Chương 305
Tô Dật vừa dứt lời liền móc trong người ra một bình ngọc, đưa tới trước mặt Xích Kình.
Xích Kình kinh ngạc, do dự trong chớp mắt rời giơ tay ra. Trong lòng bàn tay lộ ra một tia sáng màu đỏ, một lực lượng vô hình bao vây bình ngọc trên tay của Tô Dật và nâng nó lên trên không trung, bay trở lại trong tay Xích Kình.
Xích Kình vừa nhìn thấy trên bình ngọc trong tay, trong ánh mắt dường như lóe lên sự điên cuồng. Hắn rút nắp bình ngọc ra.
- Tạm biệt.
Tô Dật xoay người và ra hiệu Tô Thiên Tước cùng rời đi, vẻ mặt cùng ánh mắt lại âm thầm lộ vẻ chờ đợi, khẩn trương.
- Khoan đã!
Bỗng nhiên, giọng nói của Xích Kình truyền đến, trong giọng nói rõ ràng có một sự dao động.
Trong chớp mắt này, vẻ chờ đợi âm thầm dao động trong đôi mắt của Tô Dật. Hắn quay đầu lại, rõ ràng có thể thấy được vẻ mặt đang cố làm ra vẻ bình tĩnh của Xích Kình.
- Tiểu hữu, vật ấy từ đâu đến vậy?
- Trong lúc ta vô ý đoạt được, đây cũng chỗ cuối cùng, là vật quý nhất trên người tiểu tử, cảm ơn hôm nay Yêu Hoàng đã thẳng nói cho ta biết tình hình.
Tô Dật bình tĩnh trả lời.
Mà giờ phút này, trong lòng Tô Dật lại không hề bình tĩnh, thứ trong bình ngọc này không phải là vật gì khác, mà là linh dịch thần bí trong không gian kỳ lạ kia.
Lần này đi ra khỏi không gian thần bí, Tô Dật đề phòng biến cố xảy ra nên mang theo không ít đan dược, cũng mang theo linh dịch thần bí này ở trên thân, để phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Yêu Hoàng này mạnh mẽ thế nào, trong lòng Tô Dật dĩ nhiên cũng biết. Tuy nhiên Tô Dật càng hiểu rõ hiệu quả của linh dịch này hơn. Tất cả mọi thứ trong không gian thần bí hình như đều có tác dụng rất lớn đối với Yêu tộc.
Mang ngọc có tội, Tô Dật biết mối nguy hiểm này, nhưng lúc này vì Thiên Yêu tông hắn cũng không thể không làm. Nếu có thể làm cho Yêu Hoàng này động tâm, có lẽ lần này đệ tử của Thiên Yêu tông có thể thật sự tránh được một kiếp.
Đây là một cuộc cá cược, Tô Dật sẽ đánh cược với mình, đánh cược Yêu Hoàng Xích Kình này có thể tin được, đánh cược vào vận may của mình.
Xích Kình cầm bình ngọc ở trong tay và nhìn Tô Dật, ánh mắt đang dao động, sau vài hơi thở, trên gương mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhạt, nói:
- Không biết danh hiệu của tiểu hữu là gì?
- Họ Tô tên Dật.
Tô Dật nói.
- Tô Dật.
Xích Kình cười và cất bình ngọc vào trong người, nói:
- Hai mươi năm không dài nhưng cũng không phải quá ngắn, ta sẽ cho che chở nhân loại của Thiên Yêu tông hai mươi năm, nhưng ngươi phải nhớ, nếu hai mươi năm sau, ngươi không chịu tuân thủ hứa hẹn, ta tuyệt đối sẽ khách sáo nữa.
- Nói như vậy là Yêu Hoàng đã đồng ý?
Tô Dật nhìn Xích Kình, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
- Ta sẽ đón những người còn lại trong Thiên Yêu tông tới chỗ này, đến lúc đó tự có sắp xếp.
Xích Kình khẽ gật đầu.
- Cảm ơn Yêu Hoàng.
Tô Dật xúc động, vẻ mặt vui mừng không hề che giấu.
- Không cần cảm ơn, ta cũng không cần nói dối ngươi, tuy linh dịch này của ngươi không phải loại trọng bảo gì, nhưng ta có thể cảm giác được nó dường như có tác dụng lớn đối với Yêu tộc ta. Ta nhận được lợi ích của ngươi thì tất nhiên phải trả giá rồi.
Hổ Kình rất ngay thẳng, không che giấu, hắn rõ ràng cảm giác linh dịch trong bình ngọc này có tác dụng rất lớn đối với Yêu tộc, cũng có tác dụng không nhỏ đối với hắn. Hắn nhìn Tô Dật và tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi cũng phải nhớ ngươi đã hứa với ta hai mươi năm, hi vọng sự mạo hiểm của ta hôm nay là đáng giá.
Tô Dật gật đầu. Hai mươi năm, đây là tiền đặt cược với Xích Kình, cũng là tiền đặt cược với mình, ở trong tình cảnh bị vây khốn khắp nơi, bây giờ Thương Lan thành thật sự là nơi ẩn thân tốt nhất cho đệ tử Thiên Yêu tông, nơi càng nguy hiểm nhất có đôi khi trái lại càng an toàn.
Xích Kình nhận lời che chở cho đệ tử Thiên Yêu tông hai mươi năm, Tô Dật cảm giác Xích Kình ngay thẳng, hi vọng mình có thể thành công.
- Ngươi không cần trở về, ta sẽ an bài xong xuôi, đưa loại người của Thiên Yêu tông ngươi tới Thương Lan thành.
Xích Kình nói.
- Chuyện này...
Tô Dật cười gượng, nói cho Xích Kình biết mình phải trở về một chuyến đón người, nếu không đừng nói là đón người, thời gian hơi lâu, sợ rằng đám ba vị trưởng lão Thượng Quan Hư, Hùng Lục sẽ đánh một trận cuối cùng.
Xích Kình biết được thì âm thầm xúc động, trong mắt chợt lóe sáng rồi biến mất.
Sau đó, dưới sự an bài của Xích Kình, Tô Thiên Tước vẫn cùng Hắc Minh Phi Tích quay về.
Dọc đường đi, Hắc Minh Phi Tích rất kinh ngạc, lại càng khách sáo hơn với Tô Dật. Yêu Hoàng đã ra mạng, bảo nó đón đám nhân loại kia đi tới Thương Lan thành, tuy trong lòng nó có rất nhiều nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều.
Ngược lại trên đường đi, Tô Thiên Tước cũng rất kinh ngạc, hình như muốn hỏi Tô Dật gì đó, nhưng có Hắc Minh Phi Tích ở đây nên nó cũng không hỏi nhiều.
Trong đại điện ở Thương Lan thành.
Sau khi Tô Dật, Tô Thiên Tước rời đi, Xích Kình lại lấy ra bình ngọc mà Tô Dật đưa tặng, vẻ mặt chấn động.
- Đại ca, tiểu tử nhân loại này miệng còn hôi sữa, đại ca sẽ không thật tin tưởng lời hắn nói mà đi che chở một đám nhân loại chứ?
Một bóng dáng cao gầy lặng lẽ xuất hiện. Đó là một lão gì nhìn khoảng sáu mươi tuổi mặc một bộ áo bào màu vàng, ánh mắt sáng ngời, nhìn tuổi tác có vẻ già hơn Xích Kình rất nhiều lại gọi Xích Kình là đại ca.
- Miệng còn hôi sữa nhưng lại khác hẳn bình thường, nếu Xích Nô nói không sai, ngươi cho rằng Tô Dật có thể bắt sống con bò cạp nhỏ kia sẽ đơn giản sao?
Xích Kình cười nhạt, nhìn lão già áo bào màu hoàng và nói:
- Tông chủ mới của Thiên Yêu tông, không ngờ được Thiên Yêu tông vẫn còn tồn tại, Thiên Yêu tông trước đây mạnh tới mức nào!
- Nếu tiểu tử kia thật sự là Tông chủ mới của Thiên Yêu tông, trên người làm sao có thể không có đồ của Thiên Yêu tông để lại được. Đây là ông trời cũng muốn giúp chúng ta. Không bằng chúng ta trực tiếp giết những nhân loại đó, đến lúc đó lợi ích lại không phải là của chúng ta sao?
Lão già áo bào màu hoàng mở miệng, có chút không hiểu. Bọn họ chỉ là một ít nhân loại, trực tiếp giết chết là được, hơn nữa còn liên quan tới bảo vật do Thiên Yêu tông lưu lại.
- Tiểu tử kia nói Thiên Yêu tông không để lại lợi ích.
Hổ Kình vừa cười vừa nói.
- Không thể nào. Nhân loại từ trước đến nay đều giảo hoạt, nếu Thiên Yêu tông không lưu lại bảo vật, làm sao có thể dẫn tới nhiều cường giả như vậy không ngừng truy đuổi suốt mấy nghìn năm, theo lời đồn Thiên Yêu tông trước đây rất mạnh mẽ, chấn động đại lục, danh chấn thiên hạ, làm sao có thể không lưu lại bảo vật được chứ?
Lão già áo bào màu vàng không tin, xác định Thiên Yêu tông nhất định có lưu lại bảo vật, nhân loại kia cũng tuyệt đối không đáng tin cậy, tiểu tử kia nhất định là nói dối.
Xích Kình nhìn bình ngọc trong tay, ánh mắt thoáng hiện ra thâm ý, nói:
- Nếu bảo vật của Thiên Yêu tông lưu lại thật sự dễ dàng lấy như vậy, sợ rằng đã sớm bị người khác cướp mất rồi, còn có thể đến phiên chúng ta sao? Về phần Thiên Yêu tông có lưu lại bảo vật hay không, điều này cũng không quan trọng, ngược lại Tô Dật còn trẻ tuổi này mới làm cho ta thật sự bất ngờ.
- Lẽ nào đại ca nhìn ra được điều gì?
Lão già áo bào màu vàng hỏi. Hắn biết tính cách của đại ca Xích Kình bằng không sẽ không an bài như vậy.
- Hắn chỉ là Nguyên Linh cảnh mà thôi, nhưng khí tức trên người quá kỳ quái, kẻ gan dạ sáng suốt, phong độ như vậy, ở trong nhân loại cũng là cả vạn người hiếm thấy được một người.
Xích Kình dường như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, lại nói với lão già áo bào màu vàng:
- Còn có một con gà kia nữa, thậm chí ngay cả ta cũng nhìn không thấu được lai lịch của nó, kỳ lạ, rất kỳ lạ...
- Đại ca, nếu như lúc này bị những kẻ khác biết người của Thiên Yêu tông ở trong tay chúng ta, đến lúc đó sợ rằng sẽ chọc ra vô tận phiền phức.
Lão già áo bào màu vàng nói với Xích Kình, hắn rất lo lắng, bây giờ không ít cường giả Yêu tộc đều đang tìm kiếm tung tích của những người Thiên Yêu tông còn sót lại. Lúc đầu có người từng tận mắt nhìn thấy được Thiên Yêu tông chạy thoát không ít người, đang tìm kiếm khắp nơi.
- Chuyện này ta tự có sắp xếp.
Xích Kình nhìn lão già áo bào màu vàng nói.