← Quay lại trang sách

Chương 306

Trong lòng đại ca hiểu rõ là được rồi.

Lão già áo bào màu vàng không hỏi gì nữa.

Xích Kình vất bình ngọc vào trong người, thấy lão già áo bào màu vàng với vẻ hứng thú, hỏi:

- Ngươi cảm thấy nhân loại trẻ tuổi kia thế nào?

- Tiểu tử nhân loại này...?

Trong mắt lão già áo bào màu vàng có vẻ kinh ngạc từ trước đến nay hắn không có thiện cảm với nhân loại, nhưng đại ca lên tiếng thì sợ rằng tất có thâm ý. Sau khi im lặng một lát, lúc này hắn mới lên tiếng nói:

- Ta không tiếp xúc nhưng âm thầm quan sát thấy, hình như có chỗ bất phàm. Hắn chỉ là một Nguyên Linh cảnh nho nhỏ, tuổi tác cũng không lớn, tuy còn thoáng lộ vẻ non nớt, nhưng so với ở lứa tuổi cùng trình độ tu vi này thì biết co biết giãn có đúng mực, có khá cao ngạo, sợ rằng xuất nhất cùng thế hệ trong một sơn hai giáo ba tông bốn môn kiệt cũng khó có thể làm được!

- Đánh giá không thấp, ngươi cũng thấy như vậy sao...

Xích Kình mỉm cười nói, trong mắt lộ ra ý cười, còn có vẻ cao thâm khó dò, khiến người ta khó có thể nhìn thấu.

- Xét chuyện thì tiểu tử nhân loại này sẽ không đơn giản.

Lão già áo bào màu vàng hơi nghiêm mặt, hắn luận chuyện, võ giả bình thường, đừng nói là người có tu vi Nguyên Linh cảnh nhỏ bé, cho dù là người tu vi Nguyên Linh cảnh đối mặt với đại ca, sợ rằng cũng sẽ không thể co giãn giữ đúng mực được như vậy.

Người khác có thể giả vờ mạnh mẽ, nhưng có vài khí chất thì vĩnh viễn không có cách nào giả vờ được.

- Tiểu tử nhân loại này thật sự không đơn giản.

Xích Kình mở miệng nói. Hắn có thể cảm giác được trên thân nhân loại trẻ tuổi kia có một loại khí chất đặc biệt, thứ trong xương cốt khung lộ ra vĩnh viễn không có cách nào giả vờ được.

- Hắn có không đơn giản nữa cũng chỉ là một nhân loại, đại ca thật sự muốn bảo vệ cho đám nhân loại kia hai mươi năm sao, đây chính là phiền toái lớn đấy.

Ban đầu hắn không muốn nói, nhưng lúc này đại ca nhắc tới, lão già áo bào màu vàng không khỏi nói lại.

- Mặc dù giữa Yêu tộc chúng ta và nhân loại có chút khác biệt, nhưng có thể bỏ qua. Xích Nô cũng gần bằng tuổi của tiểu tử nhân loại kia. Ta có nghe nói qua một vài lời đồn về Thiên Yêu tông. Nếu như một ngày kia, Thiên Yêu tông có thể lại hồi sinh, ngược lại cũng là một trợ lực lớn cho Thương Lan thành ta. Chờ tới ngày đám lão già chúng ta chẳng may không ở đây, Xích Nô cũng không tính là không có chỗ nương tựa.

Ánh mắt Xích Kình lóe lên ánh sáng chói mắt sau đó hạ mí mắt xuống, ánh mắt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì.

- Chẳng lẽ đại ca muốn giữ tiểu tử này lại cho Xích Nô?

Lão già áo bào màu vàng giống như bừng tỉnh hiểu ra, rất chấn động nói:

- Nhưng dù thế nào đi nữa, đám Thiên Yêu tông này đều là nhân loại, chúng ta lại là Yêu tộc, nếu một ngày kia Thiên Yêu tông lại một lần nữa quật khởi ở trong đời sau, cũng sẽ làm lớn mạnh lực lượng của nhân loại, không có lợi cho Yêu tộc ta!

- Nhân loại thì thế nào, bây giờ có không ít kẻ đang chú ý tới Thương Lan thành của ta, sợ rằng những kẻ đó đều đang đợi một cơ hội, chỉ cần cơ hội xuất hiện thì kiên quyết sẽ không khách khí. Cho nên, đối với chúng ta bây giờ nhân loại không quá nguy hiểm cho Thương Lan Thành bằng bản thân Yêu tộc chúng ta. Nếu tiểu tử kia thật có không tầm thường, có lẽ vẫn có cơ hội một lần bay lên trời!

Trong đầu Xích Kình hồi tưởng lại dáng vẻ một thiếu niên nhân loại này, từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng hắn đã mơ hồ có một cảm giác, thiếu niên kia không phải là nhân vật tầm thường.

Về sau càng tiếp xúc, cảm giác này trong lòng Xích Kình lại càng mãnh liệt hơn.

- Đương nhiên, về phần cuối cùng thế nào thì phải xem tiểu tử kia có phải thật sự không tầm thường hay không đã.

Xích Kình thản nhiên nói mấy câu.

Lão già áo bào màu vàng không hỏi nhiều nữa gì, chỉ lo lắng cho Xích Nô nên nói tiếp:

- Xích Nô thế nào rồi? Kim Hạt nói thật dễ nghe, nói con bò cạp nhỏ kia tuổi tác còn ít, sẽ nghiêm khắc quản giáo, bằng lòng chịu nhận lỗi, ta thấy chuyện này không có đơn giản như vậy đâu, rất có khả năng chính là Kim Hạt tự mình bày mưu đặt kế xuống tay với Xích Nô thôi.

- Xích Nô đã không có vấn đề gì đáng ngại nữa.

Ánh mắt Xích Kình dần dần trầm xuống, trong mắt lóe lên sự sắc bén nói:

- Xem ra, có vài người thật sự cho rằng tính tình của Xích Kình quá tốt, chuyện này nhất định phải có người trả giá thật đắt, khoản nợ này, ta có thể tính toán tới cùng!

⚝ ✽ ⚝

Trong sơn cốc, đám người trưởng lão Thượng Quan Hư và tất cả mọi người đã sớm lo lắng, đặc biệt là ba người trưởng lão Thượng Quan Hư đã bắt đầu do dự có nên bắt đầu ra sức đánh một trận luôn hay không.

- Đã không có gì đáng ngại nữa.

Khi Tô Dật trở về liền nói với mọi người như thế, trong đám người truyền ra tiếng hoan hô. Ba vị trưởng lão Thượng Quan Hư, Hùng Lục, Hổ Bộ đều thở phào nhẹ nhõm.

- Cái gì? Chúng ta đi tới Thương Lan thành, đi tới nơi ở của Yêu Hoàng này sao?

Mà sau đó, khi mọi người biết được quyết định của Tô Dật thì đều ngạc nhiên giật mình, kinh hãi. Bảo bọn họ đi tới địa bàn của Yêu Hoàng, sớm chiều ở chung cùng Man Yêu thú, mọi người không dám cũng không tưởng tượng nổi.

- Chuyện của Thiên Yêu tông đã truyền ra ngoài, bây giờ xung quanh có không ít cường giả Yêu tộc đang tìm kiếm chúng ta.

Tô Dật không thấy bất ngờ về phản ứng của mọi người, lại báo cho bọn họ biết tin tức mình mới nhận được.

Mọi người bàn luận, xì xào bàn tán, ai cũng biết tầm nghiêm trọng của chuyện này.

Nhưng nếu đi tới Thương Lan thành, mọi người đều e ngại, không ai tin tưởng Yêu Hoàng Xích Kình này.

- Dù sao nếu như chúng ta gặp phải cường giả Yêu tộc khác cũng là dữ nhiều lành ít, không còn đường nào có thể đi được, vậy không bằng chúng ta lại tới chỗ Thương Lan thành kia. Ta không tin Yêu Hoàng này nhưng ta tin tưởng Tô Dật!

Hổ Trì mở miệng nói, hắn cũng không tin những cường giả Yêu tộc kia, nhưng hắn tin tưởng Tô Dật.

- Ta cũng tin tưởng Tô Dật, nếu quả thật không còn đường nào có thể đi, vậy đi tới chỗ của Thương Lan thành thì có gì đáng ngại chứ?

Sau đó, Hùng Chiến và đám người người trẻ tuổi đều tỏ thái độ.

Bọn họ không tin Yêu Hoàng Xích Kình, nhưng tin tưởng Tô Dật, cho nên tin tưởng Tô Dật sẽ không nhìn nhầm người.

- Ba vị trưởng lão, nếu không có biện pháp nào tốt hơn, ta kiến nghị có thể đi tới Thương Lan thành, có lẽ nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn.

Tô Dật biết, trước mắt quyền quyết định cuối cùng vẫn là do ba vị trưởng lão nào.

Mặc dù là mới Tông chủ của Thiên Yêu tông nhưng Tô Dật hiểu rõ, trong Thiên Yêu tông trước mắt, uy vọng của ba vị trưởng lão là cao nhất, mình tuy là Tông chủ, cũng chỉ là một có tiếng không có miếng.

Bây giờ, Thiên Yêu tông chỉ còn lại những huyết mạch này trước mắt, hơn nữa đều là một đám người mới, Tô Dật không hy vọng phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

- Ngươi có thể bảo đảm Yêu Hoàng Xích Kình này không muốn một lưới bắt hết chúng ta chứ?

Hổ Bộ trưởng lão ngước mắt nhìn Tô Dật hỏi.

Tất cả huyết mạch của bộ lạc Liệp Hổ đã không còn dư lại bao nhiêu người, hắn chưa từng tham gia cuộc chiến đẫm máu kia, xem như là tham sống sợ chết, ở lại vì giữ lại huyết mạch cuối cùng của bộ lạc Liệp Hổ, hắn không thể lại để xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào.

- Nếu Yêu Hoàng Xích Kình muốn một lưới bắt hết chúng ta, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.

Tô Dật gật đầu, hiểu rõ lo âu và e ngại của Hổ Bộ trưởng lão, tuy hắn không dám nắm chắc 100% nhưng vẫn tin tưởng và trực giác của mình.

Yêu Hoàng Xích Kình này không phải là người hiền lành gì, nhưng trước mắt ngược lại rất đáng tin cậy, nếu như hắn muốn một lưới bắt hết mọi người thì có thể ra tay từ lâu, không cần phiền phức đưa mọi người đến Thương Lan thành.

- Nơi đây đã bị lộ nên không còn an toàn nữa, lại nửa bước khó đi, dù sao cũng là cửu tử nhất sinh, sao chúng ta không đi tới Thương Lan thành thử một lần, ít nhất vẫn có một chút cơ hội!

Tô Thiên Tước không nhìn được nữa, từ phía xa đảo qua trên người ba vị trưởng lão Thượng Quan Hư, Hùng Lục, Hổ Bộ, có vẻ không kiên nhẫn.