← Quay lại trang sách

CHƯƠNG II - 1 -

Cù lao Mơn nhìn xa như một cái chỏm cây xanh xanh, đang trôi bồng bềnh trên sông.

Chiếc ca nô lướt như bay trên mặt nước, tuy nhiên người lái ca nô luôn giảm máy hoặc khéo léo bẻ lái nhằm làm sóng bớt dềnh lên khi đi qua những chiếc ghe nhỏ. Ghe nhỏ như chiếc lá chòng chành theo từng con sóng, trong đầu Nguyên thoáng vang lên câu ca“Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm, thấp thoáng con xuồng nhỏ bé mong manh...” Bất ngờ miệng anh lẩm bẩm thành lời lúc nào không hay. Người lái ca nô thoáng liếc nhìn Nguyên, đôi môi thâm xì thuốc lá thoáng nhếch lên thành nụ cười nửa miệng. Gương mặt anh ta dài thòng mái tóc vàng hoe, cặp kính đen che mất gần nửa khuôn mặt. Tướng người ốm, cao nhưng chắc chắn. Giá Hollywood sang đây tuyển người, nên chọn anh ta, lúc mới bước xuống ca nô Nguyên nghĩ vậy. Tướng người hầm hố vậy nhưng khi nhìn anh ta cầm lái khi bẻ bên này, khi bẻ bên kia, giảm ga để không tạo sóng cho những ghe thuyền đi ngược, Nguyên phát hiện ra anh đã nhầm. Ẩn dưới vẻ thô lỗ vậy là một con người chu đáo.

Chiếc ca nô cập bến, nước dềnh lên làm Nguyễn Nguyên ngồi sau cũng chao đảo, phải vịn chặt thành ca nô. Anh ta đứng dậy, dướn người quẳng mạnh đầu dây thừng lên một cành cây đang chìa ra ngoài sông, rồi lấy đà nhảy tót lên bờ, lúi húi cột neo ca nô lại. Làm rất nhanh. Xong, bấy giờ anh ta mới nhìn Nguyên nhe răng cười, cất giọng khê đặc của dân lưu linh.

- Mời anh.

Phẩy tay, không muốn để anh ta nắm tay, kéo mình lên. Nguyên cũng lấy đà, nhảy tót lên bờ. Có điều anh không quen nên chân loạng choạng tí nữa té lộn cổ xuống sông nếu người lái ca nô không nhanh tay tóm lấy.

Anh ta vừa dẫn đường vừa mở miệng nói liến thoắng như súng máy bằng cái giọng khê khan của mình trong khi thám tử Nguyễn Nguyên im lặng theo sau. Ánh mắt anh quan sát những căn nhà nấp sau những lùm cây xanh trên cù lao Mơn này. Một vẻ thanh bình êm ả đến mức khiến những người khách thành phố như Nguyễn Nguyên bối rối. Điện thoại di động, truyền hình cáp, internet và... có hết đó anh à, quê là quê vậy chớ có hết đó. Tiếng ai đó trả lời Nguyên.

Từ thành phố chạy xe gắn máy về đây chạy cũng mất dăm tiếng, đường sá giờ dễ đi hơn xưa. Tuy nhiên muốn qua cù lao Mơn, khách phải đi bằng những chiếc ghe nhỏ. Sau này mấy công ty du lịch tỉnh nhận thấy có thể khai thác cù lao Mơn vào tua du lịch sinh thái, thế là có thêm mấy chiếc ca nô chở khách. Nhờ vậy một số dịch vụ cũng nảy sinh trên cù lao này, đời sống bắt đầu lao xao hơn xưa. Lái ca nô giải thích như vậy. Ý anh ta là gì, bia ôm, gái gú, cờ bạc... Nguyên thở dài, cuộc sống luôn là vậy. Được cái này lại mất cái kia.

Căn nhà cổ của dòng họ Hoàng, điền chủ duy nhất tại cù lao Mơn này từ mấy trăm năm trước, ai cũng biết.

Một khu vườn rộng rãi, cây cối um tùm nhưng vắng lặng, thoảng nghe tiếng chim líu ríu gọi nhau xa xa vọng lại. Sự vắng lặng như nghe được tiếng lá rơi khẽ khàng, Nguyên có cảm giác vậy.

Ngôi nhà cổ sừng sững vươn cao, nhà có kiến trúc nửa Tây nửa ta pha trộn. Tường vôi trắng ngà nhưng đầy rong rêu leo bám hoen ố theo thời gian, nhà có một cửa lớn bằng gỗ đỏ, hai cửa sổ trổ cánh ra ngoài. Không hiểu sao nhìn ngôi nhà này, Nguyên liên tưởng ngay đến ngôi nhà cổ của nhân vật trong tiểu thuyết “Người tình” nổi tiếng của nữ văn sĩ Marguerite Duras, Pháp.

Không giải thích lý do, dẫn anh đến trước cổng nhà, người lái ca nô từ chối vào và nói đợi anh ở bên ngoài. Anh ta trả lời ánh nhìn khó hiểu của Nguyên bằng cái nhún vai, không biết nói thế nào, tí nữa anh chửi thề.

Nắng rơi lưng lửng bên thềm nhà, lá úa rụng đầy trên khung cửa sổ.

Căn nhà quạnh hiu, vắng lặng đến gió thổi qua cũng có thể nghe được. Bầu không khí lành lạnh đón Nguyên khiến anh thấy rờn rợn khi tiến vào. Gian giữa ngôi nhà được chạm trổ cầu kỳ, sơn son thếp vàng tạo vẻ uy nghi của những gia đình giàu có thời xưa. Chưa kể là những hoành phi câu đối treo khắp nơi, những tủ xưa, chất đầy chén bát cổ, tường treo nhiều tranh ảnh, những gương mặt xa xưa cũng đang mốc dần theo năm tháng. Bụi lẫn mạng nhện giăng đầy, cứ như nơi đây chưa từng có người ở vậy.

Không khí u ám quá.

Trong khi Nguyên đang lúng túng đứng ngó nghiêng qua lại. Có tiếng dép loẹt quẹt nhè nhẹ từ trong buồng sau vang lên. Một người đàn bà mặc bộ đồ bà ba tím nhạt chấm bi, cổ đeo chuỗi hạt trai xám, tuổi chừng hơn sáu mươi, tóc đã bạc hơn nửa mái đầu, gương mặt phúc hậu, nhưng không hiểu sao Nguyên có cảm giác nhìn nhợt nhạt như thiếu máu. Anh rất ấn tượng với những ngón tay gầy tõe ra, đầy vết đồi mồi của bà.

- Tôi cần gặp thám tử Nguyễn Nguyên.

- Vâng tôi đây.

- Ông là Nguyễn Nguyên - Giọng trong điện thoại vang lên vẻ cẩn thận hỏi kỹ lần nữa.

Nguyên hơi bực, anh xẵng giọng.

- Vâng.

- Tôi có một vụ việc muốn nhờ ông.

- Bà hãy liên lạc trước với công ty tôi theo số điện thoại...

Giọng người đàn bà ngắt lời.

- Nhưng tôi muốn gặp ông.

- Không được, nguyên tắc của công ty Thám tử Việt rằng mọi vụ việc phải liên lạc qua công ty, sau đó công ty phân thám tử nào thì người ấy làm thưa bà.

- Ông là thám tử Nguyễn Nguyên?

Nguyên ngạc nhiên, đã xảy ra chuyện gì rồi chăng? Và ghé miệng nói to vào điện thoại di động.

- Thưa bà, đúng, tôi là thám tử Nguyễn Nguyên đây.

- Thế thì ông phải xuống gặp tôi - Giọng người đàn bà chắc nịch đầy tin tưởng khiến Nguyên ngạc nhiên, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì - Ông thám tử ạ, có một việc mà chỉ có thể ông mới giải quyết nổi thôi, tôi cần ông.

- Thế bà ở đâu? - Bất giác Nguyên hỏi lại theo quán tính.

- Cù lao Mơn.

Cù lao Mơn là nơi nào, Nguyên muốn điên cái đầu, tuy nhiên giọng nói thì thào kia lại có một mãnh liệt dị thường nào đó khiến anh không thể buông máy xuống được.

- Cù lao Mơn, tôi ở đây chờ ông đó thám tử à. Hãy đến gặp tôi tại nhà ông Hội đồng họ Hoàng tại cù lao.

- Bà... - Tiếng máy tút tút báo hiệu người nói đã đặt máy.

Một tình huống bất ngờ khiến Nguyên điên cái đầu, đang gặp hàng loạt rắc rối vụ Bạch Vân chưa xong, nay lại thêm vụ này nữa, thiệt hết chịu nổi. Theo quán tính, anh bấm máy hỏi tổng đài về số điện thoại vừa điện cho mình và anh được xác nhận có, cũng nhờ vậy là Nguyên biết luôn cù lao Mơn ở đâu. Anh bấm số ngược lại, những tiếng chuông reo dai dẳng nhưng không có người bốc máy trả lời. Sau một ngày suy nghĩ lung tung, với những thôi thúc nào đó, cuối cùng Nguyên quyết định tìm đến cù lao Mơn, nhà Hội đồng họ Hoàng. Anh thấy mình có vẻ điên rồ mà lại không giải thích được vì sao? Cũng vì thấy vụ này có điều gì đó kỳ bí nên anh đi mà không báo cáo công ty, kể ra đó là một sự vi phạm nguyên tắc đề ra. Nguyên quyết định đến tận nơi rồi tùy tình hình về sẽ báo với sếp sau.

- Bà ta đó sao? Nguyên thầm hỏi.

Người đàn bà lịch sự mời anh ngồi và đẩy đến trước anh một chén trà. Bằng con mắt tinh đời, nhìn sơ qua, Nguyên phát hiện ngay ra đấy là một chiếc chén cổ, cầm lên uống, anh liếc nhanh hàng chữ Hán trên miệng chén nước lẫn những hoa văn xung quanh và phát hiện ra đấy là những ký hiệu gốm sứ thời nhà Thanh niên hiệu Khang Hy. Thật ra anh cũng chẳng giỏi giang gì về đồ cổ cả, có điều anh mới tham gia cùng cơ quan chức năng khám phá một vụ buôn lậu đồ cổ nên rành chút đỉnh.

Dường như người đàn bà hiểu ý Nguyên, bà ta che miệng ho húng hắng rồi nói thật nhẹ.

- Đây là đồ cổ của gia đình ông bà chủ tôi đó!

- Ông bà chủ? Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Nguyên, người đàn bà nhỏ nhẹ.

- Gia đình chủ tôi xuất cảnh hết rồi, đây là nhà thờ họ, giờ chỉ còn mình tui ở lại đây trông thôi.

- À, là vậy. Nguyên gật gù. Bà là quản gia? Người đàn bà se sẽ lắc đầu, chừng như phủ nhận điều đó.

- Ông là thám tử ạ?

Giọng nói phập phù thoang thoảng tiếng mất tiếng còn của bà luôn gây cho anh sự chú ý ngay từ khi bà gọi điện thoại cho anh.

- Vâng... tôi là thám tử Nguyễn Nguyên, đến từ công ty Thám tử Việt...

Vừa nói Nguyên vừa đẩy tấm danh thiếp đến chỗ bà. Bàn tay già cả run run cầm lấy danh thiếp, bà dí sát mắt nhìn, miệng lẩm nhẩm đọc kỹ, gật gù, mái tóc bạc lất phất bay. Bà ngẩng đầu nhìn Nguyên bằng ánh mắt hiền từ, rồi đổi giọng nói vẻ thân mật.

- Tôi muốn thuê cậu làm giúp một việc quan trọng và khó khăn, rất khó khăn... - Bà hơi ngừng lời rồi nói tiếp vẻ nhấn mạnh - nhưng có lẽ chỉ cậu mới có thể làm được.

Nguyên thoáng cười như muốn nói, nếu không khó khăn chắc bà đã không tìm đến anh. Nguyễn Nguyên, một thám tử tư nổi tiếng trong giới thám tử thành phố, ai cũng biết tên. Nếu bà cố ý tìm anh cũng quả là tinh mắt, nhưng không rõ là chuyện gì thôi.

Người đàn bà nói, giọng khó nhọc.

- Tôi muốn thuê cậu tìm hộ tôi một đứa cháu trai tuổi nó chừng 30.

Một người đàn ông trưởng thành đột nhiên bỏ nhà ra đi? Vì gái, vì trốn nợ, trốn tình... cũng nhiều lý do lắm, nhưng không thể không tìm ra miễn là anh ta chưa chết, Nguyên thầm nghĩ vậy. Anh gật gù, rút sổ tay, thong thả.

- Bà hãy mô tả sơ về anh ta...

Người đàn bà đứng dậy, vẫy tay ra hiệu Nguyên theo bà đến bức tường lớn mé mặt bên căn nhà, nơi này treo đầy những tấm ảnh người trong gia đình. Những bước chân chậm chạp khó nhọc của bà khiến Nguyên ái ngại. Người đàn bà lần đến bên bức tường lớn, đột nhiên ánh mắt sáng lên vẻ linh động.

Những tấm ảnh đen trắng xa xưa hoặc nâu đen chụp từ những năm đầu thế kỷ trước.

Đưa ánh mắt trìu mến nhìn tất cả những gương mặt trên ấy, bàn tay sờ soạng lướt qua vài khuôn hình.

- Đây là dòng họ Hoàng đó cậu à.

Nguyên dạ khẽ lấy lệ, căn cứ vào ánh mắt anh có thể đoán ra rằng người đàn bà này gắn bó với gia đình chủ của mình như thế nào.

Bàn tay đầy đồi mồi của bà xoa nhẹ lên khung ảnh chụp gia đình người họ Hoàng, một gia đình khá đông đúc. Hình nhỏ, chụp đã lâu nên mờ, khó nhìn, nhưng xem ra người đàn bà chả cần nhìn cũng biết là ai. Miệng bà lẩm bẩm mô tả khi nhắc đến người này người kia. Không hiểu sao ánh mắt Nguyên chú ý đến tấm ảnh một người đàn bà ngồi trên ghế, tuổi chừng hơn ba mươi, hai tay ôm hai đứa bé không rõ trai hay gái, nhưng nhìn giống nhau như đúc, chừng như là anh em sinh đôi thì phải.

Bàn tay của bà dừng lại trước một khung ảnh đen trắng, trong ảnh là một người đàn ông tuổi chừng hơn 20. Gương mặt tròn, phúc hậu, mắt sáng, môi hơi dày, tướng tá khá mảnh. Một thanh niên khá đẹp trai.

- Đây là cậu chủ của tôi. Cậu ấy tên Mẫn, Hoàng Minh Mẫn.

Sau đó là mô tả những nét đặc trưng của người đàn ông được gọi là cậu chủ này, không có gì đặc biệt trừ lời nói đi nói lại đến nhàm tai, cậu chủ rất, rất hiền lành, rất dễ thương và vô vàn cái rất rất khác mà bất kỳ người mẹ nào cũng sẽ sử dụng khi nói về con mình.

Trong khi người đàn bà đang nói về cậu chủ của mình, Nguyên tranh thủ ghé sát mặt nhìn tấm ảnh, ngắm nghía nhằm tìm tòi những đặc điểm riêng nào đó. Bỗng nhiên anh như bị ai đó đập mạnh một cái vào đầu gây chấn động khiến người anh choáng váng đến nỗi suýt té. Dội trong anh những gì đó rất mơ hồ xa thăm thẳm. Nguyên nhắm mắt lại. Những vòng tròn màu vàng, xanh, đỏ, tím hay là gì nữa, anh không hiểu. Tất cả như chao đảo vây lấy anh.

Nhìn vẻ mặt đổi sắc của Nguyên, người đàn ngập ngừng:

- Thám tử, cậu không sao chứ?

Nguyên vịn tường, mồ hôi túa ra mặt, anh đưa tay bóp bóp trán rồi nhìn bà ta, cười gượng.

- Không hiểu sao tôi thấy người không được khỏe.

Anh chăm chú nhìn người thanh niên trong hình.

Một gương mặt tươi cười rạng rỡ nhưng không hiểu sao Nguyên vẫn cảm thấy phảng phất một nỗi buồn xa xôi nào đó trong đôi mắt sáng long lanh kia như đang nhìn anh với những lời thì thầm gió thoảng. Trong đầu Nguyên bỗng vang lên những tiếng la thét hốt hoảng nào đấy khiến anh hoảng sợ, mất bình tĩnh, mồ hôi lại toát ra nên anh vội vàng bước lùi xa khỏi tấm ảnh.

Người đàn bà im lặng mở to mắt quan sát anh rồi thì thầm:

- Hình như cậu cảm nhận được điều gì đó phải?

Nguyên rất muốn bỏ đi ngay nhưng rồi anh cố bình tĩnh trở lại, nhìn bà ta, nhún vai.

- Xin lỗi, tôi không được khỏe, bà hỏi tôi cảm nhận là cảm nhận gì?

Nhưng người đàn bà im lặng. Một phút trôi qua, cả hai quay lại ghế ngồi, Nguyên cầm cây bút lên, kéo quyển sổ lại, nói.

Nào bà hãy trình bày cậu chủ của bà rời khỏi nhà từ khi nào và đã bao lâu không liên lạc về nhà?

Người đàn bà nhìn anh bằng một ánh mắt đặc biệt, tia mắt như tím lịm đi vậy, Nguyên hơi gai người.

- Cậu chủ tôi đã xuất cảnh đến nay được hơn 5 năm rồi.

Nguyên ngẩn ngơ nhìn người đàn bà, bà ta nói vậy là ý gì. Nếu cậu ta đã xuất cảnh thì bà còn cần tìm cậu ta để làm gì nữa. Khó hiểu quá. Người đàn bà nói chậm chạp như chính những bước chân của mình vậy.

- Và cậu ấy đã chết cách đây gần một năm rồi thám tử ạ. Tai nạn xe ô tô. Nay điều tôi muốn nhờ là cậu hãy giúp tôi đi tìm xem linh hồn cậu chủ tôi đang lưu lạc ở đâu, đưa về đây với dòng họ Hoàng.

Giá sấm sét nổ ngay trên đỉnh đầu cũng không làm Nguyên kinh ngạc đến vậy. Đầu tiên anh nghĩ rằng mình nghe nhầm, sau đó nghĩ đây là một trò đùa quỷ quái nào đó và cuối cùng có thể người đàn bà đang ngồi trước mặt anh đây thần kinh không bình thường. Bà ta bị điên chăng? Cứ nhìn ánh mắt mơ hồ sương khói kia cũng có thể đoán ra tâm trạng của bà, điên, một căn bệnh vốn dĩ của thế giới hiện đại.

Nhưng xem ra cả ba điều đó đều không phải.

Những làn gió lạnh lẽo như lùa qua khung cửa làm những tấm màn cửa sổ tung bay nhìn xa như bàn tay ai đó đang vẫy gọi. Bầu không khí trong căn nhà như âm u hơn bao giờ hết. Một cảm giác ớn lạnh len lén bò trong người Nguyên khiến anh nổi gai ốc râm ran khắp người. Anh như thấy xa xa ngọn lửa địa ngục đang bốc cháy ngùn ngụt với những tiếng gào thét kêu cứu và những hồn ma lảng vảng quanh đây cười khanh khách giễu cợt. Mọi hình ảnh chầm chậm trôi qua như một bộ phim kinh dị của Mỹ. Nguyên cố gắng trấn tĩnh để thoát khỏi những mơ hồ ảo ảnh vừa thấy.

- Tôi biết cậu sẽ nghĩ gì khi nghe tôi nói điều này - Người đàn bà thong thả nói - Nhưng không, tôi đang nói với cậu một chuyện hết sức nghiêm túc và đề nghị cậu hãy giúp tôi chuyện này.

- Nhưng tôi không phải là thầy bói, là cô đồng, nhà ngoại cảm... có lẽ bà tìm nhầm người? Nguyên nói như la lên.

- Tôi tìm đúng người rồi - Người đàn bà nói gọn lỏn, chắc nịch.

Thái độ điềm tĩnh của bà lại làm Nguyên mất bình tĩnh.

- Thưa bà, tôi là một thám tử tư, tôi không thích trò đùa này. Chào bà, tôi về.

Nguyên đứng phắt dậy, người đàn bà ngước nhìn anh vẻ cầu khẩn, ánh mắt đã níu bước chân anh lại, khiến anh phải từ từ ngồi xuống.

- Tôi không đùa thám tử ạ, tôi tìm đến bởi tin vào tài năng của cậu.

- Tài năng? - Nguyên nhếch mép - Tài năng của tôi là trèo tường, vượt rào, theo dõi và nghe lén, chứ không phải đuổi theo một hồn ma vô vọng nào đó, thưa bà.

- Tôi hiểu thưa thám tử - Người đàn bà hạ giọng vẻ van lơn... nhưng xin cậu hãy giúp tôi.

- Giúp? - Nguyên nhún vai - Tôi xin nhắc lại, bà tìm nhầm người rồi. Hãy tìm đến một bà thầy bói tâm linh nào đó để xem họ có giúp được bà không.

- Nhưng tôi tìm cậu...

- Tại sao? - Thiếu điều tí nữa Nguyên kêu lên.

Người đàn bà nhìn anh vẻ mệt mỏi, thì thầm:

- Đã có một sức mạnh nào đó mách bảo tôi rằng cậu sẽ làm được việc này, riêng cậu, chính cậu thôi... Cậu sẽ giúp đưa linh hồn cậu chủ tôi đang lang thang ngoài kia về đây, cậu là người sẽ giải thoát được cho cậu chủ tôi. Chỉ có cậu thôi.

Nguyên ngã ngửa người trên ghế, chằm chặp nhìn người đàn bà, anh tự hỏi mình đang rơi vào một câu chuyện điên khùng gì đây. Dăm năm làm thám tử, cũng từng trải qua khá nhiều tình huống gay cấn trong nghề thám tử, anh đều vượt qua và hoàn thành tốt công việc được giao nên rất được sếp tín nhiệm, đám đàn em mới vào nghề rất ngưỡng mộ, thậm chí đến đàn anh đi trước ganh tỵ cũng có nhưng đều thừa nhận khả năng của Nguyên. Cho đến nay hầu như Nguyên chưa đầu hàng trước một vụ việc nào và cũng chỉ những vụ khó sếp mới giao cho anh thôi. Đấy chính là niềm tự hào của Nguyên. Hiện anh đang tạm rời công ty nghỉ một thời gian để sếp giải quyết vụ Bạch Vân kia. Thế nhưng anh không bao giờ có ngờ rằng có một ngày có người thuê anh, một thám tử tư đi truy tìm một linh hồn lạc lõng đâu đó.

Tại sao lại là tôi? Đó là điều Nguyên muốn hỏi.