← Quay lại trang sách

Chương 351

Ầm!

Thân thể Uông Kỳ rơi xuống đất giống như diều đứt dây, tình cảnh vô cùng thê thảm, miệng kêu không ngừng nghỉ, toàn bộ cánh tay phải mềm nhũn, giống như là xương cốt đã triệt để vỡ nát.

Trên nắm tay Uông Kỳ cũng máu me đầm đìa, xương cốt vỡ vụn, xương cùng mau thịt đã hoàn toàn bị oanh nát thành một đoàn, xương trắng lộ ra, da tróc thịt bong, nhìn vô cùng hãi hùng khiếp vía!

Tình cảnh này khiến toàn trường ngây ra như phỗng, trong lúc nhất thời khó có thể lấy lại tinh thần.

Một tên đệ tử nội môn, thế mà bị một chiêu trọng thương như thế, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Hứa Giai Tuệ cũng trợn tròn mắt, không người nào từng ngờ tới kết quả sẽ là như vậy.

Đằng Minh cũng trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng giữa sân, thần sắc ngưng kết thật lâu.

- A!!!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức làm cho mọi người lấy lại tinh thần, nhất thời sắc mặt từng người đại biến.

- Tiểu tử kia rất quỷ dị, sư huynh, các ngươi hãy cùng tiến lên, cùng tiến lên!

Rất nhanh, Đằng Minh kinh hãi rống to, để cho người khác cùng tiến lên, nhưng bước chân lại là không tự chủ được lui ra phía sau.

- A!!! các ngươi lên cho ta, giết chết tiểu tử kia, giết!

Uông Kỳ kêu rên thảm thiết, giãy dụa bò lên, miệng tràn đầy máu tươi nhìn rất khiếp người, dùng thê lương hét lớn, khuôn mặt dữ tợn, giống như điên cuồng.

Cánh tay hắn đã bị hủy, trực tiếp hóa thành thịt vụn, không có còn khả năng khôi phục, bảo hắn về sau làm sao sử dụng kiếm? chuyện này bằng với phế hắn.

- Hưu hưu hưu hưu

Đằng Minh Hoà hét lớn, tám tên đệ tử nội môn còn lại cũng lập tức hoàn hồn, từng người âm thầm cắn môi, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm.

Bảo kiếm tràn ngập quang hoa, khuếch tán uy áp, nhìn rất bất phàm.

Tiểu tử này quỷ dị, đồng loạt ra tay!

Có thiếu niên quát khẽ, trong tay ngưng kết kiếm quyết.

- Ong ong

Nhất thời, có vô số thân ảnh nhanh chóng dùng đội hình hợp kích bao vây Tô Dật.

Bảo kiếm phát sáng, khí tức Bát Cổ Nguyên Huyền cảnh lan tràn ra, hội tụ vào một chỗ, nhìn rất có thanh thế.

- Hưu hưu hưu hưu

Kiếm khí tiêu xạ, sắc bén vút không, bao phủ về phía Tô Dật.

Tám đệ tử nội môn đồng thời ra tay, cùng nhau chèn ép Tô Dật.

Chuyện này khiến vẻ mặt Hứa Giai Tuệ trở nên nghiêm túc, không khỏi lo lắng cho Tô Dật.

Đạo đạo kiếm khí đồng thời cuốn tới, bao phủ bốn phương tám hướng.

Tô Dật sóng vai đứng ở giữa, mái tóc đen dài bay múa, cả người tràn ngập hàn ý.

Những thứ gọi là đệ tử nội môn này, thật là phách lối.

Tám người đồng thời xuất thủ, ra tay cũng toàn là sát chiêu!

Thật đúng là không sợ giết chết một đệ tử ngoại môn, căn bản không có để sự sống chết của đệ tử ngoại môn ở trong lòng, mạnh được yếu thua, không gì hơn cái này!

- Ông!

Nguyên khí quán chú vào tam xích trường kiếm trong tay, khiến phía trên trường kiếm của Tô Dật nhất thời dày đặc ánh sáng, một cỗ khí tức bén nhọn, quét sạch hết thảy tràn ra, mang theo một loại khí tức hàn băng, làm cho nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ xuống.

- Băng Ảnh Kiếm Quyết, Băng Ảnh Sát!

Cùng lúc đó, trong mắt Tô Dật bắn ra một đạo ánh sáng trắng, nắm chặt đoản kiếm dài bằng bàn tay, trong nháy mắt từng đạo từng đạo kiếm mang bắn ra bốn phương tám hướng.

- Vù vù.

Kiếm mang hội tụ, như hóa thành một đóa kiếm hoa nở rộ trên đỉnh đầu, mang theo khí tức băng hàn, sáng chói mà sắc bén!

- Keng keng keng keng.

Từng đạo từng đạo kiếm quang đụng vào nhau, âm thanh giao hưởng, tia lửa tung tóe.

Kiếm quang không ngừng đụng chạm cùng một chỗ, bộc phát ra khí tức cùng kình lực sắc bén khiếp người.

- Đinh đương đinh đương.

Rất nhanh sau đó, bốn phía có bảo kiếm rời khỏi tay rơi xuống.

Kiếm quang vỡ vụn, vô số thân ảnh bắn ngược mà ra, người còn ở giữa không trung, đã 'phốc phốc' thổ huyết.

Huyết vụ vung vãi, thân ảnh rơi rụng tứ tán, tóc tai lộn xộn, áo bào trên thân tả tơi, đều bị cắt nát, máu chảy dạt dào, có chỗ lộ ra xương trắng âm u, miệng vết thương máu thịt be bét.

- A!!!

Tám người kêu rên thảm thiết, bị trọng thương, trên thân mỗi người đều giống như trúng mười mấy kiếm, thương thế nghiêm trọng, chỉ còn lại tiếng kêu thảm hấp hối.

Toàn trường triệt để trợn tròn mắt.

Đám người Hứa Giai Tuệ, càng kinh hãi không thôi, toàn thân lạnh lẽo nhịn không được run rẩy.

Tam xích trường kiếm trong tay Tô Dật vấy máu, ánh mắt đỏ rực, tràn ngập hàn quang, không tiếp tục nhìn xuống đám người nằm kêu rên thảm thiết phía trên mặt đất, mà rút kiếm đi thẳng đến chỗ Đằng Minh.

Những thứ gọi là đệ tử nội môn Thần Kiếm môn này, chỉ có tu vi Nguyên Huyền cảnh tam tứ trọng, đối với thực lực Tô Dật bây giờ mà nói, không chịu nổi một kích.

Tuy Tô Dật lưu thủ không ít, nhưng lúc này cũng đã tức giận, muốn tuyệt đối chấn nhiếp một phen thì lúc ra tay không thể quá khách khí.

Thủ đoạn không vấy máu, sợ là không lấy được chấn nhiếp chính thức!

- Ngươi, ngươi muốn làm gì, chẳng mấy chốc ca ca ta sẽ thành đệ tử thân truyền, ngươi dám đụng đến ta, ca ca ta sẽ không bỏ qua ngươi.

Đằng Minh bên trong kinh hãi đang phát run, ánh mắt nhìn Tô Dật tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy lui về phía sau, lập tức hét lớn với bốn năm mươi tên đệ tử ngoại môn còn ở trong kinh hãi:

- Các ngươi còn lo lắng cái gì, nhanh đồng loạt ra tay giết tiểu tử kia, có chuyện gì ta phụ trách, nhanh tiến lên đi.

Bốn năm mươi tên đệ tử ngoại môn hai mặt nhìn nhau, mắt thấy đệ tử nội môn như Đằng Minh Hoà còn nằm chờ trên mặt đất kêu thảm, giờ phút này lại thấy chiến thần Tô Dật, thì làm sao dám lên trước, ngược lại đều không tự chủ được lui về phía sau.

- Ngươi muốn làm gì, ca ca ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.

Đằng Minh hoảng sợ, mắt thấy Tô Dật không ngừng tiến lên, thân thể run rẩy như nhũn ra, cảm giác giật mình từ đáy lòng lan tràn ra.

Hắn vốn cho là có đệ tử nội môn ra mặt, tiểu tử kia chết chắc, huống chi còn nhiều đệ tử nội môn như vậy.

Nhưng đánh chết Đằng Minh hắn cũng không nghĩ tới, kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của hắn.

- Một cước này, là thay Giai Tuệ cô nương trả lại ngươi!

Tô Dật đến trước người Đằng Minh, ánh mắt nghiêm nghị, trực tiếp đạp một chân ra.

- Ầm!

Tô Dật không có bao nhiêu khách khí, một cước này cũng không phải người như Đằng Minh có khả năng tránh thoát, âm thanh trầm đục nhất thời truyền ra, cứng rắn đá vào trên bụng Đằng Minh.

- A!

Theo một tiếng hét chói tai vang lêm, thân thể Đằng Minh nhất thời bị đánh bay, thời điểm đập trên mặt đất, cuồng thổ máu tươi, đau khổ ôm bụng dưới, kêu rên không nghỉ.

- Lần trước cho ngươi trả giá không đủ, lần này sẽ không thế nữa!

Tô Dật đi đến trước người Đằng Minh, nhàn nhạt mở miệng, tam xích trường kiếm trong tay cũng lập tức chém xuống.

- Xoẹt!

Kiếm quang lướt đi, phóng đại bên trong con ngươi, cánh tay phải được băng kín của Đằng Minh bị chặt đứt tới vai, máu tươi phọt ra.

- A!!!

Đằng Minh kêu gào tê tâm liệt phế, dưới đau nhức kịch liệt, mắt tối sầm lại, nhất thời ngất đi.

Ánh mắt mọi người run rẩy, thiếu niên kia, ra tay thật đúng là sắc bén vô tình.

- Hắn còn muốn làm gì?

Bỗng dưng, có người nhịn không được rùng mình, chỉ thấy thiếu niên chiến thần kia, toàn thân sát khí, đi về phía những đệ tử nội môn nằm trên mặt đất.