đầu vào bàn bạc rồi nhanh chóng tỏa ra hành động.

Khi những thông tin đầu tiên của Sẹo đem về khiến Bạch Vân ngạc nhiên, lão ta đang bị công ty Thám tử Việt theo dõi. Giá nói là công an nước sở tại hay một băng nhóm xã hội đen nào nghe còn thuận tai hơn. Tại sao không phải là Trúc Liên Bang, là công an mà lại là một công ty thám tử tư? Bạch Vân muốn điên cái đầu, còn hắn ta, tên sát thủ vô hình kia đâu rồi? Rõ ràng thông tin cho biết là hắn đã vào thành phố này và đang rình mò lão cứ như mèo rình chuột, lão đối phó chưa xong nay lại đẻ đâu ra một cái công ty thám tử, bọn chúng cần gì ở lão?

Bạch Vân mân mê tấm ảnh thám tử Nguyễn Nguyên do bọn đàn em chụp lén được, đem về. Không biết bao lần lão ngắm nghía khuôn mặt Nguyên đến nỗi thuộc cả từng đường nét trên mặt anh ta. Theo Sẹo cho biết, đây là thám tử Nguyễn Nguyên, người cầm đầu nhóm thám tử của công ty Thám tử Việt, đeo bám, theo dõi lão bấy lâu nay. Liệu đây có phải là tên sát thủ vô hình không nhỉ? Bạch Vân tự hỏi và rồi nhanh chóng phủ nhận bởi nếu là tên sát thủ ấy, hắn ta sẽ chẳng liên quan gì đến công việc thám tử cả. Hay hắn ta thuê mấy tên thám tử này đeo bám mình, làm rộn mình rồi nhân cơ hội ra tay? Giả thiết này có khả năng, Bạch Vân gật gù. Thứ hai, rất có thể ai đó đã “đặt hàng” theo dõi công việc làm ăn của mình? Ai, biết đâu là Trúc Liên Bang thì sao? Biết đâu còn một thế lực bí ẩn khác trong cạnh tranh làm ăn thì sao? Biết đâu chính bọn khách hàng hiện đang bị lão chẹt cổ cũng muốn tìm hiểu lão để có cơ hội thanh toán, thoát khỏi lão thì sao? Nhiều khả năng xảy ra quá khiến Bạch Vân mất ăn mất ngủ. Thế bọn thám tử này đã điều tra ra những gì về lão rồi, biết công việc làm ăn của lão đến đâu rồi. Bạch Vân bỗng lạnh toát người, nếu những thông tin ấy lọt đến công an nước sở tại, xôi hỏng bỏng không hết. Lão đang bị Trúc Liên Bang dồn đến đường cùng, lấy mạng sống, nay lại thêm những bí mật kinh doanh bị công an sở tại biết, chắc chắn hai tay lão sẽ rơi vào còng số tám và toàn bộ hoạt động kinh doanh đen bất minh này sẽ bị thu hồi hết. Trong cả hai con đường ấy, đường nào cũng chết, tất cả xuất phát từ bọn thám tử tư chết tiệt này. Bạch Vân lầu bầu chửi thề, chiếc điện thoại trên bàn lại rung lên bần bật, một cuộc gọi quốc tế.

- Sao? - Lão gằn giọng - Nó qua tận bên ấy ư?

Một đầu mối thông tin từ Campuchia báo về cho biết có một thám tử người Việt tên Nguyễn Nguyên đã xuất hiện tại Phnom Penh tìm hiểu về hoạt động của Trúc Liên Bang, về ông chủ Trần Khải Lễ và đặc biệt về Bạch Vân, hình như đã biết ít nhiều thông tin gì đó.

- Là ngươi sao? - Bạch Vân trừng trừng nhìn tấm ảnh Nguyễn Nguyên. Bàn tay phải ấn cái nút đỏ trên bàn.

Sẹo xuất hiện như một bóng ma trong phòng làm việc Bạch Vân.

Lão nhìn gã, hất hàm.

- Con làm tốt lắm.

Sẹo im lặng, xưa nay Bạch Vân ít khen ai lắm, khen quá hóa họa. Ném tấm ảnh Nguyễn Nguyên đến trước mặt Sẹo, Bạch Vân gằn giọng.

- Hãy tìm hiểu kỹ về tên này, đi đâu, làm gì, ở đâu và hắn muốn gì ở chúng ta, biết gì về chúng ta.

Sẹo cầm tấm ảnh lên ngắm nghía. Bạch Vân lạnh lùng nói tiếp.

- Rồi sau đó...

- Vâng, rồi sau đó.

*

Trần Khải Lễ sau khi thụ án tù 7 năm vụ giết nhà văn Lưu Hoàn Lương, biết rằng mình hết đất sống tại đảo quốc Đài Loan nên đã được Phó bang Tứ Hải Dương Quang Nam giúp chạy sang Campuchia năm 1997, rêu rao “ở ẩn”. Nhưng với một ông trùm “nghề” ăn vào máu, nên dễ gì ông ta bỏ được mà cũng chẳng ai tin. Núp dưới mác một nhà thầu xây dựng có vốn lớn, Trần Khải Lễ đã bỏ tiền ra mua hàm Huân tước danh dự và bắt đầu tìm cách lân la kết giao với các nhân vật tai to mặt lớn trong chính quyền thành phố Phnôm Pênh và Chính phủ Hoàng gia. Ô dù đã vững, thoắt cái tiền bạc đã biến ông trùm xã hội đen này thành một doanh nhân có máu mặt, đứng đắn và đáng kính, giúp hắn trúng rất nhiều vụ thầu béo bở trên đất Chùa Tháp.

Một trong những dịch vụ ăn nên làm ra cho Trần Khải Lễ là tổ chức các sòng bài dọc biên giới Việt Nam, Campuchia. Vốn biết Việt Nam cấm cờ bạc nhưng Campuchia lại cho nên những sòng bài công khai này nhắm đến khách Việt Nam là chủ yếu. Doanh nhân Việt Nam thời mở cửa, nhiều người phất lên thấy rõ. Chuyện những khách lẻ lâu lâu “vượt biên” qua bên kia biên giới đánh bạc cắc, thua dăm ba ngàn đô là chuyện nhỏ, cũng có những vụ bắt người đòi tiền chuộc này kia thỉnh thoảng báo chí làm ầm ĩ, với ông trùm, vẫn là chuyện nhỏ không thèm quan tâm. Đối tượng mà Trần Khải Lễ nhắm đến là những doanh nhân giàu bạc tỉ của Việt Nam, mục đích làm sao phải lôi kéo họ đến những sòng bạc bên này và trấn lột sạch. Kế hoạch của Lễ rất tinh vi. Chúng nhắm đến một con mồi nào thì tổ chức điều nghiên dăm ba tháng, thậm chí cả năm. Xây dựng người tiếp xúc, tạo mối quan hệ quen biết... sau khi nắm rõ những sở thích, điểm yếu của người này rồi, chúng sẽ từ từ lôi kéo người này vào chuyện cờ bạc, dần dần và êm ái. Khi người này chấp nhận rồi, chúng sẽ tổ chức những chuyến đi “du lịch” sang đất nước chùa Tháp và đưa vào những sòng bài thượng lưu để chơi. Và 2/3 người cùng chơi là của chúng, với những ngón đòn cờ bạc lừa đảo điêu luyện sau dăm ba lần chơi, nạn nhân bị lột sạch, tiền tỉ thi nhau đội nón ra đi. Không phải ngạc nhiên khi hiện một số thương hiệu buôn bán lớn tại thành phố Hồ Chí Minh vẫn cái tên đó nhưng chủ sở hữu bên trong đã do đồng bọn Lễ nắm rồi. Người chủ cũ kia, thậm chí bây giờ cắn răng trở thành người làm thuê của bọn chúng mà không dám hó hé bởi Trúc Liên Bang luôn gắn chặt với lưỡi dao và viên đạn; sẵn sàng xuống tay tước bỏ ngay mạng sống của đối thủ mà không cần suy nghĩ hay thương xót. Ước mơ của Trần Khải Lễ là biến vùng đất biên giới Campuchia thành một Macau thứ hai để cạnh tranh với tỉ phú sòng bài Stanley Ho ở Macau. Gã từng mạnh miệng tuyên bố vậy. Lần thứ nhất, tỷ phú kia nghe chỉ cười, lần thứ hai, cười khẩy, lần thứ ba nhíu mày vẻ bực bội và lần thứ tư, thứ năm... thì khác. Trần Khải Lễ đã không học bài học của thầy Tăng Sâm người thời Xuân Thu, tính chân thật, hiếu thảo, là học trò Khổng Tử. Bà mẹ tin con, khi có kẻ bảo con giết người thì không tin nhưng đến kẻ thứ hai, thứ ba nghe nói vậy thì cuống cuồng chạy trốn. Rõ ràng một việc dù cho là sai lầm nhưng nhiều người cùng nói như nhau dễ khiến cho người ta dần tin. Trần Khải Lễ phải trả giá đắt.

Sau khi có tiền, Trần Khải Lễ tìm cách quay vòng “vốn” đầu tư vào các nước khác nhằm rút tiền sạch ra. Việt Nam cũng là đích nhắm đến bởi với chính sách thu hút đầu tư tại nước này, ai đem tiền vào đầu tư xây dựng nhà máy, cao ốc, khu công nghiệp... đều được khuyến khích mà không hề hỏi nguồn tiền từ đâu ra, tại sao có. Công cuộc làm ăn khá phát đạt, nhất là khi Trần Khải Lễ bắt tay với trùm xã hội đen Năm Cam. Tuy nhiên sự đời, cái gì bất hảo cũng khó tồn tại lâu. Sau khi Năm Cam bị bắt năm 2000, tại Campuchia, Thị trưởng Phnôm Pênh đã mở cuộc tảo thanh chống Trúc Liên Bang sau khi băng đảng này bị nghi là thủ phạm giết Lý Chí Hâm, Hội trưởng Hiệp hội thương mại Đài Loan tại Campuchia. Đã thế nói chuyện với một phóng viên kênh truyền hình hữu tuyến Phnôm Pênh, sau cái chết của Lý Chí Hâm, Trần Khải Lễ đã tuyên bố hết sức hớ hênh và ngạo mạn rằng ở Campuchia chỉ cần quẳng ra 300 USD là có thể thuê được một tay đao búa sẵn sàng giết người. Kết quả cảnh sát Campuchia ập vào, lôi ra từ nhà Trần Khải Lễ khá nhiều súng đạn, y đã bị bắt. Trúc Liên Bang tại Campuchia chấm dứt sự tồn tại.

Trong tù, Trần Khải Lễ bị bệnh tật hoành hành. Hơn một năm sau, y được trả tự do. Bác sĩ phát hiện Trần Khải Lễ mắc bệnh ung thư. Lúc đầu, ông ta nhất quyết không chịu đi viện, nhưng sau đó bệnh tình ngày càng nặng và có dấu hiệu di căn sang thành bụng nên tháng 6 năm 2007, dưới sự sắp đặt của bạn bè và tay chân cũ của mình, Trần Khải Lễ được đưa đến Hongkong để chữa trị. Lý do Trần Khải Lễ không chịu đi ra nước ngoài chữa trị là do sợ bị chính quyền Đài Loan bắt lại, bởi cảnh sát Đài Loan luôn theo sát mọi hành động của ông ta, và chỉ đợi cơ hội để bắt giữ đưa về Đài Loan xét xử. Hầu hết tài khoản của Trần Khải Lễ tại các ngân hàng đều bị cảnh sát Đài Loan phong tỏa, nhưng do giữa Đài Loan và Hongkong không có hiệp ước hỗ trợ tư pháp nên việc bắt giữ Trần Khải Lễ của cảnh sát Đài Loan vẫn chưa được.

Lúc này một đàn em thân tín của Trần Khải Lễ là Pak Yan tiếp tục thay y điều hành bộ máy cờ bạc giữa Việt Nam và Campuchia trôi chảy. Mọi sự chỉ xảy ra khi gần đây một đàn em của Pak Yan đứng ra tố cáo những gian lận của y, bấy giờ Trúc Liên Bang mới té ngửa ra, bản thân Trần Khải Lễ cũng ngậm ngùi khi biết mình bị lừa vì quá tin đàn em. Thực tế sau khi thông qua cờ bạc gian lận, Trần Khải Lễ đã thâu tóm một số doanh nghiệp lớn của Việt Nam nhưng là những ai, bao nhiêu và sự cống nạp hàng tháng, năm, bao nhiêu giờ chính ông ta cũng không thể nhớ nổi trong khi bệnh tật đang hoành hành, sống chết chỉ còn tính bằng ngày, tháng nên không ai có thể biết cụ thể trừ Pak Yan với tên Việt là Bạch Vân. Trong thời gian tiếp quản thay Trần Khải Lễ, một mặt vẫn phục vụ Trúc Liên Bang, nhưng bên trong Bạch Vân âm thầm thâu tóm riêng, qua Việt Nam tự thành lập một doanh nghiệp, thực chất là một băng nhóm riêng nhằm tách ra “quản” những doanh nghiệp kia. Sau đó Trúc Liên Bang mấy lần phái người tìm y thương thảo nhưng đều bị Bạch Vân từ chối, quyết định từ các lão Trúc rằng, kẻ này đã phản bội, hắn phải chết.

Giữ đúng nguyên tắc của Trúc Liên Bang mỗi khi tiêu diệt đối thủ này thì đều báo trước và bao giờ sát thủ cũng để lại “chữ ký” chứng tỏ chính Trúc Liên Bang đã ra tay. Dĩ nhiên Pak Yan-Bạch Vân cũng thừa biết chuyện này, y lập tức tung tiền kiếm người bảo vệ mình. Yakuza của Nhật Bản với Thủ lĩnh Nogugimajuo của Sumiyosi - băng đảng lớn nhất tại Nhật Bản có khoảng 2 triệu thành viên đã cho người bảo vệ Bạch Vân. Trúc Liên Bang đã điều tra ra rằng, vụ Trần Khải Lễ bị bắt, ngoài chuyện “khoe khoang” linh tinh thì còn có tạo phản bên trong đó chính là Bạch Vân, nghe đâu chính một tỉ phú sòng bài cũng không chấp nhận có kẻ muốn cạnh tranh với mình nên quyết định tiêu diệt.

Sau khi gửi thông báo cho Bạch Vân, hai sát thủ trẻ của Trúc Liên Bang đã được cử đi thi hành nhiệm vụ này. Kết quả Bạch Vân vẫn bình yên, còn hai sát thủ kia đã bị bọn võ sĩ Kendo bảo vệ thanh toán, thủ tiêu luôn cả xác, chính quyền hoàn toàn không hề biết đến vì bọn chúng nhập cảnh lậu qua ngả biên giới Việt Nam - Campuchia, không lưu lại giấy tờ xuất nhập cảnh. Vụ này đã gây chấn động Trúc Liên Bang và có khả năng làm cho bang phái này mất uy tín nặng nếu không tiêu diệt được Bạch Vân. Suy đi tính lại, cuối cùng Bạch Hổ, tên sát thủ máu lạnh khét tiếng đã được Trúc Liên Bang vời đến giao nhiệm vụ khó khăn này. Muốn vượt qua bọn võ sĩ Kendo để tiêu diệt Bạch Vân là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, bởi sau lần bị giết không thành, Bạch Vân càng ngày cảnh giác hơn, tăng cường thêm người bảo vệ và đang dự định tẩu tán tài sản, trốn đi đâu đó không ai rõ. Các trưởng lão Trúc của Trúc Liên Bang hy vọng chỉ với tài năng thiên bẩm của tên Bạch Hổ, sát thủ số một trong nhóm Tứ tượng sẽ hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.

“Sát thủ cô đơn”, “sát thủ vô hình” là một sát thủ bí ẩn. Theo lời đồn rằng hắn ta không có người thân, đồng đảng hay bạn bè, cũng chẳng liên quan tới bất kỳ chính phủ, tôn giáo hay tổ chức tội phạm cụ thể nào. Đến nay số người chết dưới tay hắn ta không kể hết nhưng danh tính thực sự của hắn vẫn nằm trong bóng tối. Từ lâu cái tên này đã được FPI Mỹ ghi tên vào sổ đen, truy lùng, cảnh sát quốc tế Interpol cũng đưa vào danh sách thông báo đỏ. Tên này hoạt động rất thận trọng nên đến nay các cơ quan cảnh sát quốc tế vẫn chưa có một tấm ảnh mặt mũi cụ thể của y ngoài mấy tấm hình chụp xa lờ mờ khá cũ kỹ. Đây là một thách đố danh dự đối với các cơ quan điều tra khắp thế giới.

Lời dạy xưa của sư phụ Yu luôn văng vẳng bên tai Bạch Hổ, làm sát thủ tức phải như luyện võ công của phái Nga Mi vậy “lai vô ảnh, khứ vô hình” (đến không có hình thù nhân dạng, đi không để lại dấu vết), luôn luôn mờ mờ ảo ảo, đi mây về gió, không ai thấy rõ, biết rõ đó cũng là đặc trưng của một sát thủ chuyên nghiệp. Thế nên lần này Bạch Hổ vào Việt Nam, gã xé quy ước cũ về việc thông báo sẽ ra tay như Trúc Liên Bang xưa nay vẫn làm. Gã cũng khôn ngoan không liên lạc gì với bang Triều Châu tại thành phố. Cái chết của hai sát thủ Trúc Liên bang vừa rồi là có liên quan đến bang Triều Châu. Hai sát thủ này vào thành phố, đã nhờ bang Triều Châu thu xếp chỗ ẩn nấp để lần tìm ra Bạch Vân. Bọn chúng đâu ngờ rằng Bạch Vân cũng có người nằm vùng trong bang Triều Châu. Chính vì thế mà bọn võ sĩ Kendo lần ra hai sát thủ này, xuống tay thịt chúng trước khi chúng kịp hành động. Thế nên lần này Bạch Hổ lẳng lặng vào Việt Nam với một thân thế khác xứng danh với cái tên “sát thủ vô hình” và một mình hành động của một “sát thủ cô đơn”.