← Quay lại trang sách

Chương 251

Trong bộ lạc Liệp Hổ có một lão nhân, người này nét mặt uy nghiêm, khí chất không giận tự uy, địa vị hắn có vẻ cực cao, tuy cũng không hy vọng bộ lạc Man Hùng giành được phần thắng, nhưng cũng không thể đủ để một người người khiêu chiến thay cho Linh Cổ Thôn khiêu chiến, cái đó không hợp với tổ quy.

Đúng vậy, người ngoài không thể khiêu chiến thay Linh Cổ Thôn, cũng không thể ở lại nơi này lâu.

Trong bộ lạc Man Hùng, lão giả có tuổi kia cũng mở miệng, hắn là đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng, địa vị rất cao, luận niên kỷ còn lớn hơn Thượng Quan Trình Nhã không ít.

Thượng Quan Trình Nhã ánh mắt bình tĩnh, lướt qua trên thân hai lão giả bộ lạc Man Hùng và Liệp Hổ, bình tĩnh nói:

- Ta nói qua, thiếu niên Dịch Túc này không phải người ngoài.

Không phải người ngoài

Nghe vậy, toàn trường không khỏi sá dị, tức thì truyền ra không ít tiếng thì thầm khe khẽ.

Lúc này, ngay cả người trong Linh Cổ Thôn cũng đều nghi hoặc không thôi, không biết thôn trưởng nói vậy là có ý gì.

- Thiếu niên Dịch Túc này đã nhận lão thân làm nãi nãi, vậy chính là cháu trai của Thượng Quan Trình Nhã ta, cho nên, tự nhiên cũng không tính người ngoài.

Thượng Quan Trình Nhã nói.

Cháu trai…

Toàn trường kinh ngạc, lập tức rối loạn.

- Cái này…

- Ha ha, Dịch Túc đích xác là người của Linh Cổ Thôn chúng ta.

Linh Cổ Thôn sửng sốt, lập tức có người cười lớn, vì đó cao hứng không thôi.

Sau thoáng chốc kinh ngạc, khóe miệng Tô Dật cũng lập tức cuộn lên một tia ý cười, trong lòng hắn quả thực sớm đã xem bản thân là một thành viên Linh Cổ Thôn.

- Trình Nhã, thế này có hơi gượng ép!

- Làm vậy đúng thật không hợp quy củ!

Lão giả uy nghiêm của bộ lạc Liệp Hổ và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng đưa mắt nhìn Thượng Quan Trình Nhã, ánh mắt tuy có chút kiêng sợ, nhưng thế này đích xác không hợp quy củ.

- Sao lại không hợp quy củ, chẳng lẽ Thượng Quan Trình Nhã ta nhận một đứa cháu còn phải cần các ngươi đồng ý?

Ánh mắt Thượng Quan Trình Nhã vốn đang rất bình tĩnh, đột nhiên tựu vì đó đại biến, ngước nhìn lão giả uy nghiêm và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng, ngữ điệu lộ vẻ thề không bỏ qua, nói:

- Lại đây, các ngươi ngược lại nói thử ta nghe. Ta nhận đứa cháu, sao nó lại thành không phải người Linh Cổ Thôn. Hôm nay mà nói không rõ ràng, ta không xong với các ngươi, đừng tưởng một bà già như ta làm thôn trưởng, liền cho rằng Linh Cổ Thôn dễ bắt nạt!

- Cái này...

Thấy Thượng Quan Trình Nhã đột nhiên phát nộ, lão giả uy nghiêm và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng đối mặt nhìn nhau, thần sắc rất đành chịu, không khỏi cười khổ.

Thượng Quan Trình Nhã dễ bắt nạt, đây tuyệt đối là chuyện cười, ai không biết Thượng Quan Trình Nhã khó chơi, khăng khăng thực lực còn rất cường hãn.

Từ sau khi nàng lên làm thôn trưởng Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng từng chịu thiệt không ít.

Đặc biệt là ba mươi năm trước, đối với một ít người già của bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng mà nói, chuyện xưa còn rành rành trong mắt.

Ba mươi năm trước, tiểu bối trong Linh Cổ Thôn và bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng phát sinh tranh chấp, sau cùng kinh động trưởng bối, đương thời nữ nhân Thượng Quan Trình Nhã này vừa vặn lên làm thôn trưởng Linh Cổ Thôn, tự nhiên đứng ra nói Linh Cổ Thôn có lý.

Bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng tất nhiên là không phục, thủ lĩnh đi ra nói chuyện.

Chỉ là hai vị thủ lĩnh còn chưa mở miệng nói mấy câu, thì đã bị Thượng Quan Trình Nhã lấy một địch hai, đánh cho tối tăm mặt mũi ngay trước mặt bao người.

Sau cùng, phàm là nơi nào có Thượng Quan Trình Nhã xuất hiện, hai vị thủ lĩnh kia tuyệt đối sẽ không ra mặt.

Các ngươi nói xem nào, lại đây, nói ta nghe thử, Thượng Quan Trình Nhã ta nhận đứa cháu, sao nó lại không tính là người Linh Cổ Thôn, chẳng lẽ ý các ngươi là Thượng Quan Trình Nhã ta không phải người Linh Cổ Thôn.

Hôm nay nếu các ngươi không nói rõ, ta tuyệt đối sẽ không khách khí!

Thượng Quan Trình Nhã nhìn chằm chằm lão giả uy nghiêm của bộ lạc Liệp Hổ và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng, bộ dạng khởi binh hỏi tội, thề không bỏ qua, khí tức trên người hơi động, vô hình khiến cho bầu không khí trên quảng trường căng thẳng hẳn lên.

Thượng Quan nãi nãi đây là…

Tô Dật cả kinh thiếu chút rớt cả cằm, không ngờ Thượng Quan nãi nãi trước nay luôn hiền từ dịu dàng lại có một mặt khác như thế.

Nhìn phản ứng của đám người già bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng, tựa hồ có vẻ rất kiêng dè sợ sệt Thượng Quan nãi nãi.

Lúc này, đám thanh niên Linh Cổ thôn như Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Thần Phong cũng đều trợn tròn mắt.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy qua mặt này của thôn trưởng nãi nãi.

- Trình Nhã, thế này đúng là có hơi không hợp quy củ a.

Lão giả uy nghiêm của bộ lạc Liệp Hổ rất đành chịu, khóc không ra nước mắt, cảm giác cứ như tú tài gặp phải binh, có lý nói không được.

Ngươi nhận cháu trai cũng được, nhưng mà khiêu chiến thay Linh Cổ Thôn, làm gì có tiền lệ đó!

Đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng rất khổ muộn, nhưng quả thật khá là kiêng sợ, tính tình nóng nảy này của Thượng Quan Trình Nhã tựa hồ mấy chục năm vậy rồi vẫn chưa từng sửa đổi.

Quan trọng nhất chính là, hắn rõ ràng, thực lực Thượng Quan Trình Nhã tuyệt đối không dễ chọc.

- Được rồi, ta cũng không làm khó các ngươi, thế này đúng là không có tiền lệ, nhưng trên tổ huấn tổ quy cũng không nói là không thể.

Mắt nhìn phản ứng của hai lão giả, khí tức trên người Thượng Quan Trình Nhã lắng xuống một ít, nói:

- Như vậy đi, hiện tại Dịch Túc cũng tính là người Linh Cổ Thôn ta, tự nhiên cũng có được tư cách khiêu chiến. Chẳng qua bởi không có tiền lệ, cho nên Linh Cổ Thôn ta cũng sẽ lấy ra một điều kiện, nếu Dịch Túc khiêu chiến thất bại, vậy trong vòng một trăm năm tiếp theo, Linh Cổ Thôn không tham dự tỷ thí mười năm một lần, nhưng nếu Dịch Túc giành được phần thắng, hết thảy như thường!

- Một trăm năm không tham gia...

Nghe điều kiện từ chính miệng Thượng Quan Trình Nhã, toàn trường động dung.

Phản ứng lớn nhất đương nhiên vẫn là đám lão nhân cường giả trong Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng.

Bọn họ rõ ràng, Linh Cổ Thôn một trăm năm không tham gia tỷ thí sẽ đại biểu cho cái gì.

Một trăm năm không tham gia tỷ thí, đủ để đại biểu cho từ đây chênh lệch giữa Linh Cổ Thôn và bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng sẽ càng lúc càng xa.

Linh Cổ Thôn một trăm năm không tham gia tỷ thí, đại biểu cho một trăm năm tiếp theo, bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng đều sẽ thiếu đi một đối thủ cực mạnh.

Sau này, mỗi mười năm, bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng đều chỉ cần tập trung đối phó một đối thủ là được, khả năng thắng cũng tăng cao.

- Thượng Quan nãi nãi…

Tô Dật kinh ngạc, nếu mình lạc bại, Linh Cổ Thôn sẽ không tham gia tỷ thí trong một trăm năm, cái giá này quá lớn, đây là đang đặt cược toàn bộ tương lai Linh Cổ Thôn.

- Không cần nhiều lời, nãi nãi tin tưởng ngươi.

Thượng Quan Trình Nhã nhướng mày, khẽ cười nhìn Tô Dật, trong mắt đầy vẻ hiền từ.

- Nhưng mà...

Tô Dật không phải sợ không cách nào đánh bại Hùng Chiến và Xích Liệt Cuồng Hùng kia, mà là bởi ván cược này thực sự quá lớn, đồng nghĩa với đó cũng là trách nhiệm, toàn bộ tương lai Linh Cổ Thôn không nghi ngờ gì đều đặt hết trên vai mình.

- Chẳng lẽ ngươi sợ, sợ không cách nào đánh bại Hùng Chiến, nếu cả điều này ngươi còn sợ, vậy ngày sau làm sao có thể trở thành cường giả!

Thượng Quan Trình Nhã nhìn chằm chằm Tô Dật, đột nhiên mở miệng ngắt lời hắn, trong ánh mắt hiền từ nhiều thêm mấy phần nghiêm lệ.