← Quay lại trang sách

Chương 302

Ngươi phải cẩn thận đấy.

Thượng Quan Hề Vi rất khẩn trương, vẻ mặt nghiêm trọng, lo lắng nói với Tô Dật.

Tô Dật gật đầu, trên mặt vẫn tươi cười.

- Ta đi cùng với ngươi.

Thấy Tô Dật muốn đi một mình, Tô Thiên Tước cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định phải đi cùng với Tô Dật.

- Ngươi ở lại chỗ này, có lẽ có thể giúp đỡ được một tay.

Tô Dật lắc đầu, biết Tô Thiên Tước có chút thần bí, lần này mình đi vào chỗ của Yêu Hoàng kia chưa biết lành dữ thế nào, hắn không hy vọng Tô Thiên Tước phải mạo hiểm.

- Người cần giúp một tay nhất chính là ngươi đấy, có lẽ ta có thể hù dọa Yêu Hoàng gì đó thì sao.

Tô Thiên Tước đã quyết.

Cuối cùng Tô Dật cũng chỉ có thể gật đầu, đi cùng với Tô Thiên Tước.

- Dẫn đường.

Tô Dật lập tức nói với Hắc Minh Phi Tích, bảo Hắc Minh Phi Tích dẫn đường.

- Các ngươi không có cách nào bay được sao!

Mà khi Hắc Minh Phi Tích vỗ cánh dẫn đường, phát hiện Tô Dật và Tô Thiên Tước lại có thể chậm rãi đi bộ ở phía sau, lúc này nó có chút không bình tĩnh nổi rồi.

- Thật sự không dám giấu giếm, ta còn chưa đạt nói Nguyên Hư cảnh!

Tô Dật cũng không che giấu, không đạt đến Nguyên Hư cảnh thì mình vẫn không có cách nào bay được trong không trung. Chỉ có đến cường giả Nguyên Hư cảnh mới có năng lực này.

- Các ngươi...

Hắc Minh Phi Tích nghẹn lời. Nếu lúc này đi bộ trở lại gặp Yêu Hoàng, còn không biết phải đi tới lúc nào nữa.

- Các ngươi lên đây đi, ngươi tốt nhất là bằng hữu của thiếu chủ Xích Nô, bằng không ta sẽ làm cho ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong!

Cuối cùng, Hắc Minh Phi Tích không thể làm gì khác hơn là bảo Tô Dật và Tô Thiên Tước leo lên trên lưng mình. Nó đường đường là đại yêu Hư cảnh, lại có thể trở thành vật cho nhân loại cưỡi, trong lòng có tuyệt đối không muốn, bình thường cũng tuyệt đối không thể để cho nhân loại cưỡi ở trên lưng mình, lúc này nếu nhân loại này không phải là bằng hữu của thiếu chủ Xích Nô, vậy nó không thể nhẫn nại được đâu.

Bọn bay qua dãy núi trùng điệp, bên dưới là rừng cây nhấp nhô

Trong không trung phía trước dần có nhiều Man Yêu thú bay hơn, bay lượn trên bầu trời.

Bên dưới thỉnh thoảng còn có khí tức hung hãn phóng lên cao, hẳn là có không ít tồn tại cường giả Man Yêu thú.

Núi lớn trải dài, đỉnh núi cao vút đâm vào trong mây đầy vẻ hùng vĩ, có thác nước từ trên cao trút xuống, có sông lớn uốn quanh, mây mù tràn ngập, cảnh tượng rất tráng lệ giống như trong bức tranh sơn thủy.

- Ngao ô...

Trong rừng vây có Man Yêu thú rít gào, không ít Man Yêu thú với thân hình mạnh mẽ xuất hiện, tràn ngập ánh sáng, chúng tu luyện ở trên đỉnh núi, tràn ngập khí tức cường đại.

Cách đó không xa có nơi có năng lực thiên địa nồng đậm, nơi đó có mùi thuốc xộc vào mũi, dường như tồn tại một vài linh dược cổ xưa rất hiếm thấy.

- Đây là Man Yêu Lâm sao?

Trong lòng Tô Dật rất chấn động. Tuy hắn từng ở trong Man Yêu Lâm một thời gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thật sự quan sát Man Yêu Lâm với cách thức trực tiếp như vậy.

- Chúng ta sắp tới nơi rồi!

Hắc Minh Phi Tích mở miệng nói.

Theo Hắc Minh Phi Tích nói, Tô Dật nhìn về phía trước và lập tức giật mình, chỉ thấy trên dãy núi cao phía trước có mây mù mờ mịt, có một thành lớn cổ xưa nằm đó giống như được nâng lên giữa bầu trời.

Nhìn gần mới biết được đó là một tòa thành lớn được xây dựng ở trên núi cao, hoàn toàn được xây bằng đá lớn, rất rộng lớn.

Thành lớn này không phải được xây dựng ở trên một ngọn núi lớn mà là những bức tường thành trải dài, bao quanh rất nhiều ngọn núi cao vào trong đó, cảnh tượng làm người ta vô cùng chấn động!

Một con đường đá rộng lớn từ thành lớn trải dài đến chân núi, hai bên có không ít Man Yêu thú đứng canh gác.

Nhưng Tô Dật và Tô Thiên Tước cưỡi Hắc Minh Phi Tích trực tiếp bay lên thành lớn này, đến cửa thành mới hạ xuống.

Tô Dật càng chấn động kinh ngạc hơn khi đối mặt với thành lớn cổ kính này, thành lớn này rộng rãi đến mức làm người ta chấn động, tường thành sừng sững ở đó cao tới gần trăm trượng, khiến hắn có cảm giác mình giống như con kiến vậy. Trên cửa thành có treo cao một tấm đá lớn, khắc ba chữ Thương Lan thành, nét khắc rất cứng cáp.

- Đây là chỗ ở của Yêu Hoàng sao!

Trong lòng Tô Dật chấn động, chỗ ở của Yêu Hoàng này còn phồn hoa, to lớn và hùng vĩ hơn cả thành phố của nhân loại, thành phố lớn của nhân loại cũng không có khả năng so sánh được.

Cửa thành có cường giả Man Yêu thú kiểm tra, bọn họ muốn đi vào hình như không phải là chuyện dễ dàng.

Thân phận của Hắc Minh Phi Tích dường như không thấp, để nó dẫn đường, thật ra trên đường đi cũng rất thông suốt, thuận lợi.

Bên trong Thương Lan thành không là rất nhiều tòa nhà mà là cảnh sắc núi rừng và động phủ tuyệt đpẹ, nhưng cũng có không ít cung điện rộng lớn, tất cả đều được làm bằng đá lớn.

Cuối cùng, Tô Dật được Hắc Minh Phi Tích dẫn vào trong một đại diện, xung quanh có cường giả Man Yêu thú gác, bầu không khí nghiêm túc, tất cả Man Yêu thú đều lộ vẻ hung dữ, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người Tô Dật.

Hắc Minh Phi Tích muốn đi báo cáo với Yêu Hoàng nên căn dặn Tô Dật và Tô Thiên Tước tuyệt đối không thể chạy loạn khắp nơi, bằng không phải tự gánh chịu lấy hậu quả.

- Chỗ này thật lớn, làm người ta thấy chấn động!

Sau khi Hắc Minh Phi Tích rời đi, Tô Dật quan sát đại điện. Trên đường đi, những gì nhìn thấy làm cho hắn thấy rất chấn động, nhưng không ngờ được nơi ở của Yêu Hoàng lại lớn như vậy, không hổ danh là loại cường giả Yêu tộc trong truyền thuyết.

- Cái này có gì đáng để nhắc tới chứ? Thậm chí chỗ để đồ vật linh tinh trong động phủ của ta trước đây cũng hơn chỗ này rất nhiều.

Tô Thiên Tước không để ý, lười biếng dựa vào cột đá lớn bên cạnh đại điện. Đại điện này trống trải không có một vật gì, ngay cả cái ghế cũng không có. Tô Thiên Tước thật sự không tìm được chỗ đặt chân.

- Ngươi lại khoác lác rồi!

Tô Dật đã quen với giọng điệu của Tô Thiên Tước. Tuy trước đây Tô Thiên Tước nhiều lần thể hiện ra sự bất phàm, đặc biệt lần trước Tô Thiên Tước có thể dẫn theo trên trăm đệ tử Thiên Yêu tông chạy trốn, nhưng hắn không thật sự tin tưởng người này đúng là chim khổng tước trong truyền thuyết đâu.

Chim khổng tước là tồn tại thế nào chứ? Thử nhìn dáng vẻ của Tô Thiên Tước bây giờ xem. Đúng là chênh lệch quá lớn.

- Chính là nhân loại ngươi đã cứu Xích Nô sao?

Bỗng nhiên, một giọng nói như vậy chợt vọng tới, một bóng người đột hiện hiện ra ở trong đại điện.

Đó là một bóng người vạm vỡ với nước da màu đồng đỏ, các đường nét trên mặt rõ ràng lại thâm thúy, đặc biệt là con ngươi mài đỏ trong đôi mắt tối tăm đầy thản nhiên lại lộ ra một khí chất vương giả với uy thế chấn áp thiên hạ, trên người mặc áo bào rộng thêu chỉ vàng, lộ ra tư thế oai hùng bất phàm.

Nhìn dáng vẻ người này chỉ khoảng chưa tới năm mươi tuổi, từ trong cơ thể hắn tràn ngập ra có một loại khí thế vương giả, ánh mắt thâm thúy bất giác làm người ta thấy áp lực!

Khi một bóng người như vậy xuất hiện, Tô Dật lập tức cảm giác được nguyên khí trong cơ thể cũng không ngừng đông cứng lại, trong lòng tự nhiên run lên, dường như bầu không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng, ánh mắt đang nhìn mình dường như có thể nhìn xuyên qua mình.

Trong lúc người này xuất hiện, ánh mắt lười biếng của Tô Thiên Tước này cũng lập tức chuyển động, ngầm có ánh sáng lóe lên.

- Có yêu khí, cường giả Yêu tộc, là Yêu Hoàng!

Tô Dật không phải lần đầu tiên cảm nhận được loại khí tức này, trong áp lực kèm theo một loại yêu khí Yêu tộc, đây là cường giả Yêu tộc, là Yêu Hoàng!

- Ầm!

Bỗng nhiên, dưới áp lực vô hình, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể Tô Dật tự động vận chuyển, giống như Hoàng giả không cho phép khiêu khích, một áp lực hủy diệt tràn ngập ra, có một tia sáng màu đỏ lặng lẽ hiện lên ở sâu trong đôi mắt của Tô Dật.

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tự động vận chuyển, một áp lực cực lớn lập tức bị đẩy ra ngoài làm cho Tô Dật cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.