← Quay lại trang sách

- 16 -

Mấy hôm nay tự dưng Bạch Vân thấy dấy nên một nỗi lo lắng mơ hồ nào đấy. Bầu không khí u ám tử thần luẩn quẩn xuất hiện làm lão lo lắng, mất ăn mất ngủ. Đột nhiên trong đầu Bạch Vân lóe lên một tia sáng làm gương mặt lão tái dại hẳn đi, thất thần đến mấy phút, không lẽ là gã ta sao? Chỉ có gã ta, đúng vậy, chỉ có gã ta mới làm cho Bạch Vân mất tự tin, ớn lạnh đến vậy, “sát thủ vô hình”, chỉ có hắn ta thôi. Từng là đại ca của Trúc Liên Bang, làm gì Bạch Vân không biết đến tên sát thủ Bạch Hổ đứng thứ tư trong nhóm sát thủ Tứ tượng. Sau này tách ra hoạt động riêng, trở thành một sát thủ vô hình ai cũng có thể thuê miễn có tiền. Tuy nhiên với Trúc Liên Bang, gã vẫn có mối ân tình. Gã nổi tiếng bởi việc giết người chuyên nghiệp không để lại dấu vết, không để lại gương mặt và xưa nay chưa có vụ nào hắn nhúng tay vào mà thất bại. Rõ ràng sau thất bại của hai sát thủ chuyên nghiệp vào Việt Nam giết Bạch Vân và mất tích đến nay, không còn cách nào khác, Trúc Liên Bang đành mời Bạch Hổ với hy vọng chỉ có tên “sát thủ vô hình” này may ra mới thi hành được nhiệm vụ.

- Quay xe - Bạch Vân nói cộc lốc.

Hội quán chính thức của người Phúc Kiến tọa lạc tại số 46 đường Trần Phú, Hội An, tỉnh Quảng Nam. Hội quán này do một nhóm người Phúc Kiến đến Hội An sinh sống tạo dựng vào năm 1759. Hội quán là nơi thờ thần, Tiền hiền và hội họp đồng hương của những người Phúc Kiến. Thỉnh thoảng Bạch Vân cũng ra Hội quán ngoài Hội An dự các ngày Nguyên Tiêu ngày 15 tháng Giêng âm lịch, vía Lục Tánh ngày 16 tháng 2 âm lịch, vía Thiên Hậu ngày 23 tháng 3 âm lịch, tùy theo thời gian rảnh, còn lại lão chủ yếu là đi cúng chùa trong thành phố. Lão cũng luôn là một trong những người có những khoản đóng góp lớn cho Hội quán, lẫn những người bà con khi gặp khó khăn, hoạn nạn nên tiếng nói rất có trọng lượng trong cộng đồng Phúc Kiến từ Hội An vào đến thành phố. Thật ra đó chính là thủ thuật lấy lòng của lão, mua lòng tin cậy quý mến của cộng đồng, biến họ thành cái áo giáp bảo vệ mình từ xa. Chả thế khi Trúc Liên Bang quyết định xuống tay trừng trị lão, trong cộng đồng, những kẻ mang ơn, bỗng nhiên trở thành chỉ điểm lẫn bảo vệ lão từ xa là vậy. Lão rất tâm đắc câu “Nuôi quân ba năm dụng quân một giờ” là vì vậy.

Chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh, dừng lại trước Hội quán Ôn Lăng Phúc Kiến. Bạch Vân vỗ vai tên lái xe kiêm vệ sĩ, nói gọn lỏn:

- Chờ tao.

Nói thế nhưng lão không đẩy cửa ra ngay, chờ tên bảo vệ Yakura thứ nhất tông cửa ra ngoài trước.

Bao quanh Hội quán là các khu phố buôn bán sầm uất của vùng trung tâm Chợ Lớn. Hội quán hay còn gọi là chùa này do nhóm người Hoa - Phúc Kiến di cư sang Việt Nam lập nên vào khoảng thế kỷ 17. Màu sắc rực rỡ, người đi lại nhộn nhịp, tiếng xe gắn máy, xe ô tô ầm ầm chạy qua lại như mắc cửi, khiến tên võ sĩ Kendo này vốn quen với cuộc sống nề nếp có phần khắc kỷ của Nhật, hơi ngỡ ngàng. Tuy nhiên hắn ta điều chỉnh rất nhanh bản thân, liếc mắt quan sát xung quanh, sau đó khom lưng, mở cánh cửa xe. Bạch Vân chui ra và tên còn lại trong xe cũng nhanh chóng bám lấy lão, chui ra luôn.

Từ xa nhìn ngôi chùa sẽ dễ dàng nhận thấy biểu tượng của một con thuyền rồng mũi nhọn cong nổi bật với gam màu đỏ sáng. Từng cặp rồng có kiểu dáng lạ mắt như vừa từ trên trời uốn mình đáp xuống, ẩn hiện kề bên đó là tổ hợp tượng các nhân vật huyền thoại với những tư thế và nét biểu cảm rất lạ lùng, đan xen là các phù điêu bằng gốm sứ khắc họa thật ấn tượng. Ngôi chùa cổ và quý hiếm bậc nhất vốn là nơi gặp gỡ chia sẻ khó khăn và giúp nhau ổn định cuộc sống của những người đồng hương Phúc Kiến. Rồi dần dần với nhu cầu tâm linh Hội quán trở thành nơi thờ cúng chiêm bái các vị thần dân gian theo tín ngưỡng của người Hoa...

Gọi là chùa Quan Âm nhưng nơi đây bà Thiên Hậu mới là vị thần được thờ chính nơi chánh điện. Đã chuẩn bị sẵn nhang đèn, Bạch Vân len vào dòng người tấp nập ra vào, người đến cúng kiếng cũng có, kẻ hiếu kỳ thừa thời gian cũng có và một đám khách nước ngoài lố nhố đi khắp nơi. Hai tên vệ sĩ khá vất vả bám sát lão, ánh mắt chúng đảo khắp nơi quan sát, đề phòng.

Tượng bà Thiên hậu Thánh mẫu là người phụ nữ phúc hậu, đội mão mặc áo choàng có hai cung nữ hầu hai bên, ngồi trên ngai vàng, xung quanh ánh đèn lập lòe. Bạch Vân cầm mấy nén nhang lớn tiến đến cúi đầu khấn khứa trong hàng trăm lời van xin cầu khẩn khác xung quanh, nhang khói đen xỉn, mờ mịt, may mà hôm nay không phải đầu tháng hay giữa tháng. Sau đó lão lang thang khắp nơi, chỗ nào cũng khấn, cũng thắp nhang và bỏ vào thùng phước thiện những tờ 500 ngàn xanh mà ai lỡ nhìn thấy chắc cũng ngẩn ngơ luôn.

Thật ra Bạch Vân có tin không? Đến giờ lão cũng không biết nữa. Dĩ nhiên hồi nhỏ lão cực kỳ tin tưởng vào thần thánh trời Phật trên cao, một niềm tin sùng kính, ngây thơ và chân thành. Nhưng lớn lên, bước chân vào thế giới xã hội đen, những niềm tin ấy cứ mất dần, mất dần cho đến một ngày kia khi cầm dao giết người, từ đó lão không còn tin vào bất kỳ thần thánh ma quỷ nào nữa. Lão tự nhủ, chẳng ai cho mình cái gì hết, tất cả phải chém giết, tranh giành vật vã mới có, không thần thánh nào cho. Tuy nhiên lão vẫn đến chùa, vẫn thắp nhanh, vẫn cầu khấn mà như lão thi thoảng vẫn tự giễu mình, đó là những giây phút yếu đuối nhất thời. Với lại, suy cho cùng, tiền của lão là bạc triệu triệu đô, bỏ dăm ba đồng cắc mua chuộc một chút niềm tin, có mất mát gì đâu? Thế nên lão vẫn đến chùa, vẫn cầu khấn như một thói quen.

Bạch Vân ngầm quan sát lão bạn già giữ chùa của Hội quán. Y ta già thật rồi. Trán hói còn lơ thơ vài cọng tóc, người ốm yếu hom hem, tay chân nổi gân xanh cả, tướng tá nhìn như tên vã thuốc phiện. Ai có thể ngờ nổi đây từng là một trong những đại ca của Trúc Liên Bang ngày ấy. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu? Trong đầu Bạch Vân bỗng vang lên một câu thơ trong bài thơ Nhớ rừngcủa tác giả Thế Lữ mà gã có dịp đọc và rất thích. Lúc này hai tên vệ sĩ Kendo đã được lệnh lui ra ngoài để hai ông chủ nói chuyện riêng.

- Ngộ thấy nị dạo này có vẻ yếu lắm...

Lão Đỗ nhe răng cười phà phà, phô hàm lợi chả thấy răng đâu.

- Quen rồi, ngộ quen rồi nị à.

Nhìn lão bạn già rất ngộ nghĩnh, tí nữa Bạch Vân phá lên cười nhưng kìm nín được. Lão Đỗ chỉ hơn mình mấy tuổi, sao thảm hại quá.

Sau vụ hai sát thủ vào Việt Nam giết Bạch Vân không thành, Trúc Liên Bang tỏ rõ sự nghi kỵ với Hội quán Phúc Kiến tại đây, tuy nhiên Bang Phúc Kiến vốn là “mẹ” đỡ đầu cho Trúc Liên Bang nên không thể phủi tay được vì vậy Trúc Liên bang vẫn buộc phải giữ sợi dây liên lạc nhưng giấu kín những việc làm của mình. Lão Đỗ thở dài.

- Ngộ cũng chú ý tìm hiểu giùm nị rồi, nhưng họ kín đáo lắm, có điều...

- Có điều gì? - Bạch Vân chú ý hỏi.

Lão Đỗ lều phều nói qua hàm răng rụng gần hết.

- Chuyện của nị, Trúc Liên Bang đã thông báo hết các nơi biết rồi nên... nên...

Lão ta thở dài phà phà toàn tiếng gió. Bạch Vân cau mày.

Sự tranh ăn giữa lão và Trúc Liên Bang có thể ban đầu có người không hiểu nên còn ủng hộ lão. Tuy nhiên một khi Trúc Liên Bang công khai toàn bộ tội trạng lão ra thì lão sẽ mất ngay chỗ dựa vào bang phái đồng hương mình, từ lâu lão cũng đoán điều này trước sau gì cũng xảy ra và giờ nó đã xảy ra, dồn lão ta vào con đường cùng rồi.

Lão Đỗ đặt bàn tay xương xẩu lên vai Bạch Vân, nắn nhè nhẹ, nói vẻ thân tình.

- Nị hãy liệu liệu đi... kéo dài không ổn đâu.

- Ngộ phải làm gì bây giờ? - Bạch Vân ngớ ngẩn hỏi, Đỗ nhìn sâu vào mắt lão ta, dằn giọng:

- Tẩu vi là thượng sách...

Bạch Vân cúi đầu, im lặng, thở dài. Phải, trong Binh pháp Tôn Tử có nói rất rõ: Gặp kẻ địch mạnh thì kế chuồn là thích hợp hơn cả trong 36 kế. Từ ngày ra đời, đi đâu, làm gì, Bạch Vân cũng căn cứ theo Binh pháp Tôn Tử cả, thành giai thoại mà đồng bọn trong Bang vẫn hay chế giễu. Với kẻ khác thế nào lão không biết, chứ riêng lão, áp dụng binh pháp này luôn luôn đúng, thế nên Bạch Vân rất tín nhiệm Binh pháp Tôn Tử. Sau khi sự việc bại lộ, làm gì lão không nghĩ đến chuyện tẩu vi thượng sách, tuy nhiên cũng vì lão quá tham và đồng tiền đã đầu tư không dễ gì lấy ra được nên đành cắn răng ở lại, thành ra là đối đầu với bang phái của mình, một điều mà lão hiểu rằng không nên chút nào.

Lão Đỗ thở phào phào nói trong hơi gió:

- Vụ vừa rồi đã có kẻ nói xấu ngộ sau lưng bởi họ biết mối quan hệ giữa ngộ và nị nên...

- Nên sao? - Bạch Vân nôn nóng hỏi lão bạn già.

- Nên ít bữa nữa ngộ sẽ về quê, thôi, cũng già rồi, cuối đời về bên mấy đứa con sống cũng tốt.

Bạch Vân choáng váng.

Lão Đỗ là chiến hữu thân thiết của lão trong bang phái bao nhiêu năm nay. Sau khi nghỉ, lão được đưa về đây giữ ngôi chùa này, nhưng thực tế là để điều khiển một đường dây làm ăn quan trọng khác của Trúc Liên Bang lẫn Hội quán Phúc Kiến tại thành phố. Tiếng nói của lão rất có uy tín trong bang hội, vừa qua lão đã đỡ cho Bạch Vân rất nhiều. Cũng từ mối quan hệ thân tình ấy, lão Đỗ đã tiết lộ hai sát thủ Trúc Liên Bang từ Campuchia xâm nhập vào thành phố, đang ẩn ở Hội Phúc Kiến để tìm cơ hội ra tay giết Bạch Vân, giúp lão ta điều bọn sát thủ Kendo hành động trước. Vụ ấy Bạch Vân đắc lợi nhưng Trúc Liên Bang lồng lộn lên truy tìm lý do và dĩ nhiên lão Đỗ là cái đích nhắm đến. Cái giá phải trả đó là lão Đỗ buộc phải rời khỏi Hội quán này, như vậy Bạch Vân mất hẳn tai mắt tại bang hội đồng hương mình.

- Ngộ...

Nhìn bạn già mình vẻ bối rối ân hận, lão Đỗ bật cười.

- Cái gì đến sẽ đến, ngộ già rồi, không phải vụ này thì cũng đến lúc phải nghỉ ngơi thôi, nị không liên quan gì đâu. Cuộc đời này là phúc không phải họa, là họa tránh chẳng qua. Họa phúc khó lường, hết bề né tránh tai họa. Ngộ quen rồi.

Sau đó hai lão già cà rà kê rê đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, trước khi ra về, Bạch Vân bùi ngùi nắm tay lão Đỗ bởi biết đây là lần gặp nhau cuối cùng, suy cho cùng lão Đỗ vẫn là người hạnh phúc hơn lão ta. Cuối đời Đỗ được Bang hội cho về sống yên ổn tuổi già bên vợ con, còn hơn lão, tiền nhiều có ích chi khi ngày mai ra sao chưa biết được. Thậm chí sống chết kề bên, ngay lúc ấy, lão ao ước, giá có thể bỏ tất cả để về sống an nhàn như Đỗ, lão chấp nhận ngay, tiếc thay đã nhúng chàm rồi, biết làm sao bây giờ?

Khi chào lão Đỗ ra về, Bạch Vân đặt vào tay lão bạn già một tờ ngân phiếu lên đến gần chục con số. Đỗ cầm tờ ngân phiếu, đưa lên dí sát mặt nhìn, nheo nheo mắt vẻ nghĩ ngợi, một số tiền rất lớn.

- Ngộ phải làm gì?

Quả là một kẻ thông minh, Bạch Vân nói khẽ:

- Hãy giúp đỡ chăm sóc mụ vợ già đầu tiên của ngộ, còn thằng con thứ ba, nó phá phách quá, nhưng dù sao cũng là máu thịt mình đẻ ra, nếu nó có sa cơ đâu đó mong nị chiếu cố hộ. Tiền ngộ chuyển về nhiều rồi, trong mấy đứa làm ăn đàng hoàng, giờ ngộ chỉ lo mụ vợ và nó thôi.

Lão Đỗ gật đầu. Bạch Vân có khá nhiều vợ, tuy nhiên người vợ đầu lớn tuổi hơn là do chính cha mẹ lão ta đứng ra cưới hỏi đàng hoàng theo tập tục, nay bà ta đã già nên Bạch Vân vẫn lưu ý chăm sóc bởi người đàn bà quê mùa này vốn kém nhan sắc, lại già cả, vụng về. Trong hơn chục đứa con, cũng chả hiểu sao lão lại khổ về thằng quý tử này nhất, số phận chăng?

- Ngộ sẽ mở thêm một tài khoản, chuyển tiền vào đấy cho nị hàng tháng, cho đến một ngày...

Hiểu câu bỏ lửng của Bạch Vân, lão Đỗ gật đầu tiễn Bạch Vân bằng câu ngạn ngữ “Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân” tức hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người, mọi việc đều do số mệnh quyết định.

Băng qua ngôi chùa, Bạch Vân cười gằn nhớ đến câu “Mọi việc đều do số mệnh quyết định”. Số mệnh là gì nếu mình không phấn đấu cố gắng kiếm tiền bằng mọi thủ đoạn? Chỉ những kẻ yếu thế, nhu nhược hèn nhát mới đổ lỗi cho số phận thôi, xưa nay lão vẫn tâm niệm vậy và tin vậy, làm vậy.

*

Sơn, con trai đầu của bác Hà dẫn Nguyên đến gặp một người bạn làm báo. Xưa nay dân báo chí vốn là ma xó, chuyện gì cũng biết, thạo tin nên hy vọng sẽ giúp Nguyên được.

Hoàng có cha người Việt, quê Cần Thơ, mẹ người Campuchia nên tên Campuchia của anh ta là Chan Thonn, phóng viên của tờ Bưu điện Phnom Penh, có quan hệ rộng rãi trong xã hội, hay nói theo cách của Sơn rằng, anh ta là “quái thai làng báo” tại xứ này. Khi bước vào phòng làm việc của Hoàng, Nguyên thấy bề bộn báo chí vứt lung tung gồm những tờ Nhật báo Campuchia, Bưu điện Phnom Penh, Nhật báo Campuchia Mới, Đảo Hóa Bình, Tia sáng Campuchia...Anh cúi lượm một tờ bản tiếng Anh lên đọc sơ qua. Hoàng khẽ gật đầu chào hai người, ra hiệu ngồi xuống còn anh ta vẫn áp tai vào máy điện thoại nói như quát với ai đó, máy fax liên tục nhả giấy đầy chữ, hai cái tivi nhấp nháy hình và máy tính màn hình lớn đầy chữ, phong cách làm việc rất Tây. Té ra Hoàng phụ trách một chuyên mục nóng của tờ Bưu điện Phnom Penh.

Cây bút trên tay gõ liên tục, Hoàng lơ đãng lắng nghe, thái độ đó khiến Sơn, bạn học của anh ta vẻ phật ý nhưng Nguyên thì không. Qua quan sát anh hiểu rằng Hoàng vẫn đang lắng nghe anh nói, chỉ có điều anh ta không thể hiện ra mặt thôi. Hoàng thận trọng đứng dậy, kéo rèm che kín căn phòng, nghiêng đầu ngó qua lại nhìn ra ngoài phòng làm việc qua lớp cửa kính mờ như quan sát xem có ai rình mò gì không, rồi mới đến ngồi xuống, liếc nhìn vẻ dò hỏi. Dù qua điện thoại Sơn đã nói rõ mối quan hệ với Hoàng rồi, nhưng hình như anh ta vẫn muốn nghe lần nữa. Sơn một lần nữa giải thích, nhấn mạnh đến mối quan hệ thân tình với Nguyên và mong Hoàng giúp đỡ.

Bằng giọng nói trầm đục, Hoàng lẳng lặng lôi thêm mấy tờ báo cũ đăng tin, đưa ra như để chứng minh thêm điều mình nói.

- Anh biết tiếng Anh chứ?

Nguyên gật đầu, Hoàng đẩy tờ báo đến trước mặt Nguyên.

- Nếu vậy, anh hãy đọc thử cái này xem sao.

Ngoài C. nay thêm Hoàng nữa khẳng định cho Nguyên biết công việc kinh doanh Bạch Vân bên này chính là tổ chức các sòng bạc, khác với Việt Nam, tại Campuchia, cờ bạc vốn tự do. Cái tên Trần Khải Lễ và Trúc Liên Bang những người làm báo nhạy cảm như Hoàng đều biết rất rõ. Chuyện Trúc Liên Bang vốn nổi tiếng do có dính líu trực tiếp tới chính trị từ đầu những năm 1980 tại Đài Loan. Đặc biệt là ông trùm Trần Khải Lễ, kẻ sát hại nhà văn Lưu Hoàn Lương tại California, Mỹ vào năm 1984 bị bắt tại Đài Loan vào năm 1984 và bị kết án tù chung thân. Án phạt của ông ta sau đó được giảm xuống còn 7 năm. Sau khi được tự do đã bay sang Campuchia sống ẩn dật, nhưng thực tế là tiếp tục hoạt động xã hội đen với những lĩnh vực đặc trưng của Trúc Liên Bang bao gồm: đòi nợ thuê, giết người theo hợp đồng, cho vay nặng lãi, hối lộ, cờ bạc, buôn lậu ma túy... Nhưng riêng tại Campuchia, hoạt động cờ bạc là rầm rộ nhất, tại khu vực biên giới Việt Nam-Campuchia, rất nhiều sòng bạc của Trần Khải Lễ mà Bạch Vân là người đại diện.

Nghe Hoàng nói, trong đầu Nguyên thoáng hiện qua hình ảnh căn nhà được bảo vệ kín đáo như một pháo đài, những gương mặt lanh tanh của bọn vệ sĩ bao quanh Bạch Vân. Anh gật gù.

Về tên tuổi trùm xã hội đen Trúc Liên Bang Trần Khải Lễ thì trong công việc của mình, Nguyên có biết chút ít nên cũng chẳng lạ gì. Xưa nay trong nghề thám tử tư, sếp luôn nhắc nhân viên có hai chuyện quan trọng, một là những việc gì của chính quyền, luật pháp thì tốt nhất không xen vào, nếu có tham gia chỉ với tư cách phụ giúp, không làm điều gì trái luật, thứ hai, không điều tra liên quan đến xã hội đen dưới bất kỳ hình thức nào. Nguyên hình dung ra khuôn mặt nhăn nhó của sếp khi biết chuyện này, thì sếp không hẳn đã sợ nhưng để bảo vệ “nồi cơm” cho công ty, như ông vẫn nói, tốt nhất là tránh xa ra, đấy là việc của công an.

Hoàng trầm ngâm, thận trọng nói.

- Tại thủ đô Phnompenh, ông trùm Trần Khải Lễ đóng vai thương nhân, thường xuyên “hoạt động từ thiện”, nhưng bên trong là gì thì chúng tôi ở đây ai cũng biết là làm gì. Tháng 7 năm 2000, ba tuần sau khi Hội trưởng Hội Đài thương tại Campuchia bị ám sát, một vụ án gây chấn động dư luận, giới báo chí chúng tôi sôi lên sùng sục viết bài, mọi chú ý hướng đến Trần Khải Lễ, người ta nghi ngờ đây là sự thanh toán lẫn nhau giữa các băng tội phạm xã hội đen. Dưới áp lực của dư luận và báo chí, chính phủ bắt đầu vào cuộc. Thế rồi đột nhiên Trần Khải Lễ tuyên bố buôn bán, dự trữ vũ khí với lý do để tự vệ trong những tình huống xấu nhất. Hành động này càng gây nên sự chú ý của chính quyền Phnom Penh. Kết quả trong một lần khám xét nhà của Trần Khải Lễ, nhà chức trách chúng tôi đã tìm thấy súng, lựu đạn với số lượng lớn trong nhà. Ngay sau đó, Trần Khải Lễ bị cảnh sát Campuchia bắt giam. Thế rồi trong tù, Trần Khải Lễ bị bệnh tật hoành hành, bác sĩ cho biết đó là ung thư. Nhờ vậy mà Trần Khải Lễ được ra tù sớm hơn và sau đó một thời gian thì ông ta quay về Hồng Kong chữa bệnh. Chúng tôi được biết mọi hoạt động sau này của Trần Khải Lễ tại đây do đàn em thân Bạch Vân quản lý.

- Bạch Vân?

Hoàng thở dài.

- Báo chúng tôi từng lên bài đánh động về những hoạt động của Trúc Liên Bang thời hậu Trần Khải Lễ, kết quả, phóng viên bị đánh đến nỗi phải nhập viện. Tòa soạn đe dọa bị đặt bom, dù báo đã báo chính quyền nhưng không ăn thua, cuối cùng chúng tôi quyết định đình bản không đăng nữa để được yên thân. Giờ anh đã hiểu rồi chứ?

- Tôi có thể biết nội dung bài báo ấy được không?

Hoàng ngẫm nghĩ một lát rồi lại bên bàn làm việc, rút ra một bản thảo bài báo bị vạch đỏ, xanh chi chít bên lề, lại ghế ngồi, nheo mắt đọc chậm, nội dung bài báo cho biết rằng tuy Trần Khải Lễ đã rút khỏi Campuchia nhưng chân rết tay chân ông ta vẫn còn ở lại rất nhiều. Và đã có dấu hiệu những chân rết này xâm nhập vào bộ máy công quyền nhà nước để khuynh đảo, tham gia vào nhiều dự án nhằm rửa tiền...

Hoàng thở dài.

- Không phải chúng tôi chỉ bị những thế lực xã hội đen gây khó dễ đâu mà cả chính quyền cũng rất khó chịu về loạt bài điều tra này.

- Tôi hiểu - Nguyên lẩm bẩm - Chống tham nhũng tiêu cực thì đâu cũng giống nhau thôi. Tôi có thể xin bản thảo bài báo này được không?

- Trong khi Hoàng đang ngần ngừ thì Sơn nói vào nên anh ta vẻ bất đắc dĩ đưa luôn xấp bản thảo cho Nguyên dặn hãy giữ kỹ. Phóng viên loạt bài này đã phải ra nước ngoài “lánh nạn” rồi.

- Liệu Bạch Vân hiện nay vẫn còn làm ăn bên này không?

- Không, theo tôi biết ông ta đã rút về Việt Nam làm ăn với tư cách là một doanh nhân người Đài Loan rồi.

Nguyễn Nguyên gật gù, kể ra nhà báo này cũng rất nhạy thông tin. Hoàng ngần ngừ một chút rồi nói tiếp.

- Theo thông tin tôi có, dường như sau này giữa Bạch Vân và Trúc Liên Bang bên này có một vài va chạm với nhau.

- Va chạm?

Hoàng gật đầu.

- Đấy là lý do mà ông ta rút khỏi Campuchia.

Nguyễn Nguyên à một tiếng lớn, ra vậy.

- Chúng tôi đang điều tra xem liệu Bạch Vân nay chỉ là một doanh nhân làm ăn đàng hoàng hay còn liên quan gì đến Trúc Liên Bang bên này không?

- Đấy là việc của anh, Thám tử ạ - Hoàng nói gọn.

- Theo tôi hiểu, ngày ấy Bạch Vân làm đại diện cho Trần Khải Lễ tại Campuchia và dường như một vài làm ăn liên quan đến những sòng bạc vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ.

Tốt nhất anh đừng tìm hiểu nữa - Hoàng nghiêm nghị bất ngờ gạt phắt câu hỏi của Nguyên sang một bên - Tôi nghĩ vậy là đủ thông tin cho anh rồi.

Không ngờ sự việc lại đi quá đà và nghiêm trọng như vậy, Nguyên khẽ gật đầu, nói lời cám ơn. Ít nhất giờ anh cũng biết mình đang theo dõi ai.

Rời tòa soạn báo, vừa bước chân xuống đường, một người Campuchia mặc chiếc áo hoa sặc sỡ, có nụ cười ngoác đến tận mang tai, bưng một sạp côn trùng chiên giòn như: nhện, châu chấu, gián... thơm phức tiến đến chào mời. Thật sự mà nói, lần đầu nhìn thấy cảnh một người cho vào miệng một con côn trùng chiên giòn đen thui, Nguyên đã rất sốc. Anh cố nén sự kinh tởm bằng vẻ bề ngoài nhã nhặn cám ơn, từ chối. Khi leo lên xe, bỗng Nguyên giật mình chột dạ, anh nhớ giọng chào lơ lớ tiếng Việt. Tại sao anh ta biết mình là người Việt mà chào, dường như có điều gì không ổn, Nguyên nhìn quanh cảnh giác.

- Nguy rồi.

Theary Seng nhào đến nhà bác Hà vào một buổi trưa, khi Nguyên vừa ăn cơm xong, đang ngồi trò chuyện với bác Hà.

Mấy tuần này Theary Seng dẫn một đoàn khách du lịch đi thăm mấy nước châu Á, mới về nhà, anh nhận ngay mấy thông tin bất lợi cho người bạn Việt Nam nên cuống lên, vội đến nơi Nguyên đang trú ngụ ngay.

- Tôi nhận được thông tin từ mấy người bạn người Hoa Phúc Kiến, họ cho tôi biết những hành động của anh vừa qua đã lọt vào tầm mắt của họ.

- Tôi có làm gì đâu? - Nguyên cãi.

Theary Seng xua tay nói rên rỉ.

- Nguyên à, đây là Campuchia chứ không phải như ở Việt Nam đâu. Campuchia có vua, có chính quyền và đa đảng phái, cuộc sống ở đây phức tạp lắm.

Nguyên cười nhạt vẻ kiêu hãnh. Một võ sĩ Karate đai đen như anh há sợ hay sao. Theary Seng nhìn Nguyên.

- Chúng tôi có vua nhưng cũng từng có hai Thủ tướng, hai bộ trưởng và đủ thứ hai cả, đa đảng phái nên đêm nay khác, ngủ dậy ngày mai khác. Đất nước này rất hỗn tạp, anh biết không?

Bác Hà gật đầu thừa nhận.

- Đúng vậy đấy con ạ.

- Đúng vậy đấy con ạ.

- Những việc vừa qua anh dò la về Trúc Liên Bang và ông Khải - Theary Seng hạ thấp giọng vẻ sợ hãi - Ở đây họ biết hết, người Phúc Kiến vốn là gốc gác đỡ đầu cho họ mà, thế nên mấy người bạn tôi cảnh báo, nếu muốn giữ toàn mạng sống, anh phải chấm dứt ngay ba cái vụ do thám đó và về Việt Nam ngay nếu như còn muốn ăn cơm.

Nguyên thừ người ra, rõ ràng bên này anh hoàn toàn thân thế cô lập, mối quen biết không bao nhiêu, trong quá trình đi tìm hiểu về Trúc Liên Bang, Trần Khải Lễ, Bạch Vân là anh đã ngầm nhận ra sự nguy hiểm của nó rồi. Linh tính đã báo động cho anh về những rình rập âm thầm bao quanh, nay thêm lời nói của Theary Seng chẳng qua để khẳng định chắc chắn thôi.

Chính lúc đó chiếc máy điện thoại di động reo lên, số sếp hiện rõ.

- Cậu đang ở đâu vậy?

- Dạ cháu đang ở bên Campuchia.

- Làm gì bên đấy?

- Dạ, cháu đang điều tra theo hợp đồng của cô Tuyết Lan.

Thoáng im lặng, sau đó tiếng sếp vang lên rõ ràng, rành rọt.

- Về ngay đi, hợp đồng đó, tôi hủy rồi.

Có tin nhắn. Nguyên mở xem. Tin nhắn của một người bạn vốn là chuyên viên tin học cho biết, anh ta đã xâm nhập được vào máy chủ của công ty Đại Nhật theo yêu cầu của Nguyên, phát hiện khá nhiều vụ chuyển tiền tới đi từ tài khoản đứng tên Bạch Vân.