Chương 337
Oanh!
Bỗng dưng ở thời điểm này, hư không tự dưng run lên.
Trong chớp mắt, sắc mặt của Sí Giao Hoàng đại biến, giống như cảm ứng được cái gì, vội vàng nhìn ra sau lưng, nơi đó có một cỗ khí tức đáng sợ đang bốc lên.
Theo ánh mắt của Sí Giao Hoàng nhìn lại, trong tầm mắt có một Cửu Mệnh Miêu Yêu chiếm cứ hư không, toàn thân tia sáng chói mắt.
Giờ phút này, chỉ thấy thân thể của Cửu Mệnh Miêu Yêu bành trướng, càng ngày càng lớn, ánh sáng càng ngày càng sáng chói, khí tức cũng càng ngày càng bất ổn.
- Tự bạo Yêu Đan, đi nhanh...
Sí Giao Hoàng gào thét, thân thể nhanh chóng bỏ chạy.
Sí Giao Hoàng lướt đi, nhanh chóng hóa thành bản thể, cánh thịt vỗ mạnh, như nhìn thấy sự tình gì cực kỳ kinh khủng, không dám dừng lại một chút!
Ngao ô...
Thú hống không dứt, Man Thú bốn phía hoảng hốt lùi lại, mấy cường giả Man Thú Yêu Hư Cảnh nhanh chóng bỏ chạy, thú triều tứ tán.
Ầm ầm...
Thân thể của Cửu Mệnh Miêu Yêu nổ tung, năng lượng kinh người bao phủ, giống như có vô số quả bom đồng thời kích nổ, ánh sáng chiếu rọi, rung động chín tầng trời!
Phanh phanh phanh phanh...
Sơn mạch liên tiếp rạn nứt, khe rãnh thô to tràn ngập, cự thạch nổ tung, trời long đất lở.
Ầm ầm...
Kình phong càn quét, như gió lốc tứ tán, thân thể Tô Dật bị bao phủ ở bên trong, nhất thời bị đánh bay.
- Chỉ mong ngươi có thể sống, thật không ngờ, ta sẽ có liên quan tới một nhân loại!
Thanh âm thăm thẳm truyền vào tai Tô Dật, đồng thời có một cỗ lực lượng vô hình bao phủ quanh người hắn.
Cự lực trùng kích, thân thể Tô Dật vốn đã muốn rạn nứt giống như nổ tung, máu tươi kích xạ, lực lượng đáng sợ bao phủ toàn thân, dần dần mất đi tri giác.
Phanh phanh phanh...
Trời long đất lở, ánh sáng ngút trời, toàn bộ Man Yêu Sâm Lâm chấn động, thanh thế to lớn phá hủy rất nhiều dãy núi, một mảnh hỗn độn, hóa thành phế tích.
Vô số Man Thú bị bao phủ, hóa thành huyết vụ.
Nhưng hết thảy rất nhanh thì bình ổn lại.
⚝ ✽ ⚝
Sắc trời hơi sáng, không khí trong lành.
Man Yêu Sâm Lâm, sáng sớm, mặt trời mới lên, bốn phía sơn phong có sương mù dập dờn.
Sương mù tràn ngập, trên đỉnh núi, một bóng người ngồi xếp bằng, quanh người có ánh sáng tràn nhàn nhạt ngập.
Thân ảnh này nhìn như không lớn, nhìn như chỉ mười một mười hai tuổi.
Hô...
Thời điểm tia sáng mặt trời đầu tiên từ đông phương hiện lên, chiếu rọi ở trên người hắn, ánh sáng nhàn nhạt mới thu liễm, phun ra một ngụm trọc khí, trong mắt có quang mang lấp lóe, giống như thần quang, nhưng lập tức nội liễm.
Thân ảnh này thấp bé, nhưng khuôn mặt lại rất già nua, tầm bảy mươi tuổi, trên mặt có nếp gấp nhàn nhạt, đó là năm tháng lưu lại dấu vết, khuôn mặt lập thể, như có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ nhất định là nam tử ngọc thụ lâm phong.
Bóng người đứng dậy, mái tóc xen lẫn một phần ba tóc trắng, mang theo vẻ tang thương, thân hình nhỏ gầy giống như tiểu hài đồng tám chín tuổi, mặc trường bào rất vừa người.
Bóng người nhỏ bé kia đứng ở trên đỉnh núi, nhìn thái dương dâng lên, hơi dãn cái lưng mệt mỏi, sau đó thân hình lại quỷ dị biến mất.
Vách núi, đoạn nham, bốn phía mơ hồ có thú hống truyền ra.
Bóng người nhỏ bé trống rỗng xuất hiện ở trên một tảng đá lớn, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói:
- Khí tức rất kỳ quái.
Nói xong, hai con ngươi của bóng người nhỏ bé khép hờ, quanh người có ánh sáng nhàn nhạt ba động.
Xùy...
Thời điểm hai con ngươi mở ra lần nữa, ánh sáng lướt đi, thân hình lại biến mất tại nguyên chỗ.
Khi lão giả thấp bé lại xuất hiện lần nữa, đã ở trên một tảng đá lớn.
Sau cự thạch, một người nằm hôn mê, cũng không biết sống hay chết, tóc tai bù xù, máu chảy dạt dào.
Nhìn thân ảnh kia, ánh mắt lão giả thấp bé lộ ra vẻ nghi hoặc, đến gần một chút, lật thân ảnh kia qua, lộ ra một khuôn mặt máu me đầm đìa.
Máu tươi mơ hồ che kín khuôn mặt, nhưng lờ mờ có thể thấy được tầm mười lăm mười sáu tuổi, trên thân thể đầy vết thương, trong tay còn nắm một thanh phá kiếm tàn khuyết.
Nhìn một chút, lão giả thấp bé lập tức rời đi.
Thiếu niên hôn mê nằm yên tĩnh, từng vết thương giống như sâu thấy xương, cả người không có bất kỳ khí tức nào ba động, giống như đã chết rồi.
Không có người nhìn thấy, giờ phút này phá kiếm trong tay thiếu niên đang hấp thu lấy từng giọt máu tươi.
Cả người thiếu niên máu chảy dạt dào, giống như bị cái gì đó dẫn dắt, lặng yên hội tụ, sau đó chảy vào trong phá kiếm, bị nó hấp thu.
Hấp thu máu tươi, phá kiếm vẫn không phản ứng chút nào, vết rỉ loang lổ, ngay cả quang trạch cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Ngao ô...
Nơi xa có thú hống không ngừng truyền đến, quanh quẩn hư không.
Sau nửa canh giờ, mấy con Man Thú dữ tợn xuất hiện, răng nanh trong vắt, hung đồng nhìn chằm chằm thiếu niên không biết sống chết kia, chầm chậm tới gần.
Ngao!
Mấy con Man Thú gào thét, thời điểm cách hơn một trượng, chúng quay chung quanh thiếu niên, giống như cảm ứng được cái gì, có kiêng kỵ, lại không dám tới gần, đi qua đi lại.
Rốt cục, con Man Thú dẫn đầu trầm thấp gào thét, khí tức bạo lệ, như đã nhịn không được, mở ra miệng máu cắn về phía thiếu niên, muốn nuốt con mồi vào bụng.
Phanh...
Bỗng dưng, không hề có điềm báo trước, thân hình Man Thú vừa mới lao ra nổ nát vụn, huyết vụ dâng lên, hóa thành bùn máu.
Ngao ô...
Mấy Man Thú ở chung quanh ngẩng đầu gào thét, mắt lộ hung quang, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Một bóng người nhỏ bé xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn mấy con Man Thú kia một chút.
Ô ô...
Đột nhiên, mấy con Man Thú dữ tợn kia toàn thân run rẩy, ô ô tê minh, hoảng hốt bỏ chạy.
Bóng người nhỏ bé quay đầu, chính là lão giả lúc rời đi, ánh mắt liếc nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống kiểm tra một phen, chân mày hơi nhíu lại.
Trong tay lão giả thấp bé xuất hiện một viên thuốc, nặn ra hàm răng đóng chặt của thiếu niên, nhét đan dược vào, thì thào nói nhỏ:
- Nếu không chết, xem như mạng ngươi không đến tuyệt lộ.
⚝ ✽ ⚝
Dòng sông uốn lượn liên miên, xuyên qua núi lớn mênh mông.
Sơn mạch hùng vĩ, thẳng nhập vân tiêu.
Căn phòng đơn giản, cực kỳ mộc mạc, nhưng sạch sẽ gọn gàng, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng.
Trên giường, một thiếu niên hôn mê bất tỉnh nhân sự, hai mắt nhắm chặt.
- Thương thế của tên này thật nặng, thế mà còn có thể sống, thật sự là kỳ tích.