← Quay lại trang sách

Chương 377

Năm vị trưởng lão!

Hứa Giai Tuệ nhận ra vị lão giả trước mắt, Mai Hoa Diệp từ ngoài cửa tiến vào.

Trong một lần thỉnh hội Thần Kiếm Môn, Hứa Giai Tuệ đã gặp qua vị trưởng lão này từ xa xa.

Vị này đường đường là Trưởng lão của Thần Kiếm Môn, là một vị cường giả tôn kính, cho dù đi đến bất kỳ nơi nào, cũng đều khiến người đứng đầu nơi đó tôn làm thượng khách, tôn kính sợ hãi.

- Mai trưởng lão, không có Tô Dật.

Hứa Giai Tuệ mở lời, không dám giấu diếm trước mặt trưởng lão, nàng không biết sao vị Trưởng lão này lại đến Tam Thập Lục Kiếm Phong, chẳng lẽ là Tô Dật rước phải phiền phức gì đó, ngay cả trưởng lão cũng bị kinh động đến.

- Tên Tô Dật đó đâu?

Nghe vậy, bên trong đôi mắt màu nâu của Mai Hoa Diệp có ánh sáng lóe lên, lông mày khẽ nhấp nháy.

- Đêm khuya chạy đến Tam Thập Lục Kiếm Phong, Mai trưởng lão thật đúng là hăng hái.

Âm thanh như vậy phát ra, tiếp theo đó là một thân ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hai gò má có chút gầy gò, nếp nhăn khắp nơi, râu tóc bạc trắng bay lả tả, rất giống với khí chất của mấy vị tiên nhân, chính là Vu Trường Thanh trưởng lão.

- Mai trưởng lão thật hăng hái nhỉ!

Lập tức âm thanh ấy lại lần vang lên lần nữa, trong đình viện, lại có thêm vài thân ảnh xuất hiện, một ông lão có búi tóc cuộn lại, từng sợi lông mày như tơ bạc rất gây chú ý.

Một vị trung niên anh tuấn, đôi mắt đen nhánh trong vắt sáng lấp lánh chí khí anh nhuệ nghiêm nghị, mang theo một kiểu khí chất tuy không giận mà uy.

Cuối cùng còn có một lão phu nhân, mang một gương mặt từ ái tang thương, từng lọn tóc bạc như ẩn như hiện che đi một nửa gương mặt, gương mặt lại cực kì hồng hào sáng sủa.

Những vị vừa mới đến đây, chính là Vu Trường Thanh, Lữ Bạch Mi, Thượng Quan Hổ còn có Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão.

- Sao các người đều xuất hiện vậy?

Bốn vị trưởng lão Vu Trường Thanh, Lữ Bạch Mi, Thượng Quan Hổ, Đoạn Nguyệt Dung xuất hiện, dường như Mai Hoa Diệp cũng không có gì ngoài ý muốn, lông mày thầm nheo lại không lộ ra sơ hở, chỉ cảm thấy sao bốn người này đến nhanh như vậy.

“......

Mà mấy vị trưởng lão đến đây, Hứa Giai Tuệ và những người khác đều nghẹn họng trân trối, toàn thân không khống chế được run lẩy bẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Giờ phút này trong lúc vô hình đều bao phủ bốn phía hư không, dường như có Thập Vạn Đại Sơn Hội đè áp trong lòng của bọn họ, khiến cho họ thở thôi cũng mệt, nguyên khí trong cơ thể vận chuyển khó khăn.

Bọn họ lúc bình thường ở Tam Thập Lục Kiếm Phong, Bà Bà không thương Cữu Cữu không yêu.

Thân là đệ tử ngoại môn, trong Thần Kiếm Môn, vốn chẳng có địa vị bao nhiêu, so với đệ tử tạp dịch mà nói, cũng mạnh không quá bao nhiêu.

Bình thường có cơ hội nhìn thấy một vị Chấp Sự đã là không tầm thường rồi, ngay cả Hộ Pháp cũng không gặp được, lại không nghĩ tới tối hôm nay, lại có đến năm vị trưởng lão cùng nhau giáng lâm, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

- Nếu chúng ta không đến đây, chẳng lẽ lại thành toàn cho ngươi sao?

Lữ Bạch Mi Trưởng lão tức giận trợn mắt nhìn Mai Hoa Diệp Trưởng lão, mắt nhìn thấy đệ tử ngoại môn Hứa Giai Tuệ còn quỳ chờ trên mặt đất, ánh mắt bắt đầu liếc xéo.

- Xem ra, các ngươi đều vì một chuyện mà đến đây nhỉ!

Mai Hoa Diệp trưởng lão từ tốn nói, thần sắc nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có chút u ám.

- Ta không cần biết các ngươi vì lý do gì mà đến đây, để thăm Tô Trưởng lão cũng được, để tìm mấy đứa đệ tử ký danh cũng được......

Ánh mắt Lữ Bạch Mi ngầm lay động, nghiêm mặt nói:

- Ta tới là vì Tô Dật, một đệ tử ngoại môn, nghe nói đệ tử ngoại môn này dám cả gan làm loạn, hôm qua một đệ tử nội môn Kiếm Phong của ta bị đánh trọng thương ngay ở Kiếm Đường, ta muốn trừng phạt đệ tử này không được sao!

- Ha ha, chỉ vì một đệ tử nội môn lại có thể khiến cho Lữ Trưởng lão phải tự mình ra mặt đến đây, tên này chắc cũng có máu mặt lắm nhỉ.

Thượng Quan Hổ cười ha ha hai tiếng, Lữ Bạch Mi Trưởng lão này, nói xạo không chớp mắt.

- Đừng che giấu làm gì, lẽ nào mọi người đến đây đều cùng vì một mục đích như vậy hay sao, cũng đừng quên rằng dù sao thì đây cũng là Tam Thập Lục Kiếm Phong!

Đoạn Nguyệt Dung mở miệng nói.

Nghe vậy, bên trong ánh mắt của mấy vị trưởng lão, đều có chút thâm trầm, sắc mặt khác nhau.

- Chỉ là một đệ tử ngoại môn thôi mà, Tô trưởng lão xưa nay cũng không thu nạp đồ đệ!

Lữ Bạch Mi nhẹ giọng nói.

- Nếu thật sự như lời đồn, đối với Tam Thập Lục Kiếm Phong, đó cũng là tổn thất đối với Thần Kiếm Môn ta.

Vu Trường Thanh mở miệng nói.

- Có phải giống như lời đồn hay không, tự mình nghiệm chứng một phen ắt hẳn sẽ biết ngay thôi.

Thượng Quan Hổ lên tiếng.

- Hừ!

Nghe theo lời nói của Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão, ánh mắt Mai Hoa Diệp trưởng lão liếc qua, lộ ra vẻ rất chi là khinh thường.

Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão không để ý đến Mai Hoa Diệp Trưởng lão, mắt thấy ba vị trưởng lão cười như vậy, khuôn mặt từ ái kia cũng lộ ra vẻ cười nhàn nhạt, nói:

- Xem ra mục đích của mọi người hình như đúng thật là giống nhau.

Âm thanh ấy vang lên, Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão nói với Hứa Giai Tuệ và các đệ tử dưới đáy đang run cầm cập:

- Tất cả đều đứng lên trả lời đi, không cần đa lễ.

- Đa tạ trưởng lão!

Hứa Giai Tuệ và các đệ tử khác run rẩy đứng dậy, nhưng giờ khắc này trong đình viện, tựa như bị Thập Vạn Đại Sơn Hội đè ép xuống, khó mà đứng dậy được, vất vả lắm mới có thể đứng dậy, cũng xoay tròng mắt, không dám nhìn thẳng.

- Tô Dật cũng có mặt sao?

Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão mở miệng hỏi.

- Hồi bẩm Trưởng lão, Tô Dật đã đi đến sườn núi Thần Kiếm bế quan, vừa mới đi không lâu!

Hứa Giai Tuệ không dám giấu diếm, nhưng trong lòng thì một mực không an lòng, lo lắng thay cho Tô Dật.

Không biết Tô Dật rốt cuộc đã gây ra họa gì, vậy mà lại kinh động đến năm vị trưởng lão, sợ là phiền phức lớn rồi.

- Sườn núi Thần kiếm!

Nghe vậy, năm vị Trưởng lão ở đây đều sững sờ.

- Aiya, Tô trưởng lão không có ở đây, ta thấy vẫn nên là lần sau lại đến bái kiến Tô trưởng lão đi!

Vu Trường Thanh Trưởng lão nói vậy, ánh mắt xoay chuyển, phất tay áo, đứng chắp tay, lập tức rời đi.

- Tô Dật không có đây, đi sườn núi Thần Kiếm rồi, vậy lần sau ta lại đến trừng phạt.

Lữ Bạch Mi trưởng lão nói, cũng lập tức rời đi, đi chậm hơn so với Vu Trường Thanh Trưởng lão.

Mai Hoa Diệp Trưởng lão cùng với Thượng Quan Hổ Trưởng lão không hề nói gì, nhưng cũng đều lập tức rời đi.

Chỉ có Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão thay đổi sắc mặt, không theo đuôi bọn họ, hỏi Hứa Giai Tuệ:

- Ngươi tên là gì?

- Hồi bẩm Trưởng lão, đệ tử tên Hứa Giai Tuệ.

Hứa Giai tuệ rất khẩn trương, không dám ngước mắt nhìn lên.

- Hứa Giai tuệ.

Vẻ mặt Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão hồng hào cộng thêm con ngươi sáng tỏ, đánh giá Hứa Giai Tuệ, ánh mắt có chút lay động, hỏi:

- Bao nhiêu tuổi rồi, đến Thần Kiếm Môn bao lâu rồi?

- Đệ tử gần mười sáu tuổi, đến Thần Kiếm Môn đã hơn bốn năm.

Hứa Giai Tuệ trả lời.

- Đệ tử nhỏ tuổi như vậy ở Thần Kiếm Môn không nhiều.

Đoạn Nguyệt Dung Trưởng lão mở miệng, vẫn còn đang đánh giá Hứa Giai Tuệ, hơn bốn năm, mười sáu tuổi, cũng có nghĩa vẫn chưa đến mười hai tuổi, Hứa Giai Tuệ đã đến Thần Kiếm Môn rồi.

Thần Kiếm Môn chiêu thu đệ tử, bình thường mà nói đều là những đệ tử có độ tuổi khoảng mười bốn mười lăm, mười một mười hai tuổi đã nhập môn cũng không nhiều, trừ phi là có một chút quan hệ đặc biệt nào đó.

- Bởi vì trưởng bối trong nhà từng là đệ tử ngoại môn của tông môn, cho nên đệ tử mới có thể tiến vào Thần Kiếm Môn.

Hứa Giai Tuệ trả lời rất chi tiết.

- Xoẹt......

Cùng lúc với câu nói của Hứa Giai Tuệ, bỗng dưng, ánh sáng léo lên, một bàn tay trực tiếp xuất hiện tại mi tâm, mang theo một lực căn bản không cách nào ngăn cản được rơi xuống.