Chương 372
Hứa Giai Tuệ nói, nếu như thật sự có thể giành được một vị trí tốt, đến lúc đó cũng không uổng công Tô trưởng lão giao chuyện quan trọng này cho hắn.
Có lẽ đến lúc đó nhìn thấy Tô Dật giành được một ghế cho Tam Thập Lục Kiếm Phong, Tô trưởng lão có thể tha thứ việc nàng tự ý chủ trương.
- Nếu như cuối cùng có thể giành được một thứ hạng tốt, bên trong vô số phần thưởng lấy được cũng có cả điểm tích lũy, thứ tự càng cao thì phần thưởng càng nhiều.
Ánh mắt của Trương Khánh tràn đầy khát khao, những người có thực lực càng mạnh thì tài nguyên thu hoạch được cũng càng nhiều.
Mà trong mắt người ngoài, bọn họ là đệ tử của Thần Kiếm Môn, đã là tài giỏi rồi.
Đặc biệt là ở địa phương nhỏ bé như quê hương bọn họ, đệ tử Thần Kiếm Môn là chuyện làm rạng rỡ tổ tông cỡ nào.
Trương Khánh còn nhớ rõ, khi hắn nhận được tư cách tiến vào Thần Kiếm Môn, trở thành đệ tử của Thần Kiếm Môn, ánh mắt háo hức của cả thôn, những giọt nước mắt vui mừng và ánh mắt chờ đợi của phụ thân mẫu thân còn rõ mồn một trước mắt.
- Trương Khánh, bây giờ ngươi dẫn Tô Dật đi Thần Kiếm Nhai ngay đi, càng nhanh càng tốt.
Hứa Giai Tuệ nói với Trương Khánh, nàng sợ đệ tử Hình Đường đã tới đây, nên hy vọng Tô Dật tiến vào Thần Kiếm Nhai càng nhanh càng tốt.
Tô Dật hơi do dự, cất huy chương vào trong ngực, đi về động kiếm của Thần Kiếm Nhai bế quan mấy ngày, ngược lại cũng có thể học hỏi được kiến thức mà cường giả Thần Kiếm Môn để lại.
- Nhất định ta sẽ giành vị trí số một Đại hội Vạn kiếm, đến lúc đó trả lại ngươi điểm tích lũy gấp trăm lần!
Tô Dật nhìn Hứa Giai Tuệ, nói.
- Hạng nhất cũng không phải dễ lấy, tất cả đệ tử thân truyền đều sẽ tham gia.
Hứa Giai Tuệ cười một tiếng, nàng biết Tô Dật rất mạnh, vô cùng thần bí, sâu không lường được.
Thế nhưng Tô Dật muốn giành hạng nhất của đại hội Vạn kiếm thì Hứa Giai Tuệ thật sự không thể tin được.
- Tất cả đệ tử thân truyền đều sẽ tham gia Đại hội Vạn kiếm, bao gồm những sư huynh sư tỷ giống như yêu quái bên trong sơn môn kia nữa, đó là những người mạnh mẽ cỡ nào!
- Vì ngươi, ta nhất định sẽ giành hạng nhất đại hội Vạn kiếm!
Tô Dật quay sang Hứa Giai Tuệ cười một tiếng, dứt lời liền theo Trương Khánh rời đi.
Giành hạng nhất đại hội Vạn kiếm, đúng là Tô Dật có ý định này.
Không chỉ vì vô số lợi ích và rất nhiều phần thưởng, mà càng quan trọng hơn là, nếu như đại hội Vạn kiếm cũng không qua được thì làm sao ngày nào đó bước lên Thánh Sơn!
- Chít chít
- Đại nhân, ta đưa ngươi đi tới Thần Kiếm Nhai!
Cách đó không xa, có tiếng hí của Liệt Phong Kim Điêu.
Tô Dật có thể nghe rõ ngôn ngữ của con thú kia, vậy Liệt Phong Kim Điêu không rời đi, mà vẫn luôn chờ đợi ở gần đó.
- Cũng được.
Tô Dật gật đầu, có Liệt Phong Kim Điêu không phải đi bộ cũng tiện hơn nhiều.
Lập tức, Tô Dật, Trương Khánh nhảy lên Liệt Phong Kim Điêu, rời đi trong một vệt ráng chiều cuối cùng của màn đêm, biến mất ở phương hướng đi tới Thần Kiếm Nhai.
- Còn muốn giành hạng nhất, rốt cuộc tên kia là ai?
Mắt thấy bóng lưng kia biến mất, Hứa Giai Tuệ nhìn thật lâu, khóe môi phác họa đường cong của một nụ cười thản nhiên.
- Cục cục!
- Ngao!
Bỗng dưng vào lúc này, ở xa xa, bên trên hư không có mấy con yêu thú phi hành vỗ cánh bay tới, làm cho gió lớn điên cuồng gào thét, bao phủ ráng chiều, tiếng thú rống vang vọng.
- Không tốt, đó là người của Hình Đường!
Bên trên Tam Thập Lục Kiếm Phong, sắc mặt một đám đệ tử ngoại môn ngay lập tức thay đổi, đó là vật cưỡi của Hình Đường, quả nhiên đệ tử của Hình Đường đã tới.
Mấy con yêu thú phi hành khổng lồ khí thế mạnh mẽ.
Đi đầu là một con man yêu thú phi hành có phần đầu dữ tợn, giống như thằn lằn, hình dáng thân thể như sói như hổ, mọc ra cánh bằng thịt, toàn thân tràn ngập ánh sáng màu đen lờ mờ.
Đây là một con dị thú, nhưng khí thế lại rất mạnh.
Lúc này trên lưng dị thú có mấy thanh niên đứng thẳng, áo bào phần phật, vẻ mặt hung ác.
Thanh niên dẫn đầu dáng vẻ hai mươi tuổi, mặc một bộ áo giáp cận chiến màu đen, được chỉnh sửa cho cân xứng với thân hình tráng kiện, khoác một tấm áo choàng màu xám, ngũ quan góc cạnh, vẻ mặt lãnh khốc.
- Xuống đi, chúng ta lên núi!
Khi yêu thú đang bay tới gần Tam Thập Lục Kiếm Phong thì một thanh niên mặc y phục chiến đấu màu đen mở miệng.
- Thập nhất sư huynh, vì sao không trực tiếp đi lên bắt tên Tô Dật kia?
Sau lưng thanh niên mặc y phục chiến đấu màu đen, có một thanh niên thân hình béo mập mở miệng.
- Đây là Tam Thập Lục Kiếm Phong, là địa bàn của Tô trưởng lão, các ngươi không sợ bị Tô trưởng lão phế bỏ à?
Thanh niên mặc y phục chiến đấu màu đen từ tốn nói.
- Việc này...
Nhắc đến Tô trưởng lão, mấy thanh niên kia đồng thời âm thầm thay đổi sắc mặt.
Trực tiếp cưỡi thú lên Tam Thập Lục Kiếm Phong đó là đại bất kính, mà bọn họ đã sớm nghe nói tính tình của Tô trưởng rồi.
Hoàng hôn, ráng chiều nồng đậm dày đặc, trải trời lấp đất, một đám mây màu đỏ thẫm trên bầu trời chiếu rọi xuống dãy núi.
Cùng với màn đêm như là bùn cát lơ lửng ở bên trong dòng chảy đục, cả mảnh trời dần dần chìm xuống.
Đình viện lầu các được trang trí thanh nhã, có khói tỏa ra từ bát hương lượn lờ, tràn ngập hoa mai.
Một trung niên thân hình cao lớn mắt nhìn ánh chiều tà còn sót lại ngoài cửa sổ.
Thân hình của nam tử trung niên này cao hơn bảy thước, tầm vóc tráng kiện, mặc một bộ trường bào màu đen thêu hoa văn bằng tơ vàng, mái tóc đen nhánh được búi chỉnh tề, đôi mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng, bản thân không tự chủ toát ra một cỗ khí thế người bề trên vốn có, làm cho người ta nhìn một cái sẽ vô thức chịu áp lực, vì đó thần phục.
- Mười lăm mười sáu tuổi, một chiêu đánh bại Hoắc Đông Thu Nguyên Linh cảnh nhị trọng, đến từ Tam Thập Lục Kiếm Phong, chuyện này cũng là điều bất ngờ đó.
Trung niên mắt nhìn ánh chiều tà mặt trời lặn ngoài cửa sổ, trên gương mặt mang theo ý cười nhạt, nhưng cũng dâng lên vẻ kinh ngạc.
- Đã hỏi rõ ràng, đúng là sự thật, trên Thập Ngũ Kiếm Phong có không ít đệ tử bị thương nặng.
Một lão giả mặc áo xám, tuổi tác khoảng hơn năm mươi chưa tới sáu mươi, đối mặt với nam tử trung niên, khuôn mặt mang vẻ kính sợ nhưng cũng rất tự nhiên.
Bên trên gương mặt có hơi kinh ngạc của lão giả áo xám mang theo một nụ cười khổ, tiếp tục nói ra:
- Những đệ tử nội môn trên Thập Ngũ Kiếm Phong đều gặp nạn, bị lột sạch thị chúng dưới Tam Thập Lục Kiếm Phong, nghe nói tiểu tử kia gọi là Tô Dật, ra tay cũng không có lưu tình, hễ là người rơi vào trong tay hắn, túi không gian đều bị trực tiếp cướp đi.
- Ha ha ha ha
Trung niên nghe vậy thì cười to, nói:
- Thú vị, lá gan của tiểu tử này cũng thật lớn đó.
Lão giả áo xám rất bất đắc dĩ, cười khổ, sau đó nhíu mày, nói ra:
- Thuộc hạ đã điều tra, hình như bên trong Thần Kiếm Môn của chúng ta không có đệ tử Tô Dật, mấy ngày gần đây hình như Tô trưởng lão cũng không ở bên trong sơn môn.
- Lúc bọn người Lưu Vân Xuyên, Cung Thất, Vân Lăng Phong tiến vào Thần Kiếm Môn cũng mười lăm mười sáu tuổi nhỉ?
Nam tử trung niên giống như là không nghe được lời của lão giả áo xám nói, mà hỏi ngược lại ông ta.
Lão giả áo xám nhíu mày, trả lời:
- Không sai, bọn họ đều là tiến vào Thần Kiếm Môn năm năm trước, khi đó đều mười lăm mười sáu tuổi.
Nam tử trung niên cười một tiếng, hỏi:
- Khi đó, bọn họ tiến vào Thần Kiếm Môn là tu vi gì?
- Hình như đều gần tới Nguyên Huyền cảnh.
Lão giả áo xám trả lời, đột nhiên ông ta giống như nhớ ra thứ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn trung niên cao lớn kia, nói:
- Chưởng môn, nếu như tất cả là thật, vậy tiểu tử tên Tô Dật này tuyệt đối là một thiên tài tuyệt đỉnh, là một mầm mống tốt đó ạ!