Chương 252
Mắt nhìn Thượng Quan Trình Nhã, con ngươi Tô Dật thoáng co rụt lại.
Nguyên Huyền cảnh thất trọng mà thôi, có gì đáng sợ, Tô Dật cũng đã là Nguyên Huyền cảnh lục trọng, trước nay hắn chưa từng sợ qua, chỉ là lo lắng trách nhiệm này quá lớn.
Hùng Chiến tuy hẳn lớn tuổi hơn một chút, nhưng cũng coi là đồng bối, nếu đến cả đồng bối đều không cách nào chiến thắng, nói gì tới tương lai sẽ có một ngày đạp lên quái vật khủng bố như Thánh Sơn.
- Có gì phải sợ!
Tô Dật tự nhủ, gật gật đầu, trong mắt có chiến ý tuôn động. Từ ngày đầu tu luyện tới bây giờ, tên Hùng Chiến này cũng là đồng bối mạnh nhất mình gặp phải.
- Được, thế mới phải chứ.
Thượng Quan Trình Nhã cười, quay đầu nhìn lão giả uy nghiêm bộ lạc Liệp Hổ và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng, nói:
- Ta nghĩ giờ bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng hẳn không còn vấn đề gì nữa chứ.
- Đương nhiên Dịch Túc này cũng tính là người Linh Cổ Thôn. Vậy cứ thế đi, nhưng nếu Dịch Túc bại, trong vòng trăm năm, Linh Cổ Thôn sẽ không thể tham gia tỷ thí mười năm một lần.
Lão giả uy nghiêm bộ lạc Liệp Hổ và mấy lão giả bộ dạng như trưởng lão ở bên cạnh sau một hồi thương nghị bèn gật đầu đáp.
Rất rõ ràng, đám trưởng lão bộ lạc Liệp Hổ này vốn là có phần kiêng kị Thượng Quan Trình Nhã, lại thêm một trăm năm Linh Cổ Thôn không tham gia tỷ thí, đối với Liệp Hổ bộ lạc có lợi mà vô hại.
Dù Linh Cổ Thôn chiến thắng, vậy bộ lạc Liệp Hổ cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
- Hùng Chiến, ý của ngươi sao?
Đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng ngước mắt nhìn Hùng Chiến đứng trên trường, để đảm bảo, hắn cần phải hỏi ý Hùng Chiến một cái.
- Luận thực lực, hắn chưa từng có khiêu chiến ta tư cách, nhưng ta nguyện ý cho hắn cơ hội này!
Hùng Chiến một mực bị bỏ mặc một bên, thần sắc đang khá là khó coi.
Tiểu tử kia lên trường, lại tựa hồ không hề để hắn ở trong lòng.
Cảm giác được khí tức trên người tên Dịch Túc trước mắt này rõ ràng không bằng mình, hơn nữa hắn vốn cũng muốn tìm cơ hội đòi lại mối thù trọng thương cho đệ đệ Hùng Liệt, giờ này Hùng Chiến tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế.
Mắt nhìn Tô Dật, Hùng Chiến gằn từng chữ, thần sắc lạnh lẽo, tiếp tục nói:
- Không cần tọa kỵ ta ra tay, một mình ta là đủ rồi!
- Trận chiến sắp nổ ra!
- Dịch Túc quyết đấu Hùng Chiến, không biết ai thắng ai thua!
- Dịch Túc kia nhìn có vẻ không lớn, liệu đủ thực lực chống lại Hùng Chiến và tọa kỵ không?
- Lần này tiền cược Linh Cổ Thôn bỏ ra không nhỏ a!
Xung quanh bốn phía, một ít cường giả bộ lạc Liệp Hổ và Man Hùng thấp giọng nghị luận, đổ chú lần này đúng là không nhỏ.
Không ai hoài nghi lời của Hùng Chiến, cũng không ai sẽ cảm thấy Hùng Chiến cuồng ngạo.
Lấy tư chất thiên phú của Hùng Chiến, rất lâu rồi mới xuất hiện loại thiên tài như thế.
- Được, một lời đã định, Linh Cổ Thôn cần đồng thời đánh bại Hùng Chiến và tọa kỵ!
Đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng nhìn Thượng Quan Trình Nhã, cắn răng gật gật đầu. Hắn tự biết hôm nay nếu là không đáp ứng sợ là không được, hơn nữa hắn cũng tin tưởng thực lực Hùng Chiến.
Tên tiểu tử ngoại lai kia tựa hồ có chút thần bí, nhưng nếu là có được thực lực đánh bại Xích Liệt Cuồng Hùng, thực sự không ai trong bộ lạc Man Hùng tin tưởng cả. Huống chi còn phải đồng thời đánh bại cả Xích Liệt Cuồng Hùng lẫn Hùng Chiến, đây tuyệt đối là chuyện không khả năng.
- Đương nhiên, lão thân trước nay nhất ngôn cửu đỉnh!
Thượng Quan Trình Nhã gật đầu, trên khuôn mặt hồng nhuận lộ ra nụ cười, mắt nhìn Tô Dật, nói:
- Đi thôi, làm hết sức là được!
Nói xong, Thượng Quan Trình Nhã cất bước hướng về phía trước, rõ ràng tốc độ rất chậm, nhưng chỉ thấy bóng người lóe lên, thân thể hơi gù kia đã ở vào trong trận dung Linh Cổ Thôn.
- Tốc độ nhanh thật, có phần tương tự như là súc địa thành thốn
Ánh mắt Tô Dật chớp động, tốc độ thôn trưởng khiến Tô Dật có điều cảm khái, đây tựa hồ có phần tương tự như súc địa thành thốn trong Phù Diêu Bách Biến Bộ.
Nhưng dưới sự thi triển của thôn trưởng Thượng Quan Trình Nhã lại kinh khủng đến bước này.
- Hùng Chiến, quyết chiến theo quy tắc!
Tùy theo Thượng Quan Trình Nhã hạ trường, đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng cũng lên tiếng.
Trong lời này của đại trưởng lão ngầm chứa thâm ý, hắn đang nhắc nhở Hùng Chiến ngàn vạn không thể chủ quan, dựa theo quy tắc chính là nhất định phải liên thủ cùng Xích Liệt Cuồng Hùng.
- Vâng, đại trưởng lão!
Trên lưng Xích Liệt Cuồng Hùng, Hùng Chiến khom lưng gật đầu.
- Sau một hồi thương nghị, cuối cùng quyết định Dịch Túc có tư cách khiêu chiến, quy tắc như cũ, không thể cố ý hạ nặng tay, Dịch Túc tất phải đồng thời khiêu chiến Hùng Chiến và tọa kỵ Xích Liệt Cuồng Hùng, người chiến thắng sau cùng cũng là người thắng trong trận tỷ thí lần này, các ngươi hiểu rõ cả chưa?
Lão giả bộ lạc Man Hùng chủ trì trường tỷ thí nãy giờ lần nữa lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại vang vọng khắp bốn phía quảng trường, ánh mắt làm như vô ý từ xa xa đánh giá Tô Dật.
- Hiểu rõ!
Tô Dật, Hùng Chiến đồng thời gật đầu.
- Vậy hiện tại ta tuyên bố, khiêu chiến giữa các ngươi có thể bắt đầu!
Lão giả nhấn mạnh lần nữa, thanh âm vang vọng quảng trường.
- Oanh!
Tùy theo lão giả tuyên bố bắt đầu, khí tức toàn trường cũng đột nhiên run lên.
- Vù vù...
Đột nhiên, toàn bộ ánh mắt bốn phía quảng trường tập trung hết lên thân hai người Tô Dật và Hùng Chiến.
Đây là lần đầu tiên khiêu chiến!
Có người ánh mắt mong đợi mà căng thẳng, đặc biệt là người Linh Cổ Thôn, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Đừng nói đám người tuổi trẻ Thượng Quan Nham, ngay cả một số trung niên cũng đều căng thẳng nắm chặt bàn tay.
Phải biết, trận chiến này quan hệ trực tiếp đến tương lai Linh Cổ Thôn, đây là một trận đánh cược.
- Hừ, tiểu tử kia không ngờ lại muốn đồng thời khiêu chiến Hùng Chiến và Xích Liệt Cuồng Hùng, đây là muốn bị ngược!
- Không biết tự lượng sức mình!
Trong bộ lạc Man Hùng, rất nhiều người lại chẳng thèm để ý, từ xa xa nhìn Tô Dật, có người cười nhạo khinh thường.
- Không nhìn ánh mắt bốn phía, Tô Dật, Hùng Chiến, còn cả con Xích Liệt Cuồng Hùng kia, ba đôi ánh mắt xa xa nhìn nhau.
Chiến ý, khắc này đang được ấp ủ trong lồng lực hai người trẻ tuổi, sôi trào.
Ngao!
Xích Liệt Cuồng Hùng từ trên cao nhìn xuống, hai mắt như điện, hung quang hiển hách, nhìn xuống Tô Dật, rít một tiếng, sóng khí chấn đãng kích hướng Tô Dật, khiến cho quảng trường chung quanh Tô Dật bụi đất tung bay, áo bào phần phật.
Nhưng Tô Dật vẫn bất động, ngay cả con mắt cũng không chớp lấy một lần.
- Tiểu tử, không thể không nói ngươi rất có dũng khí, chẳng qua, có đôi lúc chỉ dũng khí không thôi thì cũng vô dụng!
Hùng Liệt nhìn Tô Dật, khải giáp trên thân phát sáng, nguyên khí thuộc tính Thổ màu đen chớp động, khí tức cuồng mãnh tràn ngập, lộ ra mấy phần bá đạo và hung mãnh.
Nghe được lời của Hùng Chiến, thần sắc trên mặt Tô Dật lại chẳng có bao nhiêu ba động, chỉ nhàn nhạt nhìn Hùng Chiến trên vai Xích Liệt Cuồng Hùng, nói:
- Xuất thủ một lượt đi, hi vọng ngươi mạnh hơn đệ đệ ngươi một chút, bằng không, ta sẽ thất vọng lắm!
- Tiểu tử Dịch Túc này, thật đúng là…
Nghe lời này của Dịch Túc, đám lão nhân cường giả trong Linh Cổ Thôn đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này đúng là cuồng vọng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ Hùng Chiến sao?
Phải biết lần này không thể sai lầm a, toàn bộ hi vọng Linh Cổ Thôn đều đặt hết trên thân tiểu tử kia.