Chương 378
Lực này rất nhu hòa, nhưng khi tiến vào cơ thể của Hứa Giai Tuệ, lại là làm cho nguyên khí trong cơ thể nàng tựa như gặp phải ngọn lửa, lập tức sôi trào lên.
Từ trong cơ thể Hứa Giai Tuệ, nguyên khí toàn lập tức phun trào, trong hai con ngươi cũng lóe lên ánh sáng, cả cơ thể đều không chịu theo sự khống chế của bản thân.
- Nguyên Hồn Cảnh bát trọng, mười sáu tuổi, tư chất trời cho, ở lại Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong, thật là đáng tiếc.
Lúc ánh sáng ấy dịu lại, Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão thu tay lại, trong ánh mắt có sóng ngầm chấn động, nhìn Hứa Giai Tuệ nói:
- Theo ta trở về, trước tiên tạm thời làm một đệ tử nội môn được chứ, nếu như trong một năm, ngươi có thể đạt đến Nguyên Huyền Cảnh, đến lúc đó cũng có khả năng sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ta.
- Đệ tử nội môn, còn có thể trở đệ tử thành thân truyền!
Khi lời nói như vậy lọt vào tai, ánh mắt Hứa Giai Tuệ lập tức run lên, toàn thân nhịn không được giật thót lên.
Trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn, vẫn là Trưởng lão tự mình mở miệng, đối với bất luận đệ tử ngoại môn Thần Kiếm môn nào, tuyệt đối là chuyện vui khó thấy!
Là không cách nào cự tuyệt nổi dụ hoặc và cơ hội như vậy!
Hứa Giai Tuệ còn nhớ rõ Trưởng bối trong gia tộc khi bàn giao với mình, nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ trở thành đệ tử nội môn của Thần Kiếm môn, đến lúc đó mới không uổng công toàn cả gia tộc hao hết toàn lực bồi dưỡng từ nhỏ đưa vào Thần Kiếm môn.
Tư chất trời cho của nàng, vốn không kém.
Nhưng khắp nơi trong Thần Kiếm môn đều là tư chất siêu phàm, tư chất như đây thì được tính là gì đâu chứ.
Đặc biệt là sau khi lên đến Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong, hết thảy mọi thứ so với tưởng tượng của Hứa Giai Tuệ vốn không giống nhau.
Những năm này, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân, thầm lặng cố gắng tăng cường thực lực.
Cũng may trời không phụ người có lòng, nàng dựa vào cố gắng của mình, tu vi của nàng so với tất cả đệ tử ngoại môn, cũng có thể xem như cao hơn chút ít.
- Đệ tử nội môn......
Nghe Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão nói vậy, một đám đệ tử ngoại môn đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng, vô cùng ghen tị lập tức cúi đầu nhìn Hứa Giai Tuệ.
Đệ tử ngoại môn bọn họ một mực cố gắng, hi vọng một ngày kia có thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng bây giờ cơ hội này đã bày ngay trước mặt Hứa Giai Tuệ.
Nhưng ngay trong ánh mắt vô cùng hâm mộ của đám đệ tử ngoại môn, hàm răng nhỏ trắng noãn của Hứa Giai Tuệ âm thầm cắn vào môi, nói với Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão:
- Đa tạ trưởng lão nâng đỡ, đệ tử hoảng sợ, chỉ là Tô trưởng lão vẫn chưa về, việc này đệ tử không cách nào làm chủ được.
- Ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, nếu đi theo ta, không cần phải chờ Tô Trưởng lão đồng ý.
Đoạn Nguyệt Dung nói vậy.
Hứa Giai Tuệ lấy dũng khí ngước mặt lên, trên khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt to đen lay láy trong sáng như một dòng song êm ả, nói với Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão:
- Đệ tử biết, nhưng trước khi Tô Trưởng lão đi, để đệ tử canh chừng Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong, đệ tử không thể bỏ đi đến Kiếm Phong khác, nếu như chờ đến sau khi Tô Trưởng lão trở về, đệ tử sẽ bẩm báo với Tô Trưởng lão, nếu khi đó Trưởng lão đồng ý, đệ tử nguyện hầu hạ Trưởng lão.
Đây là cơ hội trời cho, đối với bất kỳ đệ tử ngoại môn Thần Kiếm môn mà nói, sợ là nếu gặp cơ hội kiểu này, cũng đủ để cho người ta phải sôi trào.
Đối với Hứa Giai Tuệ cũng giống vậy, ở Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong cao cấp nhất là đệ tử tạp dịch, không có được bất cứ cơ hội nào, càng không phải nói Tô Trưởng lão sẽ chỉ đạo nàng.
Nhưng trong lòng Hứa Giai Tuệ rất rõ ràng, Tô Trưởng lão một mực đối xử với cô rất tốt.
Tô Trưởng lão, người gặp người sợ, thanh danh của lão trong cả Thần Kiếm môn cũng không phải là quá tốt.
Nhưng Hứa Giai Tuệ có cảm giác, Tô Trưởng lão cũng không phải là loại người giống như trong lời đồn của mọi người.
Mỗi lần Tô Trưởng lão đi ra ngoài, đã quen giao Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong cho nàng quản lý, cho dù nàng có muốn đi, cũng phải chính miệng xin phép Tô Trưởng Lão mới được.
Nghe Hứa Giai Tuệ nói vậy, mắt nhìn thấy Hứa Giai Tuệ, thần sắc Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão thoáng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức trong mắt toát lên một vẻ tán thưởng, sau đó mỉm cười, hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta, Tô Dật thật sự là đệ tử ngoại môn của Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong?
- Chuyện này......
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Giai Tuệ có chút trốn tránh, lập tức nói:
- Tô Dật là do Tô Trưởng Lão tự mình đưa về, về phần khác, chuyện của Tô Trưởng Lão, chúng đệ tử cũng không biết, càng không dám hỏi.
- Kiểu này thì......
Thần sắc Đoạn Nguyệt Dung Trưởng Lão hơi động, cũng không biết có tin tưởng hay không.
- Chờ sau khi Tô Trưởng Lão trở về, nếu như ngươi muốn đến, thì lên Đệ Cửu Kiếm Phong tìm ta.
Âm thanh vang lên, thân ảnh Đoạn Nguyệt Dung Trưởng Lão, cũng lập tức biến mất không thấy nữa.
Tất cả Trưởng Lão đều đã rời đi, đám đệ tử ngoại môn trên Đệ Tam Thập Lục Kiếm Phong, lúc này mới dám ngước mắt nhìn lên, như được đại xá, lúc đứng dậy, toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.
- Nhiều Trưởng lão đến như vậy, đều là đến tìm Tô Dật huynh đệ, xem ra lần này tô Dật huynh đệ gây phiền phức quá lớn, kinh động đến nhiều Trưởng Lão như vậy.
Sau một lát, có đệ tử mở miệng, còn có chút tâm tình khó bình phục nổi, thở mạnh.
- Những trưởng lão này, đều đến tìm Tô Dật gây phiền phức hay sao......
Hứa Giai Tuệ tự lẩm bẩm, luôn cảm giác rằng chắc hẳn những vị Trưởng Lão này đều đến vì Tô Dật, dường như cũng không phải thật sự đến để tìm phiền phức mà.
Toàn thể trong Thần Kiếm môn, tên của Tô Dật còn đang truyền bá trong đêm, như gió bão tản ra.
Trước Thần Kiếm Nhai, trong hư không, một vài thân ảnh lặng yên xuất hiện giữa không trung.
Mấy luồng ánh mắt như ngôi sao giữa bầu trời, đảo qua Thần Kiếm Nhai, sau đó lại lặng yên biến mất không thấy gì nữa.
Một quảng trường nhỏ trước Thần Kiếm Nhai, trong ánh trăng, ánh sáng lan tỏa khắp bốn phía, một thân ảnh mặc chiến bào màu đen tím, dáng vẻ của một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thân hình tráng kiện cân đối, một chiếc áo choàng màu xám theo gió mà đung đưa.
Thanh niên lẳng lặng đứng trước Thần Kiếm Nhai, ngũ quan trên gương mặt vô cùng lãnh khốc, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thần Kiếm Nhai.
- Vèo vèo......
Có không ít thân ảnh bay đến đây, đều là những thanh niên trẻ tuổi, trong khí chất không tầm thường đều mang theo vài phần chật vật.
- Các ngươi về hết đi, ta chờ ở đây, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ xuất quan!
Kiếm Thập Nhất nói với những người vừa đến đằng sau lưng, cũng không quay đầu lại, ánh mắt một mực dán ở phía trước Thần Kiếm Nhai.
- Thập Nhất sư huynh, tên tiểu tử kia bế quan trong Thần Kiếm Nhai, cũng không biết phải mất bao lâu, thêm một khoảng thời gian nữa đã đến Đại hội Vạn Kiếm rồi!
Có thanh niên mở miệng, nói với Kiến Thập Nhất.
- Hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, trừ phi không tham gia Đại hội Vạn Kiếm, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện, người mà Hình Đường ta muốn, ai cũng đừng hòng trốn thoát!
Ánh mắt Kiếm Thập Nhât sắc bén mà lãnh khốc.
Hang đá, vách đá, tranh vẽ.
Trước một bức tranh cầm kiếm, ánh mắt Tô Dật ngơ ngác nhìn, quan sát tỉ mỉ, nghiên cứu, chắc là đã qua trọn mấy canh giờ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
- Đồ án bên trên bức tranh vẽ này, cũng không có thân phận gì đặc biệt, ngược lại, biểu lộ ra bên ngoài còn cực kì đơn giản.
Bên trên bức hoạ, một vị lão giả tựa hồ như đang nhìn về phía trước, tay trái rủ xuống tự nhiên, cánh tay phải mở rộng, song song thành thẳng tắp với vai, trong bàn tay phải nắm chặt một thanh trường kiếm.
Bức hoạ cũng chỉ có thế thôi, cũng không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào khác, thậm chí Tô Dật còn chưa từng cảm giác được bất luận chỗ đặc biệt nào, thực sự không biết từ bắt đầu lĩnh hội đâu.