← Quay lại trang sách

Chương 360

Lúc này Trương Khánh nghe thấy Tô Dật không chỉ không có tự giác, ngược lại còn muốn hỏi trưởng lão muốn Kiếm Chi Cơ Sở, nên nhất thời hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Trưởng lão tiên phong đạo cốt cũng sững sờ, trong lòng ông ta cũng tuyệt đối không nghĩ đến một tên đệ tử ngoại môn hỏi ông Kiếm Chi Cơ Sở, còn nói thẳng không có điểm tích lũy.

Nếu không cho, cũng có vẻ hơi không tốt, đường đường trưởng lão, sẽ bị người nói là hẹp hòi.

- Người nào có Kiếm Chi Cơ Sở, cho vị đệ tử này đi, hắn cần mẫn hiếu học như thế, đáng để cổ vũ.

Trưởng lão mở miệng với mấy đệ tử lâu năm sau lưng một câu, đúng là trên người ông ta không có Kiếm Chi Cơ Sở.

Trong đám đệ tử lâu năm này, có một thanh niên chừng ba mươi tuổi, nhìn qua Tô Dật, ánh mắt nổi lên một chút ánh sáng, trong tay lập tức xuất hiện một vòng ánh sáng, ném cho Tô Dật.

Quang mang lấp lóe, trực tiếp lướt đến trước mặt Tô Dật, giống như là có người nâng nó lên vậy, không sai chút nào.

- Đa tạ trưởng lão.

Tô Dật đưa tay dò xét, cầm vật ném đến nắm vào trong tay.

Theo một cỗ xung lực tràn vào lòng bàn tay, ánh mắt Tô Dật hơi động, nhưng thần sắc không lộ ra dấu vết, nguyên khí trong lòng bàn tay phun trào, lặng yên hóa giải cỗ xung lực kia, không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào.

- A!

Lần này đến lượt thanh niên kia kinh ngạc, lá gan tên đệ tử ngoại môn này không nhỏ, hắn có ý mượn cơ hội này cho cái tên đệ tử ngoại môn kia một chút khó chịu, tiện thể để trong lòng tên đệ tử ngoại môn này phải mang kính sợ trưởng lão, không thể mở lời lung tung.

Bởi vậy, lúc thanh niên này cho Tô Dật Kiếm Chi Cơ Sở, đã ẩn chứa một số ám kình bên trên, hắn nghĩ như vậy đủ để cho một tên đệ tử ngoại môn có chút khó chịu.

Nhưng kết quả là tên đệ tử ngoại môn kia giống như phong khinh vân đạm, chuyện này khiến thanh niên kia không thể không kinh ngạc.

Thanh niên giấu giếm ám kình, làm sao giấu giếm được con mắt vị trưởng lão tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng, giờ phút này nhìn Tô Dật phong khinh vân đạm, trong mắt lại có một vòng hào quang loé lên lần nữa.

Mà tất cả chuyện này, đệ tử xung quanh đều không biết được.

Ánh mắt Tô Dật quan sát vật trong tay một chút, đây là một quyển trục, chất liệu đặc thù, hẳn là một loại da Man Yêu Thú nào đó luyện chế thành, phía trên có ghi Kiếm Chi Cơ Sở.

Sau khi thu quyển trục vào trong ngực, hai tay Tô Dật ôm quyền, nhìn trưởng lão râu bạc trắng, tiếp tục hỏi:

- Trưởng lão, đệ tử có mấy vấn đề có thể hỏi không?

- Còn muốn hỏi!

Người khác đưa mắt nhìn nhau, tên đệ tử ngoại môn này, thật đúng là quá tự nhiên, lá gan thật sự không nhỏ.

- Có thể.

Thần sắc vị trưởng lão này vẫn giống như trước đây hoàn toàn không có chấn động, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

- Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, đảng côn sáo bổng, không biết trưởng lão cho rằng binh khí nào mạnh hơn!

Tô Dật hỏi.

- Đến cùng tên này muốn làm cái gì?

Sau khi vấn đề này hỏi ra, toàn trường cũng không nhịn được rối loạn lên.

Đây chính là Thần Kiếm môn, lấy kiếm vi tôn, thế mà tên đệ tử ngoại môn này dám ở trước mặt trưởng lão hỏi vấn đề này.

Trưởng lão cũng kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không lộ ra dấu vết, chỉ có ánh mắt nhìn Tô Dật càng sáng hơn một ít, trả lời:

- Binh khí không có yếu mạnh, quyết định ở người chứ không quyết định ở vũ khí, kiếm giữ thần thái, nhân thần đều thích, chí tôn chí quý, đạo nghệ tinh thâm, liền đi vào truyền kỳ!

- Như thế nào là kiếm pháp cao thâm?

Tô Dật tiếp tục hỏi.

- Đồn đãi người kiếm hợp nhất, kiếm thần hợp nhất!

Trưởng lão đáp lại.

- Xin hỏi trưởng lão, là kiếm pháp quan trọng, hay là công pháp quan trọng!

Tô Dật hỏi.

- Luyện kiếm không luyện công, tất cả thành công dã tràng, nhưng cũng có ngoại lệ, có người từng lấy thân thể nhập đạo, cũng có người lấy kiếm nhập đạo.

Trưởng lão tiếp tục trả lời.

- Nếu không có danh sư, có thể thành công hay không!

Tô Dật hỏi.

- Khổ luyện mười năm, không bằng danh sư chỉ điểm một cái!

Trưởng lão mở miệng, tiếng nói hơi chút dừng lại, tiếp tục nói:

- Cũng có người nói, sư phụ dẫn vào cửa, người tu hành thuận lợi, giống như tập kiếm, kiếm pháp dễ truyền, kiếm thế, tinh thần lại khó dạy.

Vốn là hai mặt nhìn nhau, làm Kiếm Đường bạo động, nhưng giờ phút này Tô Dật và trưởng lão trả lời vấn đề, dần dần khiến bầu không khí an tĩnh lại.

Ngay cả mấy đệ tử lớn tuổi, cũng đều nghiêm túc lắng nghe.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề như vậy, cho dù có nghĩ tới, thì từ trước tới giờ cũng không dám mở miệng hỏi.

Bây giờ, tên đệ tử ngoại môn mở miệng hỏi, nên bọn họ cũng muốn biết đáp án.

Tô Dật hơi chớp mắt nhìn trưởng lão, tiếp tục hỏi:

- Vậy thiên tư quan trọng, hay là tự thân ma luyện quan trọng?

Tô Dật rất xem trọng vấn đề này. Bên trong Man Thành, Thánh Sơn Vương Toàn Đức nói, hắn chỉ có thiên tư là tạp dịch, trở thành cường giả, chỉ có thể là vọng tưởng.

Nhưng Tô Dật chưa bao giờ tin tưởng tất cả những thứ này, giờ phút này hắn muốn biết ý nghĩ của cường giả khác.

- Tự nhiên thiên tư quan trọng nhất.

Trưởng lão mở miệng, thanh âm to rõ, vang vọng toàn trường.

Các đệ tử gật đầu, thiên tư quyết định hết thảy.

Những người có thiên tư tuyệt hảo bên trong sơn môn, kinh khủng bực nào, đã sớm siêu việt hơn xa bọn họ.

- Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy sao?

Ánh sáng trong mắt Tô Dật có chút tối nhạt, nhưng không phải bởi vì tất cả mọi người nghĩ như vậy mà thất vọng.

- Vạn sự đều có đặc biệt, giống như ta vừa mới nói, có người từng lấy thân thể nhập đạo, cũng có người lấy kiếm nhập đạo.

Đúng lúc này, vị này trưởng lão tiên phong đạo cốt dùng tay vuốt nhẹ râu bạc trắng, ánh mắt một mực rơi vào trên người Tô Dật, tiếp tục nói:

- Chỉ cần trải qua ma luyện đầy đủ, liền có thể bức ra tiềm lực vô tận của thân thể, thế giới thiên hình vạn trạng, ba ngàn đại đạo, lấy một mà đi, đều có thể có tư cách, chỉ có điều người thành công, như cá vượt long môn, ít càng thêm ít!

Tô Dật trầm tư, có chút hiểu ra, trong mắt có quang mang lấp lóe.

- Tốt, hôm nay tới đây thôi, đều giải tán đi!

Tô Dật còn muốn hỏi cái gì, nhưng trưởng lão đã mở miệng, mắt nhìn Tô Dật, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Bẩm trưởng lão, đệ tử Tô Dật.

Tô Dật gật đầu, ôm quyền hành lễ.

- Tô Dật

Trưởng lão thấp giọng nói rồi mỉm cười, sau đó ánh mắt mới từ trên người Tô Dật rời đi, mang theo đệ tử đi.

- Cung tiễn trưởng lão!

Chúng đệ tử hành lễ, ánh mắt kính sợ cung tiễn.

Mà giờ phút này Trương Khánh lại đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi to như hạt đậu từ cái trán ứa ra, dọa đến mức trái tim đều muốn nhảy ra.

Trương Khánh nhìn lão giả rời đi, lúc này mới buông lỏng một hơi, như được tha tội.

- Vị trưởng lão này là ai?

Tô Dật hỏi Trương Khánh, ấn tượng của hắn đối vị trưởng lão tiên phong đạo cốt này ngược lại có chút không tệ.

- Đây là Doanh Đãng trưởng lão phía trên Tam Thập Ngũ Kiếm Phong!

Ánh mắt Trương Khánh tràn ngập kính sợ, nói với Tô Dật:

- Doanh Đãng trưởng lão rất không đơn giản, trong những đệ tử dùng kiếm tháp lưu danh, liền có mấy người ở trên Tam Thập Ngũ Kiếm Phong, còn có tồn tại xếp hạng mười vị trí đầu.

- Doanh Đãng trưởng lão.

Giờ khắc này, Tô Dật cũng không nhịn được sững sờ, trưởng lão tiên phong đạo cốt kia, giống như thế ngoại cao nhân, lại là Doanh Đãng trưởng lão, cái này cũng quá tương phản đi.

- Tô Dật, hình như đã nghe nói qua cái tên này!

- Ta cũng cảm thấy giống như đã nghe nói qua.

Doanh Đãng trưởng lão rời đi, bên trong Kiếm Đường có không ít ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật.