Chương 344
Tiểu tử, ta và ngươi còn chưa xong đâu, ngươi sẽ trả giá đắt.
Nhưng sau khi Đằng Minh đi xa hơn mười trượng, lại quay người hăm dọa.
Tô Dật không có để ý, loại thực lực này, đối với mình không có bao nhiêu uy hiếp cả.
Ục ục...
Nhìn đám người Đằng Minh chật vật rời đi, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… mới hồi phục tinh thần lại, âm thầm hít vào khí lạnh.
Lập tức ánh mắt mọi người nhìn Tô Dật, đều trở nên không giống.
Đặc biệt là đám người Trương Khánh, đều âm thầm quan sát Tô Dật, đây thật là thiếu niên ba ngày trước bị Tô trưởng lão mang về, trọng thương hấp hối kia sao.
- Ngươi không sao chứ.
Hứa Giai Tuệ lấy lại tinh thần nhìn Tô Dật, vẻ chấn động không cách nào xóa hết, quan sát Tô Dật tỉ mỉ, giống như muốn biết vừa rồi Tô Dật có bị thương không.
- Ta không sao, các ngươi đều không sao chứ.
Tô Dật mỉm cười.
- Chúng ta đều vô sự, đa tạ các hạ tương trợ.
Trương Khánh mở miệng, hắn nghe Hứa Giai Tuệ nói qua Tô Dật.
Giờ phút này nhìn quần áo trên người Tô Dật, là hắn tự mình đi nhận, đương nhiên sẽ không sai được.
Tô Dật mỉm cười gật đầu, cảm ứng khí tức của mọi người, đều khoảng Nguyên Hồn cảnh lục trọng.
Loại thiên tư này, chỉ có thể xem như bình thường.
Đệ tử còn lại của Thiên Yêu Tông, tu vi bình quân còn mạnh hơn không ít.
- Đúng rồi, ta tên Trương Khánh, là đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Môn.
Trương Khánh mỉm cười, mặc dù bị thương, nhưng rất nhiệt tình.
- Ta tên Tô Dật.
Nghe vậy, Tô Dật cười một tiếng, gật đầu chào hỏi, hắn từ trong miệng Hứa Giai Tuệ nghe được, áo bào trên người mình là Trương Khánh đi lấy giúp.
- Ta biết tên ngươi, nhìn tuổi tác của ngươi chỉ tương đương chúng ta, thực lực lại mạnh như vậy, xin hỏi ngươi là đệ tử Tô trưởng lão mang về sao.
Nói xong, Trương Khánh lại lắc đầu, âm thầm cười khổ, Tô trưởng lão làm sao có thể thu đồ đệ, đó là sự tình không có khả năng, hiếu kỳ hỏi:
- Không biết Tô huynh đệ đến từ môn phái nào, thực lực lại lợi hại như vậy!
- Ta chỉ là tán tu mà thôi, trong lúc vô tình được Tô trưởng lão cứu, mang về nơi này.
Tô Dật không muốn nói nhiều chuyện của mình, liền thay đổi đề tài hỏi:
- Các ngươi đều là đồng môn, vừa rồi sao những người kia phách lối như vậy, lại muốn cướp đan dược của các ngươi.
Tuy loại chuyện này khắp nơi đều có, nhưng đây là ở trong sơn môn, làm Tô Dật rất khó hiểu.
- Đằng Minh kia rất đáng giận, ỷ vào ca ca mình là đệ tử nội môn, thường xuyên khi dễ chúng ta, đoạt đan dược cũng không phải lần một lần hai, nhưng lần này lại muốn cướp Bồi Nguyên Đan mà nửa năm mới có thể phát một lần.
- Bồi Nguyên Đan này, đệ tử ngoại môn chúng ta nửa năm mới được nhận một lần, có thể tăng cường nguyên khí, gia tăng tỷ lệ đột phá Nguyên Huyền cảnh, hắn là muốn thừa cơ đột phá, sau đó ở trong thi đấu lấy được cơ hội tiến vào nội môn.
Nói tới Đằng Minh, ánh mắt Trương Khánh lộ ra vẻ bực tức, bị Đằng Minh kia khi dễ đã không phải lần một lần hai, cũng cướp đi không ít đan dược.
Nhưng lần này Bồi Nguyên Đan lại không thể bị cướp, tông môn đối với đệ tử ngoại môn, nửa năm mới có thể phát Bồi Nguyên Đan một lần, không cách nào so sánh với đệ tử nội môn.
- Đằng Minh một mực tiếng xấu lan xa, rất nhiều đệ tử ngoại môn giận mà không dám nói gì. Hắn có một ca ca tên Đằng Quang, là đệ tử nội môn, rất được một vị trưởng lão ưa thích, nghe nói rất có thể sẽ thành đệ tử thân truyền, cho nên hắn mới dám muốn làm gì thì làm, chuyên môn khi dễ chúng ta!
Một đám đệ tử lao nhao, nói tới Đằng Minh, đều hận nghiến răng, cực kỳ phẫn nộ, mỗi người đều từng bị Đằng Minh khi dễ qua.
- Chẳng lẽ trong tông môn không có người quản sao?
Tô Dật hơi nghi hoặc, tuy chuyện này không lớn, nhưng nếu có đệ tử quá phận, chắc chắn sẽ có người đi quản.
- Cái này...
Nghe vậy, mọi người có chút ấp a ấp úng.
Thấy thế, Hứa Giai Tuệ cười khổ nói:
- Cái này nếu như ở Kiếm Phong khác, thì cho Đằng Minh mười lá gan cũng không dám lên núi đoạt, nhưng Kiếm Phong thứ ba mươi sáu của chúng ta, lại có chút đặc thù.
- Ai...
Nghe Hứa Giai Tuệ nói, đám người Trương Khánh đều âm thầm thở dài.
- Vì sao?
Nhìn phản ứng của mọi người, Tô Dật càng tò mò, cũng muốn từ trong miệng Hứa Giai Tuệ tìm hiểu lai lịch của Thần Kiếm Môn, không biết cách Hỗn Loạn Vực bao xa, để sớm có chuẩn bị.
Sau đó từ trong miệng đám người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Tô Dật biết được không ít tình huống của Thần Kiếm Môn.
Như Tô Dật nghĩ, Thần Kiếm Môn quả nhiên bất phàm, thế lực to lớn, cường giả như mây.
Trong Thần Kiếm Môn, có Thất Thập Nhị Phong, địa thế bao la, phương viên mấy trăm dặm.
Thất Thập Nhị Phong lại phân thành Thiên Kiếm Phong, Tàng Kiếm Phong, Linh Kiếm Phong, 15 Huyền Kiếm Phong, 18 Đạo Kiếm Phong, và 36 Kiếm Phong.
Còn lại 36 Kiếm Phong này, lấy con số mệnh danh, Kiếm Phong thứ nhất, Kiếm Phong thứ hai, mãi cho đến Kiếm Phong thứ ba mươi sáu.
Thiên Kiếm Phong là chủ phong của Thần Kiếm Môn, bình thường chỉ có thời điểm sơn môn hội nghị, chưởng môn triệu tập, đệ tử và trưởng lão có tư cách mới có thể bước vào.
Tàng Kiếm Phong, là địa phương Thần Kiếm Môn cất giữ vũ kỹ, kiếm pháp, bảo kiếm… cũng chỉ có đệ tử có tư cách mới được bước vào.
Linh Kiếm Phong là địa phương Thần Kiếm Môn tổ chức việc quan trọng, bình thường đệ tử quyết đấu đều tổ chức ở Linh Kiếm Phong.
Nghe nói trên Linh Kiếm Phong có cường giả bố trí cấm chế, thực lực mạnh hơn cũng không thể phá hủy.
Mười lăm Huyền Kiếm Phong, nơi này năng lượng thiên địa tràn đầy, là địa phương một số sư huynh sư tỷ của Thần Kiếm Môn tu luyện.
Mười tám Đạo Kiếm Phong thì càng thần bí, nghe nói trên mười tám ngọn núi kia, đều là cường giả đứng đầu của Thần Kiếm Môn, chỉ có đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Môn mới có thể tới, đi bế quan tu luyện một đoạn thời gian.
Đệ tử thân truyền, địa vị cao hơn đệ tử nội môn rất nhiều, là người được trưởng lão trở lên thu làm đệ tử, bọn hắn thực lực cường hãn, địa vị cao cả!
Ba mươi sáu Kiếm Phong, 36 ngọn núi, phân biệt có 36 vị trưởng lão của Thần Kiếm Môn tọa trấn.
Trên 36 Kiếm Phong, có đệ tử nội môn, cũng có được đệ tử ngoại môn.
Đệ tử nội môn, mỗi ngày chỉ cần tu luyện, trong thời gian nhất định sẽ được cung cấp tài nguyên tu luyện.
Còn đệ tử ngoại môn, tuy có thể tu luyện, Thần Kiếm Môn cũng sẽ định thời gian cung cấp tài nguyên, nhưng đãi ngộ so với đệ tử nội môn là một trời một vực.