- 19 -
Lần này cũng vậy, giọng Bạch Vân thật nhỏ nhẹ trầm tĩnh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sẹo cúi đầu lí nhí nói về trận đụng độ tối qua. Bên gã những ba thằng mà đều thảm bại dưới tay thám tử Nguyễn Nguyên. Bọn chúng quá bất ngờ bởi những đòn karate siêu đẳng của anh ta. Đến Sẹo, một tay võ nghệ đầy mình mà cũng trúng đòn, còn một tên, thật thảm hại, đến giờ vẫn chưa dậy nổi. Tối qua không nhờ cây súng giảm thanh có lẽ không chừng cả ba tên giờ này đang bị còng, nằm trong đồn công an rồi cũng nên.
- Con chủ quan quá.
- Gã như thế nào?
- Một cao thủ karate, con không ngờ điều đó.
Bạch Vân nhăn tít hai lông mày. Sẹo theo lão bao nhiêu năm nay, võ nghệ gã cỡ nào, lão biết thừa. Xưa nay đối thủ của Sẹo ít lắm, thế mà nay gã còn bị trúng đòn chứng tỏ tên thám tử kia không phải là kẻ tầm thường. Nó là ai? Liệu có phải là tên sát thủ “vô hình” kia không? Lão tự hỏi rồi tự phủ định là không phải bởi hắn ta không thừa thời gian để làm những việc ấy. Vậy tên sát thủ ấy hiện giờ đang ở đâu, nó là ai? Còn tên thám tử này, nó đã biết những gì về mình rồi? Theo thông tin từ Campuchia báo về, Nguyễn Nguyên cũng đã nắm biết kha khá thông tin về Bạch Vân lẫn một vài công việc làm ăn của lão ta rồi. Xưa nay nguyên tắc của Bạch Vân, ai biết về lão đều phải chết, tên thám tử này cũng vậy và tên sát thủ vô hình kia cũng vậy, tất cả đều phải chết.
Bạch Vân nghiến răng giận dữ. Đầu lão bật ra rất nhanh những phản ứng phải làm đó là trừng phạt mấy tên đàn em làm ăn hậu đậu này, kể cả Sẹo. Bọn chúng đã quá tự tin thành ra chủ quan, kết quả thảm bại như thế này đây. Quan trọng là tên thám tử kia lẫn công ty của hắn đã biết được sự có mặt của Bạch Vân, kể cả hoạt động, chúng sẽ đề phòng, sẽ báo công an sở tại hay làm gì nữa. Nghĩ mà uất quá, tuy nhiên cũng trong lòng lão vang lên những câu gàn, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh. Sau vụ thằng Hui, Bạch Vân đã đánh hơi phảng phất đâu đó trong bọn đàn em không khí bất mãn. Hơn lúc nào hết, lúc này lão rất cần bọn chúng, kẻ thù nguy hiểm vẫn chưa xuất hiện, công cuộc làm ăn tại đây rồi cũng đến lúc phải chấm dứt. Thế nên lão tin rằng công ty thám tử lẫn tên thám tử kia cũng chưa thể biết gì nhiều về hoạt động của lão bởi đường dây làm ăn của lão rất kín kẽ, đến khi chúng biết chắc lão đã cao chạy xa bay rồi. Trừng phạt bọn đàn em lúc này là thất sách bởi mình đang cần chúng.
- Lại đây?
Theo cái vẫy tay của Bạch Vân, Sẹo run run tiến lại. Lão lật áo Sẹo lên, ngắm nhìn be sườn thâm tím của gã, gật gù. Ra đòn mạnh, trúng chỗ hiểm, chắc Sẹo đau lắm nhưng trước mặt lão gã phải gồng tỏ vẻ vậy thôi.
- Hãy tiếp tục theo dõi kỹ tên thám tử kia, ta cần thông tin về nó.
- Dạ.
Thảy xấp tiền 100.000 đồng lên bàn, Bạch Vân ngước mắt nhìn Sẹo.
- Mấy đứa đến chỗ tiệm thuốc Bắc xoa bóp đi, để lâu thành bệnh đấy.
Sẹo dạ khẽ, mặt đỏ ửng, gã ngập ngừng cầm xấp tiền trên bàn, ngạc nhiên. Vụ đổ bể tối qua, Sẹo và mấy tên đàn em đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đựng cơn thịnh nộ trừng phạt của Bạch Vân, tuy nhiên, lão chỉ hỏi thăm rồi thôi, không những thế còn cho tiền để chữa bệnh. Là sao?
- Chưa đi sao?
Bạch Vân ngẩng đầu lên ngạc nhiên thấy tên Sẹo vẫn còn đang đứng tần ngần ở đầu kia bộ bàn dài trong phòng lão.
- Dạ, con còn có việc muốn thưa với ông?
- Chuyện gì? - Bạch Vân hất hàm.
- Có điều... có điều...
Nhìn Sẹo ấp úng, Bạch Vân nổi cáu vỗ bàn cái chát.
- Mày theo tao bao nhiêu năm rồi? Sao bỗng dưng lại có tánh đàn bà vậy?
- Nhưng mà... nhưng mà chuyện này con khó nói quá.
- Nếu không là chuyện thằng Hui, với tao, chẳng có gì là khó nói cả - Bạch Vân tàn nhẫn nói, vết sẹo trên má của Sẹo thoáng co giật đau đớn, nhưng gã vẫn cúi đầu vẻ nhẫn nhục.
Mình chỉ còn mình nó là trung thành nhất, chó đuổi đến đường cùng cắn càn, ắt mình chỉ có thiệt. Lão dịu giọng.
- Thôi được rồi, con hãy nói cho ông nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?
Sẹo vội vã nói, có điều vốn từ gã ít nên phải một lúc Bạch Vân mới hiểu gã muốn nói gì. Trong quá trình theo dõi Nguyễn Nguyên, thật bất ngờ bọn chúng phát hiện ra mối quan hệ giữa Nguyên và Tuyết Lan. Cả bọn đều biết mối quan hệ thân tình xưa nay giữa Bạch Vân và Tuyết Lan, nên rất bối rối. Sẹo lệnh cho cả bọn giữ kín chuyện này và tiếp tục theo dõi, càng theo dõi, bọn chúng càng khẳng định rõ về mối quan hệ này, không đơn giản là quen biết bình thường và còn có tình cảm nữa là khác. Điều làm Sẹo choáng váng nhất khi chúng ghi âm được một đoạn điện thoại giữa Nguyên và Tuyết Lan, té ra chính nàng là người đặt công ty Thám tử Việt theo dõi ông chủ của chúng, Bạch Vân. Xem ra mọi chuyện rắc rối này bắt nguồn chính từ Tuyết Lan. Sau khi có đủ thông tin rồi, nhất là tối qua, khi đột nhập vào nhà Nguyễn Nguyên, Sẹo còn tìm thấy một file vi tính gõ báo cáo của Nguyên gửi khách hàng Tuyết Lan, chưa kể những ghi chép linh tinh tình cảm của anh với nàng ta. Thấy không thể giấu Bạch Vân được nữa, Sẹo quyết định báo cáo Bạch Vân.
Gương mặt Bạch Vân nhạt hẳn đi như một tờ giấy nhúng nước phẩm màu xanh khiến Sẹo khiếp sợ. Cơn thịnh nộ của quỷ dữ cũng cỡ ngang thế này mà thôi.
- Tuyết Lan... Tuyết Lan... tại sao lại chính là nàng chứ? - Bạch Vân xoa xoa tay lên mặt, miệng lẩm bẩm những câu rời rạc.
Thế rồi lão ngẩng đầu nhìn Sẹo nói khẽ.
- Con làm tốt lắm. Hãy để toàn bộ giấy tờ, phim ảnh vụ này lại cho ta.
Sẹo dạ khẽ, cung kính đặt lên bàn toàn bộ những tài liệu mà nhóm của gã thu thập được và lùi ra ngoài.
Nhìn cánh cửa gỗ mun phòng Bạch Vân khép chặt, Sẹo ngẩn ngơ, gã hình dung ra cơn thịnh nộ của ông chủ mình như thế nào. Bỗng gã thấy tiếc thương cho Tuyết Lan, một nhành lan đẹp không may gặp bão lớn.
Vẫn còn một điều cuối cùng Sẹo không thể nói cho Bạch Vân biết được bởi gã thấy quá bối rối, vô lý. Tối hôm qua khi thấy tên đàn em bị thám tử kia cho đo ván nằm dài trên sàn nhà, trong lúc bất ngờ không làm chủ, Sẹo móc cây súng giảm thanh ra. Khoảng cách khá gần, tuy trời tối nhưng gã vẫn đảm bảo có thể hạ gục anh ta. Tuy nhiên khi bóp cò, thật không hiểu nổi, một sức mạnh vô hình nào đó đẩy chệch nòng súng sang hướng khác. Sẹo sẵn sàng thề với tất cả những thánh thần nào mà gã biết trên cõi đời này rằng, gã cảm nhận rất rõ một sức mạnh cứ như bàn tay ai đó vậy, đã kéo hẳn nòng súng gã qua hướng khác, kết quả bắn trượt nhờ vậy thám tử kia mới thoát nạn. Sau phát súng ấy, Sẹo lạnh toát người kinh khiếp sợ hãi, cũng như nhận ra sự ngu xuẩn của mình khi dùng súng. Lỡ xảy ra chuyện gì, còn rắc rối to. Sáng hôm sau gã dặn kỹ bọn đàn em giấu chuyện tối qua có dùng súng bởi Bạch Vân mà biết, khó tránh nổi bị trừng phạt. Dĩ nhiên Sẹo giấu kỹ chuyện súng của gã tối qua bị một sức mạnh nào đó gạt đi, không nói thì ấm ức nhưng nói ra gã thấy mình bị điên. Thật gã không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Không lẽ mình điên?