Chương 341
Xem như thế đi, đến lúc đó lại nói.
Tô Dật cười nhạt, cũng không biết nên giải thích như thế nào, nhưng nghe ba chữ Thần Kiếm Môn, lại thủy chung có một loại cảm giác quen thuộc.
- Ta còn có việc, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, nếu có gì cần, có thể nói với ta.
Hứa Giai Tuệ rời đi, còn có chuyện cần phải xử lý, Tô Dật đã khỏi bệnh, không cần nàng chăm sóc nữa.
Tô Dật gật đầu, nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, trong đầu còn đang suy tư lai lịch của Thần Kiếm Môn.
Trong lúc mơ hồ, tựa hồ Tô Dật có chút ấn tượng về Thần Kiếm Môn.
Lục Địa Tam Châu Nhất Hải, Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn.
Lục Địa là Thiên Long đại lục, Thái Hành đại lục, Tiên Kiếm đại lục, Thần Hổ đại lục, Thái Thanh đại lục, Vô Cực đại lục.
Trên mỗi một đại lục, đều có một sơn môn mạnh nhất.
Trên Thiên Long đại lục, truyền ngôn thế lực mạnh nhất là Thiên Long Tông.
Trên Thái Hành đại lục là Thái Hành Tông.
Trên Tiên Kiếm đại lục là Tiên Kiếm Tông.
Trên Thần Hổ đại lục là Thần Hổ Môn.
Trên Thái Thanh đại lục là Thái Thanh Môn.
Trên Vô Cực đại lục là Vô Cực Giáo.
Tam Châu là Trung Châu, Vân Châu, U Châu.
Trên Trung Châu, thế lực mạnh nhất là Thánh Sơn.
Trên Vân Châu là Vô Lượng Môn.
Trên U Châu là Phục Yêu Môn.
Nhất Hải là Thương Hải, địa bàn của Song Tử Giáo.
Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, Thánh Sơn, Song Tử Giáo, Vô Cực Giáo, Thiên Long Tông, Thái Hành Tông, Tiên Kiếm Tông, Thần Hổ Môn, Vô Lượng Môn, Thái Thanh Môn, Phục Yêu Môn.
- Trong 10 đại thế lực này không có Thần Kiếm Môn nha.
Nhưng trong đầu Tô Dật, lại có ấn tượng của Thần Kiếm Môn.
Suy tư một phen, nhưng thực khó có thể nhớ ra, nên Tô Dật không muốn nghĩ nhiều nữa.
Theo Hứa Giai Tuệ rời đi, Tô Dật kiểm tra thương thế trên người mình.
Kim Cương chi thể và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công có hiệu quả trị thương, nhưng lần này trọng yếu nhất là đan dược và dược cao, cộng thêm Tô trưởng lão vận công trợ giúp, mới có thể khôi phục nhanh như vậy.
Thương thế đã khôi phục bảy tám phần, trong đầu linh hồn tràn đầy, chùm sáng thần bí yên tĩnh xoay chuyển, hết thảy không có việc gì.
Tô Dật lo lắng Tô Thiên Tước, không biết nó sống hay chết.
Trong đầu, thân hình uyển chuyển của Cửu Mệnh Miêu Yêu cũng xuất hiện, sau cùng mơ hồ có thể thấy được thân thể Cửu Mệnh Miêu Yêu nổ tung, sợ là đã vẫn lạc.
- Hô...
Hít sâu một hơi, Tô Dật không nghĩ nhiều nữa, đợi Tô trưởng lão của Thần Kiếm Môn trở về cảm ơn, mình sẽ rời đi, tiến về Hỗn Loạn Vực, thuận tiện tìm Tô Thiên Tước, trong lòng hi vọng Cửu Mệnh Miêu Yêu còn sống, dù sao lần này Cửu Mệnh Miêu Yêu là bởi vì mình mới rơi vào kết quả như vậy!
Một lát sau, tiếp tục vác phá kiếm ở sau lưng, Tô Dật rời phòng, muốn nhìn xung quanh.
Hứa Giai Tuệ đã dặn, đây là Kiếm Phong thứ ba mươi sáu của Thần Kiếm Môn, không có người nào đến, chỉ cần không chạy xa là được.
Mà khi đi ra cửa phòng, ánh mắt Tô Dật nhất thời mở to.
Trước mắt cực kỳ khoáng đạt, thân ở chỗ cao, thế núi chập trùng hùng vĩ, xanh biếc xanh nhạt, lại nương theo màu sắc vàng nhạt, giống như bức tranh sơn thủy.
Sơn phong cao vút trong mây, vân vụ lượn lờ, cực kỳ tráng lệ.
Dõi mắt trông về phía xa, từng ngọn núi hùng vĩ ở trong mây mù, lúc ẩn lúc hiện.
Cổ thụ che trời, cung điện lầu các thấp thoáng, bốn phía năng lượng tràn đầy, mơ hồ có tiếng đàn lanh lảnh, tiếng chuông leng keng… làm cho người phảng phất như lạc vào tiên cảnh.
- Thật đẹp!
Tô Dật thán phục, nơi đây tuyệt đối không phải địa phương bình thường, tú mỹ hùng vĩ, giống như tiên cảnh.
Từ linh khí thiên địa đến xem, nơi đây không phải sơn môn bình thường có thể chiếm được, có thể thấy Thần Kiếm Môn không đơn giản.
Trong núi rừng, có không ít kiến trúc cổ xưa thấp thoáng, kỳ hoa dị thảo, linh cầm bay múa.
Tô Dật dựa vào núi mà đi, đại nạn không chết, trị thương mấy ngày, lúc này hô hấp lấy không khí mới mẻ, trong lòng thấy rất thoải mái.
Phong cảnh hợp lòng người, cảnh sắc như họa, trong lúc bất tri bất giác, trước mắt Tô Dật xuất hiện một mảnh kiến trúc phong cách cổ xưa.
- Các ngươi đừng quá mức, nơi này dù sao cũng là Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, các ngươi tới giương oai như vậy, thật lớn mật!
Có thanh âm từ phía trước truyền tới, rơi vào trong tai Tô Dật.
Mi khẽ nhúc nhích, Tô Dật muốn quay người rời đi, đây là Thần Kiếm Môn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mình cũng chỉ là ngoại nhân, nên cách xa một chút.
- Đi ra cho ta, nếu không ta không khách khí!
Thời điểm Tô Dật quay người muốn ly khai, có một thanh âm quen thuộc truyền đến, là của Hứa Giai Tuệ.
- Hứa Giai Tuệ
Tô Dật nhíu mày, nghe thanh âm của Hứa Giai Tuệ, tựa hồ có chút phiền phức.
Tiểu viện phong cách cổ xưa liền nhau, nền đá pha tạp, giống như gánh chịu năm tháng tang thương.
Mười thiếu niên nam nữ, lớn thì mười bảy mười tám, nhỏ chỉ mười bốn mười lăm.
Mọi người ăn mặc đều không kém bao nhiêu, trên quần áo có đồ án giống như đúc.
Giờ phút này, sắc mặt mười thiếu niên nam nữ kia rất ngưng trọng, tụm lại một chỗ, có mấy người sắc mặt tái nhợt, mặt đất rơi đầy bảo kiếm, khóe miệng còn chảy ra vết máu, hẳn là vừa rồi bị thiệt thòi lớn!
Đi đầu là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, dáng người không cao, nhưng rất rắn chắc, khuôn mặt phổ thông, ánh mắt sáng ngời, lộ ra cảm giác quật cường.
Bên người thiếu niên, giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Giai Tuệ tràn đầy không vui, nhìn chằm chằm năm thiếu niên ở trước người.
Thiếu niên dẫn đầu khá tuấn tú, mặc quần áo không kém mọi người bao nhiêu, đều là kiểu thống nhất, nhưng thần sắc khiến người ta rất khó chịu, nhìn đám người Hứa Giai Tuệ, cười lạnh nói:
- Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, giao ra Bồi Nguyên Đan trong tay, bằng không ngày hôm nay sẽ không khách khí với các ngươi!
- Đằng Minh, ngươi đừng quá mức, Bồi Nguyên Đan là môn phái cho chúng ta, các ngươi trắng trợn cướp đoạt, không sợ chấp sự trách tội sao?
Thiếu niên bên người Hứa Giai Tuệ sắc mặt phẫn nộ, nhưng biết mình không phải đối thủ, nên không thể không nhẫn nhịn.
- Chính các ngươi không giữ được Bồi Nguyên Đan, có thể trách ai, dù sao Bồi Nguyên Đan cho các ngươi cũng là lãng phí, có bản lĩnh thì đi cáo trạng!
Đằng Minh không để bụng nói.
- Đằng Minh, ngươi không nên ỷ vào ca ca mình là đệ tử nội môn, thì có thể muốn làm gì thì làm, đây chính là Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, các ngươi tự tiện đến, nếu như Tô trưởng lão biết, các ngươi biết hậu quả như thế nào không!
Hứa Giai Tuệ khẽ cắn răng, trừng Đằng Minh nói.
Nghe Hứa Giai Tuệ nói, không chỉ năm người Đằng Minh rùng mình, trong lòng run lên, những người khác cũng xanh mặt.
- Đừng cầm Tô trưởng lão ra dọa người, toàn bộ Thần Kiếm Môn, người nào không biết Kiếm Phong thứ ba mươi sáu là địa phương nào, căn bản không có một đệ tử nội môn, huống chi các ngươi cho rằng mình là ai, chẳng qua là ở chỗ này làm việc lặt vặt, sợ là ngay cả gặp cũng không gặp được Tô trưởng lão đi, chẳng lẽ Tô trưởng lão còn sẽ vì các ngươi ra mặt sao, huống chi Tô trưởng lão căn bản không quản sự tình trong môn phái nha!
Nhưng Đằng Minh khẽ cắn môi, cười lạnh nói.