← Quay lại trang sách

Chương 381

Từ trong không gian thần bí đi ra, Tô Dật nhàn rỗi nhàm chán, đang do dự có nên xuất quan sớm hay không, thời điểm nhìn chằm chằm bích hoạ, lại trong lúc vô tình có phát hiện mới.

Trên bích hoạ có thân ảnh cầm kiếm mà đứng, Tô Dật đã không ôm hi vọng tìm hiểu ra cái gì, không có chỗ xuống tay, chính vì vậy ngược lại phát hiện manh mối.

Bích hoạ chỉ yên tĩnh khắc sâu trong vách đá, tồn tại xa xưa, hẳn không phải một chiêu kiếm, càng giống như một loại khí thế, lộ ra khí tràng trong lúc vô hình.

Tô Dật có cảm ngộ, dần dần yên lặng xuống.

Kiếm động rất yên tĩnh, vừa vặn để cho Tô Dật toàn tâm cảm ngộ.

Ở trên lĩnh ngộ, thiên phú của Tô Dật không tệ, dù sao cũng là người sống hai đời.

Nghiêm ngặt nói ra, Tô Dật mới tu luyện thời gian rất ngắn, cũng đã là Nguyên Linh cảnh tam trọng.

Thiên tài tuyệt đỉnh của môn phái lớn, muốn tới Nguyên Linh cảnh, ai không mất mười mấy năm.

Mặc dù nói, môn phái lớn hoàn toàn có khả năng ở trong mấy năm, lấy trọng bảo tăng thực lực một người lên đến cấp độ đáng sợ.

Nhưng hành vi như vậy, so với đốt cháy giai đoạn còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Mà Tô Dật, không có dùng bảo vật nghịch thiên gì, một mực dựa vào mình tu hành.

Tuy người mang Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và không gian thần bí, nhưng cái này và ngộ tính của Tô Dật là tuyệt đối thoát không ra quan hệ.

Nếu không hắn cũng không thể ở trong thời gian ngắn, một đường hát vang đột phá đến Nguyên Linh cảnh.

Mười lăm mười sáu tuổi, Nguyên Linh cảnh tam trọng, đây đã là sự tình rất kinh người.

Nếu người khác biết trước đây không lâu Tô Dật còn không cách nào tu luyện bình thường, sợ là sẽ rung động đương thời!

Nhìn bích hoạ, Tô Dật toàn tâm cảm ngộ, giống như dần dần dung nhập vào bên trong.

Giờ khắc này, Tô Dật giống như cùng bích hoạ tan làm một thể.

Thân hình trên bích hoạ giống như sống lại, bảo kiếm như có phong lôi âm vang rung động, tràn ngập quang hoa, khí tức sắc bén.

Bất tri bất giác, thời gian chầm chậm trôi qua, Tô Dật giống như hoàn toàn không có ý thức đến thời gian trôi qua.

Lúc này Tô Dật chỉ cảm thấy bích hoạ kia giống như vật sống, mình giống như cùng bích hoạ tan làm một thể.

Dần dần, tư thế của hắn và thân hình trên bích hoạ giống như đúc, có khí tức sắc bén lan tràn ra, dập dờn ba động.

Hình bóng thẳng tắp, bất động như núi, rõ ràng là tư thế bình thường nhất, nhưng giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác vững chắc không gì lay động được, giống như tư thế kia ẩn chứa vô số tiềm năng và uy áp, tuyệt không thể tả, một khi biến hóa, gió nổi mây vần, bao phủ bốn phương!

Cẩn thận lĩnh ngộ, toàn tâm đầu nhập, không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt Tô Dật, như xuất hiện kiếm quang, dâng lên khí tức sắc bén.

Trong kiếm động, Tô Dật vứt bỏ hết thảy, quên mình ở trong Thần Kiếm Môn, quên mình gây phiền toái, chỉ còn lại lĩnh ngộ, đắm chìm trong một loại trạng thái lĩnh ngộ kỳ diệu.

Sáng sớm hôm sau, trong Thần Kiếm Môn, bảy mươi hai Kiếm Phong bao la, dãy núi chồng chất, xanh biếc như sóng biển chập trùng, hùng vĩ tráng lệ.

Ở giữa dãy núi, biển mây phập phồng, giống như tiên cảnh.

Trước Thần Kiếm Nhai, sắc trời hơi sáng thì có người dần dần đi đến.

Bóng người càng ngày càng nhiều, đến sau cùng, trên quảng trường đã chật ních người, làm cho quảng trường vốn không lớn, bây giờ lít nha lít nhít đều là thân hình.

- Ngày mai là thời điểm Vạn Kiếm Đại Hội bắt đầu, ngày hôm nay tiểu tử kia làm sao cũng sẽ ra ngoài nha, hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, trừ khi là không muốn tham gia Vạn Kiếm Đại Hội!

Đệ tử ngoại môn trời sáng nhất định phải tham gia, không giống như đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền!

- Ngày hôm nay Tô Dật kia khẳng định sẽ đi ra!

- Kiếm Thập Nhất sư huynh đã đợi năm ngày năm đêm, tuyệt đối sẽ không buông tha tiểu tử kia!

- Tô Dật kia ngay cả Hình Đường cũng không để trong mắt, Kiếm Thập Nhất sư huynh tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn!

Trong đám người, các loại nghị luận dần dần huyên náo lên.

Trong sân rộng, Kiếm Thập Nhất ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, thân hình cân xứng, ngũ quan lập thể, thần sắc lãnh khốc!

Trong kiếm động, hết thảy bình tĩnh.

Bích hoạ cổ lão pha tạp, không biết bắt đầu từ khi nào, lại tràn ngập ra quang ảnh.

Ken két...

Âm thanh rạn nứt rất nhỏ truyền ra, trên bích hoạ tràn ngập vết nứt.

Rất nhanh, cả bích hoạ phủ đầy vết nứt lít nha lít nhít, ánh sáng cũng ảm đạm biến mất không thấy gì nữa.

Xuy xuy...

Tô Dật đang đắm chìm trong một loại trạng thái nào đó, trong mắt đột nhiên có hai đạo kiếm quang lướt ra.

Kiếm quang thu liễm, hai con ngươi của hắn thâm thúy hữu thần, cho người ta một loại cảm giác không minh, nhưng lại ẩn chứa uy áp cực lớn.

- Hô...

Thở ra một ngụm trọc khí, trên người có từng tia ánh sáng ba động.

Khóe miệng Tô Dật mỉm cười, tâm tình thật tốt.

- Vô Danh Tàn Kiếm Quyết, thì ra là thế.

Tô Dật lẩm bẩm, không hề nghi ngờ, hắn từ trên bích hoạ lĩnh ngộ, đã đạt được chỗ tốt to lớn.

Nhìn bích hoạ không biết vì sao rạn nứt, Tô Dật kỳ quái, cũng không biết mình có tính tìm hiểu ra kiếm chiêu hay không, bất quá là thật có thu hoạch.

Mọi người tiến đến, đối mặt bích hoạ này, đều là muốn tìm hiểu ra kiếm chiêu.

Nhưng giờ phút này Tô Dật biết được, nguyên lai trên bích hoạ ẩn chứa là một kiếm chiêu, nhưng quan trọng hơn là… kiếm ý.

- Chỉ hơi lĩnh ngộ, cách thành công chính thức còn rất xa!

Sau đó Tô Dật khẽ nói, mặc dù nói có thu hoạch, nhưng xem chừng chỉ là da lông.

Mấy ngày nay lĩnh ngộ, Tô Dật mới biết được trong bích hoạ nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa ảo diệu vô tận.

Bỗng nhiên, Tô Dật nhìn màn sáng sau lưng kiếm động, có cảm ứng, huy chương trên màn sáng bắt đầu ảm đạm, màn sáng cũng nổi lên ba động.

- Không còn điểm sao...

Tô Dật chuyển mắt, điểm trong huy chương của Hứa Giai Tuệ đã hết sạch.

Sau đó Tô Dật lấy ra một nắm lớn huy chương, nhưng không giống huy chương trên người Hứa Giai Tuệ.

Những huy chương này cũng là của đệ tử Thần Kiếm Môn, nhưng không hoàn toàn giống huy chương trên người đệ tử ngoại như Hứa Giai Tuệ, có tính chất và màu sắc phân biệt, là Tô Dật đoạt của Ba Dập, Hoắc Đông Thu...

Những huy chương này, Tô Dật đoán có không ít điểm, hẳn đủ để ở trong các loại kiếm động bế quan.

Chỉ là nhìn thời gian, còn phải tham gia Vạn Kiếm Đại Hội, không có thời giờ tiếp tục bế quan rồi.

Trước Thần Kiếm Nhai, người càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít, người tụ lại sợ là không dưới một hai ngàn.