← Quay lại trang sách

- 13 -

Người trinh sát đặc nhiệm liếc nhìn con dao găm lưỡi quắm trên tay tên sát thủ. Dao vốn là vũ khí lý tưởng cho cách đánh gần. Nhiều trường hợp nạn nhân không nhìn thấy nó cho đến khi quá muộn bởi dao găm vốn sử dụng trong im lặng đánh lén. Tuy nhiên tên sát thủ này đã công khai cho anh thấy nó dùng dao găm, chứng tỏ nó rất tự tin. Thừa hiểu sự nguy hiểm của con dao găm trên tay tên sát thủ trong khi mình tay không, Hiệp cởi nhanh chiếc áo đang mặc, quấn vào một bên tay, tạo thành thứ vũ khí để đỡ lưỡi dao nguy hiểm kia.

Cả hai chờn vờn nhau mấy phút. Sau những đòn nhứ, tên sát thủ nhận thấy trinh sát đặc nhiệm này là một cao thủ karate nên ra đòn rất chắc chắn và đặc biệt các đòn tay cận chiến. Từng học karate nên hắn hiểu rằng những đòn mạnh nhất và có hiệu quả nhất sẽ tấn công ở hướng trước mặt. Cánh tay và bàn tay anh ta sẽ được sử dụng tấn công vào thượng đẳng của hắn tức là mặt và quai hàm. Còn không là tấn công vào vùng trung đẳng với vị trí ngực và dạ dày chưa kể là vùng hạ đẳng với bụng và dưới háng. Hắn ta cẩn thận thủ kỹ.

Vũ Hiệp lách tránh một cú đâm cạnh sườn của tên sát thủ, lập tức thừa cơ hắn ta hở mặt, anh tung cú đấm thượng đẳng vào quai hàm hắn ta khiến gã phải ưỡn cong hết người mới tránh được cú đánh. Tên sát thủ thoáng lạnh toát người, nhảy lùi xa.

Cả hai gườm nhìn nhau. Vũ Hiệp lạnh lùng quan sát tên sát thủ, hắn có vẻ rất tự tin. Anh tay không còn hắn có lưỡi dao xanh ánh biếc trên tay. Cả hai quan sát nhau mấy giây, khi hắn đang lựa thế để nhào vào, Hiệp liếc nhanh khi ánh mắt tên sát thủ lóe lên cũng là lưỡi dao của hắn vụt lao tới. Nhanh như cắt, Hiệp xoay người tung cú đá Yoko vào ức tên sát thủ với tốc độ cực nhanh. Bất ngờ ánh đèn pha ô tô từ xa quét đến lướt qua mặt tên sát thủ.

Mẫn, là em sao? - Hiệp kêu lên thảng thốt, cú đá khựng lại nhưng hự tên sát thủ vẫn trúng cú đá ấy tuy nhiên nhờ thế mà nhẹ đi rất nhiều, nếu không hắn ắt đã gục xuống bởi cú đá hiểm này rồi. Là bậc thầy karate, Hiệp rất thận trọng khi dạy học trò về cú đá uy lực này bởi nó rất nguy hiểm.

Và thế là lưỡi dao tên sát thủ đã đâm trúng người anh.

Vũ Hiệp khuỵu xuống mặt đường, chiếc xe ô tô tải từ xa, ầm ầm pha đèn lao tới. Anh gắng lăn người qua bên để tránh, nhưng vô ích. Tên sát thủ bất ngờ vươn tay chụp lấy anh nhưng chỉ kịp giật rời một mảnh áo rách, bánh xe ô tô tải đã nghiến đến rồi nên vội lăn nhanh người qua bên kia, tí nữa gã cũng bị cuốn vào lòng xe ô tô như anh trinh sát kia rồi.

Ngày ấy, Bạch Hổ nhận một hợp đồng bay từ Mỹ về giết một thương nhân người Mỹ gốc Hoa đang làm ăn tại Việt Nam, đầu tư xây nhà máy tại khu công nghiệp Biên Hòa, Đồng Nai. Hắn ta chỉ có vỏn vẹn 24 tiếng giết nạn nhân từ khi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất và sau khi giết là bay đi luôn qua Đài Loan. Về nguyên tắc, sát thủ Bạch Hổ không tìm hiểu xem nạn nhân làm ăn thế nào, với ai, thù oán gì... mà quan trọng là giá tiền thuê hợp lý. Hai tên đàn em của hắn đã vào Việt Nam trước điều nghiên nắm kỹ những hoạt động của thương gia này, đặc biệt là mấy tên vệ sĩ võ nghệ cao cường. Sau những trao đổi qua lại, Bạch Hổ chọn ngày và bay về Việt Nam. Bọn chúng gặp nhau tại một khách sạn đắt tiền giữa thành phố, rà soát lại chi tiết kế hoạch và sau đó tiến hành. Không hiểu thế nào kế hoạch ấy công an Việt Nam lại biết. Khi Bạch Hổ và hai tên đàn em đến biệt thự của thương gia này đã xảy ra một trận đấu ác liệt với bọn võ sĩ của ông ta, khi Bạch Hổ hạ được một tên võ sĩ, lọt vào vòng trong thì đụng độ với mấy công an đặc nhiệm Việt Nam. Đã loại hai công an bị thương khỏi vòng chiến, y đụng với sát tinh của mình là một trinh sát đặc nhiệm nhưng anh ta cũng là cao thủ karate. Sau khi trao đổi mấy đòn cận chiến của một cao thủ Nội gia quyền nhưng Bạch Hổ vẫn bị thúc thủ dưới những đòn tấn công nguy hiểm của cao thủ karate này. Kết quả hắn buộc phải rút lui khi biết tên đàn em thứ hai đã bị hạ nốt. Anh ta đuổi theo và kết quả, như đã thấy.

Mẫn, là sao em? - Bạch Hổ ngồi bật dậy trong đêm bởi tiếng kêu thảng thốt ấy bỗng nhiên vang bên tai, nghe rõ mồn một. Là tay luyện võ thượng thặng làm gì hắn không biết uy lực của cú đá Yoko mà hắn không ngờ trinh sát kia bất ngờ tung ra trong khi hắn đang lo phòng bị những cú chặt, đấm của anh ta. Nhờ giây phút chót anh ta đã nhận lầm hắn với người thân nào đó nên chậm chân, nhờ thế mà Bạch Hổ tránh được, không những thế còn đâm anh ta một dao, khiến anh ta ngã khuỵu vào bánh chiếc xe tải đang lăn tới. Để sau này, khi biết rõ mọi chuyện, hắn mới biết mình đã nợ một ân tình ruột thịt mà không thể nào trả nổi. Bạch Hổ rất áy náy, ăn năn, nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi. Gã ta nín thinh chuyện đó nhiều năm nay dù thi thoảng vẫn bị ám ảnh.

Không hiểu sao đêm nay bỗng câu chuyện bất ngờ trở về làm cho một tên sát thủ máu lạnh như gã thấy bối rối, trong lòng dấy lên những lo lắng mơ hồ nào đó, cứ y như câu chuyện xưa sẽ lặp lại lần nữa.

Là sao? Gã đàn ông châm thuốc hút, im lặng một mình trong đêm.

*

Ngọn nến lung linh, tỏa mùi thơm dễ chịu, hai người đàn ông lặng lẽ cụng ly với nhau trong tiếng nhạc nhè nhẹ ca khúc All out of love, nổi tiếng từ thập niên 80 thế kỷ trước.

Anh đã đánh mất tình yêu, chỉ còn lại nỗi hoang mang.

Lúc này anh mới nhận ra rằng em đã đúng khi giữ niềm tin

Anh đã mất hết tất cả, khi em ra đi

Anh chỉ muốn nói rằng mình đã sai khi quá muộn màng…

Thanh Long lẩm bẩm hát theo điệu hát ấy bằng giọng nhừa nhựa, anh ta say chăng? Yang tự hỏi. Tửu lượng của Yang là vô địch, uống hầu như chưa bao giờ say, vài ba chai rượu là chuyện bình thường. Sau buổi nói chuyện ấy, nhìn chung Yang rất có cảm tình với nhà thiết kế Thanh Long, nhờ anh ta mà anh hiểu biết nhiều hơn về cuộc sống của anh trai mình trong những năm tháng ở Việt Nam. Tuy nhiên anh có cảm giác anh ta vẫn chưa nói hết, lý do nào thì anh không hiểu nên khi chia tay, anh có hẹn sẽ quay trở lại vì còn vài điều muốn hỏi nữa.

Đang đi công việc thì chuông điện thoại reo, mở máy, thấy số của Thanh Long. Tiếng anh ta êm dịu nghe như hát.

- Anh muốn gặp em, Mẫn à.

Lạ, từ lần đầu khi gặp nhau, Thanh Long đã lẫn lộn trong xưng hô giữa anh và anh trai mình, Yang cũng đã cải chính nhưng chỉ một lát sau là Thanh Long lại lẫn lộn nữa, nên anh quyết định thôi kệ anh ta. Minh hay Mẫn hay Minh Mẫn, suy cho cùng cũng chỉ là một người thôi mà.

Thanh Long đón anh bằng ánh mắt ươn ướt trìu mến, là lạ khiến Yang hơi bối rối.

Chai rượu cạn một phần và Thanh Long bắt đầu say.

- Sài Gòn cũng lạnh đó, sao em mặc phong phanh vậy?

- Em…

Yang thấy lúng túng quá. Từ giọng nói đến cử chỉ của người đàn ông này có điều gì bất bình thường và anh bắt đầu ngờ ngợ nhận ra điều gì sắp xảy ra. Thanh Long tiếp tục cụng ly với Yang trong im lặng, bàn tay run run, rõ ràng anh ta muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nên cứ ngắc ngứ mãi, một đoạn của ca khúc All out of love bỗng như muốn tiếp sức cho anh ta.

…Anh muốn em trở lại đưa anh quay về nhà

Để tránh xa khỏi những đêm dài cô đơn

Anh đang tìm đến em, em có mong như vậy?

Tình cảm này là thực hay không?

- Em biết không Mẫn – Thanh Long nghẹn ngào – Sau khi em ra đi, anh mới nhận ra rằng anh cần em biết bao, anh yêu em, em có biết không Mẫn?

Giọng nói ướt sũng nước mắt. Anh ta say thật rồi, Yang lắc đầu toan lên tiếng thì Thanh Long đã nói tiếp.

- Ngày ấy, khi biết em yêu anh ta, anh đau đớn, điên cuồng trong ghen tuông nhưng lại không dám thổ lộ cho em biết, anh sợ làm em đau, sợ mất em…

Yang Cheng quyết định không lên tiếng, hãy cứ để anh ta tưởng mình là Mẫn để xem anh ta sẽ thổ lộ những gì.

- Nhìn em tung tăng hạnh phúc bên anh ta mà trái tim anh bị giày vò trong đau đớn, nhưng bên ngoài anh vẫn phải tỏ vẻ tươi cười với em. Em có hiểu cho trạng thái của anh khi ấy không Mẫn?

Yang Cheng thở dài. Tuy không phải là người đồng tính, nhưng có một người anh song sinh là đồng tính, từng chứng kiến nỗi khổ đau của anh trai mình nên Yang cũng thấm thía những mỗi tình đồng tính. Cô đơn khắc khoải đầy đau đớn, cũng là tình cả thôi mà.

Yang giật nảy người khi Thanh Long bất ngờ cầm bàn tay anh, áp lên má anh ta, dịu dàng nói.

- Anh rất vui khi gặp lại em, để được nói với em rằng, anh yêu em. Em có nhớ lần đầu chúng mình gặp nhau không? Cái lần hai đứa cụng đầu nhau khi cùng chạy vội vào lớp đó, kỷ niệm ấy anh suốt đời không quên.

Yang ngượng ngùng ngó quanh quất, nếu ai mà thấy cảnh này chắc có nước anh ta độn thổ mất.

- Anh… – Yang nói khẽ và từ từ rút tay ra, quyết định chấm dứt màn kịch đẫm nước mắt ở đây. Cứ kéo dài anh thấy ngột ngạt quá.

- Tại sao giờ em vẫn còn yêu anh ta, con người phản bội ấy?

Thanh Long bỗng giận dữ nói gần như quát với Yang, khiến anh ta bối rối đơ người ra, không biết phản ứng thế nào.

- Anh ta còn sống và có quay lại tìm em đó.

- Còn sống? – Yang trừng mắt tựa hồ muốn rách khóe mắt, bàn tay run lên. Thanh Long lảm nhảm.

- Anh ta đã quay lại tìm em, tuy hình dáng không còn như xưa, nhưng gặp là anh nhận ra ngay – Thanh Long rít lên – Nhưng đấy là một kẻ bội bạc em biết không? Hắn cố tình phủ nhận mình là ai, giấu bản thân mình dưới một danh nghĩa khác và hỏi về em với một thái độ lãnh đạm. Có vẻ như hắn ta đang muốn tìm hiểu gì đó về em, hôm đó anh rất giận nhưng phải kìm lại nếu như không muốn quát với hắn rằng, đồ phản bội.

- Thế… Giọng Yang Cheng run lên – Thế anh ấy có nói là tìm em để làm gì không?

- Không – Thanh Long lắc đầu nói như rên rỉ - Anh hỏi nhưng anh ta cố tình từ chối mối quan hệ với em trước kia, hắn cố tình quên em rồi đó…

Thanh Long bắt đầu nói nhảm, muốn nghe tiếp câu chuyện, không còn cách nào hơn là Yang phải phát huy vai trò mình là nhà thiết kế Minh Mẫn thôi.

- Anh Long… nhìn em này.

Thanh Long giương cặp mắt, lờ đờ nhìn Yang, nở nụ cười ngây ngô. Anh ta say thật rồi.

- Anh biết mà, nghe đến tên anh ta là em y như rằng…

Yang thoáng thở dài, chao ơi là tình, sao họ yêu nhau mãnh liệt như thế này nhỉ, anh ta không hiểu.

- Hãy nói cho em nghe, anh ta đến đây lúc nào, hỏi gì về em và hiện giờ anh ta ở đâu?

Qua những lời nói của Thanh Long tiếng được, tiếng mất, Yang cũng đã hình dung ra người đàn ông bí hiểm kia. Nhưng liệu anh ta có thật sự còn sống và là người yêu của nhà thiết kế Minh Mẫn thật hay không còn cần phải tìm hiểu. Biết đâu bởi vì quá yêu mà Thanh Long nhầm lẫn thì sao? Điều quan trọng là Yang đã có đầu mối rồi.

Yang Cheng tính tiền và dìu Thanh Long ra xe ô tô chở anh ta về nhà.

*

Không hiểu sao từ khi biết sự thật về anh trai mình, trái tim Nguyễn Nguyên càng nặng trĩu những nặng nề mơ hồ nào đó. Anh luôn sống trong trạng thái phấp phỏm lo âu không rõ nguyên cớ đến mức Lan cũng nhận ra. Nàng lo lắng đưa anh đến bác sĩ Văn, nhưng vẫn là những câu nói cũ quen thuộc. Căng thẳng thần kinh, cần thư giãn. Chỉ có thế thôi.

- Chúa cũng chết, Phật cũng qua đời ở tuổi 80, thánh nhân mà còn vậy há gì chúng ta!

- Tại sao anh lại nói vậy?

- Anh không biết, tự dưng anh nghĩ vậy thôi em à.

- Em không muốn anh nói đến điều đó lúc này bởi vì...

- Bởi vì sao em?

- Bởi vì lúc này anh là tất cả với em, của em. Em yêu anh và mãi mãi yêu anh Hiệp à, đừng bao giờ anh quên điều đó nghe anh yêu.

Một nụ hôn êm dịu kéo dài đến khắc khoải.

Nguyên bật choàng dậy trong đêm ngơ ngác đến cả phút bởi anh không hiểu đâu là thật, đâu là mộng. Nụ hôn sau đắm nồng nàn đến mức giờ dư âm vẫn còn trọn vẹn trên môi. Anh đưa tay miết nhẹ lên môi, ta đã hôn, ta đã hôn mà. Nhưng mà hôn ai thì anh lại không thể khẳng định nổi. Anh không biết, anh chỉ cảm giác, ngờ ngợ thôi, nhưng đó là nụ hôn của tình yêu, rất tiếc lại không phải là Tuyết Lan, dù nàng đang nằm bên cạnh anh.

Nguyễn Nguyên đến nhà thăm sếp. Ông đang khề khà một mình bên ly rượu, anh bèn ngồi xổm bên sếp, thói quen của ông khi nhậu là ngồi bệt, lý do khá đơn giản, bụng ông quá to nên rất chật vật khi ngồi ghế cao. Sếp thường ca cẩm, khi xưa còn là một người lính, ông vốn sống rất kỷ cương kỷ luật.

- Từ ngày nghỉ, chú hư đi nhiều cháu à - Sếp than thở và xoa cái bụng tròn vo của mình, Nguyên cố nín cười.

Vợ đã mất mấy năm nay, con cái lớn, thành đạt, lập gia đình hết. Dĩ nhiên chẳng đứa con nào muốn cha già của mình nghỉ hưu rồi mà vẫn còn nai lưng ra làm việc hết. Chuyện sếp nhận làm Giám đốc công ty Thám tử Việt này là nể lời bạn bè nên đứng ra làm chứ thực tế cuộc sống riêng của ông không đến nỗi nào.

Sau khi điều tra ra vụ án chàng thanh niên Minh Mẫn kia và anh trai cháu xong - Nguyên thở dài - Không hiểu sao cháu vẫn thấy mình rơi tõm vào một vực sâu không đáy nào đó, cháu cứ thấy u u minh minh bao quanh mình, là sao cháu không hiểu.

- Liệu bệnh của cháu có trở lại không? - Sếp lo lắng hỏi.

Nguyễn Nguyên cười gượng.

- Vẫn vậy chú à, trái gió trở trời là đau đầu.

Sếp xua tay.

- Thế thì thôi, cháu đừng nghĩ ngợi làm gì nữa cho mệt.

- Không hiểu sao cháu vẫn thấy bùng nhùng quanh cháu một bức màn mờ ảo nào đó, những giấc mơ, những hình ảnh thấp thoáng, những giọng nói thì thào trong nước mắt và ai đó cứ đứng chờ mãi cháu ở nơi xa xa...

Sếp nhíu mày lo lắng nhìn Nguyên, có khi nào ông nghĩ mình điên không nhỉ? Nguyên thầm hỏi và tự trả lời, nghe anh nói, ai không nghĩ anh điên mới là lạ.

- Cháu không tin ma quỷ, nhưng có những điều làm cho cháu áy náy băn khoăn. Thật ra đã xảy ra điều gì cho cháu trong quá khứ, cháu là ai và đã làm gì tội lỗi chăng?

Thật bất ngờ khi Nguyên rơi nước mắt không giấu giếm. Anh không hiểu sao mình lại khóc nhưng từ trong sâu thẳm tim anh một nỗi đau khổ vô bờ nào đấy cứ trào dâng mãi như sóng biển khiến anh phải nức nở như đứa bé lên ba vắng mẹ.

Sếp thở dài, ông dang tay ôm anh vào lòng, vỗ về như dỗ trẻ.

- Chú kể cho cháu nghe nè. Người Ấn Độ có một số nguyên tắc tâm linh rất hay mà chú muốn nói với cháu. Nguyên tắc thứ nhất: “Bất cứ người nào cháu gặp cũng đúng là người mà cháu cần gặp”. Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời cháu một cách tình cờ. Mỗi người xung quanh cháu, bất cứ ai mà cháu gặp gỡ đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy gì đó hoặc giúp cháu cải thiện tình hình cuộc sống chẳng hạn. Vì vậy, hãy tôn trọng và coi trọng những người mà cháu đã gặp gỡ.

Nguyên sụt sịt dạ khẽ.

- Nguyên tắc thứ hai: “Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra”. Trong cuộc đời này không có điều gì tuyệt đối cả, không có cái gì ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất cũng vậy. Sẽ không có chuyện như cháu muốn nói rằng, nếu như tôi đã làm điều đó khác đi... thì nó hẳn đã khác đi. Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp cháu có thêm bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào xảy ra trong cuộc đời này cháu đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của cháu nữa.

Nguyễn Nguyên trầm ngâm nhìn ra cửa, ánh nhìn xa vắng. Vậy điều gì đã đến với anh và còn những gì mà anh chưa biết nữa?

- Nguyên tắc thứ ba: “Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm”. Mọi thứ đều bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn. Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.

- Vâng.

- Nguyên tắc thứ tư: “Những gì đã qua, cho qua”. Nguyên tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của cháu kết thúc, kể cả tình yêu thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho bản thân ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là ta hãy buông bỏ, quên nó đi, xếp vào quá khứ để tiếp tục cuộc hành trình tương lai phía trước.

Nguyên nghẹn ngào nhìn sếp.

- Cháu hiểu, nhưng sao cháu thấy mệt mỏi và cô đơn quá chú ơi. Cháu đã cố, cố hết sức trong tuyệt vọng để phấn đấu, vươn lên và cháu đã làm được nhiều điều mà nhiều người không dễ gì làm được. Thế nhưng bên cạnh đó luôn là nỗi cô đơn chơi vơi trong lòng, cháu là ai, về đâu, rồi mai này ra sao...

Sếp xoa đầu trìu mến.

- Cháu lại cứ thế nữa. Hãy cứ nghĩ thế này, không phải là tình cờ mà cháu nghe chú nói điều này. Nếu điều chú nói mà đánh động tâm hồn cháu, đó là bởi vì cháu đã hiểu rằng không một chiếc lá nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả.

- Dạ.

- Ừ, có quá cũ không khi chú nhắc cháu câu châm ngôn rằng: Hãy đối xử tốt với chính bản thân cháu! Hãy yêu thương với tất cả tâm hồn cháu và hãy luôn hạnh phúc.

Hai chú cháu đều lặng im như pho tượng gỗ, tiếng gió nhè nhẹ ngoài cửa.

- Cám ơn chú, giờ cháu hiểu rồi.

Nguyên thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm rất nhiều sau những chia sẻ của ông, người sếp mà anh kính trọng yêu quý như cha mình vậy.

- Thôi về đi - Sếp vỗ vai anh thân ái - Sắp làm bố trẻ rồi, lo cho vợ con đi, cháu cứ vầy hoài, Tuyết Lan khổ đó.

- Tuyết Lan có con với anh nhưng má lại là người biết trước. Hôm đó má đột ngột gọi điện kêu anh về gấp trong ngày, hỏi chuyện gì má không nói, tưởng nhà có chuyện gì, Nguyên lật đật chạy xe Honda về quê gấp.

Vừa bước vô nhà Nguyên trố mắt khi thấy Tuyết Lan đang ngồi cùng má và chị Ba. Anh ngẩn ngơ.

- Bộ có chuyện gì heng má? Em về hồi nào mà anh không hay?

Tuyết Lan đỏ mặt che miệng cười khẽ.

Ngồi xuống uống nước đi Út, làm gì mà hỏi dữ vậy?

Thế rồi khi nghe má nói, Nguyên ngồi đực mặt ra ngơ ngẩn. Nguyên quay sang trách khẽ Tuyết Lan.

- Sao không nói cho anh hay mà phải chạy về nói với má?

- Ủa cái thằng, hổng lẽ má sắp có cháu nội mà má không được biết sao?

- Con không nói vậy - Nguyên chống chế - Có điều nói với con rồi tụi con cùng về nói với má luôn, làm chi chạy về tận đây làm cực má.

- Cả tuần nay, em có thấy anh đâu, gọi điện thoại hoài, lần nào anh cũng nói bận hết - Tuyết Lan nói vẻ hờn giận - Hôm nay sẵn đi công chuyện Cần Thơ, em ghé qua nhà thăm má luôn.

Đúng vậy, cả tuần nay Nguyên rơi vào bồng bềnh. Cứ tưởng làm rõ chuyện nhà thiết kế Minh Mẫn với anh trai mình, anh sẽ thấy nhẹ nhõm thanh thản hơn, những ám ảnh kia sẽ biến mất. Té ra không phải vậy, lúc nào anh cũng thấy mình rơi vào những bứt rứt không yên. Anh đã với tay đến phần sự thật nhưng tại sao vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó, là gì, Nguyên không hiểu nổi. Trong tâm trạng không vui anh đã không về nhà Tuyết Lan nữa. Sau đó, anh xin với sếp cho anh quay lại công việc, sếp cho biết vụ Bạch Vân sắp có kết quả rồi, anh tạm chờ một chút nữa. Nguyên cứ loay hoay và loay hoay.

- Chừng nào cưới?

- Dạ chắc sanh xong rồi tính chú à - Nguyên cười ngượng ngùng - chứ giờ tổ chức không kịp.

Sếp gật gù.

- Ừ tính sao tùy tụi cháu.

Nguyên chào sếp ra về, anh thấy hạnh phúc, hình như ai cũng quan tâm đến anh. Thôi tạm quên vụ Minh Mẫn đi, đằng nào anh cũng đã đi đến cuối sự thật ra, bữa nào thông báo cho người đàn bà ở cù lao Mơn nữa là xong. Vụ Bạch Vân tuy sếp không nói rõ nhưng cho biết ít bữa nữa có kết quả rồi, anh có thể quay lại công việc, anh thấy nhẹ lòng.