Chương 367
Mắt thấy Hoắc Đông Thu gian nan giằng co, trên thân máu me đầm đìa, khóe miệng đỏ chót, lại nhìn bàn tay gần như muốn nát bét ra, lộ ra xương trắng hếu dọa người, người vây xem bốn phía không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Giờ phút này, trong lòng những đệ tử nội môn của Thập Ngũ Kiếm Phong vô cùng mâu thuẫn.
Một đám đệ tử nội môn này vốn có lòng tin mười phần.
Nhưng lúc này, những đệ tử nội môn trên Thập Ngũ Kiếm Phong, vốn trên mặt ai cũng treo một nụ cười lạnh, mà giờ nó đã sớm bị thay thế bằng vẻ kinh hãi, lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Bọn họ vốn còn muốn ra tay, nhưng vào lúc này trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Nhất là thanh niên thân hình chắc nịch kia, là đệ tử nội môn có tu vi Nguyên Linh cảnh nhất trọng, giờ phút này nhìn tình cảnh của Hoắc Đông Thu lại càng rùng mình.
Hoắc Đông Thu mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, mà chỉ một chiêu đã có kết cục như vậy, nếu vừa nãy hắn không biết sống chết mà ra tay, chỉ sợ lúc này không biết đã thảm tới mức nào rồi, e rẳng tình cảnh của hắn càng thảm hơn sư huynh Hoắc Đông Thu của hắn nhiều.
Một chiêu đánh Hoắc Đông Thu bị thương, thực lực như vậy, còn gì cần phải chứng minh nữa.
Đây tuyệt đối không phải là một đệ tử ngoại môn ngạo mạn, hắn có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.
Miệng của Trương Khánh đã mở thành hình tròn, cái cằm muốn rớt xuống.
Mắt thấy mọi chuyện trước mặt, Trương Khánh không nhịn được mà dùng sức dụi mắt, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Bụi đất tung bay bốn phía chậm rãi rơi xuống, bóng dáng Tô Dật xuất hiện, trên thân mặc một bộ quần áo của đệ tử ngoại môn cũng không che giấu được luồng khí chất đặc biệt.
Thanh bảo kiếm bất phàm của Hoắc Đông Thu, chẳng biết đã xuất hiện trong tay của Tô Dật từ bao giờ.
Một thanh bảo kiếm này có giá trị liên thành, Tô Dật cũng không muốn buông tha.
Tất cả mọi người nhìn trừng trừng, mắt nhìn chàng trai gầy gò đang vác một thanh kiếm không hoàn chỉnh trong tay cùng với Hoắc Đông Thu đang chật vật thê thảm, hình thành sự đối lập rõ ràng.
Ở đây không có kẻ đần, trong lòng ai cũng hiểu rõ, có thể dùng một chiêu đánh bại đệ tử thân truyền như Hoắc Đông Thu, thực lực như vậy vượt xa Hoắc Đông Thu.
Mà Hoắc Đông Thu đã đạt tu vi Nguyên Linh cảnh nhị trọng, nhưng lại thất bại thê thảm trong tay Tô Dật.
Tô Dật đã vượt qua Hoắc Đông Thu, như vậy tu vi của Tô Dật chắc chắn phải nằm trong khoảng Siêu việt Nguyên Linh cảnh.
Cho dù chỉ là phỏng đoán thì tu vi của Tô Dật sợ là cũng phải ở khoảng Tam Nguyên Linh cảnh, nếu không thì làm sao đánh bại được Hoắc Đông Thu trong một chiêu như vậy!
Vừa nghĩ tới đó, không ít người ở đây lập tức hít vào một hơi khí lạnh, cả người run rẩy, lại hướng ánh mắt nhìn về phía Tô Dật một lần nữa, tất cả đều cảm thấy rung động.
Hoắc Đông Thu đã qua hai mươi tuổi, đã là Nguyên Linh cảnh nhị trọng, trong toàn bộ Thần Kiếm Môn, hắn đã là một sự tồn tại siêu việt, thân phận đệ tử thân truyền không cần nói cũng biết.
Mà nhìn tuổi tác của Tô Dật, có lẽ mới mười lăm mười sáu tuổi, mà đã có tu vi Tam Nguyên Linh cảnh.
So sánh kiểu này, có không ít người trong lòng cảm thấy sợ hãi, tự dưng rùng mình một cái.
Tu vi và thiên tư bậc này, phóng mắt nhìn toàn bộ Thần Kiếm Môn, chắc cũng so với cấp bậc yêu nghiệt tồn tại!
- Thật mạnh!
Ở trên tầng trời thấp phía xa, trên lưng một con yêu thú phi hành xinh đẹp, mấy thanh niên có vẻ uy nghiêm sắc bén để lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, cái cằm rơi xuống vì kinh ngạc tới mức không thu về được, mặt mũi tràn đầy kinh sợ!
- Rất đẹp trai!
Dưới sân, không thiếu vài nữ đệ tử nhìn thiếu niên gầy gò nhưng thẳng tắp cứng cỏi kia đầy rung động, ánh mắt nổi lên gợn sóng.
Trên quảng trường, những đệ tử nội môn và ngoại môn đệ tử bị Tô Dật dạy dỗ trong Kiếm đường vốn còn mang oán hận không dứt.
Nhưng bây giờ, bọn họ tận mắt thấy đệ tử thân truyền Hoắc Đông Thu có tu vị Nguyên Linh cảnh nhị trọng cũng bị Tô Dật kia dùng một chiêu đánh bại dễ như trở bàn tay, bị trọng thương, oán hận trong lòng bọn họ bị thay thế bằng sợ hãi.
Ánh mắt Tô Dật có hơi lay động.
Vừa nãy ra tay, Tô Dật không sử dụng con át chủ bài, cũng không có sử dụng toàn bộ sức mạnh của Tam Nguyên Linh cảnh, chỉ xuất ra sức mạnh của toàn bộ tu vi Nguyên Linh cảnh nhị trọng mà thôi.
Tô Dật muốn nhìn thử xem với tu vi hiện tại của mình, so với người nổi bật cùng thế hẹ bên trong Thần Kiếm Môn, kết quả sẽ như thế nào!
Mà kết quả này, khiến cho Tô Dật rất hài lòng.
Tô Dật tự biết, tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ Hỗn Nguyên chí công, bắt nguồn từ bản thân, bắt nguồn từ con đường ma luyện của hắn.
- Phù…
Không có bao nhiêu mừng rỡ, Tô Dật hít vào một hơi thật sâu.
Đánh bại Hoắc Đông Thu không có gì đáng để ăn mừng cả, Hoắc Đông Thu này ở Thần Kiếm Môn dù là người nổi bật trong cùng thế hệ, nhưng cũng không phải là kẻ đáng sợ nhất trong Thần Kiếm Môn.
Huống chi, Thánh Sơn còn mạnh hơn Thần Kiếm Môn.
Tô Dật muốn đi vào Thánh Sơn, không chỉ phải đánh bại những người cùng thế hệ trong Thánh Sơn, Tô Dật cần thực lực tuyệt đối, chứ không phải việc đánh bại những người cùng thế hệ.
Sau đó, trong lúc đám người vây xem còn đang ngơ ngác, ánh mắt của Tô Dật nhìn về phía đám đệ tử trên Thập Ngũ Kiếm Phong đang đứng xem trò hay, đôi mắt chầm chậm lướt qua từng người, âm thanh mang theo sự lạnh lẽo vang lên:
- Mang tất cả túi không gian trên người các ngươi ra, ta thay các ngươi bảo quản!
⚝ ✽ ⚝
Nghe Tô Dật nói, tất cả mọi người sửng sốt.
Đám thiếu niên của Thập Ngũ Kiếm Phong lại càng sửng sốt, ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó mới hai mặt nhìn nhau, sắc mặt xanh xám trắng bệch.
- Ngươi đừng có quá đáng!
Cuối cùng những đệ tử nội môn này mới hiểu ra, đây là Tô Dật muốn đoạt túi không gian của bọn họ, còn muốn chính bọn họ tự giao ra.
Nếu giao hết ra, vậy những món đồ tùy thân của bọn họ cũng bị lấy đi sạch sành sanh.
Nếu bình thường có đệ tử ngoại môn dám cướp trắng túi không gian của bọn họ như vậy, bọn họ sẽ cười rớt răng hàm, sau đó dạy cho kẻ đó một bài học.
Nhưng giờ phút này, không có một đệ tử nào của Thập Ngũ Kiếm Phong bật cười, trên mặt bọn họ chỉ có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
- Nếu đã như vậy, thì ta không thể làm gì khác hơn là tự mình lấy thôi.
Tô Dật không dây dưa nhiều, lời vừa nói xong, từ dưới bàn chân đã tuôn ra tiên khí, bóng dáng tựa ma quỷ, lập tức đánh tới một người gần nhất.
- Cẩn thận…
Ba kẻ Nguyên Linh cảnh nhất trọng biến sắc, lập tức hét lớn một tiếng.
- Ầm!
Nhưng mà bọn họ không tới kịp, một đấm kia của Tô Dật đã nện lên người một đệ tử nội môn gần nhất, “phịch một tiếng, kẻ đó thổ huyết bắn ngược ra ngoài, miệng kêu rên thê thảm.
- Quá đáng! Mọi người cùng nhau xông lên!
- Kẻ sĩ chịu chết không chịu nhục!
- Tất cả tiến lên!
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, những đệ tử nội môn của Thập Ngũ Kiếm Phong cũng không phải kẻ vô dụng, lập tức phản ứng lại.
Kẻ sĩ chịu chết không chịu nhục, những đệ tử này đều đang ở độ tuổi khỏe mạnh tràn đầy tinh thần, không chịu nổi nhục nhã này.
- Vù vù…
Trong chốc lát, từng luồng kiếm quang xen lẫn, từng luồn hơi thở ngút trời hội tụ, âm thanh chấn động quảng trường!
Tất cả đệ tử của Thập Ngũ Kiếm Phong kết hợp lại, từng luồn kiếm quang lướt đi, cắt đứt không khí.
Nguyên khí bên ngoài ngưng lại, có người ngưng tụ nguyên khí thành một vòng sáng bảo vệ bản thân.
Nguyên khí dưới chân Tô Dật chớp động, từ trong cơn lốc bước ra.