← Quay lại trang sách

- 15 -

Vào Việt Nam theo hắn hợp đồng giết Bạch Vân. Sát thủ Bạch Hổ nhập cảnh dưới danh nghĩa nghệ sĩ violin đường phố Yang Cheng. Đáng lẽ chỉ tập trung vào việc giết tên Bạch Vân kia, hắn sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và biến khỏi Việt Nam như bao hợp đồng khác đã từng làm. Có điều day dứt vì món nợ ân tình với người anh trai đã chết, với sự thôi thúc tâm linh nào đó của Minh Mẫn, dưới danh nghĩa Yang Cheng, Bạch Hổ đã lần tìm về nguồn gốc gia đình mình, tìm hiểu cuộc sống của người anh trai và tìm hiểu cả về người tình của anh trai mình. Bức tranh cuộc sống và tình yêu của Minh Mẫn được Yang Cheng với sự giúp đỡ của Phố Hoài dần dần làm sáng tỏ. Điều ngạc nhiên là qua Thanh Long, Yang Cheng phát hiện hình như người tình của anh trai mình chưa chết. Giờ anh ta làm một thám tử tư và có vẻ như không liên quan gì đến công việc công an của mình trước kia và tại sao anh ta hoàn toàn quên anh trai mình dù trước kia họ yêu nhau, tại sao? Yang Cheng lần tìm, chắp nối, cuối cùng cũng đã đánh thức được những lãng quên của Nguyễn Nguyên tức Vũ Hiệp, có điều anh ta phải trả giá bằng cái chết. Tuy nhiên Yang Cheng-Bạch Hổ chấp nhận điều đó bởi từ khi trở thành một sát thủ hắn đã giết quá nhiều người rồi nay bị người giết lại âu cũng là điều bình thường. Số phận của bất kỳ sát thủ nào đều vậy. Điều làm cho hắn hài lòng nhất là trả được món nợ với anh trai mình trước khi ra đi.

Hiệp ngây dại nhìn gương mặt trắng nhạt của Mẫn. Lùng bùng trong đầu, anh choáng váng ngất lịm đi.

***

- Cách đây năm năm, trong một lần truy bắt cướp, con và đồng đội đã bị té xe, bị một xe tải cán phải. Chết đến 99%. Khi chuyển vô bệnh viện cấp cứu, sau khi thấy không thể, bệnh viện thông báo con đã chết, chuyển xuống nhà xác, gia đình mình làm thủ tục đón con về mai táng. Khỏi phải nói con cũng biết ba má và các anh chị con đau đớn biết dường nào. Xưa nay con vẫn là niềm tự hào của gia đình. Khi về đến nhà, một phép màu kỳ diệu đã xảy ra, trong khi đang khâm liệm tắm rửa cho con, bất ngờ ba phát hiện con vẫn còn ấm, nghe kỹ tim vẫn còn đập. Cả nhà tá hỏa, cấp tốc chở con vô bệnh viện lần nữa. Các bác sĩ vội vã tìm cách cứu sống con. Tuy nhiên con bị thương quá nặng, khuôn mặt dập nát, não bị tổn thương nặng, nên nếu chữa cũng chỉ kéo dài đời sống thực vật của con thêm ít bữa nữa thôi. Thế rồi chị Hai con đang học ở nước ngoài điện về, nói chuyển con qua bển, hy vọng với y học tiên tiến sẽ cứu được con. Ba má đã bán một miếng đất đi, lấy tiền chuyển con ra nước ngoài và má cùng đi. Sau gần nửa năm cứu chữa, không ngờ con đã hồi tỉnh, gia đình vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên do bị tổn thương não nặng nên tỉnh dậy con đã bị mất trí nhớ, tất cả quá khứ của con mất sạch, con đã không biết mình là ai, may là má và chị Hai luôn ở bên chăm sóc và giúp con nhận ra những người thân của mình, còn lại bao quá khứ từng là công an hình sự, kể cả mối tình con với cậu Minh Mẫn kia cũng đã mất vĩnh viễn. Thực ra má đôi lần tìm cách gợi lại chuyện con và cậu ấy nhưng con hoàn toàn không nhớ gì hết, mà mỗi khi nhắc đến quá khứ là con đều đau đầu dữ dội, thậm chí là ngất đi nên má rất sợ, đành thôi. Chưa kể khuôn mặt con sau khi bị tai nạn đã trầy rách rất nhiều nên các bác sĩ nước ngoài phải lấy da nơi khác cấy ghép, tái tạo lại. Kết quả ba má đã có một thằng con trai mới hoàn toàn. Ba má thống nhất với gia đình, thôi, nếu con đã quên quá khứ thì từ nay đừng nhắc lại nữa, hãy để con có đời sống mới của con.

Má đặt một tay lên vai Nguyên, bóp nhẹ vai anh.

- Là con đó Út à. Vũ Hiệp cũng là con và Nguyễn Nguyên cũng là con, tất cả đều là con trai của má - Má thở dài - Từ một cảnh sát hình sự Vũ Hiệp có mối tình trai với cậu Minh Mẫn đó nay con trở thành một thám tử tư tên Nguyễn Nguyên bụi bặm và quan hệ với đàn bà tùm lum, sau này là Tuyết Lan.

Nguyễn Nguyên bặm môi.

- Khi con bị vậy, Mẫn có tìm con không?

Có... - Má anh thở dài - Nghe đâu lúc đó nó chuẩn bị xuất cảnh đi biểu diễn gì đó, chưa kịp đi thì nghe tin con bị tai nạn. Nó cùng gia đình mình chực chờ tại khoa cấp cứu mấy ngày, cho đến khi nghe tin con đã chết, chuyển xuống nhà xác. Nó khóc như điên dại, đau lòng lắm, má hiểu nó nhứt nên an ủi nó hoài nhưng không được. Và rồi nó chào má ra đi, từ đó má không gặp lại nó nữa.

Nguyễn Nguyên gục đầu vào lòng má sụt sịt, má run run xoa đầu anh.

- Nó yêu con nhiều lắm, nhìn nó má biết. Xưa nay má đâu có thích ba cái vụ tình cảm đàn ông với đàn ông như vầy. Có điều má không thể ngăn cản hay chia cắt tụi con được, bởi má hiểu tình yêu ấy lớn đến mức nào.

- Mẫn chết rồi má ơi.

- Má biết.

- Sao má biết? - Nguyên ngơ ngác.

- Một lần má mơ thấy nó về thăm má. Nó buồn rầu đứng ngoài cửa nhìn, má kêu vô nhà rồi nói với nó rằng, má thương nó như con trai mình vậy đó. Và nó khóc, thiệt thương hết sức.

Nguyễn Nguyên òa khóc như đứa trẻ.

- Con phải làm gì bây giờ hả má?

Má dang tay ôm Nguyên vào lòng vỗ về như đứa trẻ.

- Út à, con giờ đâu còn là Vũ Hiệp nữa mà con là Nguyễn Nguyên, vợ con sắp sanh đó. Lo cho vợ con chứ gì nữa, chuyện gì đã qua rồi là qua luôn chứ sao nữa hả con?

- Nhưng với Mẫn, con không thể...

Má cầm tay Nguyên, đặt lên tim anh, nói nhỏ.

- Ừ, thì ở đây nè con.

Có tiếng chân người rộn ràng bên ngoài đi vào, Nguyên vội ngồi thẳng người, nhìn má, cười bẽn lẽn.

Sếp ló đầu vào đầu tiên, ông nhìn anh cười khà. Nguyễn Nguyên ngơ ngác.

- Chú... chú...

Anh nhận ra đây chính là đại tá Chiến Thắng, trưởng phòng của mình. Sếp khoát tay.

- Sau vụ tai nạn của cháu, chú cũng đến tuổi nghỉ hưu và sau nầy chú làm giám đốc công ty Thám tử Việt đó.

Nguyễn Nguyên cau mày, trong đầu anh lộn xộn những hình ảnh lúc là người chú trưởng phòng cảnh sát hình sự, đại tá Chiến Thắng, lúc lại là sếp giám đốc công ty Thám tử Việt. Hành động của anh khiến sếp và má anh lo lắng. Thế rồi Nguyên thở phào, nhe răng cười.

- Cháu nhớ rồi, chú là Chiến Thắng, trưởng phòng của cháu hồi đó, làm em trai kết nghĩa của ba và cũng là sếp giám đốc công ty Thám tử Việt.

Sếp bật cười khoái trá, vỗ vai anh cái bộp.

- Chú đang tính nghỉ làm giám đốc công ty Thám tử Việt nè, giới thiệu cháu thay đó, được như vầy rồi, tốt quá.

- Thế cháu có nhận ra ai đây không? - Nghe câu hỏi lạ phía sau, Nguyên quay lại, nhìn ngẩn ngơ một chút rồi ngập ngừng chào - Cháu chào chú Văn... ơ bác sĩ Văn.

- Con nhớ ra chú là tốt lắm. Vậy là cháu tỉnh thiệt rồi.

Chợt nghe tiếng má Nguyên vang lên.

- Còn ai nữa nè.

Một người phụ nữ trẻ run run đi vô, ánh mắt mòng mọng nước. Nàng rụt rè ngồi xuống, tay trong tay với má anh và nhìn anh tha thiết.

Nguyễn Nguyên chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên anh nhăn mặt, ôm đầu lắc lư làm mọi người hết hồn, giọng má khẩn trương lo âu.

- Út à, sao vậy con...

- Anh... - Tuyết Lan run rẩy.

Bất ngờ Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn Lan âu yếm.

- Anh đây em.

Tuyết Lan nhào vào lòng anh khóc nức nở.

Thảng nhiên có luồng gió nhẹ xuất hiện quấn quýt bên Nguyên như nấn ná yêu thương trìu mến vuốt ve không muốn rời xa nhưng rồi cuối cùng cũng tan biến vào màu trời xanh như ngọc lẫn tiếng rì rầm thoang thoảng của những linh hồn đang phiêu diêu miền vô định xa xăm.

Còn biết bao nhiêu điều bí ẩn trong cuộc này chúng ta không thể biết được, để ta mãi lần tìm trong hư không mênh mông thăm thẳm nào đó của miền ký ức. Đời ta là những giấc mơ phiêu linh ảo ảnh, bồng bềnh lặng lẽ trôi lang thang ngất ngưởng, lơ ngơ mãi. Ta luôn đi về giữa những hoang đường không biết mình là ai, đang sống hay đã chết, đang ở thế giới này hay ở đâu. Những ám ảnh khôn nguôi, mệt mỏi, chán chường không hiểu tại sao. Là những giấc ngủ đêm dài trong tuyệt vọng, nhiều lúc buông xuôi, mong ước không bao giờ tỉnh nữa. Là những nắm tay sương khói, em hay ta trong tiếng khóc ai đó nức nở suốt đêm dài cô đơn phiền muộn. Ta đang sống với Chúa, với Phật, với cả những mênh mông diệu vợi trong vũ trụ bao la xa kia. Tình yêu, cả đời ta cứ đi tìm, tìm mãi một tình yêu thật sự để rồi mãi cô đơn đắng chát cõi lòng. Tại sao ta không yêu, sống với những điều như chính là ta? Suốt đời ta cứ trăn trở mãi với câu hỏi ấy, vật lộn trong nước mắt âm thầm nuốt vào trong lòng. Muôn ngàn ràng buộc luân lý cản trở đã biến ta thành gỗ đá cô đơn lạnh lẽo. Mệt mỏi, mệt mỏi đến muốn tan biến đi đâu đó mãi mãi. Khi ta yêu, chưa bao giờ ta hỏi tình yêu ấy là gì, đồng tính hay dị tính cũng không ngoài nhịp đập trong trái tim yêu của ta. Ta muốn gào thét với trời đất rằng ta là thế đó, tại sao không ai hiểu ta, tại sao không cho ta yêu? Ta rên rỉ như loài thú hoang trong rừng lạnh, tru những tiếng buồn thảm không biết đi đâu, về đâu. Hỡi tình yêu, tim ta mệt nhoài cay đắng rồi.

Nguyễn Nguyên và Tuyết Lan nắm tay nhau đi ra chào má và mấy chú. Thảng bên tai anh lời hát cuối bài Đời đá vàng của Vũ Thành An.

Có một lần mất mát mới thương người đơn độc

Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu

Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về

Có một thời khóc than, mới hiểu đời đá vàng.

Bất giác Nguyễn Nguyên lẩm bẩm.

Anh còn nợ em, mãi mãi còn nợ em.

Nắng đang lên.

Sài Gòn, tháng 6 năm 2011

Bùi Anh Tấn