← Quay lại trang sách

Chương 309

Cùng đi chứ!

Xích Nô gật đầu, không gì bất tiện cả.

- Chúng ta cũng muốn đi!

Đám người Hùng Chiến, Hổ Trì cũng cảm thấy hứng thú, Tô Dật sắp đánh một trận với Thương Lan Xích Kim thú, bọn họ không thể bỏ qua được.

- Không, các ngươi ở lại đây, không thể đi xa được.

Tô Dật trực tiếp lắc đầu Hắn đã hứa với Yêu Hoàng, đệ tử Thiên Yêu tông không thể chạy loạn ở trong Thương Lan thành.

Đám Xích Hỏa Yêu Điêu là Man Yêu thú, thật ra không có vấn đề gì.

Sau nửa canh giờ, tại một thung lũng lớn hẻo lánh trong Thương Lan thành.

- Đến đây đi, ngươi không cần khách sáo làm gì. Ta chỉ mong được đánh một trận thôi!

Xích Nô mở miệng nói, ánh sáng bao phủ trên cơ thể đã tăng lên gấp mấy lần, ánh sáng màu đỏ rực rỡ, nó giống như ngọn núi nhỏ đứng ở trước mặt Tô Dật.

- Đánh một trận!

Tô Dật mở miệng, trước đây không lâu hắn đã từng nghĩ một ngày kia mình phải đánh một trận với con non của thế hệ Yêu tộc, thử xem mạnh yếu cao thấp thế nào.

Mà bây giờ, một con non Thương Lan Xích Kim thú đang ở trước mắt yêu cầu được đánh một trận, làm cho trong lòng Tô Dật cũng dâng lên ý chí chiến đấu!

Trước đây, hắn bắt sống con non Kim Văn Cổ Hạt có thực lực không chênh lệch nhiều với Xích Nô, đó là bởi vì Tô Dật vừa ra tay đã vận dụng con át chủ bài.

Mà bây giờ, vết thương trên người Xích Nô dường như đã khỏi, Tô Dật cũng muốn xác định xem nếu dưới tình huống bản thân mình không vận dụng con át chủ bài thì sẽ đạt tới trình độ nào?

- Gào!

Xích Nô bắt đầu hành động, ánh sáng đỏ trên thân nó phá ra như biển rộng cuồn cuộn, đột nhiên có một hơi nóng phun trào, trong không khí dường như đột nhiên bốc cháy, chỉ trong nháy mắt lại giống như có biển lửa đập vào mặt.

- Chiến!

Tô Dật hét lớn một tiếng, hai mắt phát ra tia sáng chói mắt giống như lôi điện, sợi mái tóc tung bay về phía sau, nguyên khí lưu chuyển trong kinh mạch. Hắn vung quyền lên và đánh văng biển lửa.

- Vù vù...

Xích Nô vung trảo, cả người nó bao phủ trong lửa, một trảo lớn màu đỏ thò ra, dưới lợi trảo, kình phong cuốn ra, có núi đá bị ép cho nổ thành bột mịn, hơi nóng quá dữ dội.

Tô Dật không lùi ngược lại còn tiến tới, không tránh né, vung cao tay đầy cứng rắn chộng lại, vô cùng cường thế.

Hai người va chạm vào nhau làm kình phong cuốn ra khắp nơi, có đá nổ tung, cây cối khô vàng, đá vụn bay loạn, cảnh tượng vô cùng kinh người!

Một người một thú chiến đấu với nhau, liên tiếp va chạm vào nhau làm xung quanh cát bay đá chạy.

- Đại nhân tiến bộ kinh người!

Đám Hoàng Kim Mãng, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử ở phía xa xem chừng, ánh mắt đầy chấn động.

Sau nửa canh giờ, cuộc quyết đầy kịch liệt mới dừng lại, những tiếng động lớn xung quanh mới biến mất.

- Tốt, thật vui vẻ!

Cơ thể khổng lồ của Xích Nô đã khôi phục lại bình thường, nó thở hồng hộc, vảy giáp trên thân ảm đạm và có không ít vết thương, có nơi còn có máu tươi tràn ra.

Tô Dật cũng không khá hơn chút nào, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, tuy nhiên vẫn đỡ hơn so với Xích Nô.

Đại chiến một trận, Tô Dật đã rèn luyện bản thân, cũng thử thăm dò thực lực của Yêu Linh Chân Giải, Man Hoang Kinh, còn có Thiên Hổ Quyết, phát hiện chúng thật sự có thể áp chế Man Yêu thú, cho dù là Xích Nô là con non của Yêu tộc cũng phải chịu ảnh hưởng, điều này làm cho Tô Dật mừng thầm trong lòng.

- Chờ sau khi vết thương của ta lành lại tiếp tục vui vẻ!

Rất rõ ràng là Xích Nô đã thất bại nhưng rất cao hứng, thoải mái đánh một trận để rèn luyện bản thân cũng không dễ dàng gì đối với, ở trong Thương Lan thành, muốn tìm ra một con non Man Yêu thú có tu vi tuổi tác tương tự thật sự cũng không dễ dàng.

- Được, đến lúc đó lại tiếp tục!

Tô Dật cũng rất sung sướng nói. Hắn và Xích Nô đánh một trận, cũng là rèn luyện đối với bản thân.

⚝ ✽ ⚝

Trên ngọn núi trong sơn cốc phía xa có hai bóng người lặng lẽ xuất hiện, khí tức được che giấu, bọn họ rõ ràng đứng ở nơi đó, lại khiến người ta cũng khó có thể thấy được.

Trong hai người có một lão già áo bào màu vàng, ánh mắt sáng ngời.

Một người khác thoạt nhìn chưa tới năm mươi tuổi, dáng người to lớn, màu da đồng đỏ với đường nét ngũ quan rõ ràng, đôi con ngươi thâm thúy có màu đỏ, lộ ra một khí chất vương giả uy chấn thiên hạ.

- Ngươi thấy Tô Dật này thế nào?

Người trung niên mở miệng. Người này mặc áo bào bằng vàng tư thế oai hùng hơn người, chính là Yêu Hoàng Xích Kình.

- Rất không đơn giản, Nguyên Huyền cảnh nhất trọng không ngờ lại có thể đánh bại Xích Nô, hình như vẫn có thừa sức!

Lão già áo bào màu vàng rất chấn động, có phần có tin nói với Xích Kình:

- Trong những người cùng thế hệ, thiếu niên nhân loại như vậy đúng là xuất sắc.

- Dường như còn mạnh hơn sự tưởng tượng của ta rất nhiều!

Ánh mắt Xích Kình thâm thúy, mí mắt rũ xuống như đang suy nghĩ gì, bất giác phát ra áp lực!

- Một thiếu niên nhân loại như vậy, một ngày kia trưởng thành lên, đúng là một cường giả đáng sợ của nhân loại, nếu như bây giờ giết chết hắn, nhân loại sẽ bớt đi một cường giả!

Ánh mắt lão già áo bào màu vàng lộ ra ánh sáng sắc bén, một thiếu niên nhân loại như vậy quá mạnh mẽ, một khi trưởng thành lên sẽ là họa lớn của Yêu tộc.

- Yêu tộc và Nhân tộc đã sớm đình chiến, đã không phải là thời kỳ đặc biệt nữa.

Xích Kình khẽ ngẩng đầu cười, nói với lão già áo bào màu vàng:

- Mấy con Man Yêu thú này cũng không tầm thường, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử, Hoàng Kim Mãng, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Xích Hỏa Yêu Điêu, Hỏa Tình Man Hổ, bình thường huyết mạch đều không cao, nhưng khí tức trên người chúng rất phức tạp, làm cho ta cũng nhìn không thấu.

- Lẽ nào có liên quan tới báu vật mà Thiên Yêu tông lưu lại sao?

Lão già áo bào màu vàng suy nghĩ nói.

- Ta cũng càng lúc càng thấy tò mò về Thiên Yêu tông,...

Xích Kình chậm rãi nói.

⚝ ✽ ⚝

Lại một ngày trôi qua.

Buổi đêm, ánh trăng sáng ngời làm các vì sao dường như bị lu mờ.

- Gia gia, bây giờ ngài thế nào? Phụ thân, mẫu thân, các ngươi lại ở đâu thế, có còn ở nhân thế hay không!

Tô Dật ngồi một mình bên cạnh con sông nhỏ đang chảy róc rách, dưới bóng đêm bao phủ, nhìn từng gợn sóng lăn tăn mà thất thần, lo lắng cho vết thương trên người gia gia, cũng nhớ cha mẹ của kiếp này.

Thượng Quan Hề Vi từ cách đó không xa đi tới, dưới ánh trăng dáng người uyển chuyển càng thêm quyến rũ. Nàng thấy Tô Dật thất thần thì hơi do dự, lúc này mới chậm rãi đi lên.

- Sao nàng lại tới đây?

Tô Dật hoàn hồn, thấy Thượng Quan Hề Vi đi tới khi vẻ mặt khôi phục lại như cũ, mỉm cười hỏi.

- Ta thấy ngươi ở đây nên tới xem một chút.

Thượng Quan Hề Vi nhìn Tô Dật, hỏi:

- Có phải ngươi nhớ nhà hay không?

- Đúng là có hơi nhớ thật.

Tô Dật trả lời rất thẳng thắn. Hắn đúng là có chút nhớ nhà, lo lắng cho vết thương của gia gia, nhớ nha đầu Tô Uyển Nhi kia, vẫn có Vương mập, cũng không biết các nàng và "hắn" thế nào.

- Gần đây ngươi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi. Nếu không nhờ có ngươi, sợ rằng bây giờ mọi người còn chẳng biết thế nào, ta thay mặt mọi người cám ơn ngươi!

Thượng Quan Hề Vi ngồi trên bên cạnh Tô Dật, nhìn hắn, trong bóng đêm, ánh mắt của nàng sáng tới chói mắt.

Nàng biết rất rõ ràng, từ sau khi Tô Dật bước vào thôn Linh Cổ đến bây giờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, may đều có Tô Dật giúp đỡ, bằng không bây giờ mọi người còn không biết làm thế nào.

Lần này bọn họ có thể đến trong Thương Lan thành để ở, cũng là công lao của một mình Tô Dật.

- Không cực khổ.

Tô Dật cười, trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, mấy lần gặp nạn, nhưng mình cũng có được thu hoạch kinh người.

Bây giờ Thiên Yêu tông cũng là trách nhiệm của mình, mình nhận được Thiên Yêu Cổ Kinh, cũng nhận lời Yêu tôn đời trước thì sẽ phải chịu trách nhiệm tới cùng.