← Quay lại trang sách

Chương 373

Làm sao lão giả áo xám lại không rõ, mấy người Lưu Vân Xuyên, Vân Lăng Phong và Cung Thất, bọn họ đều là những người đại diện cho thế hệ trẻ tuổi, được người trong môn gọi là yêu nghiệt biến thái, ai cũng có tư chất siêu phàm, tu vi tiến bộ khiến người ta nhìn mà than thở.

Nhưng năm năm trước, lúc mấy người Lưu Vân Xuyên mười sáu tuổi, tu vi cũng mới gần Nguyên Huyền cảnh mà thôi.

Mà đệ tử ngoại môn tên Tô Dật kia, nghe nói tuổi không lớn lắm, dáng vẻ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng cấp độ tu vi bây giờ cũng đã là Nguyên Linh cảnh rồi.

So sánh với nhau, lập tức khiến lão giả áo xám giật mình trong lòng, có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nhịn không được phải giật mình một cái.

Trung niên cao lớn mỉm cười, nói với ông lão:

- Tạm thời không cần quan tâm, chúng ta cứ coi như không biết đi.

- Nhưng đệ tử ngoại môn thế này, sợ là sau khi có người nhận được tin tức, ắt hẳn sẽ hành động.

Ánh mắt lão giả áo xám lấp lóe ánh sáng, đây chẳng qua là một đệ tử ngoại môn, Tô trưởng lão lại không ở trên Tam Thập Lục Kiếm Phong, sợ là sau khi có người nhận được tin tức, nhất định sẽ ngồi không yên, có hành động.

- Bất kể là ai hành động, đều không ở Thần Kiếm Môn sao?

Nam tử trung niên cười nói, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt rồi biến mất, không để lão giả áo xám thấy.

- Thưa sư huynh, Tô Dật đã đi Thần Kiếm Nhai rồi!

Bên trên Tam Thập Lục Kiếm Phong, Hứa Giai Tuệ nói với một thanh niên mặc y phục chiến đấu màu đen ở trước mặt, vẻ mặt kính sợ và hơi run.

Đám đệ tử ngoại môn bên trên Tam Thập Lục Kiếm Phong lại càng câm như hến, đối mặt với đệ tử Hình Đường, thân thể tự dưng run rẩy như cầy sấy.

Hình Đường - Kiếm Thập Nhất chính là vị thanh niên mặc y phục chiến đấu màu đen trước mắt này.

Trong tất cả những người cùng thế hệ của Thần Kiếm Môn, Kiếm Thập Nhất là người tiếng tăm lẫy lừng, nghe đồn tuổi còn trẻ, nhưng tu vi lại sâu không lường được, đủ khiến cho không ít trưởng lão khen ngợi.

- Hừ, thật là to gan!

Nghe vậy, trong đám đệ tử Hình Đường vừa tới, có người mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm đệ tử ngoại môn trên Tam Thập Lục Kiếm Phong.

Ánh mắt rét lạnh và khí tức vô hình làm cho đám đệ tử ngoại môn này càng thêm kinh hãi, bị uy thế làm cho sợ hãi.

- Đuổi theo, bọn họ chạy không xa!

Vẻ mặt Kiếm Thập Nhất chìm xuống, không quan tâm đến suy nghĩ của đám đệ tử ngoại môn này, bàn chân chấm xuống đất, dưới chân lập tức có nguyên khí phun lên, từ dưới lòng bàn chân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng nguyên khí màu đen nhạt giống như nở to lên, ngưng kết thành hư ảnh một con Liệp Ưng màu đen, tràn ngập ánh sáng đen.

Đây là nguyên khí hóa hình, Kiếm Thập Nhất đạp chân lên hư ảnh Liệp Ưng màu đen rời đi trong nháy mắt.

- NGAO...OOO

Cùng lúc đó, một đám đệ tử Hình Đường cũng lập tức nguyên khí hóa hình ở dưới chân, ngưng kết hư ảnh yêu thú bay theo.

Nhưng cũng có người không có cách nào ngưng kết được hư ảnh yêu thú bay lên trên không, nên được người bên cạnh dắt đi theo.

- Cục cục!

- Ngao!

Dưới chân núi, mấy con tọa kỵ phi hành truyền đến tiếng gầm gừ dữ tợn, bay lên trời tiếp ứng.

Mắt thấy đệ tử Hình Đường vội vàng rời đi, mấy người Hứa Giai Tuệ mới thở dài một hơi.

- Ngươi nói bọn họ có thể đuổi kịp Tô Dật huynh đệ không?

Hít vào một hơi thật sâu, có người nhỏ giọng hỏi, ánh mắt nghiêm trọng, rất lo lắng.

- Bọn họ đã xuất phát được một khoảng thời gian rồi, hi vọng có thể đến Thần Kiếm Nhai sớm một chút.

Hứa Giai Tuệ mở miệng, đệ tử Hình Đường hỏi, nàng cũng không thể nói láo, những gì có thể làm đã làm, đã cố gắng hết sức rồi, phần còn lại, cũng chỉ có thể hi vọng Tô Dật có thể đến Thần Kiếm Nhai sớm, như vậy cho dù Hình Đường Kiếm Thập Nhất đuổi theo, cũng không làm gì được.

Một khi đã đi vào Thần Kiếm Nhai, ai cũng không thể xâm nhập quấy rầy.

Màn đêm đã bao phủ dãy núi, giữa không trung, Liệt Phong Kim Điêu tràn ngập ánh sáng.

- Lúc nào cũng có thể đi vào Thần Kiếm Nhai, chỉ cần có điểm tích lũy là được, phía trước không xa nữa là đến rồi.

Trên lưng Liệt Phong Kim Điêu, Trương Khánh nói với Tô Dật, phía trước không xa nữa sẽ đến Thần Kiếm Nhai, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

- Muộn như vậy còn có người đến Thần Kiếm Nhai ư?

Tô Dật đứng trên lưng Liệt Phong Kim Điêu, mắt thấy ở xa xa sau lưng, trong bầu trời đêm có mấy chấm sáng lấp lóe, càng ngày càng gần.

- Ngao...

- Cô...

Có tiếng thú gào truyền đến, mấy con man yêu thú tọa kỵ bay trên không đang lao đến, càng ngày càng gần, dẫn đầu là một con dị thú dữ tợn, khí tức rất mạnh mẽ.

Có mấy bóng dáng thanh niên đứng thẳng tắp trên lưng con dị thú này, áo bào bay phần phật, vẻ mặt sắc bén.

- Cái đó là...

Ánh mắt Trương Khánh hơi nheo lại, nhìn về phương xa, khi thấy rõ con dị thú kia thì lập tức biến sắc.

Đặc biệt là nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc áo giáp cận chiến màu đen đứng trên lưng dị thú kia, áo choàng màu xám sau lưng bay múa, ngũ quan góc cạnh, khuôn mặt mang thần sắc lãnh khốc, trong mắt Trương Khánh càng toát ra vẻ kinh hãi.

- Là Kiếm Thập Nhất của Hình Đường, là người Hình Đường đến!

Trương Khánh kinh sợ hô lên, vừa nãy âm thầm thở dài một hơi, tưởng rằng có thể thuận lợi đến Thần Kiếm Nhai, nhưng lại không ngờ, người Hình Đường vẫn đuổi theo, quan trọng hơn nữa còn là Kiếm Thập Nhất dẫn đầu.

- Kiếm Thập Nhất rất mạnh sao?

Tô Dật nhìn sau lưng, nhờ linh hồn lực hơn người của bản thân, nên giờ phút này hắn đã nhận ra ở sau lưng có mười đệ tử Hình Đường đuổi theo, tất cả đều là Nguyên Linh cảnh.

Đặc biệt là thanh niên mặc y phục chiến đấu màu đen dẫn đầu kia, sợ là còn hơn xa Hoắc Đông Thu.

- Kiếm Thập Nhất sư huynh, thực lực sâu không lường được, cũng là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Thần Kiếm Môn, là người thứ mười lăm trên bảng xếp hạng tại kiếm tháp!

Trương Khánh trả lời, xếp hạng thứ mười lăm trên kiếm tháp, đó là độ cao hắn ao ước mà không thể đạt đến.

Ánh mắt Tô Dật hơi nheo lại, từ trong miệng đám người Trương Khánh và Hứa Giai Tuệ, hắn cũng biết sự tồn tại của kiếm tháp.

Nghe nói trong kiếm tháp kia rất thần bí, có thể kiểm tra chiến lực tu vi của bản thân, hạng trong kiếm tháp cũng coi như là hạng của toàn bộ người cùng thế hệ Thần Kiếm Môn.

Trong hơn một vạn đệ tử cùng thế hệ Thần Kiếm Môn, có thể xếp hạng mười lăm vị trí đầu, đủ để chứng minh trình độ cường hãn của bản thân hắn.

- Ngao...

- Cục cục...

Sau lưng, mấy con man yêu thú phi hành dốc hết sức bay tới, mỗi một con đều không thua Liệt Phong Kim Điêu.

Đặc biệt là con dị thú mà mấy người Kiếm Thập Nhất cưỡi, lại càng bay cực kỳ nhanh, vỗ cánh giống như dấy lên luồng bão táp, giữa không trung nổi lên gió lớn, đã cách Liệt Phong Kim Điêu càng ngày càng gần, chưa tới mấy chục trượng.

- Tưởng có thể vào trong Thần Kiếm Nhai trốn à, trốn không thoát đâu!

Có đệ tử Hình Đường nói lớn, như đã biết rõ mục đích của Tô Dật, hắn tưởng Tô Dật sợ đệ tử Hình Đường cho nên mới đi Thần Kiếm Nhai trong đêm.

- Hừ!

Ánh mắt Tô Dật hơi trầm xuống, bàn chân khẽ dùng sức, thân ảnh của Liệt Phong Yêu Điểu liền vỗ cánh một cái xoay ngang rồi nhảy vọt, ngay sau đó lượn vòng, thay đổi ba trăm sáu mươi độ, bóng dáng chao đảo giữa không trung, khẽ đập cánh, trực tiếp giữ vững tốc độ song song, đứng trên đầu nhìn xuống mấy con man yêu thú bay trên không.

- Ngao...

Con dị thú tọa kỵ dẫn đầu kia vỗ cánh giằng co trước tiên.