← Quay lại trang sách

- 14 -

Bạch Vân ngồi im lặng bên ly trà thơm bốc khói thoang thoảng dễ chịu. Lão ngồi như pho tượng từ khi ra lệnh cho hai tên sát thủ Kendo đi giết Tuyết Lan và Nguyễn Nguyên. Trong đời mình lão từng giết khá nhiều người và ra lệnh giết cũng khá nhiều người nhưng hình như lão chưa từng giết một người đàn bà nào thì phải. Xuống tay trừng phạt có nhưng giết thì chưa từng, đây là lần đầu tiên. Không hiểu sao Bạch Vân thấy nôn nao trong lòng, lão ngạc nhiên về điều đó, mình già rồi chăng? Sao lại có thể mềm yếu như vậy đối với một người đàn bà đã phản bội mình? Lão nhếch mép cười gằn, đưa tay cầm ly trà nhấp nhẹ.

Từ khi Sẹo phát hiện sự phản bội của Tuyết Lan báo lão biết là Bạch Vân đã quyết định xử nàng rồi, tuy nhiên lão lần chần lựa chọn thời gian thích hợp. Lạ thay trong thời gian ấy lão vẫn đi lại với nàng dù ít hơn xưa. Tuy nhiên lão chưa từng một lần “chạm mặt” tên tình địch đáng ghét kia, dù nghe đâu sau này nàng đã thuê làm vệ sĩ kiêm người tình, có lẽ do Tuyết Lan né. Thái độ ngập ngừng sợ hãi của nàng mỗi lần gặp lão như tố cáo tất cả nhưng Bạch Vân vẫn tỉnh bơ chơi trò mèo vờn chuột, không cho đàn em giết cả hai ngay. Lão hiểu rằng với một đất nước như Việt Nam, tự dưng xảy ra hai cái chết liền một lúc, các cơ quan điều tra sẽ vào cuộc, những rắc rối nảy sinh không lường trước được trong khi lão cần bọn sát thủ Kendo bảo vệ như hình với bóng trước tên sát thủ vô hình kia. Thế nhưng cứ để nàng ta nhởn nhơ sống với người tình của mình thì nhiều lúc Bạch Vân uất phát điên lên được, nhưng thần kinh thép của một trùm giang hồ mấy mươi năm đã giúp lão bình tĩnh. Tha thứ, tha chết, không bao giờ, vấn đề là thời điểm nào. Mấy tháng liền Bạch Vân lạnh lùng tính toán. Thế rồi công việc làm ăn của lão đã có dấu hiệu không ổn, cơ quan thuế đòi hỏi những báo cáo nhiều hơn, vài nơi kinh doanh xuất hiện người lạ dò hỏi, hồ sơ sổ sách có dấu hiệu đang bị kiểm tra bí mật, máy chủ công ty cũng có dấu hiệu bị xâm nhập. Vài đối tác úp mở chuyện công an làm việc dò hỏi… Là một cáo già trùm đời, những phản xạ không điều kiện đã báo động đỏ nguy hiểm. Khả năng lớn là công việc làm ăn bẩn của lão đã bị cơ quan bảo vệ pháp luật sở tại chú ý, truy tìm bằng chứng. Bạch Vân cảm thấy tóc trên đầu bạc thêm mấy sợi nữa. Thế là hết, sự đỗ vỡ này từ đâu? Từ làm ăn không kín kẽ của lão, từ đối tác phản bội hay từ cái công ty thám tử rách việc kia? Bạch Vân tức điên lên và hiểu rằng thời gian không chờ đợi mình nữa rồi. Một bên là cơ quan luật pháp sở tại đang sờ đến, một bên là bang phái đang tìm sơ hở để thanh toán và tên sát thủ vô hình kia vẫn lẩn quất như hồn ma bên cạnh. Không tham nữa, kiếm bấy nhiêu là đủ rồi, nếu không muốn đi tù, không muốn chết, cần tẩu vi thượng sách như lão bạn già từng khuyên bảo thôi. Bạch Vân hối hả rút gấp các khoản tiền có thể rút được chuyển sang các tài khoản nước ngoài đứng tên lão. Bên ngoài lão vẫn duy trì mọi hoạt động công ty lẫn nhà riêng bình thường như chưa xảy ra chuyện gì. Vẫn chỉ đạo bọn đàn em làm việc này việc kia. Sau khi lão đi rồi, bọn chúng ra sao, Bạch Vân không quan tâm nữa. Tuy nhiên trước khi ra đi lão buộc một kẻ phải trả giá đó chính là Tuyết Lan và gã thám tử người tình của nàng, không thể tha thứ được. Hộ chiếu với một cái tên giả khác lão đã cầm tay, vé máy bay đã mua sẵn, chuẩn bị ra sân bay, trước khi đi, Bạch Vân sai hai tên sát thủ Kendo đi giết người. Bạch Vân cũng chuẩn bị sẵn hộ chiếu, tiền bạc, vé máy bay cho hai tên này. Giết xong, bọn chúng ra sân bay, chờ chuyến, bay luôn về Nhật. Riêng Bạch Vân đi trước, không chờ kết quả bởi lão tin tưởng những tên sát thủ này. Sang Pháp, lão sẽ biết tin cũng không muộn. Lão tính toán thời gian rời Việt Nam trong đêm ngay trước khi vụ án mạng xảy ra, vẫn phải phòng khi hai tên sát thủ này hỏng việc, công an Việt Nam mò đến thì lão đã cao chạy xa bay rồi.

Bạch Vân vào phòng riêng, lão nhìn quanh căn phòng quen thuộc, thoáng thở dài. Vĩnh biệt tất cả. Lão thư thả vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ. Dùng dung dịch toner để làm săn chắc da và cân bằng độ ẩm cho da. Sau đó sấy tóc, vuốt gel tóc, dùng kem dưỡng ẩm xoa lên khuôn mặt và vùng cổ của lão. Cuối cùng Bạch Vân chọn một loại son dưỡng môi có màu sắc trung tính và sử dụng ngón tay để thoa son dưỡng, giúp môi mịn màng hơn, trong suốt hơn. Lão làm cẩn thận, tỉ mỉ như một cô gái trước khi ra mắt nhân tình. Bạch Vân khà một tiếng khoái trá nhìn mình trong gương. Ai dám nói đây là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi rồi. Lão cảm giác như mình đang là một chú rể thì phải.

Chọn một bộ vest xám lịch lãm khoác lên người, Bạch Vân xoay người nhìn mình trong gương gật gù ưng ý. Lão xoay lưng tính bước ra phòng ngoài gọi Sẹo thì hắn xuất hiện thật nhẹ nhàng với những bước chân mềm mại như mèo rình chuột. Bầu không khí trong căn phòng bỗng như cô đặc lại đượm mùi tử thần. Bạch Vân quay phắt lại gườm gườm nhìn tên sát thủ, bây giờ lão đã chạm mặt nhìn rõ tên sát thủ khét tiếng trong nhóm Tứ tượng của Trúc Liên Bang rồi. Gã ta tướng tá cao lớn, gương mặt bảnh trai dù bị che mờ bởi vẻ lạnh lùng chết chóc. Giá nói gã là người mẫu hay diễn viên điện ảnh cũng chẳng có gì lạ, có điều đây là diễn viên trong những phim kinh dị của Mỹ.

Lão thong thả di chuyển bước chân, cuối cùng điều gì đến cũng đã đến, có điều lúc này Bạch Vân thấy trong lòng thư thả lạ lùng. Nhưng Bạch Vân vẫn ngạc nhiên là tại sao gã có thể dễ dàng vượt qua nổi mấy con chó săn tinh khôn cùng mấy tên đàn em bảo vệ bên ngoài, tên Sẹo đâu và, cuối cùng sao gã có thể biết được thời điểm này hai tên sát thủ Kendo đã rời lão để vào đây, rất tiếc lão không còn thời gian để suy nghĩ tính toán nữa rồi. Tên sát thủ tung đòn trước, lập tức Bạch Vân phản đòn ngay. Cả hai bật rời nhau ra.

Tên sát thủ lạnh lùng nhìn Bạch Vân đang di chuyển dùng Thính kình tức giao thủ chạm tay, tiếp thủ đòn tay của đối phương và cảm nhận phương hướng chuyển động của lực tay mình để theo đó dùng triệt kình phá lực theo nguyên lý dùng vòng tròn hóa giải lực, chuyển động đường thẳng, với loại quyền pháp gọi là Miên quyền hay còn gọi là Nhu quyền.

Ngày ấy sư phụ Yu có nói kỹ thuật của Vịnh Xuân quyền, trên bề nổi dễ cảm nhận về một hệ thống khá đơn giản với vài ba bài quyền, một bài côn, một bài đao và một bài Mộc nhân trang. Thật hiếm có một võ phái nào khác chỉ dựa trên nền tảng một vài bài quyền và bài binh khí như vậy. Tuy nhiên Yu cho biết, với những võ sư Vịnh Xuân lão luyện, yếu lĩnh tự nhiên tính được đề cao hàng đầu với những điểm căn bản, bao gồm những nguyên lý xuyên suốt khi luyện tập các bài quyền; khái niệm “xả kỷ tòng nhân” tức quên mình theo người, “thính kình” nghe lực, “tâm ứng thủ” tức khi đầu óc nghĩ đến một đòn đánh là chân tay thực hiện thành công. Xem tên Bạch Vân này có vẻ như gần đạt đến điều đó, cứ nhìn cách hắn ta ra đòn là biết.

Làm gì tên sát thủ không biết nguyên tắc của Vĩnh Xuân là “Dĩ Nhu Chế Cương”, nhưng không phải là không có cương và là “Cương Nhu phối triệt” nghĩa là kết hợp nhuần nhuyễn Cương – Nhu một cách triệt để và hiệu quả nhất. Suốt nãy giờ Bạch Vân ra đòn bám sát khiến tên sát thủ gần như hoàn toàn bất lực không thể phát huy hết sức mạnh của Bát quái chưởng, bởi đều bị Bạch Vân phản đòn. Tên sát thủ nhận ra một sai lầm lớn của mình đó là đã quá coi thường Bạch Vân. Dù gì lão cũng là một đại ca giang hồ danh tiếng trải dài từ Hoa lục ra đến các nước châu Á, phần nói tiếng Hoa. Mấy mươi năm nay lão làm mưa làm gió há đâu phải là hư danh. Đến bậc đại ca lão làng Trần Khải Lễ kia mà còn bị lão ta qua mặt cái một, không thể không nói rằng Bạch Vân là kẻ có tài thật sự. Về võ thuật, lão xứng đáng là một tôn sư và cũng xứng đáng là đối thủ ngang tài ngang sức với gã ta.

Sau mấy đòn giao chiến bằng tay, tên sát thủ quyết định sử dụng bộ pháp Hoán Hành nghĩa là chuyển động theo những đường tròn bất tận vô thủy vô chung, không có bắt đầu và không có kết thúc. Trong lúc xoay chuyển bộ pháp dùng rất hẹp này với dụng ý né tránh thế công của Bạch Vân và để phản kích vào mặt sau lưng của lão ta bằng đòn quyết định.

Chát… một chưởng giao nhau thật mạnh giữa tên sát thủ và Bạch Vân khiến lão loạng choạng thụt lùi. Lúc này sức mạnh tuổi trẻ đã thắng thế. Tên sát thủ vận hết lực phát khí đập mạnh giao tay với Bạch Vân qua đòn Nội gia quyền rất mạnh hất lão ta bật văng ra xa. Trong khi Bạch Vân đang loạng choạng mất thế, lưỡi dao găm bất ngờ sáng lóe từ tay tên sát thủ, hắn ta lao nhanh vào Bạch Vân như gió lốc lớn. Chiêu sát thủ này, hắn đã giết nhiều người. Ở đời này ai chẳng có bí mật, bí mật vốn là mạng sống trong kinh doanh, trong cuộc sống, với Bạch Vân cũng vậy thôi. Ngoài cây súng ổ quay Mith & Wesson Model 10 của Mỹ lúc nào lão cũng đeo bên mình, bọn đàn em ai cũng biết. Không ai có thể ngờ rằng trong ống tay áo của Bạch Vân luôn có một cây Swiss Mini Gun C1ST dài khoảng 2,34cm có trọng lượng khoảng 20g, nằm gọn trong lòng bàn tay. Chỉ cần một cái lắc tay nhẹ là cây súng ổ quay này từ cổ ống tay rơi xuống bàn tay là lão có thể bóp cò ngay. Đấy là một bí mật lớn, hiếm kẻ biết bởi biết thì đã chết rồi. Cây súng này đã cứu mạng lão đến mấy lần sau khi đối thủ tưởng Bạch Vân không còn gì nữa, chính là lúc lão ra tay.

Nhìn lưỡi dao sáng quắc của tên sát thủ vút tới, Bạch Vân cười gằn, thoáng nghĩ, nó ra đòn cuối đây và cây Swiss đã nằm lọt trong bàn tay, lão siết cò. Đạn nhanh hay dao nhanh? Hự, Bạch Vân nhăn mặt đau đớn khi bị lưỡi dao thọc sâu vào ngực, tạch… tạch… cây súng lão bấm cò liên tục nhưng không có đạn.

Ngã tựa vào tường, Bạch Vân ngơ ngác, không lẽ trong cuộc đời này cái chết lại nhanh, lại đến dễ dàng với lão như vậy sao? Cả đời lão, lão đã giết nhiều người nhưng chưa bao giờ hỏi xem mùi vị chết chóc như thế nào và nay lão biết rồi. Có đau đớn, có quằn quại và cũng nhẹ nhàng. Một thoáng thôi, tất cả là màn sương mờ cứ dâng cao lên đằng trước. Đưa đôi mắt mờ đục liếc quanh, lão chép môi tiếc rẻ, mấy chục triệu USD kịp tẩu tán đứng tên lão tại ngân hàng Thụy Sỹ nay coi như là mất trắng, bao kế hoạch tiền bạc lẫn mấy âm mưu thủ đoạn bóc tiền nữa đang làm… tất cả trở thành mây khói mất rồi.

Tên sát thủ biến nhanh như làn khói, cứ tựa như nó chưa từng đến nơi này thì phải.

Có tiếng chân người chầm chậm vang lên, những bước chân ngập ngừng ngần ngại nhưng cuối cùng cũng bước vào phòng, Bạch Vân đảo mắt ngước nhìn, Sẹo. Lão thều thào.

- Là ngươi sao?

Sẹo đứng sững giữa phòng như trời trồng giương to mắt nhìn ông chủ của mình, kẻ mà gã có hơn hai mươi năm theo thờ phụng. Kẻ mà gã không biết bao lần bán mạng để bảo vệ để nay chỉ là một thân xác đẫm máu đang quằn quại sắp từ giã cõi đời này. Xem ra trước cái chết, giàu sang hay nghèo hèn, ai cũng giống ai thôi.

Cạch! Cây Swiss không có đạn, rời tay Bạch Vân rơi xuống đất. Giờ Bạch Vân đã hiểu vì sao cây súng hộ mệnh của mình không có đạn rồi, nhưng làm sao tên Sẹo có thể biết lão có cây súng này nhỉ? Ừ, không phải ai cũng có bí mật riêng của mình đó sao?

- Vì thằng Hui ư? – Bạch Vân ráng hỏi trong cơn hấp hối.

Sẹo từ từ quỳ xuống trước Bạch Vân, lặng lẽ quỳ gập đầu lạy đại lễ với lão như với cha mẹ của mình. Những giọt nước mắt hiếm hoi rơi lã chã mà mấy mươi năm nay gã chưa từng một lần khóc kể cả khi nghe tin mẹ hắn bị tai nạn xe hơi chết thảm, đây là lần đầu tiên hắn khóc, điều này bỗng nhiên khiến Bạch Vân thấy hài lòng.

- Lại đây con trai của ta.

Sẹo bế bổng Bạch Vân lên, máu trên người lão chảy qua ướt người hắn ta. Sẹo cẩn thận đặt Bạch Vân nằm xuống chiếc giường nệm quen thuộc của lão. Hắn loay hoay tìm bình trà và rồi cầm ly trà Ô long run run đưa lên miệng cho Bạch Vân nhấp chút trà cuối cùng. Khẽ nhăn mặt vì đau đớn nhưng Bạch Vân vẫn phải khà lên một tiếng khoái trá, trà ngon.

- Cám ơn con trai của ta. Xem ra cuối đời ta lại chỉ có con là trung thành với ta nhất. Ta đã chuẩn bị cho con một tài khoản tại Hồng Kông rồi, đây là mã số… con hãy đi đi. Lấy số tiền ấy về quê mà sinh sống với vợ con, hãy rời xa cuộc sống tanh tưởi này.

- Con xin lỗi về chuyện thằng Hui – Sẹo nghẹn ngào.

Bạch Vân nhếch đôi môi nhợt nhạt.

- Không, vay trả, đấy là quy luật, chỉ tiếc giờ ta mới hiểu, trễ rồi. Ta không giận con đâu, đi nhanh đi, đừng để chính quyền tới đây phiền hà. Ta chết rồi, mọi sự thế là hết…

Dường như nói đến đó quá sức, Bạch Vân chỉ nấc lên một tiếng nhỏ nữa gục đầu xuống chết ngay. Thế là hết cuộc đời một đại ca giang hồ lừng lẫy tiếng tăm vang vọng từ trong lục địa Trung Quốc và khắp khu vực tiếng Hoa châu Á… nay còn đâu.

Sẹo đứng tần ngần nhìn lão một lúc rồi quay lưng đi ra. Trước khi ra khỏi phòng hắn còn cẩn thận cầm cái điều khiển máy điều hòa nhiệt độ, tăng độ lạnh, sau đó khép kín căn phòng, ấn khóa và đi luôn.

*

Đáng lẽ được về sớm, nhưng Tuyết Lan lại qua lại với hai tiệc khai trương tại hai điểm khác nhau trong thành phố mà chỗ nào cũng là bạn bè làm ăn thân tình nên nàng phải chạy show. Nhưng hôm nay nàng vui lắm, chả mấy khi được “ông xã” đích thân lái xe đưa đi nên mặt lúc nào cũng tươi như hoa nở. Bạn bè đều tò mò nhìn gã đàn ông đẹp trai, cao lớn, ăn mặc bảnh bao đi bên nàng. Nhiều người ngạc nhiên, chưa nghe thấy cưới xin gì mà nhưng họ đều biết đây là bạn trai của Tuyết Lan dăm tháng rồi, nay nếu có giới thiệu là chồng cũng chẳng sao. Dăm lời thì thầm nghe nói, có, có… và vài cái bắt tay chúc mừng khiến gương mặt Tuyết Lan cứ đỏ ửng ngượng ngùng pha lẫn hãnh diện. Nguyễn Nguyên làm rất tròn vai. Sau buổi nói chuyện với sếp, tinh thần anh thoải mái rất nhiều và anh thấy mình phải có trách nhiệm với Tuyết Lan hơn. Nàng yêu anh, nàng đang mang một giọt máu của anh, thế nên anh vui vẻ hộ tống Tuyết Lan đến mấy nơi tiệc tùng màu mè của nàng. Thôi cũng là công việc, mối giao tiếp của Tuyết Lan nên nàng cần có mặt, anh cũng rảnh nên sẵn sàng thôi. Mấy tuần nay theo yêu cầu Tuyết Lan, Nguyên đã dọn hẳn về ở với nàng rồi.

Nguyên đạp thắng xe, chiếc xe hơi từ từ dừng lại trước nhà. Tuyết Lan dựa đầu vào vai anh thì thầm.

- Hôm nay em vui lắm, cám ơn anh.

Nguyên cười, hôn nhẹ lên trán nàng rồi bấm còi tin tin. Lạ, trong nhà vẫn im lặng, không rõ người giúp việc đi đâu mất không ra mở cửa. Tuyết Lan che miệng ngáp dài.

- Em mệt quá, thím Ba đi đâu heng? Giờ này khuya rồi mà.

Thôi em cứ ngồi đi, để anh xuống mở cổng. Chắc thím mệt ngủ quên rồi đó.

Nguyễn Nguyên xuống xe lúi húi mở khóa cổng, thầm nghĩ, lẽ nào thím Ba ngủ mê dữ vậy. Thím xưa nay vốn rất nhạy kia mà, bất giác anh nhìn ngôi nhà mình, đèn nhà vẫn bật sáng nhưng sao nó im lặng một cách đáng ngờ. Trực giác một thám tử mách bảo anh hãy đề phòng. Bất giác Nguyên thận trọng nhìn quanh. Nguyễn Nguyên vào xe, Tuyết Lan đã nghẹo cổ ngủ ngon lành. Tối nay nàng chạy qua chạy lại, mệt, đã thế phải làm thêm mấy ly rượu vang nên giờ ngủ say. Cho xe chạy vào sân, Nguyên quay ra đóng cửa cổng, khóa lại và chui vào xe bồng Tuyết Lan lên tay, tiến vào nhà. Anh thắc mắc, thím Ba đâu rồi, không lẽ xe hơi vào đến tận sân mà thím vẫn ngủ được sao?

- Thím Ba – Nguyễn Nguyên kêu lớn khi bế Tuyết Lan vào trong phòng khách.

Phụt. Bất ngờ cả hệ thống điện trong nhà tối om. Vù có tiếng gió đâm từ sau thốc tới, Nguyên khuỵu xuống, ôm Tuyết Lan lăn tròn tránh nhát đâm. Tuyết Lan mở mắt, hét lên khủng khiếp. Nguyên bịt miệng nàng, thì thào.

- Em nằm im.

Anh đẩy nàng đến nấp sau chiếc salon lớn nằm giữa nhà và đứng bật dậy, khuỳnh tay. Anh quyết định sử dụng quyền karatedo để chiến đấu với những địch thủ tấn công xung quanh mà anh chưa rõ là ai. Quyền pháp này năng động, linh hoạt, sáng tạo theo tình huống để chiến đấu. Phía trước Nguyên bất ngờ lóe sáng lưỡi kiếm Nhật của một tên võ sĩ Kendo, hắn ta lạnh lùng đi quanh anh quan sát. Nguyên giật mình, một tên võ sĩ đạo. Anh biết rằng lưỡi kiếm Nhật này sẽ chém vào đỉnh đầu, chém vào hông nơi giữa xương sườn và xương chậu, chém vào cổ tay và đâm vào cổ họng đối thủ. Và chỉ luôn luôn một đòn thôi. Tên võ sĩ Kendo vung kiếm lao tới tấn công chém liên tục bên trái, bên phải Nguyên buộc anh phải thụt lùi. Gã chém nhanh, liên tục và mạnh mẽ trong một khoảng thời gian ngắn khiến Nguyên bối rối, loạng choạng và rồi lưỡi kiếm lật ngang chém vào xương sườn anh. Có điều tên võ sĩ đạo này coi thường Nguyên quá, anh thụt lùi, có phần bối rối lúng túng nhưng cũng là một giây phút hở sườn anh cố ý để lưỡi kiếm chém ngang, Nguyên uốn cong người né kiếm và vung tay ra đòn chém chéo vào tay cầm kiếm của tên sát thủ. Lưỡi kiếm đâm xé toạc áo Nguyên lượn sát thịt da anh lạnh toát. Bàn tay Nguyên cũng đã chặt mạnh khiến tên võ sĩ đạo chịu không nổi phải buông rơi cây kiếm, nhảy thụt lùi.

- Á… – Nguyễn Nguyên giật nảy người quay lại. Trong bóng tối mờ mờ anh thấy Tuyết Lan bị một tên võ sĩ đạo khác kẹt cứng người, lưỡi gươm sáng quắc kề ngang cổ nàng. Anh rụng rời. Lưỡi kiếm bén kia chỉ cần kéo nhẹ là nàng xong đời ngay.

Hự, tên võ sĩ đạo kia nhảy tới tung mấy cú đấm khiến Nguyên gập cong người đau đớn nhưng không phản kháng. Tuyết Lan nước mắt giàn giụa nàng ú ớ mãnh liệt. Nguyên tuyệt vọng không biết phải làm sao, nếu anh chống cự ắt tính mạng Tuyết Lan sẽ nguy hiểm. Nhìn Nguyễn Nguyên mềm đòn nằm rũ ra trên sàn nhà tên Kendo nhếch mép rút lưỡi kiếm ngắn thứ hai ra chính lúc ấy từ ngoài cửa sổ phòng khách một bóng đen chuồn vào nhanh như chớp, trong tay hắn ta cũng lóe lên một lưỡi dao vung đâm thẳng vào tên võ sĩ Kendo đang giữ Tuyết Lan. Tên này lập tức xoay người, lưỡi kiếm trong tay hắn ta rít lên đỡ lưỡi dao kia. Xoảng một tiếng khi hai vũ khí sắt thép va chạm nhau gây tiếng động lớn, Tuyết Lan nhân đó giằng ra khiến tên võ sĩ Kendo lúng túng kìm nàng chính lúc đó bóng đen kia lập tức nhảy tới tung tiếp cú đá vào háng tên võ sĩ Kendo. Gã võ sĩ Kendo lùi tránh không kịp bởi một tay còn vướng giữ Tuyết Lan nên hự một tiếng, buông nàng ra. Tuyết Lan rũ người xuống, ngất lịm đi. Trong khi tên Kendo trúng một cú đá vào chỗ hiểm đau đớn đang loạng choạng mất phương hướng chính là lúc lưỡi dao găm định mệnh đã thọc vào cổ họng gã ta nhanh khôn tả. Máu bắn ra thành vòi bởi những mạch cổ bị đứt ngang. Tên võ sĩ Kendo mở mắt trừng trừng, chết mà không hiểu tại sao. Bên này khi lưỡi kiếm ngắn tên võ sĩ Kendo vừa vung lên để kết liễu Nguyễn Nguyên thì bất ngờ anh bật dậy ra đòn đá sấm sét. Tên võ sĩ Kendo chủ quan bất ngờ, bật ngửa, khuỵu xuống. Nguyễn Nguyên lao đến chỗ Tuyết Lan, hấp tấp ôm lấy nàng, tay sờ soạng lung tung, lắp bắp.

- Tuyết Lan… Tuyết Lan… em có sao không?

Bóng đen kia khoanh tay lạnh lùng nhìn anh và Tuyết Lan, không nói gì. Nguyễn Nguyên bế nàng đến bên ghế salon, bật cây đèn sạc đầu bàn lên, sau khi kiểm tra nàng cẩn thận, anh thở phào, chẳng qua nàng sợ quá ngất đi chứ không hề hấn gì, bấy giờ Nguyên mới nhìn cứu tinh mình. Bốn ánh mắt nhìn nhau, Nguyễn Nguyên nhíu mày ngẩn ngơ, sao anh ta nhìn quen quá nhưng mà anh có gặp anh ta lần nào chưa? À, có một lần nhưng từ khá xa. Lần ấy Tuyết Lan nói anh cùng đi dự một buổi biểu diễn âm nhạc ủng hộ em gái họ của nàng. Té ra Tuyết Lan có một người em họ xa tên Phố Hoài là sinh viên nhạc viện năm cuối. Gia đình em họ Tuyết Lan vốn khá giả nhưng sau này làm ăn thua lỗ khó khăn nên chính nàng là người bảo trợ chuyện ăn học cho Phố Hoài.

Hôm đó hai người đến và Nguyên rất ấn tượng với cô gái có mái tóc dài, đôi mắt to, nụ cười nhẹ nhõm. Phố Hoài duyên dáng cúi chào hai người, dĩ nhiên ánh mắt nàng tò mò nhìn gã đàn ông đi bên cạnh chị họ mình.

Khi dàn nhạc biểu diễn, Nguyễn Nguyên rất chú ý đến gã đàn ông cao lớn, bảnh trai đang kéo violon trong dàn nhạc, đứng mé trái trên sân khấu. Nhìn theo ánh mắt của Nguyên, Tuyết Lan nói nhỏ.

- Bạn trai của Phố Hoài đó anh, Yang Cheng, Việt kiều Mỹ.

Nguyễn Nguyên nhíu mày, không hiểu sao gương mặt người đàn ông này gợi trong anh những ký ức mơ hồ nào đó. Anh cố nhớ nhưng thấy đau đầu quá nên thôi. Cũng chỉ vậy thôi, sau này thi thoảng anh có gặp Phố Hoài khi cô đến nhà Tuyết Lan chơi. Cũng có khi Tuyết Lan mời Phố Hoài đi ăn cơm chung với nàng và Nguyên, nhưng lạ thay, không bao giờ thấy Phố Hoài dẫn người đàn ông ấy đi cùng. Có lần Tuyết Lan hỏi về Yang Cheng, Phố Hoài chớp chớp mắt vẻ khó xử, không muốn nói nên từ đó về sau Nguyên và Tuyết Lan không bao giờ hỏi về người tình của Phố Hoài nữa.

- Anh là Nguyễn Nguyên?

Gã đàn ông hỏi giọng lãnh đạm, hơi lơ lớ. Nguyễn Nguyên gật đầu. Bất ngờ gã nhìn anh nói vẻ khẳng định.

- Không, anh chính là công an Vũ Hiệp? Vũ Hiệp, anh không nhận ra tôi sao?

- Công an Vũ Hiệp? – Ngực Nguyễn Nguyên như bị ai thoi một cú đấm vào đầu, anh dội lại, đờ người ra ngơ ngác, lắp bắp – Đại úy Vũ Hiệp là tôi sao?

Gã đàn ông trừng trừng mắt nhìn Nguyên dữ dội như muốn thiêu đốt anh.

- Năm năm trước chúng ta đã từng một lần gặp nhau, chạm trán nhau trong một trận đấu, lần đó tôi cứ tưởng anh chết vì tai nạn ô tô nhưng không ngờ…

Đầu Nguyễn Nguyên ong ong như muốn nổ tung, anh ôm đầu rên rỉ.

- Không… không, tôi là Nguyễn Nguyên, Nguyễn Nguyên, Vũ Hiệp là anh trai tôi là anh trai tôi… anh nhầm…

Chính lúc đấy thật bất ngờ gã đàn ông nhào tới ôm cứng lấy anh, có tiếng súng nổ, cánh tay gã ta cũng kịp vung lên, một lưỡi dao găm lóe sáng trong gió. Tên võ sĩ Kendo kia trúng đòn, đã tỉnh bất ngờ và rút súng nhằm Nguyễn Nguyên bóp cò. Gã đàn ông này đã lấy thân mình đỡ đạn cho anh và còn kịp phóng lưỡi dao găm giết chết tên võ sĩ Kendo đó.

Khi gã đàn ông ngã vào anh, chính lúc đó tựa như có tiếng sấm sét nổ vang, trong khoảng khắc Nguyên tối tăm mặt mày, mất tri giác đến mấy phút rồi tất cả bỗng bừng sáng ngây ngất. Anh nhận ra mình đang ôm người đàn ông trong lòng mình là ai. Anh ngây người ra run rẩy.

- Mẫn… Mẫn… là em sao, là em sao? Anh Hiệp đây Mẫn ơi, anh Hiệp đây.

Minh-Mẫn từ từ mở mắt ra nhìn gương mặt thất thần ràn rụa nước mắt của Nguyên-Hiệp nở nụ cười mãn nguyện, thì thào.

- Thế là cuối cùng em cũng đã tìm được anh rồi Hiệp ơi.

- Mẫn… Mẫn… em sao vậy? Trời ơi sao vậy em?

Hiệp run rẩy giơ bàn tay đẫm máu của mình lên và trong chớp mắt anh chợt nhớ Mẫn đã lấy thân hình che đạn cho mình khi tên võ sĩ Kendo bắn. Minh Mẫn bắt đầu thở dốc, khò khè, hấp hối.

Hiệp gục đầu vào Minh Mẫn khóc nức nở, gào lên trong điên dại.

- Em không thể chết được, một lần anh đã để mất em rồi, sao lại có thể mất em lần nữa. Không có em, từ nay cuộc đời anh ra sao, về đâu, Mẫn ơi, em đừng bỏ anh, anh xin em, xin em… Mẫn.

Bàn tay run rẩy Minh Mẫn sờ soạng lên gương mặt đẫm nước mắt của Hiệp, thì thầm.

- Anh yêu, như vậy là em hạnh phúc lắm rồi. Em hiểu rằng anh mãi mãi yêu em, chưa bao giờ anh quên em. Hiệp ơi, anh có biết rằng suốt cuộc đời này cho đến khi chết, em cũng chỉ yêu mình anh hay không?

- Anh biết! Vậy sao em lại bỏ anh đi?

- Em có muốn bỏ anh đâu? Số phận đã ghen ghét với chúng ta thôi, năm năm trước em từng nói với anh vậy mà Hiệp. Tất cả là số phận thôi.

Bỗng ánh mắt Hiệp ngây dại khi nhìn thấy cây súng ngắn trên tay tên võ sĩ Kendo phía xa, Minh Mẫn run rẩy thì thào.

- Đừng làm điều gì dại dột nghe Hiệp. Em biết anh mãi yêu em là em hạnh phúc rồi. Giờ cuộc sống của anh không phải của riêng anh nữa, anh có biết không? Anh mà làm thế, có ra đi em cũng không yên lòng Hiệp à.

Vũ Hiệp bật khóc lớn, vật vã trong cuồng nộ bất lực cùng trời đất.

- Anh biết làm gì đây Mẫn, anh biết làm gì đây hả em. Tại sao em không để anh chết đi để chúng ta gần nhau mãi mãi? Ông trời… ta thù ông biết chừng nào, tại sao ông lại lấy đi tất cả những gì yêu thương nhất trong cuộc đời này mà ta đã có là sao hả ông trời.

Nhìn Vũ Hiệp đau đớn trong điên dại gào thét lạc giọng. Mẫn yêu thương nói.

- Hãy hôn em đi Hiệp. Hôn em lần cuối đi… và hãy hứa với em rằng anh phải sống, sống thật tốt với tình yêu anh đang có. Em sẽ không đi đâu xa, mãi mãi em sẽ bên anh, sống trong trái tim anh, chúc phúc cho tình yêu của anh.

Nụ hôn đắm đuối tưởng như không bao giờ dứt.

Một giọt nước mắt từ từ lăn trên má sát thủ Bạch Hổ, cũng là nghệ sĩ violon đường phố Yang Cheng, và cũng là Minh, em trai của nhà thiết kế Minh Mẫn. Gã đàn ông nhếch mép cười mãn nguyện.

- Anh Mẫn, cuối cùng em đã trả được món nợ mà em gây ra cho anh năm năm về trước. Anh ấy đã trở về, đã hồi tỉnh và anh ấy vẫn yêu anh như ngày nào. Nếu linh hồn anh vẫn tồn tại trên cõi đời này thì anh hãy yên tâm siêu thoát. Anh em chúng ta sẽ gặp nhau.

Năm năm trước sát thủ Bạch Hổ vào Việt Nam giết một thương gia theo hợp đồng từ nước ngoài. Không ngờ công việc ấy bị bại lộ, tên sát thủ đã gặp khắc tinh của hắn ta chính là đại úy Vũ Hiệp, đội phó đội cảnh sát đặc nhiệm. Trong trận đấu ấy, Vũ Hiệp ra cú đá Yoko quyết định, nếu trúng, sát thủ Bạch Hổ gục xuống ngay. Tuy nhiên trong giờ phút định mệnh ấy bất ngờ Vũ Hiệp đã nhận nhầm tên sát thủ ấy là Minh Mẫn, người yêu của anh. Một chút chậm chân nhầm lẫn ấy kết quả anh đã trúng dao của tên sát thủ, sau đó bị xe ô tô cuốn vào gầm lôi đi. Trở lại nước ngoài, trong đầu Bạch Hổ luôn bị ám ảnh tiếng kêu và ánh mắt thảng thốt của Vũ Hiệp, hắn thừa hiểu nếu anh ta không nhận nhầm mình với ai đó thì chắc chắn giờ mình đã nằm trong nhà tù công an Việt Nam. Và Bạch Hổ đã có câu trả lời khi gặp lại người anh trai song sinh của mình, nhà thiết kế Minh Mẫn. Trước khi chết Mẫn mới chịu tiết lộ cho em trai người đàn ông mình suốt đời yêu thương là ai. Khi nhìn ảnh anh ta, Bạch Hổ chết điếng người, đấy chính là người mà mình đã giết chết năm năm về trước và giờ hắn cũng đã có câu trả lời rằng ngày ấy anh ta nhận nhầm mình là ai. Nhờ là anh em song sinh nên Bạch Hổ đã thoát chết nhưng cũng chính vì thế mà hắn ta đã giết chết mối tình tuyệt đẹp của anh trai mình, đó là một món nợ mà hắn không bao giờ trả nổi.