Chương 380
Rõ ràng Tô Dật có thể cảm giác được, bên trong chùm ánh sáng thần bí có sức mạnh thần bí, giờ phút này lại đang chiếm đoạt năng lượng trong túi không gian nào đó.
Nhất thời, bên trên túi không gian tỏa sáng mãnh liệt, vô cùng lóa mắt, có một cỗ năng lượng cuồn cuộn đang chấn động.
- Oanh!
Cùng lúc đó, bên trong không gian thần bí này rung lên, không khó để ảnh hưởng toàn bộ khong gian, có ánh sáng lấp lóe chói mắt, ở chỗ sâu trong hư không tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại lập tức biến mất không thấy tăm hơi, cấm chế pháp môn bên trên túi không gian cũng lặng lẽ được xóa đi.
Tiếp tục như thế, sau hai canh giờ, tất cả túi không gian trước mặt Tô Dật đều bị xóa mất cấm chế pháp môn.
Đồng thời, diện tích bên trong không gian thần bí này không tăng hay giãn nở mấy, nhưng năng lượng trời đất trong không gian lại tăng vọt không ít với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đối với tất cả những thứ này, Tô Dật cũng không cảm thấy kỳ lạ, không gian thần bí đã hấp thụ tất cả Nguyên thạch trong túi không gian.
Nhìn thấy năng lượng trong không gian thần bí ở mức độ nồng đậm, có lẽ Nguyên thạch trong một đống túi không gian này cũng thật sự không ít.
Bọn người Ba Dập kia không hổ là đệ tử nội môn của môn phái lớn, mỗi một người đều có giá trị bản thân không ít.
Điều này khiến Tô Dật càng thêm tò mò đồ vật còn lại trong túi không gian.
Lập tức, Tô Dật mở từng cái túi không gian trước mặt ra, từng đống bột phấn Nguyên bám theo từng món bảo vật rơi xuống đầy đất.
Đan dược, binh khí, linh dược...
Nguyệt phẩm sơ cấp đan dược, nguyệt phẩm trung cấp đan dược, thần phẩm cao cấp đan dược.
- Đây là tinh phẩm đan dược chứ gì nữa!
Một viên đan dược toàn thân đỏ ngầu thu hút sự chú ý của Tô Dật, hào quang rực rỡ loá mắt, sóng năng lượng kinh người, ánh sáng lộng lẫy lay động, óng ánh long lanh.
- Chân nguyên đan!
Đột nhiên, Tô Dật run lên, nhận ra đan dược này chính là Chân nguyên đan, tinh phẩm sơ cấp đan dược, loại đan dược cấp độ này không phải thứ thần phẩm đan dược có khả năng so sánh được.
Nhưng thật bất ngờ, bên trong nhiều túi không gian như vậy, nhưng Tô Dật chỉ phát hiện mấy quyển trục, tất cả đều là bộ sách võ kỹ.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Tô Dật phát hiện mấy bộ sách võ kỹ này đều bình thường, chỉ có duy nhất một bộ quyền Pháp Vương Phẩm võ kỹ, còn lại chỉ là mấy bộ Soái Phẩm võ kỹ, còn không phải là Thần Kiếm Môn võ kỹ.
Đối với những võ kỹ này, Tô Dật cũng không có ý định tu luyện, riêng bên trong Thiên Yêu Cổ Kinh mang theo một chút võ kỹ thì đã đủ dùng rồi.
Loại quyển trục võ kỹ này, võ kỹ chứa ở bên trong cũng chỉ có thể đủ mở ra được một lần, không cần thiết tu luyện thì mở ra cũng lãng phí.
Soái Phẩm võ kỹ và Vương Phẩm võ kỹ, mặc dù bây giờ Tô Dật có hơi coi thường chúng, nhưng phải biết toàn bộ Tô gia hình như cũng còn lâu mới có được Soái Phẩm võ kỹ.
Soái Phẩm võ kỹ đã có cấp độ bất phàm rồi, huống chi còn có một bộ Vương Phẩm Quyền Pháp võ kỹ, nếu cái này để cho Tô gia cực kỳ đúng lúc.
Mặt khác có không ít binh khí, có cái tới cấp độ Huyền Binh, nhưng cũng không có bảo vật gì đặc biệt lạ thường.
Tất cả đồ vật bên trong túi không gian, Tô Dật đều đã kiểm tra một lần, không thể nói là thất vọng, nhưng cũng không vui mừng cho lắm, nhưng cũng coi là thu hoạch không ít.
Ít ra đã làm năng lượng trong không gian thần bí tăng lên không ít, những đan dược linh dược thần bí kia cộng lại cũng giá trị làm người khác kinh ngạc.
Thu hoạch tất cả xong, Tô Dật đem những linh dược có thể trồng kia đi trồng, đặt đan dược ở trong không gian thần bí để nâng cao cấp độ, sau đó liền rời khỏi không gian thần bí.
...............
Toàn bộ Thần Kiếm Môn, bởi vì tên tuổi của Tô Dật đã nổi như cồn, nên dấy lên bão táp to lớn.
Dạng đệ tử thân truyền như Hoắc Đông Thu cũng bị Tô Dật đánh bại chỉ trong một chiêu, nghe đồn Tô Dật kia vẫn chỉ mười lăm mười sáu bảy tuổi, điều này càng làm cho cả Thần Kiếm Môn kinh hãi.
Cộng thêm Hình Đường Kiếm Thập Nhất đích thân ra tay dẫn một tiểu đội, cũng chưa bắt được Tô Dật, để người tiến vào Thần Kiếm Nhai, chuyện này cũng làm cho đệ tử Thần Kiếm Môn chấn động.
- Thật sự khó mà tin được, chẳng lẽ Thần Kiếm Môn lại sắp xuất hiện một yêu nghiệt nữa sao?
- Cũng không biết lời đồn có phải giả hay không, một đệ tử thân truyền lại lợi hại như vậy sao?
- Kiếm Thập Nhất sư huynh đích thân ra tay cũng không bắt được tên kia, lá gan cũng thật là lớn a!
"..."
Trong toàn bộ Thần Kiếm Môn, trên các tòa Kiếm Phong, khắp nơi đều có đệ tử đang bàn luận.
- Kiếm Thập Nhất canh giữ ở Thần Kiếm Nhai, muốn tự tay bắt được tiểu tử kia!
- Ngày kia chính là đại hội Vạn Kiếm, vậy nếu như đệ tử ngoại môn muốn tham gia đại hội Vạn Kiếm thì nhất định ngày mai sẽ phải xuất quan chứ nhỉ!
Trước Thần Kiếm Nhai, mấy ngày nay Hình Đường Kiếm Thập Nhất đều ở đây chờ đợi, tin tức như vậy truyền ra cũng dẫn tới động tĩnh cực lớn.
Lại là hoàng hôn, ráng chiều dày đặc.
Đình viện lầu các, sương khói lư hương lượn lờ, hoa mai tràn ngập.
Tư Đồ Lưu Vân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, dưới bộ trường bào màu đen thêu hoa văn bằng tơ vàng phác hoạ hình thể tráng kiện, mái tóc dài đen nhánh được chải thành búi tóc chỉnh tề trên đỉnh đầu.
- Ha ha, thú vị, đúng là càng ngày càng thú vị!
Tư Đồ Lưu Vân cười, trong đồng tử thâm thúy lóe ra ánh sáng, bản thân tự nhiên toát ra một cỗ bá khí của người bề trên.
- Chưởng môn, tiểu tử kia thật đúng là có chút bản lĩnh, thế mà ở trong tay Kiếm Thập Nhất cũng chạy thoát được!
Một ông lão áo xám khoảng hơn ngũ tuần một chút, giờ phút này trong mắt cũng lộ ra nụ cười khổ, xen lẫn ngạc nhiên và sợ hãi, nói Tư Đồ Lưu Vân:
- Nghe nói, mấy vị Vu trưởng lão, Mai trưởng lão, Lữ trưởng lão, Đoàn trưởng lão, Thượng Quan Hổ trưởng lão đều đi qua Tam Thập Lục Kiếm Phong.
- Động tác của bọn họ thật là nhanh, nhưng hình như cũng đã chậm một bước rồi thì phải.
Tư Đồ Lưu Vân thầm than, trong mắt hình như có chút thất vọng nho nhỏ.
- Kiếm Thập Nhất ở Thần Kiếm Nhai đã bốn ngày bốn đêm, giống như là quyết tâm muốn bắt được tiểu tử kia!
Ông lão áo xám tiếp tục nói.
- Vậy thì xem hắn và Kiếm Thập Nhất so tài ai mạnh ai yếu!
Tư Đồ Lưu Vân mỉm cười, giống như hoàn toàn không quan tâm đến.
Ông lão áo xám rất bất đắc dĩ, vì đó cười khổ, thái độ của chưởng môn có chút nằm ngoài dự đoán của ông ta, sau đó nhíu mày, nói ra: Nhưng cứ tiếp tục như vậy, sợ là đến lúc đó sẽ không có cách nào kết thúc được."Còn có thể náo động bao lớn nữa, chẳng lẽ một tiểu tử có thể lật trời được sao?" Tư Đồ Lưu Vân cười với ông lão áo xám một tiếng, giống như nói ông ta không cần phải lo lắng.
- Cũng đúng, chỉ tiếc Tô trưởng lão vẫn chưa về, không biết rốt cuộc tiểu tử kia có lai lịch như thế nào!
Ông lão áo xám khẽ nhúc nhích lông mày, nói nhỏ:
- Nếu như tiểu tử kia không được Tô trưởng lão nhận, vậy thì cũng hơi đáng tiếc.
- Việc này...
Nam tử trung niên nghe vậy, trong ánh mắt hơi chấn động.
- Chưởng môn, nếu như tiểu tử kia thật sự không phải đệ tử Thần Kiếm Môn ta, vậy phải làm sao...
Ông lão áo xám giống như đã nhìn ra suy nghĩ của Tư Đồ Lưu Vân, nên hỏi dò.
- Trước mắt cứ xem thử, đến lúc đó Tô trưởng lão trở về, đương nhiên sẽ rõ ràng.
Tư Đồ Lưu Vân trầm tư một lát, rồi nói với ông lão áo xám.
Giờ phút này trong động kiếm, Tô Dật đứng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm bức tranh trên vách đá.
Duy trì động tác như vậy, có vẻ Tô Dật đã kéo dài rất lâu, ánh mắt như mất hồn, nhìn chăm chú.