← Quay lại trang sách

Chương 427

Sưu sưu...

Rất nhanh, phía trước có âm thanh xé gió truyền tới, lần lượt từng bóng người từ trong rừng rậm và sau cự thạch chui ra, nhân số đông đảo, trọn vẹn mấy chục người.

Đến đều là đệ tử nội môn, từng cái khí chất bất phàm, khí tức không yếu, người đi đầu tay cầm trường cung.

Ước chừng ba mươi đệ tử nội môn, nhất thời bao vây Hắc Minh Yêu Ngao lại, cũng có người nhìn thấy Tô Dật, Lưu Ký, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ.

Nhưng đáng tiếc, chừng ba mươi đệ tử nội môn kia, lại không có bất kỳ người nào gặp qua Tô Dật.

Toàn bộ đệ tử nội môn của Thần Kiếm Môn, là lấy vạn mà tính, xem như nghe nói qua Tô Dật, nhưng người chưa gặp hắn lại càng nhiều.

- Các ngươi lập tức lui ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Có đệ tử nội môn cao ngạo, nhìn thấy chỉ là mấy đệ tử ngoại môn, nhất thời quát lớn.

- Tại sao phải lùi lại?

Tô Dật không có ý tứ lùi lại, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

Hắc Minh Yêu Ngao mắt lộ ra hung quang, đứng ở trước người Tô Dật, trong lúc vô hình che chở hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm đám đệ tử nội môn kia.

Ánh mắt đám người Lưu Ký, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ khẽ biến, bọn hắn nhìn ra được Tô Dật khó chịu.

- Các ngươi muốn chết sao, ta bảo các ngươi lăn đi, đừng ảnh hưởng chúng ta bắt Hắc Minh Yêu Ngao!

Lại một đệ tử nội môn vung bảo kiếm quát.

- Dựa vào cái gì phải nhường đường cho các ngươi, tổn thương Hắc Minh Yêu Ngao của ta, còn dám ngông cuồng như vậy, sợ là bình thường đã quen vênh váo đắc ý.

Ánh mắt Tô Dật không còn bình tĩnh nữa, thu phục Hắc Minh Yêu Ngao, như vậy Hắc Minh Yêu Ngao chính là người mình.

Giờ phút này Hắc Minh Yêu Ngao bị thương, mấy đệ tử nội môn kia còn đắc ý, coi trời bằng vung như thế, cái này tự nhiên để Tô Dật tức giận.

Nghe Tô Dật nói, một đám đệ tử nội môn hơi kinh ngạc, ở trong Thần Kiếm Môn, bọn họ còn chưa nhìn thấy có đệ tử ngoại môn nào dám nói chuyện với bọn hắn như vậy.

- Đệ tử ngoại môn này thật phách lối, không biết trời cao đất rộng, xem ra bình thường thiếu giáo huấn a!

Một đệ tử nội môn sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tô Dật nói.

- Hắc Minh Yêu Ngao kia, nói không chừng có thể từ đó tìm ra Kiếm Văn Thạch.

Thanh niên dẫn đầu lệnh người gắt gao phong tỏa đường lui của Hắc Minh Yêu Ngao.

- Hắc Minh Yêu Ngao này thật không đơn giản, nói không chừng có thể tìm được Kiếm Văn Thạch, huống chi nếu có thể nghĩ biện pháp thu phục Hắc Minh Yêu Ngao, vậy thì càng tốt, tuy cơ hội này khá xa vời.

Ngao...

Hắc Minh Yêu Ngao trầm thấp gào thét, răng nanh trong vắt, hung dữ nhìn chằm chằm đám đệ tử nội môn kia.

- Giao Túi Không Gian trên người ra, sau đó cút xa một chút, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Ánh mắt Tô Dật chớp động, cố nén tức giận trong lòng, đây là Vạn Kiếm chiến trường, những đệ tử nội môn kia đối phó Man Thú là sự tình bình thường, vốn không có gì đáng trách, chỉ là Hắc Minh Yêu Ngao đã bị mình thu phục, như vậy lại là chuyện khác.

Nghe Tô Dật nói, từng đệ tử nội môn không khỏi kinh ngạc, sau đó nhịn không được cười to.

- Ha ha ha chết cười ta...

Có đệ tử nội môn cười to, ánh mắt khinh thường, trực chỉ Tô Dật, căn bản không để ở trong mắt, nhìn người bên cạnh nói:

- Thật buồn cười, chẳng lẽ hiện tại đệ tử ngoại môn nghĩ là có thể tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, thì đã rất giói sao.

- Cũng tốt, vừa vặn thiếu mấy tùy tùng, miễn cưỡng thu đi!

Có đệ tử nội môn nói, bọn họ vốn không đi bao vây những đệ tử ngoại môn vừa tiến vào, mà kết bạn cùng đi, muốn dẫn đầu tìm kiếm Kiếm Văn Thạch và các loại cơ duyên.

- Muốn thu chúng ta làm tùy tùng, các ngươi sợ là còn chưa đủ tư cách, ta khuyên các ngươi mau lưu lại Túi Không Gian đi, nếu không lát nữa ai cũng không cứu được các ngươi!

Trương Khánh mở miệng, những đệ tử nội môn này căn bản không để ngoại môn đệ ở trong mắt, nội tâm cũng có chút tức giận, bất quá vẫn nhắc nhở những đệ tử nội môn kia.

- Ha ha, thật đúng là khó gặp, trong các đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Môn, mấy cái này xem như cực phẩm a!

Có đệ tử nội môn cười lạnh.

- Đừng nói nhảm nữa, bắt Hắc Minh Yêu Ngao, sau đó đối phó mấy đệ tử ngoại môn này.

Có thanh niên mở miệng, muốn bắt Hắc Minh Yêu Ngao trước, sau đó lại giáo huấn đám người Tô Dật, trong mắt hắn, Hắc Minh Yêu Ngao mới quan trọng, mấy đệ tử ngoại môn thì từ từ giáo huấn cũng không muộn.

- Nói lần cuối cùng, giao Túi Không Gian ra, sau đó cút đi!

Tô Dật lên tiếng lần nữa, thần sắc triệt để trầm xuống.

- Làm càn, ngươi là muốn chết!

Rốt cục, những đệ tử nội môn kia nổi giận, những đệ tử ngoại môn này lại không để bọn hắn ở trong mắt, đã triệt để chọc giận bọn họ.

Hưu!

Một bóng người lướt tới, nguyên khí ba động, thân hình bay lên không trung, vòng qua Hắc Minh Yêu Ngao, trực tiếp đâm về phía Tô Dật.

Kiếm quang tràn ngập, có kiếm khí sắc bén đâm tới.

- Hừ!

Thân hình Tô Dật bất động, trong cổ họng hừ lạnh, vung tay lắc một cái, trong tay có ánh sáng màu đỏ dập dờn, duỗi ra hai ngón tay, thời điểm bảo kiếm đâm tới ngực hắn, trực tiếp kẹp lấy mũi kiếm.

Ông!

Bảo kiếm oanh minh, phát ra âm thanh chấn động.

Sắc mặt đệ tử nội môn kia đại biến, giờ phút này bảo kiếm trong tay hắn giống như đọng lại, không cách nào tiến thêm một chút, vô luận dùng lực như thế nào, cũng không thể rút về.

Biến cố như thế, làm đệ tử nội môn kia sợ hãi.

- Cút!

Tô Dật hét lớn, ngón tay dập dờn ánh sáng màu đỏ, một cỗ lực lượng cường đại tuôn ra.

Ken két...

Kiếm minh ngân vang, lập tức bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, sau đó ở trong ánh mắt kinh hãi của đệ tử nội môn kia, từng khúc vỡ nát.

Phốc phốc...

Trong miệng thanh niên kia phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị chấn bay ngược ra ngoài, đập ở trên mặt đất.

Hết thảy quá nhanh, đám đệ tử nội môn còn chưa lấy lại tinh thần, thanh niên này đã nằm ở dưới đất.

Sắc mặt vốn khinh thường đều ngưng kết, dần dần trở nên kinh hãi.

Một đệ tử nội môn tu vi Nguyên Huyền cảnh thất trọng, thế mà không phải đối thủ của một đệ tử ngoại môn.

Quan trọng hơn là một thanh bảo kiếm cấp bậc Huyền Binh, thế mà bị chấn nát.

Đệ tử ngoại môn kia cường hãn đến trình độ khủng bố như thế.

- A...

Thanh niên vừa rồi kêu thảm, tứ chi run rẩy, trong miệng máu me đầm đìa.

Hưu!

Bỗng dưng, thanh niên cầm đầu giương cung, một mũi tên bắn thẳng về phía Tô Dật.

- Cẩn thận...

Hứa Giai Tuệ khẽ kêu, khuôn mặt đại biến, nhắc nhở Tô Dật.

Mũi tên phá không, trong nháy mắt xuyên thủng ngực Tô Dật.

Chỉ là mũi tên xuyên thủng qua, thân thể Tô Dật lại tiêu tán, không có bất kỳ huyết vụ gì.

- Tô Dật...

Sắc mặt đám người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh đại biến.