← Quay lại trang sách

Chương 342

Tô trưởng lão là thân phận gì, sao có thể ra mặt cho những đệ tử tạp dịch này.

Huống chi người nào không biết, Tô trưởng lão tính tình cổ quái, căn bản không có mấy ngày ở trong Thần Kiếm Môn.

Nghe Đằng Minh nói, mấy thiếu niên còn lại trong lòng vốn kiêng kị, giờ phút này cũng lần nữa trầm tĩnh lại, từng cái cười lạnh.

Đường đường Tô trưởng lão, tuy trong môn không người nào dám trêu chọc, nhưng sao sẽ giúp mấy đệ tử tạp dịch này.

Nhìn đám người Đằng Minh không để bụng, ngày hôm nay một lòng muốn cướp đoạt Bồi Nguyên Đan của mọi người, sắc mặt của Hứa Giai Tuệ càng ngưng trọng.

Tuy bọn họ nhiều người, thế nhưng 5 người kia nhập môn sớm hơn một năm, thực lực mạnh hơn không ít.

Bên này nhiều người, nhưng sẽ không phải là đối thủ.

- Đừng nói nhiều, nhanh giao ra Bồi Nguyên Đan, không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Đằng Minh nhìn đám người Hứa Giai Tuệ cười lạnh, khí tức ba động, chầm chậm đi đến, ánh mắt khinh thường, chưa từng để đám người này ở trong lòng.

- Muốn đoạt Bồi Nguyên Đan, ta liều với ngươi!

Thiếu niên không cao, thân hình chắc nịch kia ánh mắt tràn ngập lửa giận, trên người nhất thời có nguyên khí phun trào, nguyên khí Kim thuộc tính sáng chói, mang theo khí thế sắc bén, chân bước về phía trước, nắm đấm trực tiếp oanh tới Đằng Minh.

Một quyền này ẩn chứa vũ kỹ, rất có khí thế.

Nguyên khí Kim thuộc tính sắc bén, trong không khí truyền ra âm thanh xé gió.

- Trương Khánh, ngươi đây là không biết tự lượng sức mình, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thành toàn ngươi.

Đối mặt nắm đấm của thiếu niên Trương Khánh, Đằng Minh lại chưa từng để ý, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, dưới chân bước ra, cực kỳ nhanh chóng nghiêng người tránh né.

Một quyền lướt qua vai Đằng Minh, kình khí gào thét, tóc mai tung bay.

Nhưng chỉ chớp mắt, sắc mặt của Đằng Minh trầm xuống, tốc độ rất nhanh, một chân hung hăng đá vào trên bụng Trương Khánh.

⚝ ✽ ⚝

Ở dưới thanh âm trầm đục, thân thể Trương Khánh cuộn lại, trong miệng có vết máu phun ra.

- Trương Khánh cẩn thận, Đằng Minh, ngươi thật quá đáng!

Hứa Giai Tuệ khẽ kêu, nguyên khí nhất thời tràn ngập, bàn tay trắng nõn nhô ra, năm ngón tay thon dài, nguyên khí hội tụ, có ánh sáng lục sắc ba động, vỗ thẳng về phía Đằng Minh.

- Giai Tuệ sư muội cần gì ra mặt cho những gia hỏa vô dụng này, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta sẽ không lấy Bồi Nguyên Đan của ngươi, sau này ta trở thành đệ tử nội môn, cũng sẽ nghĩ biện pháp để Giai Tuệ sư muội trở thành đệ tử nội môn!

Đằng Minh vừa nói, tay lại không chậm, vung tay lắc một cái, đánh về phía Hứa Giai Tuệ.

Xoẹt!

Hai luồng lực lượng va chạm, vừa chạm liền phân, kình phong khuếch tán, bốn phía cát bay đá chạy.

Đạp đạp.

Hứa Tuệ Hân lảo đảo, thân thể còn có chút non nớt liên tiếp lui ra phía sau mấy bước mới đứng vững, khuôn mặt tái nhợt.

Nhưng lần này, thân thể Đằng Minh cũng lui một bước, sắc mặt lóe lên vẻ kinh ngạc.

- Bớt nói nhảm, ta muốn trở thành đệ tử nội môn, tự mình sẽ tranh thủ, ngươi trước trở thành đệ tử nội môn rồi nói sau đi!

Hứa Giai Tuệ ổn định thân thể, nhìn Đằng Minh, hàm răng khẽ cắn, khí tức lại nồng đậm hơn, lực lượng Nguyên Hồn cảnh bát trọng không giữ lại chút nào.

Nghe Hứa Giai Tuệ nói, sắc mặt Đằng Minh càng thêm âm trầm.

- Nghe nói thiên tư của Giai Tuệ sư muội không tệ, đã như vậy, không bằng nghiệm chứng một phen!

Đằng Minh nói xong, chân phải chậm rãi nâng lên, sau đó ầm vang rơi xuống.

Oanh!

Nhất thời, tiếng oanh minh từ dưới bàn chân của Đằng Minh truyền ra, nguyên khí trùng kích, khí tức Nguyên Hồn cảnh cửu trọng bao phủ ra.

Cái thanh thế này, so với Hứa Giai Tuệ thì mạnh hơn không ít.

Đằng Minh cười lạnh, lần này nhất định phải vào nội môn, nếu không cơ hội càng ngày càng thấp.

Gần đây nếu có thể lấy thêm mấy viên Bồi Nguyên Đan, tu vi tăng cường một chút, đến lúc đó cơ hội tiến vào nội môn sẽ nhiều hơn một chút.

- Giai Tuệ sư muội không biết điều như thế, vậy đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc!

Nói xong, thân hình hắn lướt tới, xông về phía Hứa Giai Tuệ.

- Nguyên Hồn cảnh bát trọng mà thôi, tuy bất phàm, nhưng ta sớm đã là Nguyên Hồn cảnh cửu trọng, một tầng là một núi, Giai Tuệ sư muội, ngươi không phải đối thủ!

Chỉ nháy mắt, thân hình của Đằng Minh đã xuất hiện ở trước người Hứa Giai Tuệ, trong tay thanh quang lấp lóe, một quyền nắm chặt, không khí gào thét, trực tiếp đánh về phía Hứa Giai Tuệ.

Hứa Giai Tuệ cắn chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị, nắm tay thành quyền, toàn lực đánh tới.

⚝ ✽ ⚝

Hai quyền va chạm, truyền ra tiếng vang trầm, thanh quang ba động, xen lẫn kình phong bao phủ.

Xì xì xì...

Hứa Giai Tuệ rút lui ra sau, khó có thể chống lại.

- Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta!

Đằng Minh cười lạnh, thân hình chỉ hơi chấn động, lui nửa bước đã ổn định lại, sau đó lấn người lên, ngưng kết thủ ấn.

Hưu...

Ở dưới nguyên khí bao phủ, chỉ ấn giống như hồ quang điện, tiếng gió rít gào, nhanh như thiểm điện, muốn bắn vào đầu vai của Hứa Giai Tuệ.

Hứa Giai Tuệ đang lui, muốn tránh đi đã không kịp, cũng khó có thể chống lại, sắc mặt đại biến, khuôn mặt tái nhợt.

- Giai Tuệ sư muội cẩn thận!

Đám người Trương Khánh sợ hãi kinh hô, lại bất lực tương trợ, bọn họ càng không phải là đối thủ.

Xoẹt...

Chỉ ấn ẩn chứa kình phong sắc bén xảo trá, thời điểm sắp bắn vào vai Hứa Giai Tuệ, một bóng người màu xám đột nhiên xuất hiện, phất tay mà động, tay áo quét qua, chỉ ấn tiêu tán không còn.

Biến cố đột nhiên, làm Hứa Giai Tuệ cực kỳ kinh ngạc.

Ngừng thế lui, Hứa Giai Tuệ ngước mắt nhìn, bóng lưng kia lộ ra một loại khí chất đặc biệt, thẳng tắp như thương, nguy nga như núi!

Bóng lưng này rất quen thuộc, để ánh mắt của Hứa Giai Tuệ nhất thời tỏa sáng.

Từng ánh mắt nhất thời rơi vào thân hình đột nhiên xuất hiện kia.

Đột nhiên xuất hiện là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc đen, da thịt cổ đồng, lại lộ ra cảm giác giống như ôn ngọc.

Thiếu niên này khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sau lưng cõng một thanh phá kiếm làm cho người ta chú ý, vết rỉ loang lổ, giống như từ trong đống sắt vụn mò ra.

Đến chính là Tô Dật, vốn định rời đi, vì đây là Thần Kiếm Môn, hắn không muốn gây phiền toái.

Nhưng nghe thanh âm của Hứa Giai Tuệ, Tô Dật không cách nào khoanh tay đứng nhìn.