← Quay lại trang sách

Chương 338

Trong phòng, giờ phút này có một thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm tuổi, ăn mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, hai bím tóc thật dài, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to, đen lúng liếng lại thanh tịnh.

Thiếu nữ cầm khăn tay lau sạch vết máu trên mặt thiếu niên hôn mê, trong miệng còn lầm bầm.

- Ngươi nhất định sẽ vượt qua được.

Thiếu nữ một bên nói thầm, một bên cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt thiếu niên.

- Rất tuấn tú nha.

Thời điểm khuôn mặt rõ ràng xuất hiện, thiếu nữ không khỏi nhìn nhiều, mang theo kinh ngạc.

Tuy khuôn mặt này bị thương trắng bệch, màu da cũng không trắng nõn, có điều ngũ quan lại cực kỳ lập thể, tuy đôi mắt đóng chặt, nhưng tự dưng lại có một loại khí chất đặc biệt.

- Có thể gặp Tô trưởng lão, cũng coi như vận khí của ngươi tốt, tuy người khác đều nói trưởng lão hung dữ, thủ đoạn độc ác, bất cận nhân tình, nhưng ta biết, tâm địa của trưởng lão rất thiện lương.

Thiếu nữ giống như là người lắm lời, một bên nói thầm, một bên lau sạch vết máu trên người thiếu niên.

Tô Dật hôn mê, rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không biết qua bao lâu, ý thức mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng toàn thân đau nhức kịch liệt, thân thể không nghe sai khiến, ngay cả mí mắt cũng không thể mở.

- Ta đã chết rồi sao, hẳn là chưa chết...

Não hải mê muội, thân thể truyền đến đau nhức kịch liệt, để Tô Dật biết mình còn chưa chết, bên tai lại truyền đến thanh âm.

- Chảy nhiều máu như vậy, lại còn có thể cầm cự, cũng không biết trưởng lão cứu ngươi từ chỗ nào về.

Thiếu nữ thấp giọng nói một mình, khi khăn tay dính đầy máu tươi, mới nhúng vào trong chậu nước giặt sạch, lại tiếp tục lau.

Như thế mấy lần, chậu nước đã bị nhuộm thành nước máu.

- Bị thương nghiêm trọng như vậy lại còn sống, thật đúng là mạng lớn.

Thiếu nữ nói thầm, nhìn trên lưng, trên lồng ngực… của thiếu niên, khắp nơi đều là vết thương sâu thấy xương, không khỏi sợ mất mật.

Sau đó động tác của thiếu nữ thoáng chần chờ, vì nàng đã lau sạch sẽ nửa người trên.

Nhưng nửa người dưới của thiếu niên còn máu me đầm đìa, ánh mắt thiếu nữ nhìn ra ngoài cửa, khẽ cắn môi, do dự một chút, giống như làm tặc, tới đóng cửa phòng lại.

- Nam nữ thụ thụ bất thân, thế nhưng ngươi bị thương nặng, ta nhất định phải rửa ráy sạch sẽ, còn phải bôi thuốc cho ngươi, như vậy vết thương mới nhanh khỏi, bằng không ngươi rất có thể sẽ chết.

Thiếu nữ nhìn thiếu niên trên giường, thanh âm giống như tự nhủ, sau cùng lấy hết dũng khí cởi quần của thiếu niên, nhất thời không còn che lấp...

- Nữ nhân, đang làm cái gì, lại cởi quần của ta...

Trong ý thức của Tô Dật, giờ phút này cũng rất ngạc nhiên, có thể cảm ứng được mình bị người lột sạch, hơn nữa còn là một nữ hài, mình không có chút nào che lấp, bại lộ ở trước mắt một nữ hài.

Giờ phút này nội tâm Tô Dật sụp đổ, nhưng hoàn toàn không cách nào động đậy, chỉ có ý thức là tỉnh.

- A...

Một tiếng kêu khẽ vang lên, thiếu nữ như ý thức được cái gì, khuôn mặt đỏ ửng, một tay che mắt, hai con ngươi không khỏi đóng chặt.

Nhưng lập tức, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, lặng lẽ mở ra một con mắt, đôi mắt đen nhánh quay tít, lặng lẽ nhìn thiếu niên nằm trên giường.

Ánh mắt của thiếu nữ chậm rãi nhìn xuống dưới, sắc mặt đã ửng hồng, con mắt chớp chớp, thì thào nói nhỏ:

- Đây chính là nam nhân sao?

Hít sâu một hơi, thiếu nữ tiến lên cầm khăn tay, lại lần nữa giúp thiếu niên lau sạch vết máu trên người.

Tô Dật biết thiếu nữ này đang giúp mình lau vết máu, động tác ôn nhu, sợ tác động vết thương trên người mình, thế nhưng...

- Ta vẫn là xử nam a, ai chịu trách nhiệm đây, sau này làm sao gặp người...

Tô Dật sụp đổ, mình vẫn là thân hoàn bích nha, giờ phút này lại bị người lột sạch.

Giờ khắc này, nội tâm Tô Dật sụp đổ.

Rốt cục, thiếu nữ lau xong thân thể Tô Dật, nhìn vết thương đáng sợ trên người hắn, ánh mắt không khỏi động dung.

Thiếu nữ móc ra một bình dược cao, bắt đầu giúp Tô Dật bôi thuốc, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Đây là dược cao trưởng lão cho ta, yên tâm đi, ngươi nhất định không có việc gì.

Dược cao rất rát, thoa lên vết thương, để Tô Dật như bị tra tấn, giống như có vô số con kiến cắn xé vết thương, lại không cách nào lên tiếng.

Có điều dược cao này xác thực có tác dụng không nhỏ, Tô Dật có thể cảm ứng được rõ ràng, trong dược cao có một cỗ dược lực tràn vào trong cơ thể mình, chữa trị lấy vết thương.

- Không được, nơi đó không cần bôi thuốc...

Rất nhanh, Tô Dật khóc không ra nước mắt, nhất thời chỗ kia nóng rát, quả thực để Tô Dật cả đời khó quên.

- A, thật có hiệu quả!

Thiếu nữ nhìn thấy Tô Dật đã được bôi dược cao, không khỏi cao hứng.

Sau cùng thiếu nữ quấn lên người hắn một tầng băng gạc, mỗi ngày đều phải thay thuốc, cho nên không cần mặc quần áo.

- Tô trưởng lão.

Thiếu nữ quay người, bỗng dưng giật mình, sau lưng có một bóng người nhỏ bé chẳng biết lúc nào lại lặng yên xuất hiện.

Thân hình thấp bé, lại có khí tức để cho người phát run.

Thiếu nữ biết đây là ai, lập tức hành lễ, ánh mắt kính sợ.

- Hắn thế nào, còn sống không?

Lão giả thấp bé mở miệng, thân hình không có động tác gì, thậm chí cước bộ chưa hề di động, nhưng người đã đến trước giường, nhẹ nhàng xốc băng gạc trên người Tô Dật lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhìn lão giả thấp bé xốc lụa mỏng lên, gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thanh âm rất thấp, mở miệng nói:

- Trưởng lão, hắn còn hô hấp, nhưng thương thế quá nặng, nếu là thường nhân, sợ rằng đã sớm chết rồi.

- Lui xuống đi, đúng rồi, ta phải đi ra ngoài mấy ngày, hai ngày nữa là ba mươi sáu phong đại hội, ngươi đại biểu phong thứ ba mươi sáu tham gia đi.

Lão giả thấp bé nói, thanh âm bình tĩnh.