← Quay lại trang sách

Chương 432

Ngao ô...

Trong Vạn Kiếm chiến trường, thú hống kinh thiên, hung cầm tê minh, khiến người ta run như cầy sấy!

Không biết vì cái gì, trong Vạn Kiếm chiến trường lại xuất hiện ngoài ý muốn, mảng lớn Man Thú hiện thân, kết bè kết đội.

- Chuyện gì xảy ra, làm sao nhiều Man Thú như vậy!

- Không tốt, tại sao có thể có nhiều Man Thú như vậy!

-...

Rất nhiều khu vực, từng đám đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn đều trợn tròn mắt.

Xa xa nhìn thấy Man Thú kết bè kết đội, giống như đầy khắp núi đồi, các đệ tử Thần Kiếm Môn trợn tròn mắt, tim đập nhanh, thân thể run rẩy.

Những đệ tử nội môn này vốn cho rằng mình kết bầy đi, còn có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, đến lúc đó tiêu diệt những Man Thú kia, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần bọn họ không thâm nhập hạch tâm của Vạn Kiếm chiến trường, thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, những đệ tử nội môn kia lại kinh hãi, chưa từng nghe nói trong Vạn Kiếm chiến trường sẽ có tình huống Man Thú kết bè kết đội xuất hiện, giống như hình thành thú triều.

- Ngao ô...

- Òm ọp...

Thú hống chấn thiên, hung cầm tê minh vang động núi sông, khiến linh hồn người ta run rẩy.

- Trốn a!

Từng bầy Man Thú dọa đám đệ tử Thần Kiếm Môn chạy tứ tán, muốn trốn tránh thật xa.

Nhưng tu vi của bọn hắn quá yếu, những bầy thú này có Man Thú đầu lĩnh dẫn đội, bọn họ căn bản trốn không thoát.

- Bò... Ò...!

Một Hắc Ngưu thể tích to lớn, gào thét chấn thiên, những nơi đi qua cự thạch bị giẫm đạp thành bột mịn, toàn thân tràn ngập hắc quang, khí tức đáng sợ.

Một cự mãng hung đồng khiếp người, khí tức cuồn cuộn, cái đuôi lớn đảo qua, mười mấy đệ tử Thần Kiếm Môn bay ngược ra ngoài, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Ở khu vực nào đó, một Yêu Báo toàn thân trắng noãn, bao trùm lân phiến, một trảo vung xuống, mười mấy đệ tử nội môn liên thủ tạo thành kiếm võng vỡ nát, mười mấy thân ảnh bị xung kích bay rớt ra ngoài.

⚝ ✽ ⚝

Bầy thú trải qua, không ai có thể chống cự, nhưng chúng không có cố ý hạ sát thủ, thậm chí không chủ động xuất thủ với đệ tử ngoại môn.

Nhưng kỳ quái là, những bầy thú này trải qua, chỉ tìm tòi Túi Không Gian trên người đám đệ tử nội môn.

Giống như chúng có mục tiêu, vì Túi Không Gian trên người đệ tử nội môn mà đến, không cố ý hạ sát thủ.

Bầy thú trải qua, từng đệ tử nội môn ngổn ngang lộn xộn nằm trên mặt đất, trở về từ cõi chết, lòng còn sợ hãi, con ngươi co rút, thật lâu không cách nào lấy lại tinh thần, căn bản không biết chuyện gì phát sinh.

Toàn bộ Vạn Kiếm chiến trường chấn động, thanh thế to lớn, thú hống không dứt.

- Không tốt, mau tránh!

- Những Man Thú này đến cùng xảy ra chuyện gì a!

-...

Tin tức truyền ra tứ tán, đệ tử Thần Kiếm Môn còn chưa bị bầy thú cướp đoạt đều ẩn núp.

Nhưng đây là Vạn Kiếm chiến trường, là địa bàn của Man Thú, không có mấy người có thể đào thoát.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì nhằm vào chỉ là đệ tử nội môn chúng ta!

- Túi Không Gian, những Man Thú này cướp Túi Không Gian của chúng ta làm gì!

Trong sơn cốc, mấy trăm thân hình máu me đầm đìa, có người bị thương không nhẹ, may mà không có ai tử vong.

Những đệ tử nội môn này vừa mới trải qua bầy thú, căn bản không chịu nổi một kích, hoàn toàn không phải đối thủ, trở về từ cõi chết, nhưng bị cướp sạch không còn, sợ hãi mất mật.

- Các ngươi có cảm thấy, cách làm của những hung thú này, rất giống một người hay không?

Một đệ tử nội môn bị thương, sắc mặt trắng bệch, quần áo trên người lam lũ, ánh mắt ngơ ngác nói.

- Những bầy thú này hành động, giống tác phong của một người...

Có một thanh niên cầm kiếm mà đứng, hổ khẩu nhỏ máu, những bầy thú này chỉ cướp Túi Không Gian, không có cố ý hạ sát thủ, một cái Túi Không Gian cũng không buông tha, có chút giống người kia a.

- Hẳn không liên quan gì, đây là Man Thú trong Vạn Kiếm chiến trường, chúng có đầu lĩnh, nhất định là trong này xuất hiện biến cố gì, hoặc cái này vốn tông môn ma luyện chúng ta.

Có thanh niên nghe vậy, lắc đầu, không quá tin tưởng.

Tác phong của gia hỏa kia rất giống những Man Thú này, nhưng chúng là ở trong Vạn Kiếm chiến trường, chẳng lẽ tên kia còn có bản sự thu phục nhiều Man Thú như vậy sao, đây là tuyệt đối không có khả năng.

⚝ ✽ ⚝

Trong sơn động, khí tức dập dờn, ánh sáng loá mắt, thuộc tính nguyên khí bạo động.

Khí tức quanh người Tô Dật thu liễm, mở mắt ra.

- Thế mà đến Nguyên Huyền cảnh nhị trọng!

Ánh mắt Tô Dật nhìn về phía động tĩnh truyền đến, quanh người Hứa Giai Tuệ bao phủ ánh sáng thuộc tính.

Mà giờ khắc này, khí tức Nguyên Huyền cảnh nhị trọng cũng để Tô Dật có chút thán phục.

Vốn Hứa Giai Tuệ chỉ là Nguyên Hồn cảnh bát trọng, giờ phút này đã đến Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, đặc biệt là xông phá Nguyên Huyền cảnh giới hạn.

Mấy ngày nay Hứa Giai Tuệ tiến bộ, là thường nhân căn bản khó mà tin được.

Nếu như truyền đi, không biết sẽ để cho bao nhiêu người nghẹn họng nhìn trân trối!

Tô Dật suy nghĩ, cái này có lẽ liên quan đến thiên tư của Hứa Giai Tuệ.

Tuy Hứa Giai Tuệ chỉ có tu vi Nguyên Hồn cảnh bát trọng, ở trong đám đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Môn, tu vi chỉ là trung thượng mà thôi.

Nhưng tuổi tác của Hứa Giai Tuệ lại nhỏ hơn đệ tử ngoại môn bình thường mấy tuổi.

Nhỏ hơn mấy năm, thiên tư của Hứa Giai Tuệ không cần nói cũng biết.

Hắc Minh Yêu Ngao và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cũng từ trong thổ nạp thức tỉnh, đứng ở bên cạnh Tô Dật, ánh mắt rơi vào trên người Hứa Giai Tuệ, trong mắt có chút kinh ngạc.

Giờ phút này ở trên người Hứa Giai Tuệ, chúng nó trong lúc mơ hồ cảm ứng được một cỗ khí tức để mình kiêng kị.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Hắc Minh Yêu Ngao rất rõ ràng nhớ kỹ, trước đó mấy ngày, trên thân thể mấy người kia còn không có khí tức như vậy.

- Phần phật...

Không bao lâu, khí tức trong sơn động bình ổn lại.

Ánh sáng và năng lượng quanh người Hứa Giai Tuệ thu liễm, hai mắt mở ra, hào quang rực rỡ dập dờn, khí tức cường đại lan tràn ra, chấn động cả sơn phong.

- Oanh!

- Oanh!

⚝ ✽ ⚝

Đồng thời, liên tiếp mấy cỗ khí tức ba động, Trương Khánh, Lưu Ký… cũng thu liễm khí tức, con ngươi mở ra, ánh sáng loá mắt sắc bén.

- Đột phá, ta đột phá nhiều như vậy!

- Ta cũng đột phá, quá kinh người!

Trương Khánh, Lưu Ký, Uông Phiền… thức tỉnh, cảm giác trong thân thể phát sinh hết thảy, từng người hưng phấn, hoa chân múa tay, kích động không thôi.

- Nguyên Huyền cảnh nhị trọng!

Hứa Giai Tuệ đứng dậy, so với mấy ngày trước, khí chất trên người nàng biến hóa không ít, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, giống như khó có thể tin mình sẽ từ Nguyên Hồn cảnh bát trọng đến Nguyên Huyền cảnh nhị trọng.