← Quay lại trang sách

Chương 301

Thiếu chủ!

Ánh mắt Tô Dật ngầm chuyển động, xem ra Xích Nô đúng là có thân phận rất lớn, hơn nữa hình như còn đủ để cho Hắc Minh Phi Tích kiêng kỵ.

- Trước đây không lâu Xích Nô bị một Kim Văn Cổ Hạt dẫn theo cường giả bao vây, ta trùng hợp đi ngang qua mới ra tay giúp đỡ Xích Nô thôi.

Tô Dật nhìn thẳng vào Hắc Minh Phi Tích, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ mang theo một uy thế kinh người.

Vẻ mặt Hắc Minh Phi Tích âm thầm biến đổi. Nó biết chuyện này, chuyện gần đây Xích Nô bị đám Kim Văn Cổ Hạt bao vây đánh lén đã sớm được truyền ra, Yêu Hoàng vì thế mà tức giận, nó làm sao có thể không biết được.

Nhìn thiếu niên nhân loại trước mắt, Hắc Minh Phi Tích càng nhìn càng thấy lạ.

Một thiếu niên nhân loại như vậy, không biết vì sao lại mang tới cho nó một áp lực vô hình.

Đối mặt càng lâu thì áp lực vô hình này lại càng lớn, dần dần khiến nó có ảo giác dường như trước mắt đây không phải là thiếu niên nhân loại, mà là một vị hoàng giả Yêu tộc vậy.

- Mấy ngày trước đây thiếu chủ thật sự bị bên phía Kim Văn Cổ Hạt bao vây đánh lén, đã bị thương.

Trên mặt đất, Hắc Áp thú nhắc nhở Hắc Minh Phi Tích.

Hắc Minh Phi Tích nhìn chằm chằm Tô Dật, trong mắt đầy hung ác.

- Thiếu niên nhân loại, ngươi có thể không biết, người muốn tất cả đám nhân loại các ngươi chính là Yêu Hoàng, cho dù ngươi có liên quan đến thiếu chủ cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, ngươi có biết thiếu chủ hay không? Ngươi rốt cuộc lấy được tín vật của thiếu chủ từ đâu, vẫn chưa có xác định đâu!

Hắc Minh Phi Tích nói với Tô Dật.

- Yêu Hoàng!

Mắt Tô Dật tối lại. Yêu Hoàng, ban đầu ở trong rừng rậm Man Yêu, hắn cũng từng thấy qua một nhóm Yêu Hoàng, mỗi con đều có thực lực rất cường đại.

- Yêu Hoàng lại thế nào!

Tô Thiên Tước U ở trên lưng U Hư Man Thiên Báo ngẩng đầu mở miệng, rất không thoải mái nói.

- Ngươi là ai?

Đám Man Yêu thú Hắc Minh Phi Tích và Hắc Áp thú theo tiếng động nhìn qua, tất cả đều chấn động nhìn Tô Thiên Tước, một con gà nhỏ trụi lông lại có thể mở miệng nói ra tiếng người, chẳng lẽ là yêu thú Hư cảnh sao?

- Các ngươi còn chưa tư cách để biết ta là ai, thức thời thì mau cút đi!

Tô Thiên Tước ngẩng đầu, hai cái cánh thịt chống nạnh, ngược lại lộ ra vài phần khí thế.

Tuy nhiên chỉ là với dáng vẻ của Tô Thiên Tước lúc này, thật sự làm người ta không nhịn được cười, sẽ hoàn toàn quên mất khí thế trên người nó.

- Không quan tâm ngươi là ai, kẻ lăn lộn cùng một chỗ với nhân loại chính là kẻ địch!

Hắc Minh Phi Tích nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Tước, dường như nó cũng có thể cảm giác được khí thế bất phàm trên người Tô Thiên Tước làm nó phải kiêng kỵ, tuyệt đối không dám lập tức có động tác.

- Vì sao Yêu Hoàng lại muốn tìm chúng ta?

Tô Dật ra hiệu cho Tô Thiên Tước đừng phá rối, nếu để cho đám người Hắc Minh Phi Tích ra tay, đến lúc đó sẽ hậu quả khó lường.

- Chúng ta làm sao có thể biết được suy nghĩ của Yêu Hoàng chứ? Chúng ta chỉ nhận lệnh hành sự mà thôi!

Hắc Minh Phi Tích nói.

- Nhân loại, Yêu Hoàng hạ lệnh, nói ở gần đây có thể có nhân loại xuất hiện, bảo chúng ta tìm được các ngươi thì lập tức dẫn tất cả các ngươi trở về.

Hắc Áp thú do dự một lát, từ phía xa nói với Tô Dật.

Tô Dật nhíu mày. Nơi đây rất bí mật, vẫn có các đời tiền bối bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ trong thôn Linh Cổ đã xử lý bố trí, vẫn không hề bị Man Yêu thú phát hiện.

Mà lần này sau khi mọi người đến lại nhanh chóng bị Man Yêu thú tìm được như vậy.

Tuy trong đó có thể vì có mấy trăm người đến đây, ít nhiều sẽ làm cho Man Yêu thú chú ý, tuy nhiên điều này cũng quá nhanh, lúc mọi người tiến vào đều rất cẩn thận.

Nhưng lúc này hắn đã hiểu rõ, hóa ra là có Yêu Hoàng hạ lệnh tìm kiếm nhân loại, không trách được bọn họ lại bị phát hiện.

- Nhân loại, không quan tâm ngươi và thiếu chủ Xích Nô có quan hệ thế nào, ngày hôm nay người đều phải đi cùng chúng ta, bằng không, ta sẽ không khách sáo đâu!

Hắc Minh Phi Tích nhìn chằm chằm vào Tô Dật, tuy ánh mắt hung dữ nhưng thái độ đối với Tô Dật lại rõ ràng khách sáo hơn nhiều.

- Giọng điệu lớn thật nhỉ...

Tô Thiên Tước không phục, đang muốn nói gì đó.

Tô Dật phất tay ra hiệu ngăn cản Tô Thiên Tước, mắt nhìn Hắc Minh Phi Tích nói:

- Một mình ta đi cùng ngươi trở về gặp mặt Yêu Hoàng một chuyến được không?

-...

Nghe Tô Dật nói vậy, trong lòng mọi người kinh sợ. Hắn muốn một người đi gặp Yêu Hoàng này, vậy không phải là có đi không về sao?

Hắc Minh Phi Tích và Hắc Áp thú cũng có chút bất ngờ, rất kinh ngạc nhìn Tô Dật.

- Ngươi không biết Yêu Hoàng muốn tìm chúng ta vì chuyện gì, nếu một khi vừa bắt đầu đã ra tay, chúng ta liều mạng, ít nhiều thì cả hai bên đều sẽ chịu thiệt hại nặng nề, ta bảo đảm các ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì đâu!

Tô Dật giả vờ bình tĩnh, chỉ nhìn Hắc Minh Phi Tích nói:

- Ta thật sự là bạn của thiếu chủ Xích Nô các ngươi. Các ngươi dẫn ta trở lại báo cáo kết quả, ta đi với các ngươi để tránh cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề. Có chuyện gì, Yêu Hoàng cũng sẽ không trách được ngươi, một mình ta sẽ gánh chịu trách nhiệm!

- Chuyện này...!

Hắc Minh Phi Tích nhíu mày, nó thật sự cảm giác trên người thiếu niên này có một uy thế vô hình làm cho nó tự dưng thấy bất an.

Lúc này thiếu niên này đối mặt với nó vẫn thản nhiên, cộng thêm sự khẩn trương của Hắc Áp thú làm cho trong lòng Hắc Minh Phi Tích thật sự có chút kiêng kỵ, lẽ nào thiếu niên này đúng là một cường giả đáng sợ của nhân loại sao?

- Như vậy cũng không tệ. Chúng ta trở về cũng có thể ăn nói được với Yêu Hoàng, cũng có thể biết rõ ràng mối quan hệ giữa ngươi và thiếu chủ Xích Nô.

Hắc Áp thú mở miệng, không thể nghi ngờ như vậy chính là kết quả tốt nhất, nó lại kiêng kỵ thiếu niên trước mắt kia, một khi thật sự phải ra tay thì nó vẫn thấy khiếp sợ. Lần trước nó đã tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của thiếu niên trước mắt này.

- Được rồi, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng cho dù ngươi đi theo chúng ta trở về, tất cả các người đừng ai mong có thể rời khỏi đây, bằng không chúng ta sẽ giết không tha!

Hắc Minh Phi Tích gật đầu, nó sợ đây là quỷ kế của nhân loại nên lập tức bảo Hắc Áp thú và những Man Yêu thú dẫn đến tiếp tục bao vây ở cửa ra, không cho phép bất kỳ ai rời đi.

- Được!

Hắc Áp thú gật đầu. Dù sao nó cũng không muốn trêu chọc thiếu niên nhân loại kia, dẫn thiếu niên kia trở lại cũng không biết thái độ của Yêu Hoàng, nó ở lại chỗ này, tất cả mọi chuyện có thể không có liên quan gì tới nó, nó còn vui mừng đấy.

- Tô Dật huynh đệ, ngươi thật sự muốn một mình đi tới đó sao?

Đám người Thượng Quan Nham, Hùng Chiến, Hổ Trì bắt đầu xúm lại, ai nấy đều rất lo lắng, vẻ mặt nghiêm trọng khẩn trương. Tô Dật muốn một mình đi gặp Yêu Hoàng, chẳng biết sẽ sống chết thế nào, chỉ sợ rằng sẽ là dữ nhiều lành ít!

- Không sao, ta tự có tính toán.

Tô Dật thản nhiên mỉm cười, giả vờ bình tĩnh.

Mà trong lòng Tô Dật lại rất khẩn trương, nhưng lúc này hắn không có cách nào khác. Nếu tiếp tục giằng co nữa, Hắc Minh Phi Tích thật sự muốn ra tay thì đệ tử của Thiên Yêu tông căn bản không có cách nào chống lại, ba vị trưởng lão cũng không có cách nào ngăn cản được.

Bên trong không gian thần bí này của mình có một lực lượng thần bí và lực lượng phá kiếm, nhưng không biết có may mắn xuất hiện lại một lần nữa hay không.

Có thể trong không gian thần bí và lực lượng trong phá kiếm cũng có hạn, đã hoàn toàn tiêu hao cũng không chừng.

Tô Dật rời đi gặ Yêu Hoàng này vì hắn cũng muốn biết vì sao Yêu Hoàng này muốn tìm mọi người, chắc hẳn mình ít nhiều từng giúp đỡ Xích Nô, từ trên thái độ của Xích Nô có thể thấy được, nếu có thể gặp mặt Xích Nô, nếu có thể nhận được Xích Nô giúp đỡ, ít nhiều có thể có lợi hơn so với tình hình hiện any.

- Ba vị trưởng lão, chúng ta nói chuyện riêng một chút đi!

Sau đó, Tô Dật ra hiệu cho ba trưởng lão Thượng Quan Hư đi qua một bên, hạ thấp giọng, nói bằng ám hiệu:

- Nếu ta đi lâu không thấy về, vậy...

Tô Dật không nói rõ, thực lực của Hắc Minh Phi Tích, Hắc Áp thú này tới mức nào, cho dù hắn có nói nhỏ mấy đi nữa cũng không thoát khỏi tai thính mắt tinh của nó. Hắn tin tưởng ba vị trưởng lão nghe vậy có thể hiểu được rõ ràng.

Nếu mình đi lâu vẫn chưa về, hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, vậy đến lúc đó ở đây chỉ có một con yêu cường giả Man Yêu thú Hư cảnh - Hắc Áp thú trấn giữ, bọn họ cũng chỉ có thể liều mạng, trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.