← Quay lại trang sách

Chương 366

Hay là ngươi ra tay trước đi, để ta ra tay, sợ rằng ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Vào lúc này, vẻ mặt Tô Dật rất bình tĩnh, mái tóc đen cùng áo bào bay phấp phới, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch.

- Thật ngạo mạn!

- Chuẩn bị ra tay rồi!

- Tô Dật này có thể là đối thủ của Hoắc Đông Thu sao?

Những ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu khởi động, chăm chú nhìn giữa sân, sợ sẽ bỏ qua những chuyện sắp xảy ra, toàn bộ quảng trường hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả những con yêu thú phi hành cực kì dữ tợn, độc chiếm cả bầu trời bên trên cũng an tĩnh.

Bầu không khí căng cứng, không khí giống như bị đè nát.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu Hoắc Đông Thu tức giận, một khi ra tay, thì tuyệt đối là thế công mạnh mẽ, không hề nể nang, chắc chắn sẽ đánh bại Tô Dật dễ như trở bàn tay.

Một đệ tử ngoại môn ngông cuồng như vậy, có thật sự có vốn liếng để ngông cuồng hay không, hay là hắn bị điên? Dám không nhìn đệ tử thân truyền vào mắt, chắc chắn sẽ phải nhận hậu quả.

- Đinh đang!

Đột nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên, trong đám người vây xem có một đệ tử, tóc của hắn bay bay lên, một thứ linh tinh gì đó rơi xuống mặt đất.

Âm thanh này xé rách bầu không khí căng cứng.

- Vù vù!

Giông tố nổi lên, Hoắc Đông Thu chuyển động, trong tay nắm chặt bảo kiếm, bàn chân dẫm một cái xuống mặt đất, màu xanh của nguyên khí thuộc tính Mộc nổ tung dưới chân.

- Xoẹt…

Năng lượng nguyên khí mênh mông chấn động, hình thành sức mạnh công kích khủng bố, khiến dáng vẻ Hoắc Đông Thu giống như một con báo đi săn, cơ thể hóa thành một vòng tàn ảnh, nổ ra bắn về phía Tô Dật.

Đồng thời, bảo kiếm trong tay Hoắc Đông Thu lóe lên, ánh sáng xanh chói mắt tràn ra, mũi kiếm chưa tới, nhưng kiếm quang đã nổ bắn ra, dường như chỉ trong nháy mắt đã tới cổ họng Tô Dật.

- Hưu!

Kiếm quang xé rách không khí, thế công sắc bén mà ác liệt, sau đó kiếm quang mang theo hơi thở sôi trào mãnh liệt, giống như đang khuấy động sóng biển, mang theo khí thế dời núi lấp biển.

Tất cả xung quanh nín thở chờ đợi, ánh mắt nhìn chăm chú, mọi người không nhịn được hít một hơi lạnh vì Tô Dật.

Chỉ có hàn ý trong mắt đệ tử Thập Ngũ Kiếm Phong là càng ngày càng đậm.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần sư huynh Hoắc Đông Thu ra tay, sợ là tên nhóc kia sẽ tiêu tùng.

- Không ổn, phải làm sao bây giờ?!

Ánh mắt Trương Khánh thay đổi, dần trở nên trắng bệch.

Hắn đứng sau lưng Tô Dật, dù ở xa cũng cảm nhận được sức mạnh như dời núi lấp biển kia đang đánh thẳng tới.

Chỉ là một chút dư âm hơi thở mà cũng khiến lông tơ của hắn dựng đứng cả lên.

Đám người đứng ngoài xem đổ dồn ánh mắt xuống dưới sân, kiếm quang của Hoắc Đông Thu nhanh như chớp xuất hiện trước cổ họng Tô Dật, kiếm quang ác liệt, vô cùng hung hăng.

Thế công mãnh liệt, giống như dời núi lấp biển!

Sau khi tất cả mọi người ngừng thở, trong lòng run rẩy dữ dội, thì chỉ thấy một đạo kiếm quang lóe lên, nhưng không hề xuất hiện hình ảnh Tô Dật bị kiếm đâm xuyên cổ họng, ngược lại, ngay tại lúc mũi kiếm kia cách cổ họng của Tô Dật chưa đến nửa tấc, đầu của Tô Dật giống như hình ảnh lặng yên biến mất không thấy gì nữa, như là bị gió thổi tan đi.

Đồng thời, bảo kiếm trong tay Hoắc Đồng Thu cũng như bị đọng lại, trực tiếp đông cứng, không thể tiến thêm nửa phần!

Chớp mắt tiếp theo, vô cùng quái dị, vạn người mở mắt nhìn trừng trừng, thân thể Tô Dật vừa đứng nguyên một bên, hai chân chưa từng di chuyển một chút nào, chỉ là nghiêng đi thân thể đang phải hứng chịu mũi kiếm kia, tránh khỏi một mũi kiếm lao nhanh như chớp.

Cùng lúc đó, ánh mắt tất cả rõ ràng thấy được, một bàn tay túm lấy cổ tay Hoắc Đông Thu, cầm chặt cổ tay hắn.

Dường như vì bị bàn tay đó túm lấy, nên bảo kiếm trong tay Hoắc Đông Thu bị cưỡng chế trấn áp, rất khó để tiến thêm một chút nào nữa.

Một đường kiếm mang theo khí thế dời núi lấp biển kia cũng biến mất không dấu vết.

Tất cả ánh mắt nhìn theo bàn tay đang di chuyển, bỗng nhiên dừng lại trên thân hình cứng cỏi thẳng tắp của thiếu niên.

Thiếu niên tóc đen khẽ nhúc nhích, áo bào trên người tung bay phần phật!

Ngay lập tức, đám người vây xem trở nên xôn xao, đôi mắt rung động.

Trong một chớp mắt này, dường như Hoắc Đông Thu cảm nhận được cái gì, đáy mắt nổi lên một vòng ánh sáng xanh, con ngươi thít chặt.

Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tô Dật hiện lên một đường cong lạnh lẽo, từ trong mắt hắn, một vòng ánh sáng màu đỏ rực tuôn ra.

- Đùng!

Trong nháy mắt, một luồng hơi thở cuồn cuộn tràn ra, trong cơ thể lan tràn một luồng khí nóng như lửa đang thiêu đốt, mang theo hơi thở lớn lao uy nghiêm, như không tha thứ cho sự khiêu khích Hoàng giả, bá đạo mà ác liệt, uy nghiêm mà hủy diệt!

Hai con ngươi đột nhiên đỏ hồng như lửa, giờ phút này, trong cơ thể Tô Dật cuộn trào lên ý nghĩ chiến đấu, dần dần bành trước trong lồng ngực.

Thân thể gầy gò đứng thẳng tắp, mái tóc đen bay múa phần phật, áo bào phấp phới trong luồng gió mạnh mẽ vô song càn quét mọi thứ, tự nhiên khiến cho người khác phải có cảm giác run rẩy.

Cảm nhận được hơi thở trước mặt này, hai con ngươi Hoắc Đông Thu đột ngột thít chặt, trên mặt không tự chủ được mà hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng càng rung động phát run, từ sâu trong tâm hồn tràn ra cảm giác bất an.

Nhưng Hoắc Đông Thu cũng không phải kẻ vô dụng, với thân phận đệ tử thân truyền, chắc chắn phải là người có trình độ, cũng là đại biểu cho thế hệ có thực lực tuyệt đối trong Thần Kiếm Môn.

Trong nháy mắt, Hoắc Đông Thu cắn chặt răng, tay trái rung lên, năm ngón tay nắm chặt, nắm tay bộc phát ánh sáng xanh, nổ tung lao ra.

Nhưng lúc Hoắc Đông Thu đấm một đấm kia, phía trước chợt lóe lên một vòng ánh sáng đỏ rực lóa mắt, một nắm đấm cũng đột ngột bay tới.

Nắm đấm được bao phủ bởi ánh sáng đỏ rực này mang theo hơi thở mạnh mẽ, làm không gian xung quan cũng nổi lên những gợn sóng chấn động nhỏ,

- Oanh!

Gần như trong gang tấc, hai đấm lập tức đụng nhau, một tiếng vang trầm đục vang lên, như sấm rền nổ vang.

- Ầm!

Âm thanh như sấm đánh, sức mạnh đánh sâu vào, nền đá rạn nứt, từng âm thanh ken két lan ra từ dưới lòng đất, lấy Tô Dật và Hoắc Đông Thu làm trung tâm, vô số kẽ nứt trên nền đất bắt đầu lan tràn, giống như mạng nhện.

- Xoạt, xoạt…

- Phốc…

Cũng trong cùng một lúc, đám người đứng xem thấy thân thể Hoắc Đông Thu bay ngược ra, trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, giống như một thiên thạch rơi xuống đất ở đằng xa.

Thân thể Hoắc Đông Thu rơi xuống chỗ đó, còn trượt dài trên mặt đất mấy mét mới dừng lại được.

Những nơi hắn bay qua, khe hở trên mặt đất cũng nổ tung, không ngừng tràn ra, đá vụn bị khuấy động, bụi đất tung bay.

Hình ảnh này vừa xảy ra, đám người vây xem giật mình kinh sợ.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn theo thân thể Hoắc Đông Thu đang chật vật không chịu nổi, tóc tai bù xù, trong miệng máu me đầm đìa.

Khiến cho người ta kinh hãi nhất là, bàn tay trái của Hoắc Đông Thu tràn đầy máu tươi, da tróc thịt bong, có thể thấy được cả xương trắng bên trong lộ ra.

Một đấm, đánh trọng thương Hoắc Đông Thu.

Càng quan trọng hơn là, khi hai nắm đấm đụng nhau, Hoắc Đông Thu có tu vi Nguyên Linh cảnh nhị trọng lại bị đánh nát tay, kiểu này phải cần sức mạnh kinh khủng tới mức nào mới có thể làm được.

- Phốc phốc…

Hoắc Đông Thu không ngừng nôn ra máu, cố nén đau nhức dữ dội, giãy dụa muốn đứng lên, khuôn mặt trắng bệch, đau nhức vặn vẹo, khiến khuôn mặt đẹp trai có thêm mấy phần dữ tợn.

Tất cả mọi người ngẩn ra, khuôn mặt co rút, trong lòng cuồng loạn!

Cái kết quả này vượt qua khỏi dự liệu của mọi người!