← Quay lại trang sách

Chương 345

Hơn nữa mỗi ngày đệ tử ngoại môn còn cần phụ trách các loại tạp vụ, chỉ có sau khi làm xong tạp vụ, mới có thời gian tu luyện.

Trên ba mươi sáu Kiếm Phong, mỗi phong luôn có đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn.

Tất cả đệ tử ngoại môn đều ở trên 36 Kiếm Phong, cho dù mỗi ngày làm chút tạp vụ cũng không quan trọng, thứ nhất có thể thân cận đệ tử nội môn, vận khí tốt còn sẽ được chỉ điểm.

Mặt khác nếu có thể được trưởng lão ưa thích, đến lúc đó cơ hội trở thành đệ tử nội môn sẽ lớn hơn nhiều.

Nhưng trên ba mươi sáu Kiếm Phong, Kiếm Phong thứ ba mươi sáu lại có chút kỳ lạ.

Trên Kiếm Phong khác, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn đông đảo, mỗi ngày náo nhiệt ồn ào, nơi này lại vắng ngắt.

- Trên Kiếm Phong thứ ba mươi sáu này, có Tô trưởng lão tọa trấn, nhưng không có bất luận đệ tử nội môn nào, càng không nói tới đệ tử thân truyền.

Rất nhiều đệ tử mới tới, vốn nghĩ đi vào Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, sẽ có cơ hội được đệ tử nội môn chỉ điểm, có thể được trưởng lão thưởng thức.

Nhưng sau khi bọn hắn đến mới biết, ở trên Kiếm Phong thứ ba mươi sáu chỉ có tạp dịch, mỗi ngày phải chịu trách nhiệm xử lý các loại tạp vụ ở nơi này, không được bất luận cơ hội tiến bộ nào.

Dần dà, bọn họ còn bị đệ tử ở Kiếm phong khác khi dễ.

Vốn thời điểm đám người Trương Khánh đến Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, có tổng cộng hơn trăm người, nhưng sau cùng lưu lại chỉ còn mười mấy người, không người nào nguyện ý tiếp tục ở lại nơi đây.

Nghe nói hết thảy bắt nguồn từ việc Tô trưởng lão xưa nay không thu đệ tử, đơn độc một mình.

Trong Thần Kiếm Môn, có người từng bất mãn Tô trưởng lão không thu đệ tử, còn độc chiếm Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, kết quả bị Tô trưởng lão đuổi đánh, nếu không phải chưởng môn ra mặt, sợ là đã bị Tô trưởng lão diệt sát.

Cộng thêm tính khí của Tô trưởng lão quái đản, bình thường không ai dám trêu chọc, từ đó về sau, tuy Tô trưởng lão không thu đệ tử, nhưng một người bá chiếm Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, cũng không ai dám nói cái gì.

Thần Kiếm Môn, vị trí Trung Châu, ở toàn bộ Trung Châu cũng là thế lực nhất lưu. Tô Dật từ trong miệng Tôn Khánh và Hứa Giai Tuệ đạt được rất nhiều tin tức.

Trung Châu!

Tô Dật run lên, trong Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, Trung Châu là thế lực mạnh nhất trong Lục Địa Tam Châu Nhất Hải, Thánh Sơn cũng ở Trung Châu, là thế lực mạnh nhất Trung Châu.

Không ngờ mình một phen trằn trọc, cuối cùng lại cách Thánh Sơn gần như vậy, cái này khiến trong lòng Tô Dật có chút xúc động.

- Thánh Sơn, một ngày nào đó ta sẽ đạp vào!

Một lát sau, trong lòng Tô Dật tự nói, ánh mắt kiên định.

- Các ngươi phải chú ý, Đằng Minh kia có thể sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tô Dật dặn dò mọi người.

- Không ngại, Đằng Minh đã bị thương, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không đến làm phiền chúng ta.

Hứa Giai Tuệ gật đầu, lại nhìn Tô Dật hỏi:

- Kiếm Phong thứ ba mươi sáu này, chung quanh còn có mấy ngọn núi, đều thuộc phạm vi của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, phong cảnh không tệ, ngươi nhàn rỗi mà nói, đều có thể đi tham quan, có điều những địa phương khác, thì không nên xông loạn, nếu không sẽ rất phiền phức.

- Đa tạ!

Tô Dật gật đầu, cáo từ rời đi.

- Thật mạnh, không biết lai lịch ra sao!

Đám người Tôn Khánh rung động, thiếu niên kia tuổi tác không kém bọn hắn bao nhiêu, thực lực lại cường hãn như vậy.

Tô Dật đi dạo bốn phía, đây là Thần Kiếm Môn, thế lực nhất lưu của Trung Châu, tuy không thể đi dạo khắp nơi, nhưng ít ra có thể ở phụ cận kiến thức một phen.

Phong cảnh tú lệ, cổ kính, có linh cầm dị thú xuyên qua.

Sau hai canh giờ, Tô Dật cũng không biết đi dạo đến nơi nào, như Hứa Giai Tuệ nói, trong phạm vi của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, thật đúng là không có người nào.

Bích thủy trời xanh, trong sơn phong có một cái hồ nước, xanh biếc trong vắt.

Một thân hình uyển chuyển bay tới mặt hồ, như Lăng Ba Tiên Tử, nhẹ nhàng phiêu miểu, tóc đen tung bay, váy màu da cam nhẹ nhàng, như Trích Tiên không dính khói lửa trần gian, khí chất xinh đẹp thoát trần.

Nữ tử tuổi cũng không lớn, đang múa kiếm, kiếm quang lấp lóe, khuôn mặt bình tĩnh, môi đỏ ướt át, đôi mắt sáng thanh tịnh như nước, hình chiếu trên mặt hồ, như lộ ra hơi nước mịt mờ.

Kiếm sáng lóng lánh, dáng người chập chờn, phác hoạ đường cong uyển chuyển.

Quanh người nữ tử có ánh sáng trong suốt rực rỡ, ở trên mặt hồ, một người một kiếm, tự nhiên thiên thành, như cảnh đẹp trong tranh!

Vù vù…

Kiếm quang chậm chạp, nhưng mỗi một đạo kiếm quang lướt đi, ở trên hư không xẹt qua một đường vòng cung, lại khiến người ta trầm luân si mê.

Kiếm quang vung vãi, tản mát tung bay ở trên mặt hồ, xa xa nhìn lên, giống như vô số cánh hoa vây quanh nàng xoay tròn, làm cho khí chất Trích Tiên càng thêm phiêu miểu, như tiên tử ở trên chín tầng trời buông xuống, khiến người ta tự ti mặc cảm, không dám tới gần.

- Giống như có người...

Trên sườn núi, Tô Dật hơi ngẩng đầu ngừng bước, cảm ứng được có khí tức ba động, không giống như đánh nhau, mà là có người đang tu hành.

Đây là Thần Kiếm Môn, thế lực nhất lưu của Trung Châu, chỉ ở dưới Thánh Sơn.

Trong lòng Tô Dật đang suy nghĩ, muốn nhìn xem thực lực chân chính của đệ tử Thần Kiếm Môn như thế nào.

Đằng Minh, Tôn Khánh… kia, dù sao cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, không đại biểu thực lực chân chính của Thần Kiếm Môn được.

Bỗng dưng, từ trên nham thạch, có một thú ảnh xuất hiện, lưỡi phun ra nuốt vào, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Dật.

Đây là một con Mãng Xà, toàn thân đen như mực, đầu rắn dữ tợn, một nửa thân thể ngẩng đầu đứng thẳng ở trên nham thạch, hai con ngươi phát ra ánh sáng yếu ớt, xen lẫn màu vàng kim nhạt, trong suốt giống như phỉ thúy.

Đôi cánh màu đen hơi mở rộng, phát ra hắc quang thăm thẳm, thâm thúy mà lóe sáng.

Oanh!

Con đại xà xuất hiện, nương theo khí tức cuồn cuộn, khiến lòng người phát run, linh hồn rung động.

- Cửu U Minh Xà!

Thời điểm con rắn xuất hiện, Tô Dật vô ý thức lui về phía sau mấy bước, nhìn trước mặt, ánh mắt không khỏi run lên, đây là con non Cửu U Minh Xà.

Cửu U Minh Xà, cường giả trong Yêu tộc, huyết mạch đủ để so sánh với Thương Lan Xích Kim Thú.

- Tự tiện xông vào nơi đây, ngươi muốn chết sao!

Cửu U Minh Xà ở trên cao nhìn xuống Tô Dật, ánh mắt mang theo cảnh cáo, khí tức khiếp người tràn ngập ra, khiến lòng người run rẩy.

- Vô ý mạo phạm.

Tô Dật có thể nghe hiểu thú ngữ, tu vi của Cửu U Minh Xà chỉ là Yêu Linh cảnh nhị trọng, nhưng người có thể có được con non Cửu U Minh Xà, địa vị ở Thần Kiếm Môn sẽ không đơn giản, Tô Dật không muốn trêu chọc phiền phức.

- Nhân loại, ngươi có thể hiểu lời ta nói?

Nghe vậy, ánh mắt Cửu U Minh Xà kinh ngạc, hai con ngươi trong suốt lấp lóe kim sắc.

- Cáo từ.

Tô Dật quay người, không muốn trì hoãn, miễn cho kinh động chủ nhân của Cửu U Minh Xà.

- Nhân loại, ngươi đến cùng là ai, vì sao có thể nghe hiểu ta nói, không trả lời ta thì không cần đi!