Chương 392
Trên quảng trường đá xanh pha tạp, một Thạch Quy to lớn, cao bằng hai người, nâng một thanh Thạch Kiếm to lớn, xuyên thẳng đám mây.
Bốn phía có vài thạch trụ, điêu khắc nhiều loại thú hình xa xưa, để quảng trường này thêm mấy phần khí tức cổ lão.
Phía trước có cung điện nguy nga, trên cửa có ba chữ Thần Kiếm Môn rồng bay phượng múa, chiếu sáng rạng rỡ.
Ba chữ này như mang theo một loại uy áp, khiến người ta nhìn nhiều, trong lòng sẽ phát run.
Hai bên đại môn, một đôi hung thú bằng đá nhe răng trợn mắt ngồi thủ, cao mấy trượng, làm cho lòng người sinh kính sợ!
Tô Dật hiếu kỳ dò xét bốn phía, nơi đây tuyệt đối không tầm thường, rõ ràng không có bất kỳ khí tức gì ba động, lại tự dưng để trong lòng mình phát run, linh hồn bị ảnh hưởng.
- Nơi đây thật không đơn giản, có lẽ là bố trí trận pháp đáng sợ nào đó!
Tri giác của Ngự Hồn Sư nói cho Tô Dật biết, nơi này tuyệt đối không đơn giản, tự dưng cho mình một loại cảm giác có thể trấn áp thương sinh.
Bốn phía ngọn núi này, lực lượng thiên địa cực kỳ nồng nặc, dưới núi còn sinh trưởng không ít linh dược, xem như một phương bảo địa.
- Bái kiến chư vị trưởng lão.
Trước đại môn, có mấy cường giả mặc khải giáp nhìn thấy đám người Vu Trường Thanh, Thượng Quan Hổ đến, nhất thời có người tiến lên, khom lưng hành lễ.
Ánh mắt Tô Dật dò xét, những người kia tuổi chừng ba mươi, nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh mẽ, nếu như thả ở bên ngoài, sợ rằng bất kỳ người nào cũng là cường giả.
- Hẳn là chủ phong của bảy mươi hai Kiếm Phong...
Trong lòng Tô Dật suy đoán, nhìn núi này, hẳn là chủ phong của Thần Kiếm Môn, còn có tên là Thiên Kiếm Phong, bình thường chỉ có thời điểm hội nghị tông môn, chưởng môn triệu tập, đệ tử và trưởng lão có tư cách mới có thể bước vào.
- Chưởng môn có bên trong không?
Trưởng lão Vu Trường Thanh phất tay, ra hiệu không cần đa lễ hỏi.
- Hồi bẩm Vu trưởng lão, chưởng môn và Hữu hộ pháp đều đang đợi.
Người tới gật đầu, ánh mắt có chút hiếu kỳ đánh giá Tô Dật, mấy vị trưởng lão mang theo một đệ tử ngoại môn đến Thiên Kiếm Phong, cái này khá đặc biệt.
- Tiểu tử, đi gặp chưởng môn thôi.
Nghe vậy, trưởng lão Thượng Quan Hổ mở miệng, ánh mắt không lưu dấu vết nhìn qua Tô Dật, tựa hồ là đang nhắc nhở hắn.
Đặc biệt là nhìn bộ dáng tựa hồ rung động đến khó lấy lại tinh thần của Tô Dật, trong lòng trưởng lão Thượng Quan Hổ có chút vui vẻ, rất muốn khen mình mấy câu.
Trưởng lão Thượng Quan Hổ mừng thầm, đám lão gia hỏa Vu Trường Thanh, Mai Hoa Diệp, Đoạn Nguyệt Dung nghĩ rằng tới gặp chưởng môn thì hữu dụng sao, có hứa hẹn của mình, tiểu tử này còn không động tâm sao.
Nếu thu tiểu tử này làm đệ tử, vậy Vạn Kiếm Đại Hội lần này, mình sẽ nở mày nở mặt nha.
- Hết thảy để chưởng môn định đoạt!
- Đúng, để chưởng môn định đoạt!
- Việc này cứ để chưởng môn làm chủ!
Vu Trường Thanh, Mai Hoa Diệp, Du Bạch Mi mở miệng, nhưng giờ phút này ánh mắt đều mang theo thâm ý nhìn Tô Dật, âm thầm ra hiệu cho hắn.
Đối với mấy vị trưởng lão kia mà nói, trong tâm mỗi người đều có tính toán.
Nhìn Tô Dật còn mang theo thần sắc rung động, trong lòng mấy vị trưởng lão đều âm thầm vui vẻ, xem ra mình hứa hẹn là tuyệt đối hữu dụng.
Bọn họ cũng không tin dưới hứa hẹn như thế, tiểu tử kia còn không động tâm.
Nếu thu được hạt giống tốt như thế vào môn hạ của mình, không nói trước ở Vạn Kiếm Đại Hội chí ít có thể bật hơi nhướng mày, về sau còn có cơ hội bảo trì địa vị của mình ở Thần Kiếm Môn, thậm chí tái tiến một bước.
Thực lực của đệ tử ngoại môn này, mấy vị trưởng lão chỉ nghe nói cũng đã động tâm.
Nhưng ngày hôm nay, bọn họ ở trong tối âm thầm nhìn trộm, tận mắt nhìn thấy Kiếm Thập Nhất thất bại, trong lòng càng chấn động.
Lấy nhãn lực của mấy vị trưởng lão này, làm sao có thể nhìn không ra, thời điểm đệ tử ngoại môn kia đánh bại Kiếm Thập Nhất còn chưa dùng toàn lực.
Trên Vạn Kiếm Đại Hội, nếu tiểu tử này thật dùng toàn lực, nói không chừng có thể giết vào mười vị trí đầu, như vậy bọn hắn làm sao có thể không động tâm.
Đệ tử trẻ tuổi có thiên phú như thế, bọn họ đi đâu tìm, đến tuổi tác và thân phận như bọn họ, người nào cũng muốn thu mấy đệ tử thiên tư hơn người, tiền đồ vô lượng, để kế thừa y bát của mình.
Đối với mấy vị trưởng lão âm thầm ra hiệu, Tô Dật chỉ có thể cười khổ.
Nói thật, mấy vị trưởng lão hứa hẹn, đối với hắn thật có không ít hấp dẫn, hơn nữa dụ hoặc không phải bình thường.
Huyền Chân Đan, Đạo Khí, bất luận cái gì cũng là trọng bảo, tác dụng của Huyền Chân Đan thì không cần nói cũng biết.
Đạo Khí, đã không thể dùng giá trị liên thành để hình dung.
Thân phận trưởng lão Hình Đường tương lai, trưởng lão Hình Đường đương nhiệm toàn lực tương trợ, chẳng khác gì là cường giả tương lai.
Thân phận trưởng lão Hình Đường của Thần Kiếm Môn, nếu ở ngoại giới, tuyệt đối có thể để cho cường giả các phương nhường nhịn ba phần.
Loại dụ hoặc này, Tô Dật biết nếu như bất luận đệ tử Thần Kiếm Môn nào đối mặt, cũng khó có thể chống cự được.
Dụ hoặc to lớn, nhưng rất nhanh, Tô Dật đã bình ổn lại.
Hắn rất rõ ràng, mình muốn không phải những thứ này, xem như nắm giữ hết thảy hứa hẹn của ba vị trưởng lão, cũng khó có thể đạp vào Thánh Sơn.
Thần Kiếm Môn là thế lực nhất lưu, là quái vật khổng lồ.
Nhưng Thánh Sơn càng thêm cường đại, đó là một trong mấy thế lực mạnh nhất của Lục Địa Tam Châu Nhất Hải.
Tiếp nhận những thứ này, sợ là không cách nào lên Thánh Sơn được nữa.
Tô Dật âm thầm hít sâu một hơi, khóe miệng mỉm cười, mình lưu lại Thần Kiếm Môn, chờ đợi chỉ là nói tiếng cám ơn với Tô trưởng lão.
Theo mấy vị trưởng lão, Tô Dật đi vào trong cung điện.
Đại điện bao la, sợ là có thể dung nạp mấy ngàn người, vách tường khắc vô số trân cầm dị thú và kiếm văn đồ án, kỹ nghệ tinh xảo, sinh động như thật.
Trên đỉnh điện treo rất nhiều dạ minh châu, rạng rỡ phát sáng, như ánh trăng rơi xuống, nền đất là ngọc thạch màu xanh, lộ ra dấu vết cổ lão xa xưa.
Trong đại điện, rường cột chạm trổ, khí tức trang nghiêm!
Hai bên đại điện, có rất nhiều hàng ghế chỉnh tề, bầu không khí nghiêm túc.
Phía trên cùng, có một ghế đá cao năm thước màu xanh, sau lưng treo hai thanh cự kiếm giao nhau, nhìn sắc bén uy nghiêm.
Bỗng dưng, Tô Dật cảm ứng được trước mắt run lên, giống như có hai cỗ kiếm khí hùng hồn phá không bắn đến, để cho linh hồn mình rung động, nguyên khí trong cơ thể bị ảnh hưởng, giống như không cách nào vận chuyển.
Theo khí tức kia, Tô Dật ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên ghế đá đã có một người đang ngồi, bộ dáng trung niên, thân hình cao lớn tráng kiện, trường bào màu đen bó sát, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt thâm thúy lóe sáng.