Chương 350
Xùy...
Một bóng người giống như mị ảnh, ở thời điểm Hứa Giai Tuệ rơi xuống đất, lập tức đỡ nàng lên.
Tô Dật dùng ống tay áo lau vết máu ở khóe miệng của Hứa Giai Tuệ, sắc mặt có chút doạ người.
- Đi mau, bọn họ có đệ tử nội môn, sẽ không bỏ qua ngươi, đi mau!
Hứa Giai Tuệ nhìn Tô Dật, khuôn mặt trắng bệch lo lắng, thúc giục Tô Dật rời đi.
Lấy thực lực của Tô Dật, Hứa Giai Tuệ hi vọng hắn có thể tránh thoát.
Đám người Uông Kỳ là đệ tử nội môn, bọn họ đối với một ngoại nhân, ra tay tuyệt đối sẽ không kiêng kị gì.
Cũng may bọn họ còn không biết Tô Dật là kẻ ngoại lai, bằng không sợ là còn nghiêm trọng hơn.
- Yên tâm đi, bọn họ còn không làm gì được ta!
Trong lòng Tô Dật cảm động, còn có chút áy náy khó chịu.
Nha đầu này trọng thương nặng như vậy, lại còn đang suy nghĩ cho mình, rất giống nha đầu Uyển Nhi kia.
Trong nháy mắt, Tô Dật không khỏi nhớ tới Uyển Nhi, trước mắt có chút hoảng hốt.
Một viên đan dược trị thương xuất hiện ở trong tay Tô Dật, không cho phép Giai Tuệ nói cái gì, nhét vào trong môi nàng, nghiêm mặt hỏi:
- Không cần kiêng kị, nói cho ta biết, là ai đánh ngươi bị thương thành như vậy?
Hứa Giai Tuệ vốn muốn nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của Tô Dật, không biết vì sao, cảm giác thiếu niên trước mắt giống như đại sơn thẳng tắp, có thể để cho nàng dựa vào.
Một loại tình cảm không hiểu xuất hiện ở trong lòng, cắm rễ nảy mầm mà nàng không hay biết, do dự một chút, Hứa Giai Tuệ nhìn Uông Kỳ nói:
- Là hắn, hắn gọi Uông Kỳ, đệ tử nội môn, là người giúp đỡ được Đằng Minh tìm tới.
- Uông Kỳ…
Theo ánh mắt của Hứa Giai Tuệ, Tô Dật nhìn Uông Kỳ, hắn đã sớm chú ý tới thiếu niên kia rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Giai Tuệ và Tô Dật trông lại, Uông Kỳ sớm đã có chút không vui, không kiên nhẫn nhướng mày, nhìn Tô Dật, mang theo ý cảnh cáo, gằn giọng lạnh nhạt nói:
- Nói nhảm đã nhiều rồi, là ngươi đả thương Đằng Minh đúng không, tự phế hai tay, ta có thể coi như sự tình này chưa từng xảy ra!
- Tự phế hai tay, ngươi tính là thứ gì!
Tô Dật liếc nhìn Uông Kỳ, vẻ mặt âm trầm hơn.
Uông Kỳ sững sờ, giống như không nghĩ tới, một đệ tử ngoại môn, lại dám nói chuyện với hắn như vậy, đây tuyệt đối là lần thứ nhất hắn gặp được.
Nhất thời sắc mặt của Uông Kỳ triệt để âm trầm xuống, trong mắt tràn ngập lãnh ý, nhìn chằm chằm Tô Dật, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên cuồng vọng phách lối, hiện tại đệ tử ngoại môn càng ngày càng không tưởng nổi, nên sửa trị một chút, đã như vậy, thì từ các ngươi bắt đầu đi, ngươi coi trọng nha đầu kia như vậy, vậy cùng nhau tự phế đi, ta ngược lại muốn xem xem, về sau đệ tử ngoại môn còn dám cuồng vọng như vậy hay không!
- Chỉ bằng ngươi, đủ tư cách sao?
Nhìn Uông Kỳ, trong mắt Tô Dật bắt đầu có hàn quang tuôn ra, lạnh nhạt nói:
- Không thể không nói, ngươi chọc giận ta!
Giờ phút này Tô Dật xác thực giận, Hứa Giai Tuệ trọng thương, triệt để chọc giận hắn.
Tô Dật vốn không muốn gây phiền phức, dù sao đây là Thần Kiếm Môn. Nhưng bây giờ những người kia hùng hổ dọa người, không chịu bỏ qua.
Đằng Minh đá Hứa Giai Tuệ một cước, Uông Kỳ muốn phế Hứa Giai Tuệ và mình, cái này khiến hắn hiểu rõ, xem như ngày hôm nay lui một bước, dàn xếp ổn thỏa, ngày sau bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua đám người Hứa Giai Tuệ.
Tiểu nha đầu trước mắt này, cùng mình chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng có ân cứu giúp, giờ phút này người bị thương nặng, bản thân khó bảo toàn, nhưng nàng còn nghĩ để cho mình thoát thân, muốn bảo hộ mình, cái này để Tô Dật lòng sinh ấm áp.
Nếu như về sau nha đầu này thật phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Tô Dật sẽ không tha thứ mình.
Mà muốn ngăn chặn hết thảy, Tô Dật biết, chỉ có chấn nhiếp tuyệt đối.
Chỉ có chấn nhiếp, mới có thể để bọn gia hỏa này e ngại.
Tuy đây là Thần Kiếm Môn, nhưng phiền phức đã chọc tới trước mặt, có người tuyên bố muốn phế mình, Tô Dật đã không thể nhịn được nữa, vậy thì không cần nhịn.
Mà nơi này dù sao cũng là Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, những đệ tử kia đến đây nháo sự, Tô Dật không tin sự việc làm lớn, thật không có chỗ nói rõ lí lẽ.
Nghe nói Tô trưởng lão kia tính khí không tốt, nếu thật làm lớn, đến lúc đó cũng không thể không đếm xỉa đến.
- Tiểu tử, ngươi còn dám phách lối, một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, Uông Kỳ sư huynh giết ngươi, chẳng khác gì giết một con chó, ngày hôm nay ngươi sẽ trả giá đắt!
Đằng Minh sớm đã không nhịn được, thần sắc âm ầm, tiểu tử này ở trước mặt Uông Kỳ còn dám phách lối, quả thực là muốn chết.
- Xem ra cho ngươi giáo huấn quá nhẹ, chỉ trách ta, tốt, rất tốt!
Tô Dật nhìn Đằng Minh, gằn từng chữ nói, tiếng nói giống như từ trong địa ngục truyền ra, mang theo hơi lạnh ghê người, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn về phía một thanh trường kiếm cách đó không xa.
Nghe Tô Dật nói, lại nhìn ánh mắt của đối phương, lông tơ của Đằng Minh dựng thẳng, trong lòng nhịn không được rùng mình.
Oanh!
Dưới chân nguyên khí tuôn ra, Tô Dật một chân đập mạnh, nguyên khí từ bàn chân lướt đi, trường kiếm từ mặt đất bắn lên.
Tô Dật đưa tay, trong lòng bàn tay có nguyên khí ba động, hóa thành vòng xoáy cuốn lấy trường kiếm.
Nhìn thấy một màn này, đám người Uông Kỳ âm thầm biến sắc.
Chiêu này nhìn như đơn giản, nhưng bọn hắn đều rõ ràng, bên trong cần khống chế cực kỳ tinh chuẩn, còn cần nguyên khí hùng hồn, đổi lại bọn họ, không nhất định có thể thành công.
Nắm chắc trường kiếm, ánh mắt Tô Dật nhìn Đằng Minh, từng bước một tiến về phía trước.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì!
Nhìn Tô Dật đi đến, Đằng Minh giật mình, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
- Một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, lại dám cuồng vọng như vậy, muốn chết!
Uông Kỳ lạnh nhạt nói, mắt lộ ra hàn ý, bàn chân chĩa xuống đất, có nguyên khí dâng lên, thân hình bay lên không trung mấy trượng, giống như từ giữa không trung đáp xuống.
Oanh!
Cùng lúc, Uông Kỳ vung tay, quyền ấn trực tiếp đánh tới ngực Tô Dật.
Một quyền này, như mãnh hổ chụp mồi, tấn mãnh mà sắc bén!
Nắm tay ẩn chứa kình lực, cực kỳ cường hãn, để không khí vang lên âm thanh ô ô!
⚝ ✽ ⚝
Nhưng thời điểm nắm tay của Uông Kỳ sắp đánh trúng ngực Tô Dật, một nắm tay đỏ thẫm bạo phát, rắn rắn chắc chắc va chạm.
Xoạt xoạt...
Thanh âm trầm đục vang lên, xen lẫn tiếng xương cốt vỡ vụn.
- A…
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, đâm xuyên bầu trời hoàng hôn yên tĩnh.
Phốc… trong miệng Uông Kỳ phun một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài.