← Quay lại trang sách

Chương 393

Ánh mắt kia giống như kiếm khí bức người, trấn áp linh hồn, muốn nhìn thấu mình từ ngoài vào trong.

Tô Dật nhịn không được âm thầm rung động, ánh mắt kia mang theo khí tức thượng vị giả, trong lúc lặng lẽ để mình bị áp lực lớn lao, giống như muốn để cho mình thần phục.

Có điều Tô Dật đã sớm xưa đâu bằng nay, ở dưới chùm sáng thần bí và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ảnh hưởng, trong thân thể cũng dần dần hình thành khí tức uy nghiêm và hủy diệt.

Khí tức uy nghiêm kia có lẽ là vì tu luyện Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thậm chí đã hoàn toàn tương dung với Tô Dật, dung nhập vào trong xương tủy.

Loại khí tức này giống như không dung khiêu khích, thậm chí có thể gặp mạnh càng mạnh.

Đối mặt uy áp như vậy, trong cơ thể Tô Dật có một cỗ khí tức uy nghiêm lặng yên tuôn ra, không chút dấu vết, để Tô Dật có thể thản nhiên đối mặt.

- Chẳng lẽ đây là chưởng môn của Thần Kiếm Môn!

Tô Dật suy đoán, giờ phút này có thể ngồi ở giữa đại điện, mang theo khí tức thượng vị giả, hẳn là chưởng môn của Thần Kiếm Môn, một nhân vật ở toàn bộ Trung Châu cũng thanh danh hiển hách, có thể gió giục mây vần.

Sau đó Tô Dật nhìn thấy một lão giả áo xám ở bên cạnh, thần thái hòa ái, nhưng hai con ngươi sáng ngời, lấp lóe tinh quang, cho người ta một loại cảm giác khôn khéo.

Trên người lão giả áo xám tiết ra khí tức, cũng làm cho Tô Dật phát giác được cường đại, tuy không bằng mấy vị trưởng lão, nhưng tuyệt đối không sai biệt nhiều, giờ phút này trong đại điện không có người khác, hẳn là Hữu hộ pháp mà đệ tử ở bên ngoài đề cập tới.

- Bái kiến chưởng môn!

Theo mấy vị trưởng lão tiến vào đại điện, đám người Tư Đồ Lưu Vân hành lễ, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng hơn không ít.

- Bái kiến chưởng môn.

Tô Dật âm thầm hít một hơi, trung niên này quả nhiên là chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân, vội vàng khom lưng hành lễ theo mấy vị trưởng lão, không kiêu ngạo không tự ti.

Có điều đây là chưởng môn của Thần Kiếm Môn, mình không phải đệ tử thật, nên Tô Dật không có ý định hành đại lễ.

- Vì sao chư vị trưởng lão đều tới, nhanh ngồi, đang muốn tìm chư vị trưởng lão trao đổi sự tình Vạn Kiếm Đại Hội đây.

Tư Đồ Lưu Vân giả vờ như không biết, mỉm cười đảo qua Vu Trường Thanh, Thượng Quan Hổ… sau đó nhìn về phía Tô Dật, hỏi:

- Một đệ tử ngoại môn, sao cũng chạy tới đây rồi?

- Chưởng môn, đệ tử này vốn là đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, nhưng không biết vì sao, lại để trưởng lão Hình Đường tự mình động thủ đuổi bắt, cũng không biết phạm môn quy gì, ta nhìn thấy băn khoăn, cho nên mới ra mặt ngăn cản, mong chưởng môn định đoạt.

Nhìn Tư Đồ Lưu Vân, trưởng lão Vu Trường Thanh giảo hoạt nói trước.

- Trưởng lão Hình Đường lại động thủ với một đệ tử ngoại môn, không biết những năm này Hình Đường biến thành cái dạng gì rồi.

Trưởng lão Du Bạch Mi nói, thanh âm thăm thẳm, ý ở ngoài lời ai nghe cũng hiểu.

- Một đệ tử ngoại môn, có thể phạm sai lầm gì chứ, thế mà để trưởng lão Hình Đường tự mình xuất thủ, cái này nếu như truyền đi, Thần Kiếm Môn ta còn không mất hết mặt mũi!

Trưởng lão Mai Hoa Diệp nói, ngữ khí cực kỳ không khách khí.

Trưởng lão Đoạn Nguyệt Dung lại không nói gì, chỉ mỉm cười ra hiệu Tô Dật không cần khẩn trương.

- Hừ…

Trưởng lão Thượng Quan Hổ hừ lạnh, con mẹ nó đám lão gia hỏa khốn kiếp này, ngày bình thường huynh huynh đệ đệ, khách khí còn hơn anh em ruột, nhưng khi cần trở mặt thì nhanh hơn lật sách, ý tứ của mấy vị trưởng lão này hắn làm sao không hiểu, đều muốn thu Tô Dật làm đệ tử a, may mà mình sớm có an bài, lát nữa người nào cười đến cuối cùng mới là bên thắng.

- Đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, ngươi tên là gì?

Tư Đồ Lưu Vân một mực đang quan sát Tô Dật, ánh mắt bình tĩnh không lưu dấu vết, nhưng trong lòng sớm nổi lên ba động.

Hắn biết đệ tử ngoại môn trước mắt này là ai, chính diện đánh bại Kiếm Thập Nhất, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đã có thực lực như thế, hiện tại trong thế hệ trẻ tuổi của Thần Kiếm Môn, mạnh nhất như Lưu Vân Xuyên, Cung Thất, Vân Lăng Phong … thời điểm ở cái tuổi này, cũng kém xa tít tắp.

Càng làm cho Tư Đồ Lưu Vân âm thầm rung động là, giờ phút này Tô Dật không kiêu ngạo không tự ti, mây trôi nước chảy, bình thản ung dung, trong lúc mơ hồ lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt.

- Đệ tử Tô Dật.

Tô Dật hành lễ đáp, trong lòng cũng rất khẩn trương.

Tuy hắn đã quen đối mặt uy áp bực này, nhưng ở trong đại điện này, vẫn còn có chút cảm giác không thở nổi, hi vọng mỹ phụ nhân thần bí kia không có lừa mình, vạn nhất gây ra phiền phức lớn, có thể thuận lợi thoát thân.

- Ngươi chính là Tô Dật, ta đã nghe nói qua, trọng thương mấy chục đệ tử của Kiếm Phong thứ mười lăm, ra tay không nhẹ nha, động thủ ở trước Kiếm Đường, xem thường môn quy, còn lột sạch mấy đệ tử cột ở dưới Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, cướp Túi Không Gian của đồng môn, chống lệnh bắt của đệ tử Hình Đường, thật là cả gan làm loạn!

Tư Đồ Lưu Vân nhìn Tô Dật, thanh âm to rõ, nhưng ánh mắt một mực rơi vào trên người hắn, giống như muốn nhìn phản ứng của Tô Dật.

Nghe Tư Đồ Lưu Vân nói, mấy vị trưởng lão Vu Trường Thanh, Mai Hoa Diệp… âm thầm nhíu mày, như đang suy tư cái gì đó.

Hơn nữa nói thật, tiểu tử này thật đúng là cả gan làm loạn, mỗi một việc, ở trong Thần Kiếm Môn tựa hồ còn chưa có đệ tử nào dám làm như thế.

Chí ít bọn họ ở trong Thần Kiếm Môn còn chưa thấy qua, mà kẻ trước mắt này lại đều làm, đặc biệt là một đống lớn đệ tử nội môn, bao quát đệ tử thân truyền bị lột sạch thị chúng, cướp Túi Không Gian, tiền lệ như thế này, ở Thần Kiếm Môn là tuyệt đối chưa từng xảy ra.

- Bẩm chưởng môn, đệ tử oan uổng!

Nghe Tư Đồ Lưu Vân nói, thần sắc của Tô Dật không thay đổi, vội vàng trả lời.

- Thật sao, vậy ngươi nói một chút, ngươi có oan uổng gì, ta nghe nói có đệ tử tên Đằng Minh, còn có đám người Uông Kỳ của Kiếm Phong thứ mười lăm, là bị ngươi đánh trọng thương, rất có thể sẽ tàn phế.

Hữu hộ pháp áo bào mộc mạc, ánh mắt thản nhiên nhìn Tô Dật hỏi.

- Mấy đệ tử của Kiếm Phong thứ mười lăm kia lên Kiếm Phong thứ ba mươi sáu cướp đoạt đan dược của chúng ta, ỷ thế hiếp người trước, cũng là bọn hắn động thủ trước, chỉ cần Hữu hộ pháp kiểm chứng một chút sẽ biết rõ.

Tô Dật nhìn Hữu hộ pháp thi lễ, thần sắc tự nhiên.

Nghe vậy, Hữu hộ pháp hơi nhíu mày, việc này hắn đã sớm hiểu rõ, một ít chuyện nhỏ của đệ tử trong môn phái, Hộ Pháp Trưởng Lão bọn họ đều quá rõ ràng, nhưng luôn mở một mắt, nhắm một mắt, cái này là có ý khích lệ các đệ tử cạnh tranh, chỉ cần không nháo ra động tĩnh quá lớn là được.

Huống chi đám người Đằng Minh kia bị thương ở trên Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, căn bản không cần kiểm chứng, nếu thật tính ra, tiểu tử này hoàn toàn không có sai lầm gì, thuần túy là tự vệ.

- Vậy động thủ ở trước Kiếm Đường, mặc kệ đúng sai, cũng là xúc phạm môn quy!

Hữu hộ pháp nói.

- Kiếm Đường cũng là bọn hắn động thủ trước, vô luận đúng sai đều sẽ bị phạt, chẳng lẽ bị người giết cũng không thể động thủ sao?

Tô Dật hỏi lại, không kiêu ngạo không tự ti.